Trong mắt Hạ Hành Châu rơi xuống một mảnh rậm rạp.
Hắn che giấu rất tốt, rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, như thể đang ngoan ngoãn nghe lời dạy dỗ của ta vậy.
“Bốn ngày sau, trong phủ Ngũ Vương gia có yến tiệc thưởng hoa, ngươi đi cùng với ta.”
“Bây giờ đo y phục cho ngươi, có yêu cầu gì, nói hết với thợ cả đi, đến lúc đó chớ có vứt hết mặt mũi Giang gia đi đấy.”
Giọng điệu ta lạnh lùng, hắn thì lại mang dáng vẻ thụ sủng nhược kinh * (1), nở một nụ cười với ta.
2 [Nghĩa: được sủng ái mà kinh sợ.]
Cũng không biết là giả vờ hay thật sự vui vẻ.
Ta ngồi xuống, trong lúc rảnh rỗi đi xem chữ Hạ Hành Châu viết, thế bút cực oai hùng, tư thái hoành sanh* (2), xen ra rất không tầm thường.”
2 [Nghĩa: Liên tục xuất hiện, mọc lan tràn]
Nhìn tới mê mẩn, cũng không biết Hạ Hành Châu đã đứng bên cạnh người ta từ lúc nào.
“Phu nhân nếu như thích, ta dạy ngươi viết.”
“Không cần.”
Ta biết chàng ta cũng chỉ thuận miệng nói, dứt khoát từ chối luôn: “Để dành thời gian đấy mà bàn cổ luận kim* (3) với Đại tỷ chẳng phải tốt hơn sao.”
3 [nghĩa: bàn luận chuyện từ xưa tới nay]
Nếu như đã đo xong kích thước, ta liền muốn rời đi.
Hạ Hành Châu, lại hết sức ngượng ngùng mà hỏi ta, tối nay có thể trở về phòng ta ngủ không.
Ta gật đầu đồng ý.
Hắn vẫn còn đang ho khan, chắc là người trong viện cũng khinh thường, không chăm sóc hắn cho tốt.
Để người đi nấu nước sơn trà cho hắn.
Trông hắn uống xong, lại gọi mấy người hầu già liên quan và hạ nhân trong viện tới.
“Trong viện của ta không giữ kẻ rảnh rỗi, nếu như có kẻ gian lén giở thủ đoạn lạnh nhạt Cô gia, bị ta phát hiện, nghiêm trị không tha.”
Thấy ta thế mà che chở Hạ Hành Châu, cả đám người lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Trên đường trở về, Xán Nhi rất vui vẻ: “Tiểu thư cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, chung sống với Cô gia thật tốt rồi!”
“Tại sao lại nói thế?”
“Tiểu thư ra mặt cho Cô gia rồi, nhìn Cô gia có vẻ rất vui vẻ đó.”
“Nếu như là trước đây, tiểu thư đừng bảo cho Cô gia uống nước sơn trà, nghe Cô gia ho hai tiếng, còn muốn mắng người nữa đó.”
Xem ra ta còn chưa đủ tàn nhẫn.
Ta không có cái suy nghĩ cùng Hạ Hành Châu sống đến cuối đời đâu, hắn hận không thể ăn máu thịt của ta, chẳng qua chỉ là đang ngụy trang mà thôi.
Sở dĩ ra mặt cho hắn, là vì sợ hắn không được chăm sóc cẩn thận, ho nhiều quá mà chết mất thôi.
Vả lại, hạ nhân Giang gia tốt tính với hắn một chút, đến lúc đó nói không chừng còn có thể giữ mạng.
Những điều này không nói cho Xán Nhi biết, ta chỉ cười cười phân phó nàng đi các đại tiền trang kiểm tra của cải của ta.
Ông đây, sắp lướt rồi.
12
Ngày ngắm hoa yến hôm đó rất nhanh đã đến rồi.
Mẫu thân của Giang Minh Chỉ và Giang Huệ đều mất sớm, nên do Tổ mẫu đưa đi tham dự yến hội của các phủ.
Trước khi lên xe ngựa, Tổ mẫu cnahr cáo ta: “Ngươi đã thành hôn rồi, chớ có sinh ra tâm tư khác.”
Để ta đừng có dây dưa với Ngũ Vương gia Lạc Thanh.
Ta đương nhiên ngoan ngoãn nói vâng.
Lúc xuất phát, Ta và Hạ Hành Châu cùng ngồi một chiếc xe ngựa.
Hôm nay chàng ta mặc một thân y phục màu xanh nhạt, chàng ta xem sách đầy tức giận, rất là văn nhã thanh tú.
Vừa lên xe ta đã nhắm mắt dưỡng thần, ai biết vừa mới mở mắt ra, thấy Hạ Hành Châu đang nhìn chằm chằm ta.
“Làm sao đấy?”
“Phu nhân hôm nay xinh đẹp quá mức.”
Ta đoán không ra tâm tư của hắn, gật gật đầu, lạnh nhạt nói: “Phu quân cũng vậy.”
Một chặng đường không nói nữa.
Đến nơi, tất nhiên là nữ nhân tụm một chỗ, nam nhân tụm một nơi.
sau khi Ngũ Vương gia Lạc Thanh và Tứ Vương gia Lạc Diệp chào hỏi Tổ mẫu một tiếng, Lạc Thanh liền đưa Giang Huệ rời đi.
Hạ Hành Châu cũng đi tới chỗ ngồi của nam tử bên kia rồi.
Ngược lại Tứ Vương gia Lạc Diệp cùng Tổ mẫu hỏi han đôi câu.
Lúc hắn nói, nhiều lần quan sát ta.
Trong sách viết hắn là một tên háo sắc, hôm này thấy, quả thực là thế.
Nhẫn nhịn sự chán ghét nói đôi câu, ta mượn đại lý do chuồn trước.
Vương phủ rất lớn, sân trong cái này nối cái khác.
Ta nhớ tới trong sách viết Lạc Thanh nuôi chim quý thú lạ trong phủ, liền để cho Xán Nhi đi theo, thỉnh nha hoàn của Vương phủ dẫn bọn ta đi xem.
Nào biết trong rừng trúc hậu viện, vừa hay gặp Biểu ca Giang Phương và mấy công tử ca khác, còn có Hạ Hành Châu.
Cũng không biết Hạ Hành Châu chọc tới bọn họ chỗ nào, mấy người vây quanh chàng ta lại đòi cởi y phục chàng ta cho bằng được.
Ta vừa mới xuất hiện, Giang Phương nhanh chóng chạy tới tranh công.
“Biểu muội, ngươi không cần ra tay, ta tới giúp ngươi dạy dỗ hắn.”
Trong lòng ta nói ngươi còn dạy dỗ hắn nữa, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết đâu.
Giơ tay lên là một cái tát, trực tiếp lên mặt Giang Phương.
Sức lức quá lớn, chấn động đến mức tay phát run.
Cả người Giang Phương kinh sợ luôn: “Ngươi, ngươi đánh ta?”
“Đánh ngươi đấy, mau bảo người buông Hạ Hành Châu ra, nếu không ngươi đừng nghĩ lấy được một cắc tiền nào trên người ta.”
Giang Phương không hiểu nổi tình hình.
Từ trước tới nay, chỉ cần hắn bắt nạt Hạ Hành Châu, đều sẽ khiến Giang Minh Chỉ vui vẻ.
Giang Minh Chỉ mà vui vẻ, hắn liền có thể lấy tiền đi đánh bạc.
“Trong Vương phủ còn dám gây chuyện, đụng phải quý nhân thì làm sao?”
Ta bắt hắn đưa đám công tử ca kia mau chóng cút.
13
Y phục của Hạ Hành Châu dính phải bụi đất, hắn đang cúi đầu sửa sang lại.
Ta xác nhân hắn không bị thương, không bị nguy hiểm tới tính mạng, cũng liền an tâm.
Y phục không sạch sẽ thì đi đổi một bộ khác là được.”
Ta nói rồi bảo Xán Nhi đi tới chỗ xe ngựa lấy y phục đã chuẩn bị.
Người ta bình thường có chút thân phận lúc ra ngoài, đều sẽ chuẩn bị một bộ y phục, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Hạ Hành Châu cảm ơn ta giải vây cho hắn.
Gia đinh Vương phủ đưa hắn đi sương phòng chờ thay y phục, bỗng nhiên hắn nói một câu không đầu không đuôi:
“Hôm đấy đuối nước là bởi vì Giang Phương ném ngọc bội của ta đi.”
Ta có chút không rõ, hắn nói chuyện này, là mong ta ra mặt thay hắn sao?
Cũng biết mượn đao giết người đấy.
Ta không quản mấy việc này, theo thị nữ Vương phủ đi xem khổng tước.
Trong phủ Ngũ Vương gia ngoài nuôi khổng tước ra, trong phủ thế mà còn có hổ con, nhìn dáng vẻ ưa lòng người.
Ta chơi một hồi, không thấy Xán Nhi tới, nha hoàn thiếp thân của Giang Huệ lại tìm được tới.
Nàng ta nhìn thấy ta, lập tức cung kính nói: “Tiểu thư, nô tỳ tìm người khổ quá ạ.”
“Yến tiệc sắp bắt đầu rồi ạ.”
Ta nói biết rồi, liền đi theo tới chỗ ngồi.
Hôm nay cũng không biết đụng phải thứ gì xúi quẩy, lúc sắp đến vườn hoa mai, lại đụng phải một gã sai vặt hấp ở khúc rẽ.
Một bầu rượu, nói giảm là một nửa bình đổ lên váy ta xuống bắp chân, thật lạnh!
Nha hoàn của Giang Huệ nói giúp ta đi lấy y phục.
Tên sai vặt hấp tấp kia dập đầu nhận lỗi.
Ta không nhịn được phạt hắn, sai tỳ nữ chăm sóc hoa cỏ bên cạnh nhanh chóng đưa ta tới noãn các.
Tới trong phòng, hơi ấm bên trong ấm áp, xua tan đi đôi chút khó chịu.
Tỳ nữ kia nói đứng bên ngoài đợi ta.
Ta ngồi uống một chén trà ấm.
Mùi thơm trong phòng tràn vào mũi, vị trà cũng không tệ, tâm tình mới tốt hơn một chút, người cũng ấm áp lên hẳn.
Không phải trở nên ấm áp hơn, rõ ràng là có ngọn lửa thiêu đốt trong bụng.
Ta cả thấy không đúng, muốn đứng lên, tứ chi lại vô lực.
Một loại khát vọng khó nói, ta chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng lên.
E là trúng phải thứ thuốc đáng khinh nào đó rồi.
Chỉ là ta nghĩ không thông, ta đã thành hôn rồi, dù là mất đi trong sạch rồi, lại có thể làm được gì chớ?
Nhưng đây không phải là thời điểm nghĩ chuyện này, ta gắng vịn lấy tường di chuyển dến cửa sổ sau kia.
Dùng hết sức lực toàn thân, mới nhảy ra khỏi được cửa sổ kia.
Chợt nghe thấy bên ngoài có người đang nói chuyện, đại khái là muốn tới tóm ta.
Trong lòng ta sốt ruột, thân thể mất sức không biết làm thế nào, chạy không bao lâu, tùy tiện đẩy mở một gian sương phòng.
Ta gần như là đâm vào cửa, cửa vừa mở, ta liền mềm nhũn ngã xuống.
Cũng không phải ngã trên nền đất lạnh như băng, mà là rơi vào một lồ ng ngực mềm mại.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy được cặp mắt sáng trong suốt kia của Hạ Hành Châu.
“Phu nhân, người…”
Chàng ta ôm vai ta, thuận thế đóng cửa.
Rõ ràng còn cách tầng y phục, nhưng dưới tác dụng của thuốc, tiếp xúc của chàng ta khiến ta càng khó nhịn hơn.
Ta gần như muốn cởi y phục theo bản năng luôn, thân cận với chàng ta thêm một chút, càng thân cận thêm một chút.
“Cách xa ta một chút.”
Ta muốn đẩy chàng ta ra, trong lời nói đã có chút tiếng khóc.
Hạ Hành Châu không nghe rõ, đưa tai lại gần thêm chút.
Đáng chết, cách xa ta một chút đi!
Chắc là chàng ta vừa tắm xong, trên tóc còn mang theo hơi nước, lông mi cũng ướt nhẹp.
Hơi thở nam tử mang theo mùi thơm xà phòng, cứ thế mà ùa vào mũi — ta càng khát hơn.
“Trán người nóng quá, ốm rồi sao?”
Ngón tay hơi lạnh của chàng ta đặt lên trên trán ta, sự khó chịu kia lại tan đi một chút.
Nhưng từ đấy về sau, lại càng khó chịu hơn.
Miệng chàng ta khép lại, cánh môi màu phấn sáng, nhìn diễm lệ mê người như đào giòn mùa hạ vậy.
Đây là tự ngươi đưa tới cửa đấy!
Ta thật sự đang khát muốn chết, cũng không biết lấy sức lực ở đâu, đè lại bả vai của chàng ta, sau đó —
Đưa mặt tới sát gò má chàng ta.
14
Ta sợ hôn lên chàng ta sẽ trực tiếp làm chết ta.
Da thịt chạm nhau, thân nhiệt chàng ta lạnh, tựa như một dòng thanh tuyền, tạm thời hòa giải thân nhiệt như thiêu đốt của ta.
Từ chỗ hõm gáy chàng ta cọ xát tới bên tai chàng ta.
Cả người Hạ Hành Châu cứng lại, tay chàng ta đặt lên nơi gáy ta.
“Ấy…. ta… ta trúng thuốc rồi.”
“Ngươi yên tâm, ta… không làm gì ngươi đâu.”
Ta vội vàng giải thích, giọng điệu lại mềm rũ, hiển nhiên tác dụng của loại thuốc này trong thời gian ngắn không hết được.
Đỉnh đầu truyền tới tiếng “Ừm” không rõ ý vị của đối phương.
Sau đó hắn bóp cằm ta, đút vào miệng một viên thuốc.
Đắng quá!
Theo bản năng muốn nôn nó ra, lại bị hắn che miệng lại.
“Giải độc hoàn, cố chịu một chút.”
Ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ dụi đầu vào hõm gáy của hắn, yên lặng nuốt trọn viên thuốc.
Quá đắng rồi, đầu lưỡi dường như còn đang tê dại đây.
Thần kỳ chính là, sự khó chịu trong người bớt đi nhiều rồi.
Ít nhất thần trí ta tỉnh táo nhiều rồi.
Lúc này bên ngoài phòng, thế mà lại truyền tới từng trận bước chân từ xa tới gần.
Dường như một nhóm người đang đi soát phòng.
Lúc tới chỗ bọn ta, Hạ Hành Châu đã đỡ ta tới trên nhuyễn tháp trong phòng.
“Bên trong là người nào?” Là giọng của tên sai vặt.
Hạ Hành Châu đi ra mở cửa: “Làm sao?”
Người kia không nhìn vào trong, chỉ nói: “Gặp qua công tử, người có thấy có người ngoài đi ngang qua không?”
“Chưa từng, ta và Phu nhân nghỉ ngơi trong phòng một lát.”
Người nọ cười xòa một tiếng: “Đắc tội rồi.”
Một đoàn người tựa như lại đi về hướng khác.
Đợi Hạ Hành Châu đóng cửa lần nữa, tác dụng của thuốc kia cũng đã tan đi gần hết.
“Đa tạ.” Ta thở phào nhẹ nhõm, cong người ngồi dậy, sửa sang lại xiêm y.
Hạ Hành Châu không nói chuyện, quay lưng không nhìn ta.
Hắn không hỏi nhiều, ta cũng không nhắc tới, sau khi sửa sang xong, cùng hắn chạy tới yến tiệc.
Ta đi tới vội vàng, Giang Huệ liếc ta một cái, ta nhận ra đứa nha hoàn thúc giục ta tới chỗ ngồi bên cạnh nàng ta kia không có ở đây.
Xán Nhi đang ở chỗ Tổ mẫu bên kia, thấy ta tới rồi, tủi thân mà chu chu miệng.
“Ta đưa y phục xong, liền bị Đại tiểu thư kêu tới hầu hạ Lão Phu nhân rồi ạ.”
Chuyện này Giang Huệ không tránh khỏi liên quan.
Trên mặt ta không biểu lộ gì, Giang Huệ ngược lại hỏi ta đi đâu chơi đấy.
“Đi cùng Phu quân.” Ta ôn nhu đáp, “Nha hoàn mới vừa tới gọi ta đâu, sao không thấy bên người phục vụ ngươi?”
“Nàng ta à, thế mà lại trộm đồ trong Vương phủ, bị đưa đi nha môn rồi.” Giang Huệ cười đáp.
Chậc, trực tiếp xử nhân chứng luôn rồi.
Ta cúi đầu uống trà, Tiểu thư Trầm Hiểu Tĩnh nhà Tả Tướng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Nhắc tới thì nàng cũng thầm mến Ngũ Vương gia đã lâu, không biết cười chêm vào cái gì.
Ta dường như bắt được đầu mối gì đó, nhưng vẫn chưa hiểu logic của chuyện đó.
Thật ra thì trong sách gốc có viết một đoạn thế này: Giang MInh Chỉ hạ thuốc, hại Giang Huệ suýt nữa bị Tứ Vương gia làm nhục.
Chẳng lẽ là tình tiết cần thiết, nhất định phải có người hại GIang Huệ.
Cho nên dù là ta không bỏ thuốc, cũng sẽ có những người khác ra tay.
Mà ta là do bị liên lụy vô tội.
Có lẽ cũng không phải vô tội, chắc là Giang Huệ đã nhận ra gì đó, nhân cơ hội muốn khiến ta đội nón xanh cho Hạ Hành Châu.
Cứ như vậy, Hạ Hành Châu sẽ càng thêm chán ghét ta.
Giang Huệ chỉnh là một kẻ như thế, cái gì cũng muốn nắm lấy trong tay.
Một bên là Ngũ Vương gia quyền thế ngập trời, một bên lại là Hạ Hành Châu dung nhan như Thuấn Hoa nhưng không tiền không thế lực, nàng ta không muốn bỏ người nào cả.
Ha, hay cho một Mỹ Nhân Huệ Lan người người khen, tâm tư lại độc ác như thế!
15
Nghĩ thông điều này, ý nghĩ giả chết rời khỏi của ta càng thêm mãnh liệt.
Thời gian kế tiếp vô kinh vô hiểm. * (5)
5 ( Nghĩa: Không có điều gì kinh ngac và nguy hiểm.)
Ngược lại nghe đâu Tứ Vương gia xem trọng một đứa nha hoàn trong phủ Ngũ Vương, sau yến hội đưa đi rồi.
Lúc ấy nếu như ta không chạy đi, lúc này sợ đã thành trò cười rồi.
Lúc sắc trời tối, Mọi người cáo biệt rời đi.
Giang Huệ lại muốn ở lại.
Hết cách, Tổ mẫu không thể để cho nàng ta một nữ tử chưa lấy chông qua đêm ở bên ngoài, đành ở lại cùng.
Cứ như thế, chỉ có ta và Hạ Hành Châu, còn có một đám nha hoàn trở về nhà.
Dây dưa hồi lâu, lúc bọn ta rời đi, sắc trời đã tối.
Trông tới sắc trời u ám, trong lòng ta không yên: Tựa như sắp mưa.
Nhưng nghĩ tới bao nhiêu là người thế, chắc sẽ không sao.
Nơi đây là biệt viện trong núi của Vương phủ, xe ngựa chạy chầm chậm trên đường núi.
Cái loại bất an kia càng ngày càng mãnh liệt.
Ta bóp chặt khăn tay, thỉnh thoảng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài: Bốn phía ngoài núi ra thì toàn là núi.
Một đoàn người trước sau xe ngựa cầm đèn lồ ng, soi rọi ra một mảnh sáng trong bóng tối.
“Phu nhân, làm sao mà tâm thần không yên?”
Tới lần thứ tư vén rèm lên, Hạ Hành Châu nhịn không được hỏi ta.
Ta còn chưa kịp đáp lại, đột nhiên nghe thấy hai tiếng –” Vèo vèo” xé rách không khí.
Hai mũi tên chùm liên tiếp bắn vào trên vách buồng xe, suýt nữa thì cắt lên trên tóc ta.
Động tĩnh này nhanh chóng làm huyên náo đám người trước xe ngựa, đám người bên ngoài hoảng hồn hô lên “Bảo hộ Tiểu thư”, lại không ngờ tới ngựa bị dọa sợ, liều mạng xông ngang đánh thẳng chạy vào trong núi.
Ta và Hạ Hành Châu bị xóc điên đảo căn bản không thể làm được gì. Cuối cùng ngựa bị thứ gì đó ngáng chân té xuống — ta và Hạ Hành Châu trực tiếp bị ngã ra khỏi xe.
Cả người vừa đau vừa tê dại.
“Mẹ nó, chính là hai người bọn họ.”
Ta nghe thấy tiếng người, ngẩng đầu lên nhìn qua, phát hiện có mười mấy người mặc y phục màu đen tay cầm đuốc đang chạy về phía này.
Đây rốt cuộc là làm sao thế?
Trong sách căn bản không có đoạn này!
“Phu nhân, còn đi được không?” Hạ Hành Châu bò dậy trước, kéo ta dậy liền chạy.
Ta khóc không ra nước mắt, sao lại phải chạy đòi mạng rồi!
Không chạy được bao lâu, đám người truy binh kia liền chạy tới, giơ đao lên liền chém!
Ta còn tưởng sắp chết rồi, không ngời tới, Hạ Hành Châu lại đẩy ta một cái, đỡ cho ta một đao này.
Tuy không nhìn thấy chàng ta bị thương như thế nào, có lẽ là bị thương không nhẹ.
“Hạ Hành Châu, ngươi sao rồi!”
Chàng ta không đáp lại, trực tiếp lôi ta lăn xuống núi.
Bốn phía vốn đã mờ tối, cộng thêm trời đang bắt đầu mưa, đói phương nhất thời mất tung tích của bọn ta.
“Ta dụ truy binh đi, người chạy trước.”
Hạ Hành Châu thấp giọng nói bên tai ta, khí tức của hắn không yên, như đang cật lực chịu đựng đau đớn.
“Không được, ngươi cũng không biết võ công, đừng nói loại lời nói này.”
Ta vừa kinh vừa sợ, mũi chua xót: Ta chỉ là muốn sống mà thôi, sao mà khó thế này chứ.
Trong lòng một nửa cảm kích Hạ Hành Châu, một nửa quả thực sợ chàng ta chết rồi ta sẽ phải chịu trừng phạt, liền bắt lấy tay chàng ta: “Ta không muốn ngươi chết.”
“Chúng ta sẽ không sao đâu, ngươi bị thương ở đâu rồi?”
Được biết vai trái chàng ta bị thương, ta xé xuống một chiếc dây cột tóc, sờ s0ạng băng bó cho chàng ta.
Vừa sờ một cái, dính đầy tay toàn là ươn ướt nhơn nhớt, có lẽ là máu thấm xuyên qua y phục.
Ta chỉ là băng cho chàng ta một đường, có còn hơn không.
Mưa dần dần lớn hơn, ta với chàng ta mò mẫm đến chỗ gốc một cây đại thụ, cây này cao lớn, rễ cây miễn cưỡng có thể giấu đi một người.
Nước mưa lạnh như băng, để chàng ta dựa vào phía cây khô bên kia, sau đó cởi ngoại sam che ở trên đầu chàng ta.
“Phu nhân… người bây giờ đi, ta vẫn có thể dụ bọn họ rời đi.”
“Đừng có nói lung tung nữa, ta sẽ không bỏ rơi ngươi, cũng giống như ngươi lúc nãy đã không bỏ rơi ra vậy.”
Ta nói rồi dứt khoát ngăn ở chỗ gió mưa trút vào, chắn lại cho chàng ta.
Chàng ta không nói gì nữa.
Âm thanh nhóm người kia thỉnh thoảng truyền tới từ phụ cận.
Hạ Hành Châu lại đột nhiên hỏi ta, hôm nay có phải bị Tứ Vương gia tính kế.
Ta tức giận chế giễu hắn: “Hoặc là hắn, hoặc là Đại Tỷ.”
“Làm sao nào, Phu quân muốn ra mặt thay ta à? Mà cho dù là Tứ Vương gia, hay là Đại tỷ hại ta, ngươi nhẫn tâm đối phó nàng ta sao?”
Sự yên lặng của Hạ Hành Châu khiến cho ta thấy chả thú vị gì cả, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, ai ngờ cứ thế mà ngủ mất.
Nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy có người nói, nhưng mà ta buồn ngủ quá, căn bản không nghe rõ.
“Tại sao Phu nhân cảm thấy…. Trong cái lúc này rồi còn ngủ say được.”
Hạ Hành Châu than nhẹ một câu, đưa tay ra đẩy Giang Minh Chỉ vào trong một cái, còn bản thân chàng ta thì thò người ra.
Lúc này, lùm cây trước mặt bỗng nhiên động một cái.
Một người mặc y phục màu đen tay giơ cây đuốc đối diện với đôi mắt của Hạ Hành Châu.
Người mặc y phục màu đen vui mừng khôn kể, kêu lớn: “Ở…”
Nhưng hắn vừa mới há miệng, liền ngã ngửa ra sau đất.
Nếu như có người ngoài ở đây, thì sẽ thấy một cây trâm bay thẳng như mũi tên cắm thẳng vào trong miệng người mặc y phục màu đen, xuyên qua cả xương.
Hạ Hành Châu không nhanh không đi tới, đầu ngón tay dùng lực, ung dung rút cây trâm ra.
Sau đó trở lại bên người Giang Minh Chỉ, cúi người nhẹ nhàng trâm kim trâm vào trong búi tóc tán loạn của nàng.
“Người nếu rời đi sớm một chút, ta cũng đỡ khỏi phải khổ sở diễn kịch.”
Giọng nam nhân lãnh đạm, dường như giết người đơn giản bình thường như uống nước vậy.
Nhưng những điều này, Giang Minh Chỉ không hề biết gì.
Nàng chỉ mơ thấy mình trở về thế giới hiện đại, đánh cái tên chủ quản hói đầu bắt nàng tăng ca kia một trận.
Thế là trong lúc nàng đang ngủ mơ kia, còn mang theo một tia cười.