Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao - Chương 2: Bộ Bộ Sinh Liên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao


Chương 2: Bộ Bộ Sinh Liên


Bộ Bộ Sinh Liên: là một kỹ năng khi đi có hoa sen nở rộ dưới chân.

Chuyển ngữ: Trầm Yên

………………………………………….

Thẩm Cố Dung chưa bao giờ căng thẳng đến vậy.

Thẩm Cố Dung xuất thân từ thư hương thế gia, nhưng không biết quá trình trưởng thành sai lệch ở đâu mà bản chất của y lại là một người xa rời lý luận kinh thư, không thích xem mấy thứ thơ từ sáo rỗng, cũng không hứng thú gì với tiền tài tục vật mà phàm nhân yêu tha thiết.

Nói dễ nghe là có chút vô dục vô cầu, nói khó nghe chính là không có chí lớn, một lòng một dạ chỉ muốn ăn no chờ chết.

Thứ duy nhất y hơi hướng theo đuổi trong cuộc đời có lẽ chính là hy vọng thời điểm mình vẽ Cung Nữ Đồ (1) không bị nương cầm thước rượt đánh dọc tám con phố.

Hiện tại ánh mắt của Mục Trích khiến Thẩm Cố Dung nhớ lại một sự kiện, đó là lần đầu tiên y lén lút tới Phố Lâm Lang ở Hồi Đường Thành, trốn trong góc phòng múa bút vẽ một nữ tử xinh đẹp đang ngồi bên cửa sổ tửu lầu đối diện nghe hí khúc.

Tới khi y vẽ sắp xong, vị nữ tử xinh đẹp kia chậm rãi quay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Cố Dung.

Là mẹ ruột của y.

Thẩm Cố Dung: “……..”

Thẩm Cố Dung suýt nữa quỳ xuống.

Cuối cùng Thẩm Cố Dung bị cha y bắt về nhà, đập cho một trận nhừ tử, quỷ khóc sói gào mà quỳ gối trong từ đường chép sách hai ngày.

Hiện giờ ánh mắt của Mục Trích cùng người quay đầu lại mỉm cười năm đó giống y như đúc, cả hai đều khiến cho Thẩm Cố Dung run sợ trong lòng.

Thẩm Cố Dung vẫn duy trì dáng vẻ lạnh lùng tựa băng sương, chậm rãi thả cánh hoa sen ra, ngồi xếp bằng giữa đài sen, nhắm mắt làm ra trạng thái cao thâm khó lường.

Mục Trích vẫn nhìn chằm chằm y như cũ, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo.

Thẩm Cố Dung bị nhìn đến như đứng đống lửa như ngồi đống than, nghĩ thầm một cách hơi vô sỉ: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua mỹ nhân bao giờ sao?”

Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng gầm giận dữ.

Một quả cà chua…… Một người áo đỏ lao nhanh như gió tới, tay run lên, nắm chặt trường kiếm.

“Mau giao Dịch Quỷ ra đây!” Người cầm đầu lạnh lùng nói: “Dám làm chậm trễ việc của Tru Tà, Ly Nhân Phong các ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?!”

Đệ tử Ly Nhân Phong như đàn ong chạy về phía sau Ly Tác, ra vẻ hung ác, nhưng bởi vì tuổi còn quá nhỏ, cơ thể không săn chắc như đối phương, còn lặng lẽ nhón mũi chân tăng khí thế cho sư huynh.

Người truy đuổi bọn họ có tu vi bất phàm, trên quần áo đỏ thêu một chữ “Tru” rồng bay phượng múa, khí thế nghiêm nghị.

Yêu ma quỷ quái hoành hành khắp Tam giới, mấy năm trước hưởng ứng lời kêu gọi của thành chủ Phong Lộ Thành, các đại môn phái Giới Tu Chân sôi nổi phái đệ tử đồng lòng đối kháng với yêu ma, loại bỏ quỷ quái.

Áo đỏ Tru Tà kia chính là tiêu chí của bọn họ.

Cơ thể sư huynh Ly Tác đã suy yếu, mở cây quạt che đi nửa khuôn mặt, ôn tồn nói: “Ta đã giải thích qua với chư vị, Mục Trích là đệ tử nhập môn của Thánh quân Phụng Tuyết, không phải Dịch Quỷ các ngươi truy lùng, mấy lời đoạt xá càng vô căn cứ hơn.”

Đối phương không chịu buông tha: “Nếu không phải Dịch Quỷ, vậy các người giải thích thế nào về ấn ký Dịch Quỷ trên mặt hắn?”

Ly Tác mưa thuận gió hòa, nhẹ nhàng nói: “Chư vị, dĩ hòa vi quý, ta đã giải thích nhiều lần rồi, nếu như các vị không tin có thể chờ ta lên núi…….”

Tính tình hắn quá tốt, các đệ tử phía sau lại không nhịn được, túm tay áo hắn cả giận nói: “Ly Tác sư huynh, đừng khách sáo với bọn chúng nữa, chúng ta cứ đánh một trận là được thôi!”

Ly Tác mềm mỏng: “Dĩ hòa vi quý mà.”

Tru Tà nổi tiếng vì tính tình hung bạo, không hề muốn “Dĩ Hòa Vi Quý”, thấy bọn họ vẫn tiếp tục ngăn cản thì trực tiếp rút kiếm ra, hàn quang lập lòe trắng lóa.

Tiểu Mục Trích được các sư huynh Ly Nhân Phong bảo vệ chặt chẽ phía sau nghe thấy tiếng rút kiếm, theo bản năng run lên, mím môi tránh về sau lưng Ly Tác, dường như đã bị kinh hãi.

Ly Tác nhìn tiểu sư đệ nhà mình, cây quạt trong tay đột nhiên khép lại, sắc mặt vẫn luôn nhẹ nhàng như gió thoảng trong thoáng chốc sa sầm xuống.

Áo vàng của hắn bị gió thổi qua, chỉ thấy vạt áo nhẹ nhàng lay động, kiếm của một đệ tử phía đối diện đột nhiên đứt gãy tới tận chuôi, thân kiếm ‘loảng xoảng’ rơi xuống bờ cát.

Vẻ mặt ôn nhuận như ngọc của Ly Tác vừa rồi không còn bóng dáng, gương mặt hắn đầy nóng nảy, trực tiếp nhai nuốt ực bốn chữ “Dĩ Hòa Vi Quý”.

“Con mẹ nó đã nói với các ngươi tiểu sư đệ của chúng ta không phải Dịch Quỷ là không phải Dịch Quỷ rồi! Các ngươi rốt cuộc chui ra từ cái xó xỉnh nào thế? Ngay cả cái bớt cũng chưa thấy qua sao? Các ngươi có phải tu đạo tu đến mức trong đầu toàn phân, không nghe hiểu tiếng người không?! Mẹ nó lại còn dám rút kiếm! Dọa tiểu sư đệ chúng ta các ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?!”

Tru Tà: “……”

Đệ tử Ly Nhân Phong phía sau lưng Ly Tác đã sớm quen với việc này, còn hưng phấn reo: “Ly Tác sư huynh uy vũ!”

Tru Tà đại khái chưa từng chứng kiến ai lật mặt nhanh như vậy, lập tức bị mắng đến ngu người.

Dĩ hòa vi quý của Ly Nhân Phong các ngươi đâu?!

Nhân mã hai bên đều nóng nảy, không ai chịu nổi việc vô duyên vô cớ bị đối phương mắng, lập tức rút kiếm vẽ phù chú, chuẩn bị tiếp tục xào trứng gà với cà chua.

Mà “trứng gà” lại không có ý định náo loạn với “cà chua”, sau khi Ly Tác mắng xong lập tức quỳ xuống, hướng về phía Ngu Tinh Hà cung kính nói: “Cung nghênh Thánh quân Phụng Tuyết!”

Các sư đệ đằng sau cũng cung kính quỳ lạy.

Tru Tà đang muốn tự tay đâm Dịch Quỷ, nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này thì hơi kinh ngạc. Đôi bên liếc nhau, trong mắt tất cả đều chứa vẻ dè chừng, đồng thời lo lắng cho đầu óc của đám người Ly Nhân Phong.

Ly Nhân Phong tách biệt với Tam giới, không can thiệp vào tranh chấp giữa các môn phái, sư huấn “Dĩ Hòa Vi Quý” người người nhà nhà đều biết.

Mãi đến trăm năm trước, sau khi ái đồ của Chưởng giáo Ly Nhân Phong – Thẩm Phụng Tuyết kết đan thành công, một người một kiếm đắc tội chư vị đại năng khắp Tam giới, sư huấn của Ly Nhân Phong liền trở thành một trò cười.

Chính vì chiến tích vĩ đại này của Thẩm Phụng Tuyết, Tru Tà không có đối thủ ở Cửu châu Tam giới cũng không dám lỗ mãng ra tay.

Dù sao thì Thẩm Phụng Tuyết cũng là người duy nhất trong Tam giới chỉ còn nửa bước là có thể phi thăng thành Thánh, sư tổ sư tôn bọn họ gặp mặt còn phải cung kính có thừa.

Người Tru Tà yên lặng.

Một người cầm đầu nhìn chằm chằm hoa sen trong tay Tinh Hà, không biết hắn nhìn ra cái gì mà lạnh giọng châm chọc: “Thánh quân Phụng Tuyết là nhân vật tầm cỡ nào, sao có thể vì một đệ tử nhỏ nhoi không đáng kể mà tự mình xuống núi? Chẳng lẽ ngươi muốn sống đến điên rồi?”

Sự tích của Thẩm Phụng Tuyết đã vang dội khắp Cửu châu, mọi người đều biết, trừ khi có đại năng đến khiêu khích luận bàn bên ngoài, nếu không y tuyệt đối sẽ không xuống núi, nghĩ sao có thể vì một tiểu đệ tử mà tự mình xuống núi.

Ly Tác vẫn quỳ như cũ, hắn đã khôi phục dáng vẻ nhu nhược lúc trước, nhẹ giọng nói: “Linh thức phân thần của Thánh quân đã ở đây, ngươi còn dám nghi ngờ Thánh quân?”

Tru Tà lại bắt đầu chần chờ.

Ly Tác thấy thế vội cáo trạng với hoa sen trong tay Ngu Tinh Hà: “Thánh quân anh minh. Mục Trích sư đệ là đệ tử Thánh quân thu nhận, lại bị kẻ cắp này coi cái bớt thành Dịch Quỷ, tùy tiện hủy hoại thanh danh sư đệ. Người Tru Tà nào ai không phải người không phân biệt đúng sai như thế? Nghĩ lại cẩn thận, những người này nhất định là phường đạo chích đóng giả đồ đệ Tru Tà, ý đồ tổn hại đến đệ tử Ly Nhân Phong chúng ta, tội này đáng tru diệt! Mong Thánh quân xem xét quyết định!”

Thẩm Cố Dung: “……”

Thẩm Cố Dung suýt chút nữa vỗ tay cho hắn.

Năng lực đổi trắng thay đen này so với thuyết thư ở Hồi Đường Thành còn tài tình hơn nhiều.

Đám người Tru Tà cũng bị kinh sợ, đại khái chưa bao giờ gặp qua ai mặt dày như thế, chỉ dùng dăm ba câu đã định tội bọn họ.

Cố ý tổn hại đến đệ tử Ly Nhân Phong là tội nhỏ, nhưng lỡ như Thánh quân đến thật, dựa vào tính tình tàn nhẫn ác độc của người nọ, chỉ sợ bọn họ lành ít dữ nhiều.

Một đệ tử Tru Tà nhỏ giọng nói: “Sư huynh, trên hoa sen kia thật sự có hơi thở Đại Thừa Kỳ, lỡ như là Thánh quân thật……”

Kẻ cầm đầu nhóm Tru Tà hít sâu một hơi, đột nhiên quăng kiếm quỳ một gối xuống đất, trầm giọng nói: “Là ta tra xét bất lợi, mong Thánh quân thông cảm. Người Tru Tà luôn mang theo ấn Tru Tà bên mình, nếu Thánh quân nghi ngờ, chúng ta có thể giao cho Thánh quân xem xét.”

Hắn lấy ấn Tru Tà ra, giơ tay dâng lên.

Những Tru Tà khác cũng đồng loạt quỳ xuống.

Hai đội nhóm vừa rồi còn đánh nhau đến khó phân thắng bại, giờ đây lại không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống trước mặt một đứa trẻ sáu tuổi, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.

Ông lão cưỡi trâu chậm rì rì đi ngang qua bên cạnh.

Ly Tác nhìn mấy người vừa rồi còn không ai bì nổi, vậy mà giờ sợ Phụng Tuyết Thánh quân nhà họ đến thế, trong lòng vô cùng thống khoái, nghĩ thầm: “Thánh quân hiện thân, ta nhất định phải khuyến khích Thánh quân dạy dỗ đám người Tru Tà ỷ đông bắt nạt kẻ yếu này một trận.”

Cả đám quỳ mãi, Thánh quân Phụng Tuyết vẫn chưa xuất hiện.

Thẩm Cố Dung vẫn đang nhắm mắt, căng thẳng suy nghĩ xem làm sao để hiện thân bằng phân thần.

Một lúc lâu sau, mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng đổ dồn toàn bộ ánh mắt vào hoa sen Ngu Tinh Hà đang ôm.

Khuôn mặt nhỏ của Ngu Tinh Hà đỏ bừng, ôm hoa sen đầy nghi hoặc.

Thẩm Cố Dung suýt nữa kêu ra tiếng: “Từ từ! Chờ một chút! Ta sắp tìm được rồi!”

Hoa sen vốn đang nở rộ được Ngu Tinh Hà một đường bôn ba đem tới, lúc này chậm rãi rũ cánh xuống, cánh sen bụp một tiếng rơi xuống đầu Thẩm Cố Dung, lập tức đánh ngã y.

Thẩm Cố Dung: “…….”

Cả hoa sen và Thẩm Cố Dung cùng nhau – héo.

Nhìn qua chỉ như một cây hoa sen bình thường.

Mọi người: “……”

Xung quanh yên tĩnh như chết.

Ly Tác kịp phản ứng lại, hắn cong mắt cười: “Ấn của Tru Tà là thật, Thánh quân đã tin thân phận chư vị Tru Tà. Vất vả cho mọi người rồi, tiếp tục truy tìm Dịch Quỷ đi nha.”

Hắn vừa nói vừa ngoắc ngoắc tay, đệ tử phía sau thấy thế vội vàng bò dậy, chuẩn bị chạy trốn.

Ly Tác hô to một tiếng: “Cáo từ!”

Nói xong liền dẫn các sư đệ tiếp tục chạy như điên.

Đám người Tru Tà nổi giận mắng: “Các ngươi dám lừa gạt chúng ta!”

Tru Tà tự cho rằng mình bị trêu đùa, lửa giận ngút trời, sôi nổi rút kiếm vọt tới, lần này hoàn toàn không lưu lại đường sống như lúc trước.

Cơ thể Ly Tác yếu ớt, ngay cả hai bánh trôi nhỏ cũng không cõng nổi, chỉ có thể nắm tay hai người hổn hà hổn hển mà chạy.

Một sư đệ theo sau hắn hô to: “Sư huynh! Vừa rồi huynh cao giọng như vậy làm đệ còn tưởng huynh có thể đánh lại bọn họ cơ!”

Ly Tác ‘khụ’ một tiếng, yếu ớt nói: “Cơ thể sư huynh yếu ớt, còn bọn họ đều đạt đến Kim Đan Kỳ đó sư đệ. Đệ không thấy vừa rồi huynh toàn chọn người tu vi yếu nhất để bẻ kiếm sao?”

Sư đệ sắp phát điên: “…….. A A A! Sư huynh, chừng nào huynh mới có thể đáng tin cậy hơn chút vậy?! Lúc về đệ nhất định phải mách Chưởng giáo!”

Trong lúc hỗn loạn, hoa sen trong tay Ngu Ngân Hà đột nhiên rơi xuống bờ cát lộn xộn, Thẩm Cố Dung nho nhỏ trực tiếp bị ném trên đất, cơ thể lăn vài vòng rồi bị cánh hoa đè bẹp không bò dậy nổi.

Thẩm Cố Dung: “…….”

Đám nhãi con này!

Ngay khi Thẩm Cố Dung muốn giãy giụa đứng lên, đột nhiên nghe được có người cười một tiếng trong đám đông hỗn loạn.

Thẩm Cố Dung vừa ngẩng đầu liền bắt trọn sự trào phúng chưa tan hết trong đôi mắt lạnh lẽo của nam chính Mục Trích nhỏ tuổi.

Thẩm Cố Dung: “???”

Sư tôn có thù oán với ngươi sao?

Đừng tưởng rằng ngươi xụ mặt thì ta không nhìn ra vừa nãy ngươi mới cười trộm nhé!

Cơ thể Ly Tác yếu ớt, huống hồ còn dắt theo hai đứa nhỏ, căn bản chưa chạy được vài bước đã bị đuổi theo.

Đao quang kiếm ảnh nghênh diện chém tới, giữa gió lạnh thét gào, trong lòng Ly Tác kêu rên một câu ta xong đời rồi!

Ngay trong khoảnh khắc kiếm chém xuống, hắn kéo căng ra một kết giới hộ thể, khó khăn lắm mới bảo vệ được hai sư đệ trong lòng.

Bất chợt một luồng ánh sáng xanh vụt qua, linh lực như từng mũi tên nhọn, thế như chẻ tre đánh vào bảo kiếm Tru Tà.

Một tiếng ‘keng’ giòn tan vang lên, trường kiếm theo tiếng mà vỡ vụn thành trăm mảnh, rơi như mưa xuống bờ cát.

Tru Tà vội vàng quay đầu, hoảng sợ nhìn sang.

Trong ánh sáng xanh chói mắt, người nọ mặc một bộ thanh y, mũi chân giẫm lên hoa sen, thong thả mở hai mắt đang khép hờ ra, sắc mặt lạnh nhạt không buồn không vui nhìn về phía Tru Tà.

Thanh y, tóc bạc, băng tiêu che mắt, bộ bộ sinh liên.

Là Thánh quân Thẩm Phụng Tuyết.

Tru Tà ngẩn ra, bị uy áp Đại Thừa Kỳ áp bức, rào rào quăng kiếm quỳ xuống đất, cả người run lên, một chữ cũng không nói thành lời.

Bọn họ trước nay chỉ nghe qua tên húy của Thẩm Cố Dung, biết y nửa bước thành Thánh, biết y tính tình lãnh lệ, cũng biết y thanh lãnh diễm tuyệt, nhưng lại không biết, chỉ cần một ánh mắt của Thánh quân cũng đủ khiến những thiên chi kiêu tử này sợ hãi đến cúi đầu quỳ lạy.

Thẩm Cố Dung chân không chạm đất, thân hình hư ảo mơ hồ lơ lửng trên không trung, tóc dài cùng y phục tung bay trong gió.

Y lạnh lùng hói: “Các ngươi nói ai là Dịch Quỷ?”

………………………………………….

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Cố Dung: A a a a a a a làm ta sợ muốn chết!!!!!

Trang bức như gió, làm bạn bên ta.

………………………………………….

(1) Cung Nữ Đồ: hay còn gọi Sĩ Nữ Họa, là một dạng tranh Trung Quốc phát triển vào thời kỳ Lưỡng Tấn, huy hoàng vào thời Đường, lấy sĩ phu thượng lưu và sinh hoạt của phụ nữ xã hội phong kiến làm đề tài, sau đó được phân thành một đề mục riêng trong bộ môn Vẽ chân dung, miêu tả sinh hoạt của phụ nữ tầng lớp thượng lưu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN