Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao - Chương 1: Vật Đổi Sao Dời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao


Chương 1: Vật Đổi Sao Dời


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Trầm Yên

………………………………………………..

Ly Nhân Phong.

Rét tháng ba, hoa lê nở rộ.

Thẩm Cố Dung mặc một bộ thanh y dài chấm đất, gấm ngọc bó eo, ngồi xếp bằng dưới tán cây bồ đề xum xuê rợp trời, mái tóc trắng bạc dường như vô cùng uể oải buông xuống, sợi tóc nằm xen kẽ trên từng tầng cánh sen trong nước.

Khí chất của y tựa như trích tiên, nhưng lúc này y lại chỉ có ý nghĩ muốn nhảy hồ.

Cách cây bồ đề không xa có một tiểu đệ tử áo lam đang quỳ trên mặt đất, khuôn mặt lã chã chực khóc.

“Bái kiến sư tôn!”

“Tinh Hà cầu xin sư tôn cứu Mục Trích một mạng!”

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc, trong lòng nói đừng gọi nữa, sư tôn của ngươi chết rồi.

Hồi Đường Thành vào Lễ Hoa Đăng có hội chùa, Nhị công tử Thẩm gia thông minh khéo tay, tự mình làm cho muội muội một chiếc hoa đăng tinh xảo hình con thỏ, vui vẻ dắt tay muội muội đi dạo hội chùa.

Hội chùa ngàn người tụ tập, vạn ngọn đèn sáng, Thẩm Cố Dung ngẩng đầu, tràn trề hăng hái đoán đố đèn, bỗng nhiên cảm giác tay nắm muội muội khẽ buông ra.

Khi cúi đầu nhìn lại, y đã ngồi ở nơi này.

Y thẫn thờ một canh giờ, liều mạng thuyết phục mình rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Nhưng véo tím cả đùi rồi vẫn không thể tỉnh lại.

Cuối cùng, rốt cuộc y cũng xác định được mình đang ở nơi nào qua hai từ “Tinh Hà” và “Mục Trích” trong miệng đứa trẻ.

Tinh Hà, Mục Trích.

Trích.

Thẩm Cố Dung đã đọc qua đủ loại sách giải trí, thoại bản sưu tầm từ bé đến lớn đều được tính theo cân, lại hiếm thấy người nào dùng từ “Trích” này làm tên. (Trích谪 : Giáng xuống – như ‘trích tiên’: tiên bị đày xuống trần/ Ngoài ra còn có nghĩa là ‘lời chỉ trích’, ‘khiển trách’, ‘phạt tội’, đều mang nghĩa xấu)

Lần duy nhất y nhìn thấy nó hình như là trên một quyển tạp thư.

Y không nhớ quá rõ tên quyển sách kia, chỉ nhớ nội dung kể về một người dùng năng lực bản thân cứu vớt chúng sinh Tam giới, tên là Mục Trích.

Má trái Mục Trích bẩm sinh có vết bớt Dịch Quỷ, khi hắn sinh ra ôn dịch hoành hành, xác chết chất thành đống khắp các thôn xóm thành trì, bá tánh xung quanh cảm thấy hắn chính là ngọn nguồn của ôn dịch, muốn thiêu chết để thị chúng.

Lửa đốt Dịch Quỷ, bá tánh làng trên xóm dưới tụ tập vây xem cảnh trừ tà.

Lửa vừa lên giá, hắn lại được một tên tiên nhân tu đạo thích lo chuyện bao đồng cứu giúp, bái sư tại Ly Nhân Phong.

Mục Trích dùng cơ thể phàm nhân tu luyện nhập đạo, tuổi còn trẻ đã đột phá Nguyên Anh, cuối cùng tự tay giết chết phản diện, cứu vớt chúng sinh.

Mà Tinh Hà đang kêu trời khóc đất ở ngoài kia……

Nếu Thẩm Cố Dung nhớ không nhầm thì hắn hẳn là vị từng được sách miêu tả rằng tương lai sẽ bị Ma tộc mê hoặc nhập ma, hành hạ sư tôn Thẩm Phụng Tuyết tới chết, phản diện khuấy đảo Tam giới —— Ngu Tinh Hà.

Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi, bắp chân hơi đau đau.

Những điều này y phỏng đoán có lẽ chỉ là trùng hợp, còn thứ chân chính khiến Thẩm Cố Dung xác nhận rõ thân phận thật sự của mình trong quyển sách kia, chính là thân xác hiện tại của y.

Thanh y tóc bạc, băng tiêu che mắt, cổ tay đeo một chuỗi vòng Mộc Hoạn đỏ (1), trên mười sáu hạt châu tròn khắc hai chữ “Phụng Tuyết” mờ mờ.

Thánh quân Ly Nhân Phong, Thẩm Phụng Tuyết.

Nhớ tới vị sư tôn bị tiểu súc sinh Ngu Tinh Hà giam cầm mấy năm, cuối cùng nhận kết cục bị Ngu Tinh Hà hành hạ tàn nhẫn đến chết trước khi Mục Trích kịp tới cứu kia, Thẩm Cố Dung hơi hoảng hốt.

Trong sách chỉ ghi kết cục của sư tôn vỏn vẹn trong một câu——

「离人灯长明,他死在一场风雪中。」

-「Ly Nhân Trường Minh Đăng, hắn chết trong một trận gió tuyết.」

Người ghét trời tuyết nhất – Thẩm Cố Dung: “Xí.”

Phản diện nhỏ bên ngoài vẫn đang gào khóc thảm thiết: “Sư tôn! Cầu xin sư tôn cứu mạng!”

Đối với Thẩm Cố Dung mà nói, tiếng ‘sư tôn’ này thốt ra từ miệng phản diện nhỏ chẳng khác gì tiếng gọi hồn đến từ Âm phủ.

Thẩm Cố Dung nói trong lòng: Ta cũng mong có người tới cứu mạng ta đây, hai canh giờ ta hô trăm câu cứu mạng, vậy mà có ai thèm đếm xỉa đến ta đâu?

Có lẽ do Ngu Tinh Hà quá ầm ĩ, bạch hạc đang nghỉ ngơi bên Hồ Liên Hoa giương cánh bay tới ven bờ, sau khi đáp xuống đất liền biến thành một thiếu niên gầy nhỏ mặc bộ áo lông bạch hạc trắng muốt.

Thiếu niên khom một gối xuống đất, xem như hành lễ, sau đó cung kính nói: “Thánh quân, có cần ta giúp ngài đuổi hắn đi không?”

Thẩm Cố Dung: “……”

Thẩm Cố Dung bị cảnh tượng hạc biến thành người này dọa suýt vỡ tim, mím chặt môi, vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa rời thế tục kia, không nói nên lời.

—— Y sợ mình vừa mở miệng sẽ phun thẳng ra hồn phách nhỏ bé yếu ớt, hóa thành một làn khói nhẹ biến mất.

Thẩm Cố Dung không ngừng gào thét cứu mạng trong lòng!

Không ai cứu y.

Thiếu niên bạch hạc thấy Thẩm Cố Dung không nói một lời, mặt mày như sương lạnh, cho rằng y không vui nên khẽ gật đầu, cánh tay mảnh khảnh giơ lên, lại hóa thành bạch hạc, nhanh nhẹn bay tới trước mặt phản diện nhỏ.

Thẩm Cố Dung: “……”

Shhhh! Lại biến nữa lại biến nữa!

Cha mẹ, huynh trưởng, cứu mạng cứu mạng!

Miệng bạch hạc nói tiếng người: “Chưởng giáo có lệnh, người không phận sự không được phép quấy rầy Thánh quân. Ngu Tinh Hà, mau rời khỏi đây đi.”

Thẩm Cố Dung vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, hơi thở thoi thóp, nghe thấy câu đó suýt nữa tắt thở.

Bánh trôi nhỏ kia tuy nhìn bề ngoài phúc hậu vô hại, nhưng tương lai hắn chính là nhân vật lớn – phản diện nhiễu loạn Tam giới đó, con hạc kia muốn biến thành hạc kho tàu đến vậy sao?

Phản diện nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc mài lướt qua bạch hạc nhìn về phía Thẩm Cố Dung, nước mắt ầng ậc bỗng chốc rơi xuống tí tách.

“Tinh Hà quấy rầy sư tôn, tội đáng muôn chết, cứu Mục Trích xong ắt thỉnh tội với ngài, tùy ngài trách phạt!” Ngu Tinh Hà dập đầu thật mạnh, thái dương thoáng chốc đỏ lên: “Cầu xin sư tôn cứu Mục Trích với ạ!”

Thái độ bạch hạc lạnh nhạt, hoàn toàn không dao động, nó cúi đầu mổ Ngu Tinh Hà, nói: “Lui ra.”

Phản diện nhỏ lập tức ôm lấy đầu, bị mổ đau vẫn cắn răng không chịu rời đi, vừa nức nở vừa cầu xin: “Sư tôn, oa, cầu xin người…”

Thẩm Cố Dung: “……”

Cuối cùng Thẩm Cố Dung cũng hoàn hồn, y lập tức nói: “Dừng tay.”

Không đúng, có phải nên sửa thành ‘câm miệng’ hay không?

Bạch hạc đang mổ Ngu Tinh Hà ngậm miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung giấu ngón tay run rẩy điên cuồng vào ống tay áo rộng, cố sức giữ vẻ bình tĩnh: “Ngươi lui xuống trước.”

Trong sách, Thánh quân Thẩm Phụng Tuyết của Ly Nhân Phong tính tình lạnh lùng quái gở, không chút lưu luyến phàm trần thế tục, sở thích lớn nhất thuở bình sinh chính là bế quan và tìm người giao đấu.

Dưới tòa của hắn có rất nhiều đệ tử, nhưng hắn vô cùng hờ hững với bọn chúng, chỉ thu nhận đệ tử vào Ly Nhân Phong, cho bọn chúng danh hiệu rồi trực tiếp nuôi thả, mấy năm trời chẳng hỏi han lấy nửa câu.

Thiếu niên bạch hạc tựa hồ có chút nghi hoặc, lại không dám cãi lời y, khẽ gật đầu, giương cánh bay về Hồ Liên Hoa.

Ngu Tinh Hà dường như bắt được tia hy vọng, vội quỳ gối nhích tới bên cạnh Thẩm Cố Dung, sợ hãi nói: “Sư tôn…..”

Thẩm Cố Dung biết Thẩm Phụng Tuyết trong sách tính tình thanh lãnh, học tập tích chữ như vàng: “Nói.”

Ngu Tinh Hà lại dập đầu, nức nở kể: “Tinh Hà…… Tinh Hà và Mục Trích xuống núi mua chu sa cùng Ly Tác sư huynh. Đi được nửa đường thì có người trông thấy vết bớt trên mặt Mục Trích. Những người đó khăng khăng làm ầm lên nói Mục Trích bị Dịch Quỷ đoạt xá, nhất định phải thiêu chết hắn mới loại trừ được ôn dịch.”

Thẩm Cố Dung: “……”

Bị đoạt xá là phải thiêu chết? Người tu đạo các ngươi đều tàn nhẫn như vậy sao?

Bắp chân Thẩm Cố Dung run đến nhức mỏi, nhớ về việc mình chiếm cứ thân xác người khác, chắc vậy cũng coi như đoạt xá.

Y gắng gượng giữ vững tính tình thanh lãnh của Thẩm Phụng Tuyết, lạnh nhạt hỏi: “Là người ở đâu?”

Ngu Tinh Hà lúng ta lúng túng nói: “Tinh Hà không biết, trên xiêm y họ mặc có thêu chữ, Tinh, Tinh Hà không đọc được……”

Thẩm Cố Dung híp mắt nhìn thoáng qua, hiện tại phản diện nhỏ mới khoảng năm, sáu tuổi, không biết chữ cũng là điều dễ hiểu.

Nhìn kỹ, phản diện nhỏ đang quỳ trên mặt đất kia tuy bên ngoài giả vờ trấn định, nhưng tay chân đã hơi run lên, mồ hôi lạnh đổ ào ào trên mặt.

Trong mắt phản diện nhỏ, ‘Sư tôn’ Thẩm Cố Dung ắt hẳn sánh ngang với ba chữ ‘Ăn thịt người’.

Ngu Tinh Hà run đến nỗi chiếc chuông vàng trên lắc chân hơi rung rung, Thẩm Cố Dung đối diện hắn cũng lặng lẽ run, những hạt Mộc Hoạn xâu trên vòng tay va lập cập vào nhau.

Hai thầy trò cùng run.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi, sợ đứa nhỏ này bỏ thiện theo ác, mở miệng nói: “Đừng khóc, dẫn ta đi.”

Ngu Tinh Hà sửng sốt, tiếp đó vui vẻ đến nước mắt suýt nữa chảy xuống.

Hắn không dám dắt tay Thẩm Cố Dung, đành phải bò dậy, giơ ngón tay mũm mĩm về phía trước, mong chờ Thẩm Cố Dung đi theo hắn.

Trong sách ghi Mục Trích chính là người đánh bại phản diện khi sư diệt tổ Ngu Tinh Hà, Thẩm Cố Dung thân làm sư tôn không có lý nào không cứu.

Mà nhân vật lớn – phản diện Ngu Ngân Hà trong tương lai……

Thẩm Cố Dung nhìn lướt qua nhóc lùn chỉ đứng tới hông y, nghĩ thầm bánh trôi lùn này tạm thời cũng không có gì đáng sợ, sư tôn cho ngươi thời gian trưởng thành.

Thẩm Cố Dung đang muốn đứng dậy, hai chân chợt tê mỏi, kinh mạch chỗ khớp xương như bị hàng ngàm ngân châm xuyên qua, khiến y lảo đảo suýt nữa ngã ngửa về sau.

Ngồi quá lâu, chân đã tê tần.

Ngu Tinh Hà đang gấp chết đi được, nhìn thấy sư tôn mình hơi lảo đảo, nghiêng đầu mờ mịt nói: “Sư tôn?”

Thẩm Cố Dung mạnh mẽ đanh mặt, thử động đậy, sự tê mỏi kia trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé không chịu nổi đau đớn, suýt chút nữa kêu thành tiếng, lại sợ bị tiểu đệ tử phát hiện, đành gắng sức chịu đựng.

Ngu Tinh Hà đại khái cũng nhìn ra vấn đề, cẩn thận hỏi han: “Sư tôn, ngài… ngài bị tê chân sao?”

Thẩm Cố Dung: “……”

Nói hươu nói vượn.

Sư tôn nào có như thế.

Ngươi hãy nghe vi sư giải thích.

Đúng lúc này, bạch hạc một lần nữa bay tới gần, dùng mỏ hạc nói tiếng người.

“Thánh quân không tiện rời khỏi Ly Nhân Phong, nếu là việc gấp có thể dùng con rối phân thần xử lý thay.”

Giọng bạch hạc vẫn cung kính như cũ, nói xong liền ngậm một cành hoa sen đưa cho Ngu Tinh Hà.

Thẩm Cố Dung thành công giải vây, bắt đầu diễn tiếp hình tượng sư tôn thanh lãnh: “Đúng là như thế.”

Ngu Tinh Hà luôn sùng bái mù quáng năng lực của Thẩm Cố Dung, nghe vậy cũng mặc kệ vừa rồi có phải sư tôn bị tê chân thật hay không, lại quỳ xuống dập đầu, lau khô nước mắt, ôm hoa sen “Con rối phân thần” của sư tôn vui mừng phấn khởi chạy đi.

Thẩm Cố Dung ở lại, đứng tại chỗ bắt đầu trầm ngâm.

Làm thế nào để phân thần?

Chờ đến khi Thẩm Cố Dung đào ra được cách phân thần trong đống ký ức linh tinh vụn vặt kia của Thẩm Phụng Tuyết, trời đã sắp tối đen.

Y bấm một pháp quyết rườm rà theo thói quen, năm ngón tay mảnh khảnh khớp xương rõ ràng tựa như cánh hoa sen, nhẹ nhàng vỗ.

Thần hồn hơi xoay chuyển, đến khi ý thức trở về, Thẩm Cố Dung lập tức cảm thấy chóng mặt.

Y vốn tưởng mình không phân thần thành công, choáng váng một lúc lâu mới phát hiện ra mình đang bị người ta nâng trong lòng bàn tay chạy như điên.

Tầm mắt y hơi hướng lên trên, lập tức thấy được gương mặt đầy mồ hôi của phản diện nhỏ kia.

Ngu Tinh Hà ôm hoa sen lao nhanh qua đường ruộng, thở hồng hộc, trên gương mặt nhỏ đầm đìa mồ hôi.

Thẩm Cố Dung nhìn bản thân, lúc này mới phát hiện quả thực mình không phân thần ổn.

Lúc này y chỉ là một phân thần hư ảo nho nhỏ, cơ thể thu nhỏ lại gấp mấy lần, còn chưa lớn bằng một bàn tay, đứng giữa đài sen vẫn còn thừa một khoảng.

Thẩm Cố Dung: “……”

Không ổn, nguy rồi, sắp hỏng.

Ngu Tinh Hà hoàn toàn không nhìn thấy hình người nho nhỏ đang dại mặt ra trong cánh hoa sen, vừa chạy vừa hô to với người cách đó không xa: “Ly Tác sư huynh! Đệ mời sư tôn tới rồi!”

Thẩm Cố Dung từ sau cánh hoa sen ngó ra, thấy cách đó không xa có hai nhóm người đang đánh đấm.

Hai nhóm người kia một bên áo đỏ, một bên áo vàng, liên tục đấu đá lộn xộn, nhìn qua chẳng khác gì một mâm trứng gà xào cà chua người phàm thế thích ăn.

Thẩm Cố Dung….. Thẩm Cố Dung đột nhiên hơi đói bụng.

Đệ tử áo vàng đằng xa nghe thấy Ngu Tinh Hà nói vậy, khen ngợi: “Sư đệ tốt! Đệ mời sư tôn của ai?”

Ngu Tinh Hà giơ hoa sen lên cao, cao giọng nói: “Sư tôn của đệ!”

Vị sư huynh tên Ly Tác kia vốn đang định dắt một đứa trẻ chạy về hướng Ngu Tinh Hà, nghe vậy liền sợ đến lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.

Hắn hoảng hốt nói: “Thánh quân Phụng Tuyết?”

Ngu Tinh Hà: “Vâng vâng! Chúng ta được cứu rồi!”

Ly Tác sợ hãi tột độ, buột miệng thốt ra một câu: “Ngươi không muốn sống nữa sao?”

Ngu Tinh Hà: “Huynh xem, đây là phân thần của sư tôn, ngài đồng ý tới cứu chúng ta!”

Ly Tác vội giữ đứa bé đang chạy tới chỗ Ngu Tinh Hà, cẩn thận quan sát hoa sen trong tay Ngu Tinh Hà, trong mắt không biết vì sao lại hiện lên sự sợ hãi.

Thẩm Cố Dung còn hoảng sợ hơn cả hắn. Nếu để người ta biết đường đường là Thánh quân Ly Nhân Phong mà còn phân thần sai, thì mất mặt là một chuyện, bị người ta phát hiện mình đoạt xá lại càng chết người hơn.

Có điều rất nhanh sau đó Thẩm Cố Dung liền phát hiện mình nghĩ nhiều rồi.

Ly Tác nhìn trong nhìn ngoài hoa sen một hồi lâu, mới nghi hoặc nói: “Đây thật sự là phân thần của Thánh quân sao?”

Ngu Tinh Hà: “Đúng vậy, trên đó còn có linh lực của Thánh quân nữa.”

Thẩm Cố Dung yên lặng thở phào một hơi, tay nhỏ vỗ vỗ ngực, xem ra tất cả mọi người đều không nhìn thấy mình, y cũng không cần lo sẽ bị người ta thiêu chết nữa.

Ngay lúc y đang tự thấy may mắn, nghiêng đầu sang một bên, thì bất chợt đối diện trực tiếp với một đôi con ngươi như lưu ly.

Thẩm Cố Dung sửng sốt.

Đứa trẻ vừa rồi bị Ly Tác giữ thở hơi gấp, khuôn mặt nhỏ nhìn hoa sen không cảm xúc, nửa bên mặt còn có vết bớt màu đỏ giương nanh múa vuốt như được khắc ra, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn vốn thanh tú lại làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Là nam chính phiên bản nhỏ – Mục Trích.

Thẩm Cố Dung nhìn hắn một hồi, phát hiện ra ánh mắt hắn hình như dừng trên người mình.

Thẩm Cố Dung thử nhích sang bên cạnh, hai tay nhỏ kéo cánh hoa sen che đi.

Sau đó y trơ mắt nhìn mắt đứa trẻ kia giật giật, tầm mắt đuổi theo thân hình y, nhìn chằm chằm.

Thẩm Cố Dung: “…….”

Bị, bị phát hiện rồi!

………………………………………………..

*Tác giả có lời muốn nói: *

Mục Trích: nhìn chằm chằm (个个)

Mục Trích là công, đừng đứng sai trạm ha.

………………………………………………..

Băng tiêu: lụa trắng mỏng

(1) Vòng Mộc Hoạn hạt đỏ (Mộc Hoạn Hồng Châu 木槵红珠):

Vẫn là Mộc Hoạn Hồng Châu, bản taobao (chữ Phụng Tuyết in mờ trên hạt)

(2) Fanart Thẩm Cố Dung:

Nguồn: Weibo 步重华的工资卡

(3) Cos Thẩm Cố Dung:

Nguồn: Weibo Crime烛厌

(4) Thẩm Cố Dung & Mục Trích

Nguồn: Weibo 拿不拿不投稿不改名

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN