Phủ Tả tướng, Giang Gia.
Trên bầu trời lóe lên mấy ngôi sao nhỏ.
Tuyết hãy còn đọng lại, ánh sáng phản chiếu mờ mờ.
Một bông pháo hoa bông nhiên nở rộ trong màn đêm, màu sắc rực rỡ tươi đẹp. Ngay sao đó có vô số pháo hoa nổ lên theo thứ tự, dây pháo cháy phát ra tiếng kêu.
Đã là đêm Tiểu Niên. *(1)
[1 NGHĨA: tết ông Táo 24,24 tháng Chạp.]
Núi giả chỗ hồ sen, một nam tử ăn mặc một thân võ sĩ nửa quỳ, cung kính bẩm báo.
“Thiếu Quân, đã tra rõ hung đồ có liên quan tới nhà Tả Tướng quân.”
Hồi lâu, không nghe thấy tiếng đáp lại, nam tử đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn.
Lại thấy chủ tử nhà mình khoắc áo choàng lông cáo hờ, trong tay cầm chơi…
Dây cột tóc?
Hạ Hành Châu quấn chặt dây cột tóc kia trên tay, “Ừ” một tiếng, lại nói: “Trầm gia muốn đưa đích nữ nhà mình lên làm Vương Phi, xem ra cũng thật là chịu phí công phu.”
Hôm đấy ở trong phủ Lạc Thanh, e là Trầm gia muốn Giang Huệ mất trong sạch.
“Gấp không nhịn nổi như thế, chắc hẳn vị kia trong cung không còn mấy ngày nữa rồi.”
Nam tử nửa quỳ kia vui vẻ nói: “Vậy Thiếu Quân khởi sự *(2) chẳng phải sự nửa công bội* (3) sao.”
(2) nghĩa: phát động bạo động vũ trang.
(3) nghĩa: chuyện mới làm một nửa đã thành công gấp bội.
“Mới biết không phải thủ đoạn người nọ diệt trừ phe đối lập, không cần để ý.”
Hạ Hành Châu nói rồi, phất tay một cái.
Nam tử kia thấy vậy, thân hình như quỷ mị vậy nhanh chóng bay qua tường cao, không thấy bóng dáng.
Hạ Hành Châu khép lại xiêm y khép hờ trên người, giấu đi lãnh đạm trên mặt, cong lên khóe môi: “Phu nhân.”
Lúc ta tìm thấy Hạ Hành Châu, chàng ta đang đứng dưới gốc cây mai, cười ôn nhu.
“Vết thương của ngươi chưa lành, chớ có ra hóng gió.”
Ta xách đèn lồ ng tới gần, thấy chàng ta bọc kín áo lông cáo bên ngoài, an tâm hơn một chút.
“Cám ơn Phu nhân quan tâm, gia yến vừa rồi uống chút rượu, nên đi ra ngoài hóng mát.”
Chàng ta nhận lấy đèn lồ ng trên tay ta, ta vừa nghe chân mày nhíu lại: “Ngươi bị thương còn uống rượu!”
“Biểu ca hắn….”
Lại là Giang Phương!
Ta gật đầu một cái: Ta biết rồi, mấy ngày nữa để hắn tới nhận lỗi với ngươi.”
Hạ Hành Châu lại cười: “Phu nhân thật tốt, chỉ là chớ bởi vì ta mà lục đục với các đại bá trong viện.”
Chàng ta nói rồi lại hỏi sao ta không cùng với nữ quyến trong phủ đi đánh bài lá.
Ta cảm thấy chắc là chàng ta muốn hỏi chuyện của Giang Huệ, lòng và lòng vòng.
“Nếu ngươi muốn nói chuyện với Đại tỷ vài câu, trực tiếp đi là được, hà tất hỏi thăm tin tức nàng ta từ chỗ ta làm gì.”
Bởi vì Giang Huệ đổ thêm dầu vào lửa, hại nguy ta bị Tứ Vương gia bắt nạt, hôm nay ta đã chẳng còn kiên nhẫn qua lại với nàng ta.
Ta vừa dứt lời, Hạ Hành Châu liền ho khan liên tiếp không dừng.
Chàng ta đã quen tỏ yếu thế lâu rồi, lúc này không biết là giả vờ hay là làm sao, cuối cùng sắc mặt tái nhợt, ngập ngừng nói: “Là ta không tốt, lại chọc cho Phu nhân tức giận rồi.”
Ta nhất thời cứng họng, nghĩ tới chàng ta là bởi vì ta mới bị trọng thương, liền tới đỡ lấy chàng ta, mềm giọng nói xin lỗi.
“Xin lỗi, ngữ khí không tốt, bên ngoài lạnh, chúng ta mau trở về thôi.”
Từ sau ngày hôm đó ta và Hạ hành Châu trên đường về gặp nguy hiểm, đến hôm nay đã qua hai ngày rồi.
Chàng ta lấy thân đỡ đao, ta lại không nỡ đánh mắng chàng ta như nguyên chủ nữa.
Thực ra thì ta cũng không thích ngược đãi người khác, bây giờ có lý do đối tốt với Hạ Hành Châu, ta liền thuận theo tự nhiên.
Suy nghĩ của ta cũng đơn giản, bây giờ đối tốt với Hạ Hành Châu, nếu như phương pháp ta giả chết thất bại, chàng ta chắc có thể cho ta chết nhanh gọn, không đến nỗi hành hạ ta.
Tất nhiên, có thể tha cho ta một mạng là tốt nhất.
17
Sau Tiểu Niên*(23 tháng Chạp), đã gần Giao Thừa rồi.
Trên dưới cả phủ không khỏi chuẩn bị cho việc năm mới.
Hôm nay ta cùng Xán Nhi cầm ngân phiếu từ chỗ Tiền trang bên ngoài về nhà.
Trong một lúc cầm quá nhiều ngân phiếu sẽ bị nhòm ngó, nên ta tính toán chuyển tiền đi từng chút một.
Có bạc rồi, ta còn phải mua một thân phận, chuẩn bị nơi dừng chân, sắp đặt việc giả chết….
Còn phải ở lại một thời gian mới rời đi được.
Tình cờ biết được Hạ Hành Châu thích ăn bánh hạt dẻ, thuận tiện mua cho chàng ta một ít.
Đây cũng không tính là lấy lòng, chỉ là nhận ân tình cứu mạng của chàng ta.
Nhớ tới cảnh ngộ hôm ấy, ta vẫn còn hơi chút run rẩy.
Lúc ấy ta ngủ mất tiêu, sau đó Vương phủ nhận được tin tức phái người đi tìm, rồi đưa bọn ta về lại Giang gia.
Mãi đến khi có ánh sáng, ta mới nhìn thấy miệng vết thương kinh người trên vai trái kia của Hạ Hành Châu, vết rách to bằng ngón tay cái, máu gần như thấm ướt cả nửa người chàng ta.
Cũng may không tổn thương đến gân cốt.
Tới phủ, trước tiên đi Tùng Đào Các, lại được nghe báo Hạ Hành Châu chán bức bối, đi ra hậu viện tản bộ rồi.
Ta ở trong Các đợi chàng ta.
Trong Các có từng hàng kệ sách, ta tùy ý chọn một quyển sách, ngồi ở phía sau xem.
Cũng không biết đã qua bao lâu, có người bước vào phòng.
Ta vừa mới định đi ra, lại nghe thấy âm thanh của Giang Huệ:
“Muội muội cũng thật tàn nhẫn, ngươi thân mang trọng thương, nàng ta lại khắc nghiệt như vậy.”
Trong đầu ta toàn là dấu hỏi, không biết đã làm gì lại không vừa lòng Giang Huệ nữa.
“Ngươi trọng thương như thế, nàng ta thế mà đồ bồi bổ cũng không nỡ đưa tới cho ngươi, ngày nào cũng ăn uống đạm nhạt.”
“Đây là huyết yến ta nấu, ngươi thử xem.”
Nữ nhân này thật phiền phức.
Hạ Hành Châu cũng chả phải thứ tốt lành gì, nghĩ chắc chàng ta được Giang Huệ quan tâm như vậy, chắc là vui tới hỏng luôn rồi chứ nhỉ.
Trong lòng ta không cam lòng, lại nghe thấy âm thanh nhàn nhạt của Hạ Hành Châu.
“Cám ơn Đại tỷ, chẳng qua những thứ này A Chỉ đến giờ chưa từng khắc nghiệt đối với ta, lời này nàng ấy nghe thấy chỉ sợ sẽ không vui.”
“Ta không biết dỗ người, sợ nhất là A Chỉ không vui. Đại tỷ vẫn nên về đi.”
Ta kinh ngạc rồi, đây là phát động cái gì thế?
Ta nhìn ra bên ngoài từ khe hở của sách, miễn cưỡng nhìn thấy được khuôn mặt đỏ lên của Giang Huệ, vặn lấy khăn tay.
Vành mắt nàng ta hồng lên: “Hành Châu, ta là đau lòng ngươi.”
“Nếu như không phải Ngũ Vương gia cầu hôn, tới bây giờ ta mới là thê tử của ngươi.”
Nàng ta lã chã muốn khóc, Hạ Hành Châu lại như một khúc cây gỗ: “Đối với ta mà nói, ngươi là tỷ của thê tử ta.”
Nói xong lời này, Giang Huệ cuối cùng cũng nặn ra được một giọt lệ: “Ngươi là đang trách ta sao, cũng không biết thế gian hà khắc bao nhiêu với nữ tử, mệnh phụ mẫu, ta làm sao nói nổi nửa chữ không chứ.”
“Muội muội luôn luôn tính xấu ngang bướng, lại luyến mộ*(yêu thầm) Ngũ Vương gia, làm sao thật lòng đối đãi với ngươi, nếu ngươi gặp phải khó khăn, cứ tới tìm ta.”
Nàng ta hạ thấp ta một phen, mới thản nhiên mà rời đi.
Chậc, Giang Huệ hôm nay xem như là mặt nóng dán lên mông lạnh.
Giang Huệ tám phần là nghe nói cách đây không lâu phu tử dạy bắn cung tán dương nghị chương Hạ Hành Châu viết tốt, mới lạch bạch chạy tới nịnh nọt.
Dẫu sao nếu như Hạ Hành Châu thi đậu, thân phận có thể nói là một bước lên trời.
Nàng ta vừa là Ngũ Vương phi, vừa muốn làm Bạch nguyệt quang của Trạng nguyên lang, đẹp không chết nàng ta à.
(ở trên ý chỉ bà trà xanh kia mơ đẹp quá ko sợ chết à “>)
Ngược lại là phản ứng của Hạ Hành Châu gây ngạc nhiên, thế mà lại lạnh nhạt như thế.
Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Hạ Hành Châu cười nói: “Phu nhân, người cũng đã đi rồi, ra đây đi.”
Ta rất là quẫn bách, vội nói: “Ta mới không phải tới nghe lén đâu, ta là tới đưa bánh hạt dẻ.”
“Ha, ngươi biết ta ở đây, lời vừa rồi là cố ý nói cho ta nghe chứ gì.”
Ta như thể bắt được thóp của chàng ta, che đi sự lúng túng của mình.
Hạ Hành Châu không hề phản bác.
“Là cố ý đấy.”
“Vậy còn không mau đi dỗ dành Đại tỷ đi.”
“Ta chẳng qua chỉ là trả lời vấn đề của Phu nhân đêm đó thôi, ta không có lòng khác với nàng ta. Nếu như nàng ta gây bất lợi cho Phu nhân, ta cũng sẽ coi nàng ta thành cừu địch.”
18
Lời của Hạ Hành Châu khiến ta bất ngờ.
Chẳng lẽ chàng ta không phải khởi binh tạo phản vi Giang Huệ sao?
Nói thật thì, ta đọc quyển sách kia nửa vời, thậm chí ngay cả kết cục cũng chưa xem tới.
Chẳng qua những điều này cũng không cản trở việc ta rời đi.
Nguyên thân là một mỹ nhân diễm lệ, nhưng trước đây vì để khiến Ngũ Vương gia yêu thích, cái gì cũng bắt chước Giang Huệ.
Trên người Giang Huệ có mùi hương hoa lan, nàng cũng phải có.
Giang Huệ thích mặc xiêm y tao nhã, nàng cũng ăn mặc thanh nhã.
Ta tới đây cũng đã được gần nửa tháng rồi, phát hiện không có ai nhận ra ta có gì không ổn, dứt khoát tự làm theo ý mình.
Cũng không biết là bởi vì nguyên nhân xuyên sách hay không, dáng vẻ của ta và Giang Minh Chỉ gần giống nhau, thân hình cũng nở nang như nhau, mà eo lại cực kỳ nhỏ.
Kiếp trước ta chính là một tiểu minh tinh, thích nhất là sự vật sôi nổi, khoe khoang đó.
Nên ta mới không cần hương hoa lan với xiêm y thanh nhã.
Dùng cái cớ đi mua sắm son phấn, lại đi Tiền trang lấy tiền tiếp.
Lần này Hạ Hành Châu theo cùng ta, chẳng qua là chàng ta đi mua sách.
Lúc tách nhau ra trên đường, ta và Hạ Hành Châu đã hẹn gặp nhau ở chỗ xe ngựa.
Lấy được tiền rồi, ta vẫn thật sự đi tới cửa hàng son phấn xem một vòng.
Ta nghĩ là, sau khi rời đi, cho dù ta có tiền, cũng không chịu được ăn không ngồi rồi, không bằng tìm chút nghề kiếm sống.
Vừa hay ta tương đối hiểu biết với các loại hương liệu, sau này mở cử hàng huân hương với phấn gì đó vẫn được.
Đây là tới xem xem một chút giá cả thị trường.
Nhà này là cửa hàng phấn lớn nhất kinh thành, các quý nữ đều thích tới đây lựa chọn.
Ta chọn xong đồ cần thiết ở cách gian lầu hai, mới xuống lầu, không ngờ tới đụng phải Tứ Vương gia Lạc Diệp.
Hắn thấy ta, cũng là sững sờ, tiếp đó vui mừng rạng rỡ: “Giang nữ lang*(2), lại gặp mặt rồi.”
(2)Nghĩa: cô gái (cách gọi cũ).
Nha hoàn người hầu đều ở bên ngoài tiệm, bên người ta chỉ có Xán Nhi, cho nên lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách với hắn.
“Gặp qua Vương gia.”
“Thế có nhìn trúng thứ gì không, bổn vương tặng ngươi.”
Lạc Diệp ngược lại tiến lên một bước, đưa đầu tới gần chỗ ta:
“Ngươi thơm quá đi. Dùng phấn gì thế?”
Đưa tay ra muốn bắt lấy tay ta, ta tránh một cái, hắn chỉ bắt được khăn tay.
Hắn cầm lấy khăn tay trong tay, đặt lên chóp mũi ngửi một cái.
Bộ dạng kia làm cho người ta mắc ói.
“Tứ Vương gia tôn trọng một chút.”
Ta đến cái khăn tay đó cũng không cần nữa, xoay người muốn đi, nghĩ ngợi chút liền đoạt lại.
Lạc Diệp lại gọi ta lại: “Bổn vương còn hiểu tình thú hơn Ngũ đệ đó, không bằng đi theo bổn vương. Cái kẻ phu tế *(3) nhìn được không dùng được kia của ngươi, e là khó khiến ngươi tận hoan* (4) nhỉ.”
Nghĩa: (3) phu tế: người chồng ở rể. (4) tận hoan: vui sướng hết cỡ.
Đê tiện.
Một kẻ con cháu hoàng thất lại có điệu bộ như vậy, có thể thấy tiêu biểu cho sự phóng túng d@m d*c thối nát của Khánh Quốc.
Ta trợn mặt lườm hắn, quan sát trên dưới hắn một cái: “Cũng tốt hơn một số người vừa không nhìn được lại không dùng được nhiều.”
Lạc Diệp lại không tức giận: “Một chiếc miệng khéo làm sao, thú vị.”
Đồ thần kinh.
Ta không muốn ở lại một khắc nào nữa, bước nhanh xuống lầu.
Hạ Hành Châu vừa vặn tới đây, hai người bọn ta cùng vào trong xe.
“Về nhà đi đốt.” Ta đưa khăn trong tay cho Xán Nhi, nhớ tới ánh mắt vừa rồi Lạc Diệp quan sát cả người liền không tự nhiên.
Ánh mắt Hạ Hành Châu quét qua khăn tay: “Sao thế, Phu nhân không thích màu này à?”
“Đâu có, còn không phải —“
“Xán Nhi, về nhà.” Ta không để Xán Nhi nói tiếp, dù sao Hạ Hành Châu bây giờ không quyền không thế, cho dù biết cũng không cách nào ra mặt giúp ta.
Chờ chút, ta lấy đâu ra tự tin cảm thấy chàng ta sẽ ra mặt giúp ta chớ.
Tám phần là ta cũng điên rồi.
Hạ Hành Châu không hỏi thêm gì nữa, chàng ta luôn luôn tương đối biết điều.
19
Phong tục Khánh Quốc, năm mới phải đến chùa dâng một nén nhang.
Ngày kế.
Giang lão thái thái đưa ta và các tiểu bối tới chùa Lộc Minh.
Trong chùa thầy tu tụng kinh, hương khách đông đúc.
Vừa tới trong chùa, Giang Huệ nói nhỏ bên tai Giang thái thái hai câu, liền đi về phía khách đường nhà chùa.
Có lẽ là Ngũ vương gia Lạc Thanh hẹn gặp với nàng ta ở chỗ này.
Ta chẳng qua chỉ là nhìn thêm một cái, Giang lão thái thái liền mặt hung dữ cảnh cáo ta: “Chớ có bướng bỉnh, phá hỏng hôn sự của tỷ ngươi. Đứa nhỏ Hành Châu kia năm sau phải ứng thi, ngươi liệu đi dâng hương cầu nguyện cho hắn đi.”
Bà tuy rằng vẻ mặt hung dữ, giọng điệu ngược lại vẫn ôn hòa.
Ta lên tiếng đáp lại, đi cùng Hạ Hành Châu vào trong điện dâng hương.
Quỳ ở trên bồ đoàn, hai tay chắp lại.
Ta nghĩ, Hạ Hành Châu văn tài nổi bật, nhất định thi đậu, ta liền cầu thần phật phù hộ chàng ta bình an.
Chàng ta bình an, ít nhất trước khi ta đi sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhớ tới cái này, ta hơi nghiêng đầu nhìn qua Hạ Hành Châu, phát hiện chàng ta đã đứng dậy đi cắm hương vào lư rồi.
Ta cũng vội cắm hương vào, đưa tay tiếp lấy mẩu giấy xăm đỏ tiểu sa di* (5) đưa tới, viết xuống trên giấy:
“Chúc quân bình an, hoan hỉ vô ngu.”
* ( “Chúc người bình an, vui vẻ không lừa gạt.”)
Sau đó tiểu sa di lấy đi mảnh giấy, treo lên thân cây già trăm năm trong viện.
Ta viết xong, Hạ Hành Châu bên cạnh cũng đã viết xong.
Chàng ta cười nhàn nhạt với ta một tiếng, mặt mày thư lãng *(6), hết sức thanh tuyển*(7).
(5) sa di: hòa thượng mới xuất gia. ( 6) thư lãng: thong thả, sáng ngời. (7) thanh tuyển: ý nghĩa thanh liêm.
(*)khách đường: phòng khách.
“Phu nhân có cần đi khách đường nghỉ một hồi không?”
Có vẻ như từ sau khi gặp nạn, chàng ta càng thích cười hơn rồi.
Ta lại cảm thấy hoang đường: Lời chàng ta nói không xuất phát từ tâm, nhất là khó phỏng đoán, đừng bị mê hoặc.
Suy nghĩ một vòng như thế, ta đã mở miệng đáp lại: “Ừm, Xán Nhi đi cùng ta là được rồi, Phu quân tùy ý.”
Hạ Hành Châu liền đưa mắt tiễn Giang Minh Chỉ rời đi, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa.
Hắn liền thu lại ý cười trên mặt, đi tới chỗ cây đại thụ ước chừng trăm tuổi kia.
Tiểu sa di đứng bên cây treo lời cầu chúc thấy có người tới, nói một câu a di đà phật.
“A di đà phật. Thiếu quân, chuyện đã làm xong, chắc hẳn mấy ngày nữa liền có kết quả.”
Động tác trên tay tiểu sa di không dừng, lại dùng giọng chỉ có hai người nghe được nói.
Hạ Hành Châu gật gật đầu, đưa tay cầm lấy mảnh giấy thăm Giang Minh Chỉ viết.
Vết mực tám chữ còn chưa khô, chữ viết không giống cô nương nhà tú lệ, ngược lại thấm ra bút lực mạnh mẽ khỏe khoắn, khí phách lẫm liệt.
“Quả nhiên không phải là nàng ta.”
Chữ của bản thân Giang Minh Chỉ, hắn biết, nói dễ nghe thì là tú lệ, thật ra cực kỳ bình thường.
“Bình an…” đọc lên chữ phía trên, khóe môi cong lên, ” Chữ ngược lại không tầm thường.”
Chàng ta nào biết “Giang Minh Chỉ” bây giờ đam mê viết phỏng theo Nhan công tự thiếp (*) thể chữ Nhan), cho nên mới có một tay chữ tốt như này.
“Treo lên đi.” Hắn trả lại mảnh giấy thăm.
Tiểu sa di nghe lời treo lại, miệng tiếp tục nói: “Thiếu quân tiếp theo còn có phân phó gì không ạ?”
“Không vội, đợi Tứ Vương Lạc Diệp xui xẻo đã rồi nói. Phái theo ít người bên cạnh Giang Minh Chỉ.”
“Vâng, đám chúng ta nhất định bảo vệ tốt Thiếu nữ quân.”
Tiểu sa di không hề không đáp, nhìn như cực kỳ tín phục Hạ Hành Châu.
Hạ Hành Châu thì giơ tay lên phất qua mảnh giấy thăm kia, ngữ khí nhàn nhạt: “Chớ có vọng tưởng tự suy đoán tâm tư của ta, đi xuống đi.”
20
Hạ Hành Châu đi tới khách đường của nhà chùa, liền nhìn thấy Giang Phương cùng với mặt cười kêu hắn: “Muội phu.”
Ta để Hạ Hành Châu ngồi xuống, một tay chặn trên một chồng ngân phiếu dày đặt trên bàn dài.
“Đường ca, nhớ rõ lời ta vừa mới nói. Muốn cầm được tiền, thì chớ có ra sức khước từ nữa.”
Hạ Hành Châu hiển nhiên không biết xảy ra chuyện gì rồi, nghiêng đầu nhìn qua, trong mắt toàn là nghi hoặc.
Mặt Giang Phương bị kìm nén đến đỏ bừng, đi tới bên cạnh Hạ Hành Châu rất chậm, chắp tay: “Muội phu, ngày trước là ta không tốt, đã đắc tội nhiều rồi.”
Hạ Hành Châu không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng liền không lên tiếng đáp lại.
Ta cong cong ngón tay, gõ gõ bàn một cái, nói với Giang Phương: “Thành tâm một chút đi.”
Người Giang Phương càng cúi thấp hơn, gần như vái luôn xuống tận đất: “Mong Muội phu tha cho một mạng.”
Hạ Hành Châu đè lại ý cười nơi khóe môi, nhìn ta một cái, cũng không nói gì.
Giang Phương giữ mãi tư thế đó, thân thể hơi mập mạp có hơi không chịu nổi.
Hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hành Châu một cái, rồi lại nhìn sang ta, ta liền rút ra hai tờ trăm ngân phiếu vỗ lên bên cạnh Giang Phương.
“Nếu vậy, Đường ca chỉ có thể lấy được hai trăm thôi.”
Giang Phương thấy bạc tròng mắt sáng lên, chợt vậy mà quỳ xuống một tiếng “Rầm”.
“Muội phu tha thứ cho ta đi, tha thứ cho ta—“
Nói rồi đầu dập xuống đất mấy lần như không cần tiền vậy.
Ta nghe được tiếng Hạ Hành Châu cười nhẹ một tiếng, chàng ta như thể không còn cách nào khác mà lắc lắc đầu một cái, cuối cùng mở miệng.
“Lời Đường ca nặng quá rồi, không sao cả.”
Được, đây xem như là hết giận.
Ta để Giang Phương đứng dậy, lại cầm thêm hai tờ năm trăm đưa cho hắn.
“Ngần này đủ cho ngươi trả nợ đấy, còn dư thì để uống trà đi.”
“Được!” Giang Phương cầm được tiền mặt mày hớn hở, đến bụi trên đầu gối cũng chưa phủi sạch đã chạy đi như một làn khói.
Trên mặt Hạ Hành Châu từ đầu đến cuối đều treo nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng nhàn nhạt, cực kỳ mang phong độ của người tri thức.
“Phu nhân đây là, hả giận cho vi phu sao?”
“Chứ sao nữa?” Ta uống một hớp trà, “Ta sai người ở chỗ quán đánh bài bày thế, hắn thua tới bảy tám trăm lượng bạc, cùng đường dĩ nhiên là ta sai hắn làm gì hắn làm nấy. Nếu như ngươi có hứng, kêu hắn sắm vai hoa khôi hát tiểu khúc cũng không phải là không thể.”
Nụ cười trong mắt Hạ Hành Châu sâu hơn: “Tốn nhiều bạc như vậy, chỉ vì hả giận thôi sao?”
“Đúng, ngươi vui vẻ là được rồi. Cũng đã tới lúc nên trở về rồi.”
“Được, chúng ta trở về.”
Có lẽ Hạ Hành Châu thật sự vui vẻ, đi ở bên người ta, cùng ta đi tìm mấy người Tổ mẫu.
Tuyết lại rơi rồi, chàng ta nhận lấy dù từ tay Xán Nhi, che thay ta.
“Phu nhân đã ước nguyện điều gì thế?”
Đương nhiên là mong ngươi thi đậu rồi, sau đó làm quan đưa tiền cho ta tiêu. Đúng rồi, đống bạc này đợi ngươi thi xong, về Cù Châu thu hồi tài sản, nhớ phải trả hết cho ta đấy.”
Hạ Hành Châu nghiêng dù về phía ta, vuốt cằm nói: “Đó là tất nhiên rồi, tất cả trong nhà đều giao cho Phu nhân hết.”
“Nhưng nếu ta không đậu thì sao?”
“Vậy thì, nợ đi, xem như ngươi nợ ta một cái nhân tình.”
Nợ tiền của ta, tới lúc đó chớ có mà đòi một mạng này của ta đấy.
Trong lòng ta nói vậy, tiếng Hạ Hành Châu mỉm cười truyền từ trên đỉnh đầu tới: “Được.”
Nè, đây là ngươi nói đấy nhá!
Ta ngay lập tức cười lên, đưa ta ra móc lấy ngón út của chàng ta nói: ” Ngéo tay, nói không giữ lời, gặp khổ thiêu đốt tâm.”
Vóc dáng chàng ta cao hơn ta rất nhiều, khi đấy cúi người nhìn sang, trong đôi con ngươi phản chiếu toàn là một màu trắng bạc của tuyết, còn có ta một thân hồng y.
Môi mỏng chàng ta khẽ mở: “Một lời đã định.”