Có lời hứa của Hạ Hành Châu, có phải đại biểu cho việc ta không cần phải rời đi nữa hay không?
Không được, cho dù Hạ Hành Châu không giết ta, Giang Huệ cũng sẽ dùng thủ đoạn âm thầm giở trò, ở Giang gia không được tự nhiên.
Vả lại, ta không hề tin tưởng Hạ Hành Châu có thể lập tức quên đi chuyện lúc trước. Chàng ta nói như thế, đơn giản là vì muốn cuộc sống an ổn, đợi vây cánh hắn dần lớn, nhất định sẽ trả thù từng thứ lại.
Ta vẫn phải nên đi.
Lúc sắp Giao Thừa còn xảy ra một chuyện lớn nữa, nghe nói là trong phủ Tứ Vương gia bị soát ra một bộ lễ phục và Mạo quan chỉ có Thái tử mới được mặc.
Chuyện này không phải chuyện nhỏ, Hoàng đế dưới sự tức giận, suýt chút nữa thì giáng Lạc Diệp xuống thành thứ dân.
Trong hoàng thất Khánh quốc cũng không yên ổn, nhìn như có Thái tử, thật ra thì chúng thần càng sùng bái Ngũ Vương gia Lạc Thanh hơn.
Hoàng đế vốn dĩ sợ chỗ ngồi Thái tử có người tơ tưởng, kết quả Tứ Vương gia tự mình đưa tới cửa, còn không phải là tìm đường chết sao.
Xem như hắn xui xẻo, ta nghe được tin tức vui vẻ ăn thêm chén cơm nữa.
Năm mới tới trong từng tiếng trúc.
Mồng một đầu năm, Hạ Hành Châu đã ở trong kinh thành rồi, quê nhà bên kia cũng không chuẩn bị cho chàng ta đồ vật đi thi nữa.
Lúc chàng ta đưa thư cho ta xem, ta còn hơi kinh ngạc: Từ khi nào quan hệ giữa ta với hắn đã tốt thế này rồi thế.
Chàng ta cũng khá biết diễn đấy chứ.
“Thân thích bên kia của ngươi ngược lại cũng thật là vắt cổ chày ra nước.” Ta khép lại phong thư: “Yên tâm là được, tất cả có ta lo rồi.”
Ta nói lời này cũng có mấy phần thật lòng, cảm thấy có mấy phần đồng bệnh tương liên với chàng ta.
Phụ thân chàng ta vốn là Đại tướng quân Uy Vũ của Khánh quốc, sau đó bị vu tội có lòng tạo phản, Hoàng đế dưới sự tức giận, khiến cho Phủ Tướng quân tắm trong biển máu.
Lúc đấy Hạ Hành Châu đang theo mẹ về quê nhà Cù Châu thăm thân thích.
Vốn dĩ tội này Hạ gia phải tru di tam tộc, ai ngờ Thánh chỉ tru di vừa tới Cù Châu, thì có chứng cớ nêu rõ Uy Vũ tướng quân bị vu tội.
Mẫu thân Hạ Hành Châu chịu không nổi đả kích, treo cổ tự vẫn, từ đó Hạ Hành Châu tám tuổi liền ở lại Cù Châu.
Lúc mới đầu thân thích bên đó cũng xem như là đối tốt với chàng ta, nhưng càng về sau, đối với chàng ta càng không kiên nhẫn nữa.
Không nói thiếu hụt y phục lương thực, đánh mắng cũng là chuyện thường có.
Thậm chí có một lần hỏa hoạn, Hạ Hành Châu suýt nữa thì táng mệnh trong đó luôn.
Những chuyện này cũng nuôi dưỡng nên Hạ Hành Châu bề ngoài dịu dàng, trong lòng tính tính hung ác.
Hai tháng trước, chàng ta đưa theo tín vật tới kinh thành tìm được Giang gia.
Phụ thân Giang Minh Chỉ làm quan đến Tả Tướng, nếu hối hôn, e là có người vạch tội hắn đức hạnh không đoan trang, vì để xóa đi sự vô liêm sỉ, cho nên mới nhận cuộc hôn sự này.
Hạ Hành Châu sau đó liền ở lại Tùng Đào Các của Giang phủ, mãi cho đến một tháng trước thành hôn với Giang Minh Chỉ.
Vốn dĩ là sau khi thành hôn Hạ Hành Châu có thể lấy lại di sản của phụ mẫu chàng ta, nhưng mà bên kia nói chàng ta thành gia nhưng chưa lập nghiệp, lại đang ở rể, sợ tài vật Hạ Gia bị Giang gia chiếm đoạt.
Nếu thật sự kiện lên cũng không phải không lấy lại được, nhưng nếu thế Giang Thừa tướng lại sợ bị người khác nói tham tiền nên mới nhận hôn sự.
Lúc này mới giao hẹn rằng, đợi Hạ Hành Châu đỗ Tiến sĩ thì nói tiếp.
Cho nên tất cả chi tiêu của Hạ Hành Châu đều do Giang gia chi, sau đó biến thành GIang Minh Chỉ.
Ta chống quai hàm nhớ tới nhớ lui tình tiết trong sách, có chút buồn bã:
Phụ mẫu ta ở thế giới hiện đại cũng mất sớm, sau đó ta bị phó thác cho nhà đại bá.
Lúc ấy tuổi đời còn nhỏ, hiểu biết với di sản của phụ mẫu không rõ ràng lắm, thường hay bị một nhà đại bá nhuc mạ lời nói.
Bọn họ nói nuôi ta khổ tâm lao lực còn phải bỏ tiền ra, ta thậm chí còn không dám ăn nhiều thêm chén cơm.
Sau này mới biết, di sản của cha mẹ ta ít nhất bảy con số, chính phủ mỗi tháng sẽ phát cho “trợ cấp cô nhi”, đều bị đại bá bọn họ chiếm đoạt hết.
Sau khi ta trưởng thành, mặt lớn lên cũng tạm, thành diễn viên liền điên cuồng quay phim kiếm tiền, chỉ sợ một ngày kia ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Cho tới lúc tuổi đời còn trẻ liền bởi vì quá mệt nhọc mà đột tử.
Kiếp trước đã qua, tới nay ta phải thật hưởng thụ cuộc sống thật tốt.
Nghĩ tới đây, ta ngẩng đầu nhìn Hạ Hành Châu, phát hiện hắn đang cúi đầu vẽ cái gì đó.
Đi qua nhìn một chút, trên bức vẽ, một nữ tử đỡ tai rũ mắt, đang suy tư.
Nàng chải lược đơn búi tóc, một nhánh hồ điệp bước đi giương cánh muốn bay đong đưa. Ba chuỗi trân châu rủ xuống cũng không hề trắng nõn bằng làn da trắng nõn nhu thuận của nữ tử.
Mặt phấn tai đào, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp–
Đây rõ ràng chính là ta mà.
Hạ Hành Châu gác lại bút, thấy vẻ mặt ta đầy kinh ngạc, liền nói: ” Vẻ đẹp của Phu nhân, không vẽ ra được một phần mười.”
Không thể không nói, chàng ta nghiêm túc nhìn vào ta, tròng mắt thụy phượng sáng óng ánh, mặt đầy ý cười, quả thật là dưỡng mắt.
Trong lòng ta đột nhiên áy náy, vội vàng ám chỉ mình: Muốn câu dẫn ta à, không có cửa.
Thế là ta trừng lại hắn một cái: “Biết là tốt rồi.”
(Hạ Hành Châu: Phu nhân hung dữ quá đi, ta tủi thân!)
22
Năm mới chẳng qua là đến các nhà chúc tết, không quá mức thú vị.
Chẳng qua ta thừa dịp nhân cơ hội ra ngoài làm quen được với một vị nương tử buôn bán quán rượu, tới từ Tây Vực, tên là “Cổ Tán Li”.
Nhắc tới, trong sách cũng có kịch tình của nàng ta, nàng ta từng nhờ quan hệ của mình bán thân phận giả cho Giang Huệ.
Nếu như ta muốn rời khỏi Giang gia, ở bên ngoài cũng phải cần một chiếc thân phận.
Nhưng ta không vội, cho nên chỉ nói muốn hợp tác với nàng, viết cho nàng mấy phần công thức nấu ăn.
Vì để bù đắp cho bản thân của lúc nhỏ, sau khi ta lớn lên ta dùng một lượng lớn tiền tiêu xài vào đồ ăn uống và vật dụng, nên hiểu biết đối với công thức nấu ăn khá nhiều.
Thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Ngày hôm nay là Tết Nguyên Tiêu.
Trong lúc rảnh rỗi, mày mò một phần bánh trôi nhân hoa hồng.
Sau khi Xán Nhi nếm thử thì hô to ngon quá, cũng giật dây ta đi đưa cho Hạ Hành Châu một phần.
Dù sao cũng còn dư lại, ta liền đi đưa cho Hạ Hành Châu.
Tùng Đào Các hẻo lánh khá lạnh, ta để hắn sau này cứ đọc sách viết chữ ở trong viện của ta.
Hạ Hành Châu ăn xong bánh trôi, đương nhiên là tán dương rồi.
Tuy nhiên biết có lẽ chàng ta chỉ là đang giả vở mà thôi, nhưng mà được người khác thừa nhận trong lòng vẫn sẽ vui vẻ.
Sau đó Hạ Hành Châu đọc sách, ta cũng ngồi bên án thư của chàng ta đọc sách, thỉnh thoảng có gì không hiểu thì hỏi hắn, cũng có thể giải thích nghi hoặc kịp thời.
Cứ như vậy, bầu không khí hai người hài hòa, ta vậy mà lại ngủ quên bên cạnh Hạ Hành Châu.
Lúc ta tỉnh lại, bên ngoài đã tối rồi.
Khát!
Cái loại ý nghĩ khát khó nhịn kia lại tấn công tới lần nữa.
Ta không biết bản thân bị là sao nữa, nhanh chóng rót một chén trà uống, nhưng mà vẫn thấy miệng khát lưỡi khô.
Chẳng lẽ ta lại trúng thuốc nữa rồi à?
Không đời nào mà, hôm nay ta chỉ tiếp xúc với Xán Nhi và Hạ Hành Châu— ngẩng đầu lên nhìn chỗ ngồi của Hạ Hành Châu, bọn họ không có ở đây.
Nóng quá!
Địa long đốt cháy trong phòng nóng quá đi!
Sau lưng ta mồ hôi ướt thấm đẫm.
Nghĩ thầm dù sao Hạ Hành Châu cũng không ở đây, ta dứt khóa kéo đai lưng ra.
Để mặc cho y phục tuột xuống, chỉ còn vẻn vẹn đồ lót(*), sải bước lớn chạy tới phòng tắm dùng rèm chắn.
(Hán phục xưa có một bộ đồ lót màu trắng mặc bên trong ý không phải bikini đâu ạ -))
Trong phòng tắm bình thương đều để một thùng nước lạnh, tắm trong nước lạnh chắc hẳn sẽ dễ chịu hơn một chút.
Dược tính vừa mới nổi lên, thân thể lại bắt đàu nhũn ra, đầu cũng choáng váng.
Chạy chưa được hai bước đã suýt vấp té vào giá cắm nến bằng đồng cao cao.
Phòng tắm có thắp ánh nến, ta nghe thấy tiếng nước “rào rào”.
Nhưng bởi vì tác dụng của dược tính, phản ứng chậm lại, đợi ý thức tới trong đó có người, ta đã vén mạn che lên ngã vào bên trong rồi.
Lần này không có người đỡ lấy ta, ta trực tiếp nhào người đến bên thùng nước tắm, ôm chầm lấy Hạ Hành Châu đang ngâm nửa người trong nước.
Hơi thở nam nhân mang theo hương mực nhàn nhạt ập vào mặt.
Ừm, vân da khít ghê, chàng ta quả thật trắng–
Không đúng, bây giờ là lúc nghĩ tới cái này sao?
Tay ta cũng không biết đã sờ tới nơi nào của hắn, bị dọa tới mức phải lập tức cách xa hắn ra.
Nhưng ta quên mất, chính vì đang chống lên người hắn mới giữ vững thăng bằng được, vừa buông lỏng tay một cái, ta trượt chân một phát, trực tiếp chúi đầu vào trong thùng nước tắm.
Hạ Hành Châu cũng bị ta làm cho khó hiểu, tất cả điều này cũng phát sinh rất nhanh, đợi chàng ta vớt được ta lên từ trong nước, ta đã ôm chặt cứng lấy eo của hắn.
Cái ôm này, thư giãn sự khó chịu của ta.
Hiệu lực của thúc giục ta leo lên cổ hắn, chân vẫn còn quấn quanh vòng eo hắn trong nước, giống như xà yêu quấn lấy hắn không buông.
Gắng gượng mở mắt ra nhìn chàng ta, tóc đen Hạ Hành Châu ướt dầm dề rủ xuống từ trên bả vai, giọt nước tí tách thuận theo bờ ngực bóng loáng màu ngọc của hắn trượt xuống thùng tắm.
Lông mi của chàng cũng ướt, trong con người hòa hợp với hơi nước mờ mịt trong phòng tắm, nhưng không hề có tình d*c.
Điều này càng làm cho người ta muốn hung ác khinh nhờn hắn.
Ta thật muốn biết, lang quân thanh lãnh, phải chăng cũng sẽ sa vào trong ái dục.
23
Muốn chết, bị tác dụng của thuốc ảnh hưởng quá nghiêm trọng, trong đầu toàn là phế liệu màu vàng thôi.
Tay đã không còn chịu sự khống chế dao động trên xương quai xanh của đối phương.
Vì để tránh làm ra chuyện gì đó khác người, ta nhanh chóng cắn chặt đầu lưỡi.
Nào biết Hạ Hành Châu bỗng nhiên đưa tay ra, gan bàn tay cắm ở giữa răng môi ta, bị ta cắn một cái thật mạnh.
“Đừng làm chính mình bị thương.”
Hắn nhịn đau không rút tay ra, hỏi ngược lại ta mới vừa rồi có bị đập trúng đầu đau không.
Ta chột dạ: “Ta—“
Hắn thông minh hơn ta nghĩ, lập tức hiểu rõ ta đang bị gì.
“Độc lần trước chưa giải được hết. Chờ một lát, ta đi lấy viên thuốc giải cho người.”
Nhưng mà ta, ta căn bản không buông hắn ra được, thậm chí còn như thể thực tủy biết vị rồi vậy, muốn.. muốn cắn hắn một miếng nữa cơ.
Hạ Hành Châu không thể làm gì, may mà chân hắn dài, trực tiếp ôm lấy ta đi ra khỏi thùng nước tắm.
Ta nhanh chóng nhắm mắt lại, chỉ sợ nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái.
Nhưng hiệu quả lần này ăn viên giải dược hoàn không hề tốt như lần trước.
Sau khi ta cố gồng mình mặc lại y phục khô sạch, liền vội vàng leo lên trên giường.
Hạ Hành Châu lại đút cho ta thêm một viên giải dược hoàn, thấy gò má ta vẫn hây đỏ, cân nhắc nói: Thuốc này chắc là “Tận hoan”, đầu tiên là một tháng phát tác một lần, sau đó là hai tháng phát tác một lần, tổng cộng phát tác ba lần, lần sau càng khó nhịn hơn lần trước.”
Ta làm gì còn sức chuyên tâm nghe hắn nói chuyện, ánh mắt không chịu khống chế nhìn vào chỗ da thịt lộ ra ở vạt áo của hắn, trong đầu bấy giờ toàn là cảm giác lúc vừa rồi động chạm phải.
Cảm giác rất thích, hơn nữa dán vào rất giải nhiệt.
“Ngươi, ngươi trói ta lại đi.”
Ta sợ mình lại dính cứng lấy, trách ngại làm sao.
Lỡ mà chọc giận hắn rồi, sau này chắc chắn phải chặt móng vuốt của ta đó.
Hạ Hành Châu dở khóc dở cười, cũng dứt khoát nằm xuống, nghiêng người nhìn ta: “Phu nhân dính lên người ta cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Đây, đây là chính ngươi tự nói đấy nhé.”
Ta khó chịu muốn chết tới nơi rồi, nghe vậy cũng không chối từ nữa, nắm lấy tay hắn dán lên gò má.
Tiếp sau càng ngày càng dựa gần hơn, dứt khoát buông tha giãy giụa, ôm chặt lấy hắn.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi đâu!” Ta đảm bảo.
Nhưng lại nghe thấy Hạ Hành Châu lại cười một tiếng: “Phu nhân không sợ ta thừa dịp người gặp nguy sao?”
Ta vùi đầu vào vạt áo của hắn, tiếng nói ồm ồm: “Ta hiểu ngươi. Ngươi tự có ngạo cốt của mình, khinh thường làm loại chuyện này.”
Hạ Hành Châu ngẩn người, qua một lúc lâu mới hỏi: “Người làm sao biết được?”
Chẳng qua Giang Minh Chỉ không có đáp lại, bởi vì nàng đã ngủ say rồi.
Hô hấp của nữ lang kéo dài, Hạ Hành Châu không tiếng động nở một nụ cười, quả thực không hiểu Giang Minh Chỉ làm sao có thể nói ngủ một tiếng là ngủ luôn được vậy.
Hai người cách nhau rất gần, cỗ hương vị ấm áp ngọt thi thoảng phảng phất trên người nữ lang tràn đầy chóp mũi.
Giống như cái gì nhỉ, Hạ Hành Châu đột nhiên cảm giác cỗ hương vị ngọt ngào này khá giống vị đào lúc chín mọng.
Chín vừa tới lúc, nếu không liền ngấy người.
Đổi thành một người khác, hương dùng cũng khác hẳn.
Tất cả mấy người thân thích phái nữ ở Cù Châu của Hạ Hành Châu đều thích xông thấu hương vào xiêm y, đội lên từng khuôn mặt tinh xảo y phục, lại làm ra những chuyện ác độc vô ngần.
Cho nên hắn từ trước tới nay không thích mùi hương trên người nữ tử.
Chẳng qua hôm nay hắn xem như có thể chấp nhận, ít nhất là cái mùi hương đào phát ra từ trên quần áo của Giang Minh Chỉ này, không khiến người ta chán ghét đến như vậy.
lại qua một hồi lâu, hắn thả nhẹ động tác, rút cánh tay Giang Minh Chỉ đang gối lên về.
Đã có chút tê dại rồi.
Khoác áo đi ra ngoài nhà.
Hành lang quanh co khúc khuỷu, đèn lồ ng đong đưa trong gió rét.
“Ra đây đi.”
Hắn vừa dứt lời, lập tức có một nam nhân mặc đồ đen không biết từ chỗ nào xuất hiện, hành lễ với hắn.
“Gặp qua Thiếu quân. Lục Vương đã tự mình tiến cử với Hoàng Đế đi diệt giặc rồi ạ.”
“Làm không tồi, vậy thì dựa theo kế hoạch mà làm việc, nhất định phải để cho hắn thu hoạch được toàn thắng.”
24
Lần nữa tới tửu lâu Cổ Tán Lệ, đã là mười ngày sau.
Nàng ta nhìn thấy ta thì dáng vẻ vui mừng, đi tới liền muốn cho ta một túi ngân lượng.
Bảo rằng món ăn được làm theo công thức nấu ăn kia khách hàng đều rất yêu thích, muốn mua thêm mấy phần ở chỗ ta.
Ta mượn cơ hội này nhắc tới hùn vốn, nàng bày tỏ đồng ý.
Hùn vốn làm ăn cũng không phải mục đích cuối cùng, ta muốn đợi thời cơ chín muồi, nhờ nàng dùng nhân công của mình giúp ta mở một cửa hàng ở nơi khác.
Đợi sau khi hai ba cửa hàng khai trương rồi, ta đảm bảo có thu nhập, ở bên ngoài có bất động sản, còn có thêm thân phận mới rồi, sẽ bắt đầu thoát thân.
Tuy nói đã Lập Xuân rồi, nhưng Xuân Hàn se lạnh, vẫn còn lạnh.
Đại khái còn tầm một tháng nữa Hạ Hành Châu sẽ phải tham gia kỳ thi mùa xuân.
Nghe nói trường thi lạnh hơn nữa, người nhà mọi thí sinh cũng sẽ chuẩn bị cho họ thêm ít xiêm y.
Dụng cụ đi thi, mua là được rồi, ta cũng không thiếu tiền.
Hôm nay thời tiết trong xanh, băng tuyết tan chảy.
Ta ở trong đình điều hương, Hạ Hành Châu thì ở một bên đánh cờ, ngược lại là không ai làm phiền ai.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn, Hạ Hành Châu sẽ tựa như cảm giá được mà nhìn ta một cái, có lúc cũng sẽ gác lại con cờ trong tay mà rót cho ta một chén trà.
Cảm giác này, ngược lại thật giống như những đôi phu thê ân ái bình thường khác.
Ta bị suy nghĩ của mình dọa hết hồn, âm thầm véo bản thân: Ai keo ngươi não yêu đương, nhìn trúng Hạ Hành Châu, không thèm mạng nữa à.
Đang suy nghĩ, chợt nghe một hồi ngọc bội lách cách— Giang Huệ tới rồi.
“Muội muội, loại chuyện châm trà này sao có thể để muội phu tới làm chứ? Ngươi cũng thích sai bảo hắn quá rồi đó.”
Không phải chứ, tiểu trà xanh kia, lại lộ rõ dáng vẻ ngươi rồi phải không?
Ta cau mày liền phản bác nàng ta, Hạ Hành Châu mở miệng nói trước: “Là ta tự nguyện. Chẳng qua cho dù là A Chỉ sai khiến ta, cũng chả có gì khác người cả, Đại tỷ không nên nói như thế.”
Giang Huệ mặt liền cứng đờ: “Là ta không tốt, cứ luôn sợ Tiểu muội bướng bỉnh, khiến phu thê các ngươi không hòa hảo. Muội muội, ngươi không trách ta đấy chứ?”
Đôi con ngươi mang nước mùa thu ánh lên lệ quang.
Ta nhếch miệng một cái: “Ta trách, ta là trách ngươi, sao ngươi không dập đầu với ta một cái đi?”
Giang Huệ kinh ngạc trợn tròn mắt, ta lại nghe thấy Hạ Hành Châu bên cạnh nhịn không được cười thành tiếng.
Hắn thu lại ý cười rất nhanh, nháy mắt với ta một cái.
“Ta…” Giang Huệ không kiềm được nữa, “Ta biết kỳ thi mùa xuân sắp tới, đặc biệt làm cho huynh đệ trong nhà mỗi người một bao đầu gối, đây là dành cho muội phu, muội muội nếu đã không hoan nghênh ta, tặng đồ xong ta sẽ đi liền.”
Nói xong nàng ta liền nước mắt tuôn trào rời đi.
Ta cúi đầu nhìn cái bao đầu gối Giang Huệ tặng tới, ha, lót hẳn cả lông cừu non ở trong, mặc vào liền không sợ lúc thi bị cóng đầu gối.
Bĩu môi một cái, đưa cái bao đầu gối cho Hạ Hành Châu: “Nếu đã là cho ngươi, thì cầm lấy đi.”
Cả ngày tiếp theo không thèm để ý chàng ta nữa.
Ban đêm, Hạ Hành Châu bình thường đều sẽ đọc sách đến đêm muộn, nhưng tối nay sớm tới bất ngờ.
Ta nằm sấp trên giường, cùi chỏ chống lên giường, lật xem quyển thoại bản mới mua, đột nhiên cảm thấy chỗ bên cạnh lún xuống: Hạ Hành Châu vén màn giường lên ngồi xuống.
Ta không thèm để ý hắn, lật quyển thoại bản sang hai trang, lại nghe được Hạ Hành Châu gọi ta.
“Phu nhân.”
Giọng điệu rất nhẹ.
Nghiêng đầu nhìn hắn, lang quân nới phát quan ra, tóc đen tuôn ra, so với ngày xưa càng thêm một tia lười biếng.
“Ta đã trả đồ lại rồi, ta với Đại tỷ thật sự không lui tới nữa, Phu nhân…”
Một tiếng phu nhân cuối cùng kia, gọi vừa nhẹ vừa mềm, tựa như tiếng mèo kêu cào nhẹ một phát vào người.
Ta bỗng dưng đỏ cả mặt:”Không có thì không có, thiệt tình, ta có quản ngươi sao.”
Không ngờ tới Hạ Hành Châu ngày thường nhìn bộ dáng lãnh đạm không thú vị kia, thế mà còn có lúc mềm mại như này cơ đấy.
Ta đ è xuống khóe môi cong lên, nhìn chằm chằm vào con chữ trên sách, nhưng một câu cũng không lọt.
Hạ Hành Châu cũng học ta.
Hắn nằm sấp trên giường, đầu nửa vùi vào trong áo ngủ bằng gấm, lộ ra đường cong xương hàm lưu loát tuyệt đẹp, cùng với xương quai xanh như ẩn như hiện dưới cổ.
Nghiêng đầu nhìn hắn một cái, vừa lúc đối diện với tròng mắt trong veo của hắn.
Hắn dáng dấp đẹp mắt, mi mắt sắc sảo tuyệt diễm như vậy.
Ta kinh diễm như lần đầu nhìn thấy hắn, trong lòng thật ra cũng kinh diễm một lúc: Thiếu niên lang mười chín tuổi nhẹ nhàng, vui cười giận mắng, đều rất rạng rỡ.
Nhưng hắn ngày thường cứ để một khuôn mặt như gỗ, đáng tiếc ghê.
“Phu nhân đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn ngươi đẹp trai, không được à.”
Hắn sửng sốt một chút, chợt trong con ngươi nứt ra ý cười: “Rất hiếm người tán dương dung mạo của ta, Phu nhân thích là tốt rồi.”
Ta dứt khoát ném sách đi, gối đầu lên cánh tay mình nói chuyện phiếm với hắn: “Thật sự chưa từng có người khen ngươi sao?”
“Ừm, mấy vị trưởng bối ở quê nhà Cù Châu đều nói tướng mạo ta không tốt, khắc chết song thân, không lành. Hoặc là nói ta tướng đoản mệnh, chưa từng có người nào nói tới dung mạo. Sau này suýt táng thân trong biển lửa, ta liền chưa từng bước ra khỏi cửa nhà bước nào, không gặp được người ngoài.
Ta oán thầm: “Đám thân thích xui xẻo kia còn có thể mong đợi chút ích gì từ ngươi chớ, mau chớ có tin mấy lời ấy.”
Trên miệng lại nói: “Cát tướng hay không há là thứ người có thể kết luận được sao, đợi ngươi áo gấm về quê, vả mặt họ cho đau vào.”
“Vả mặt? Dù sao cũng là trưởng bối, như vậy không thích đáng đâu.”
Chậc, chả nhẽ có khác biệt thời đại rồi à.
Ta cũng không giải thích, quay lại nói: “Để đấy ta, ngươi đừng quản.”
Sau đó lại trò chuyện với Hạ Hành Châu hồi lâu, ví dụ thân thể hắn không tốt cứ ho khan mãi, là bởi vì lúc hỏa hoạn hít vào nhiều khói bụi, từ đấy thân thể liền suy yếu rồi.
Lại ví dụ như giải dược hoàn tùy thân hắn đem theo bên người là mẫu thân hắn để lại cho hắn, cũng từng cứu mạng hắn mấy lần.
….
Ta từ từ ngủ say, hình như có người đắp chăn cho ta.
Hạ Hành Châu dịch chăn lại cho Giang Minh Chỉ kỹ, nhìn nàng ngủ đến không còn chút cảnh giác gì, chậm rãi nói: “Đánh mắng làm sao có thể xóa hết mọi trừng phạt của bọn chúng, chỉ có chết mới hết.”
Vẻ mặt hắn ôn nhu, như thể là không phải đang nói lấy mạng người, mà là đang ngâm gió ngợi trăng, kể chuyện tình khuê phòng vậy.
25
Ngày Hạ Hành Châu thi hôm ấy, ta tặng hắn cái bịt đầu gối tự mình làm.
“Dám nói xấu ngươi liền chết chắc luôn.” Ta thấy hắn muốn cười, uy hiếp nói.
Hạ Hành Châu vội nói không dám, cất đi bao đầu gối của ta thật kỹ.
Sau hội thi còn cần một tháng mới biết được kết quả.
Học tử(1) tới kinh đi thi nhất thười lại có thời gian tụ họp, cho nên trong thành khắp nơi đều có thể thấy bọn họ bàn thơ luận từ, dùng tiệc rượu.
Ngũ Vương gia Lạc Thanh đột nhiên tới trong phủ thăm, nói phải chăng có một cái tiệc yến nhỏ, muốn mời Hạ Hành Châu cùng đi.
Đương nhiên, mục đích chủ yếu hắn đến vẫn là để gặp Giang Huệ.
Chỉ là ta không ngờ đến, trước khi rời đi còn đơn độc tìm ta nói chuyện.
Ngôn từ không chỉ thưởng thức đối với Hạ Hành Châu, và khién ta an phận thủ thường, chớ có nhằm vào Giang Huệ nữa.
“Tâm ý của nhị tiểu thư ta đã biết, nhưng bổn vương ái mộ A tỷ ngươi, nếu như ngươi lại làm khó nàng nữa, bổn vương e là phải bỏ uổng phần tình ngày trước rồi.”
Ta bị hắn nói tới không hiểu ra làm sao, đột nhiên bị nhét vào trong tay một chiếc khăn lụa.
“Vật này cũng trả về cho ngươi, về sau chớ tặng tới nữa.”
Hắn dứt lời kiên quyết rời đi, ngay cả cơ hội để cho ta biện bạch cũng không có luôn.
Để tay lên ngực tự hỏi, ta từ khi xuyên việt tới nay, còn chưa từng nhìn Lạc Thanh một cái, tặng khăn tay là chuyện từ khi nào thế.
Trên chiếc khăn này còn viết một dòng chữ nhỏ: “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.”
Giải nghĩa: “Trên núi có cây cây có cành, tâm ta có chàng chàng nào hay.”
Lại cố tình vào lúc này GIang Huệ dẫn Hạ Hành Châu tới, mở miệng liền nói: “A chỉ à, ngươi thật là chọc Ngũ điện hạ không vui rồi.”
Nàng ta nói rồi nhìn chằm chằm khăn tay trong tay ta, u oán nói: “Muội muội, ngươi làm việc như vậy, bảo muội phu tự xử thế nào đây, lại khiến ta…”
Nàng có ý ám chỉ, lại che lấy mặt mà thút thít.
Bên người Giang Huệ còn mang theo cả ba ma ma còn có một đứa nha hoàn, nghe vậy cũng cho là ta quyến rũ Ngũ Vương gia, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khinh bỉ đối với ta.
Chắc hẳn Giang Huệ cũng đã nghĩ xong chờ lát nữa truyền tin tức không có thật này khắp phủ cho mọi người đều biết, khiến cho ta cõng lấy tội danh “câu dẫn tỷ phu” này.
Sau đó nàng ta lại nói chuyện thay ta, vừa tôn lên nàng ta hào phóng khéo léo, vừa tỏ ra ta ph óng đãng.
Nếu danh tiếng của ta không chịu nổi, không nói Hạ Hành Châu chán ghét ta, Giang phụ e là cũng xóa đi danh phận của mẹ đẻ Giang Minh Chỉ.
Giang Huệ tự xưng là cao quý, làm sao chịu để một thứ nữ nhảy một cái lên thành đích thứ nữ chứ.
Ta cũng không để ý cái nhìn của những người này, nhưng thứ mà nguyên thân quan tâm vẫn cần phải giữ gìn.
Hạ Hành Châu vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nói: “Đây cũng không phải là chữ viết của Phu nhân, chắc là có hiểu lầm nào đó rồi.”
Hắn đưa tay qua bắt lấy khăn lụa trong tay ta, mở ra nhìn một chút: “Phu nhân không thích khăn lụa đỏ, trong phòng cũng đều sai người hủy hết, trong viện cũng có người làm chứng. Lại làm sao cầm cái này tặng cho Ngũ Điện hạ được chứ.”
“Hoặc là trong nhà có kẻ gian, bị ai đầu độc muốn ly gián tỷ muội hai người. Đại tỷ quản nhà, chuyện này nhất thiết phải xử lý thích đáng, chớ nên để cho Ngũ điện hạ có hiểu lầm đối với Giang gia.”
Hạ Hành Châu dùng dăm ba câu đã kéo ta ra rồi, nhưng ý chỉ GIang Huệ không biết quản nhà, mới khiến cho Ngũ điện hạ không vui.
Có lẽ là bởi vì kế hoạch thất bại, cũng có lẽ là vì Hạ Hành Châu lại nói thay ta lần nữa, Giang Huệ không thể diễn tiếp nữa.
Lúc nàng ta rời đi, Hạ Hành Châu bổ thêm một đao: “Vẫn xin Đại tỷ về sau tra kỹ rồi làm ra quyết định.”
Giang Huệ chạy càng nhanh hơn.
Ta gần như bật cười thành tiếng, đi tới vỗ vỗ vai hắn: “Nè, ngươi cũng khá đấy chứ, hạng nhất giám định trà.”
Nói xong trong lòng ta lại nổi lên nghi ngờ: Vậy tại sao trong sách Hạ Hành Châu lại không nhìn ra bộ mặt thật của Giang Huệ nhỉ?”
Tròng mắt Hạ Hành Châu nhìn ta, nghi hoặc nói: “Giám định trà?”
Bỏ đi, lại là cách biệt thời đại.
Vào đêm, người áo đen kia lại lần nữa tới ghé thăm rồi rời đi.
Nếu như Giang Minh Chỉ biết được nhiệm vụ lần này của người mặc y phục đen lần này, nhất định sẽ ngạc nhiên.
…
Không tới hai ngày sau, Giang Huệ liền “tra rõ” chân tướng, nói là một đứa nha hoàn trong phủ từng bị ta phạt giở trò, trộm khăn lụa của tam phỏng theo chữ viết trước kia của ta.
Cái thứ gọi là chân tướng này, cũng khiến cho Ngũ vương gia phái người truyền tin tới xin lỗi, dẫu gì cũng xem như là lật bài rồi.
Lúc hội thi còn cách vài ngày là có kết quả, “Tận hoan” trên người ta phát tác lần thứ ba.
Ta và hắn đều cho rằng phải qua hai ngày nữa mới phát tác, ai biết tới bất ngờ không kịp đề phòng.
Hạ Hành Châu ngày đó ra ngoài dự tiểu yến tiệc với học tử khác, mãi cho tới khi mặt trời lặn cũng chưa từng trở về.
Lúc ta nhận ra được bản thân không bình thường, đi rầm vào trong phòng nha hoàn chăm sóc.
Chui vào trong giường, buông rèm xuống.
Lấy ra sợi dây đã chuẩn bị trước trói hai chân mình lại miễn cho chạy loạn, lại cột tay trái lại chung với cột giường, một cái kết đặc thù, một tay căn bản không mở được.
Như thế, ta hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì kỳ quái nữa.
Ta nghĩ, đột nhiên phát nhiện bốn phía mình dường như biến thành tần lầu sở quán, có rất nhiều nam tử mặt mũi tuấn tú bắn ánh mắt rù quyến về phía ta, rồi lại đột nhiên biến thành sảnh khiêu vũ, rất nhiều tiểu ca đẹp trai mặc đồ mát mẻ hào phóng biểu diễn cơ bụng của mình.
Ánh mắt ta mơ màng, không biết nên chọn vị nào trước tiên.
Này làm sao uống rồi như thể uống rượu giả thế.
Chẳng qua… Ấy hì hì, ta sờ xíu, ta sờ xíu xíu thôi mà.
Sao tay trái kéo không được thế nhỉ?
Ta quay đầu lại nhìn, cổ tay mình sao lại bị còng bằng còng tay lại thế này.
Kẻ nào làm đây?
Ta nghiêng đầu một cái, nhìn thấy một tiểu ca ca xinh đẹp mười phần cấm dục đi về phía của ta.
“Ấy, bồi ta chơi được không nè?”
Đối phương cúi người, gần như như là chạm chóp mũi với ta.
Môi mỏng hắn khẽ mở, giọng nói trong veo gọn sóng: “Phu nhân muốn ta bồi thế nào đây?”
– ——————————-
đôi lời của editor:
tui thề là cái truyện này nó sắp hành tui chết ý:<
má ơi tui chia năm chương 1 phần, nhưng phần sau hơn phần trước tầm hai nghìn chữ, tui gõ muốn lồi cả con mắt.
cập nhật thay đổi xưng hô trong truyện bao gồm: chàng ta và hắn nha. chứ lưng tui đau lắm rùi huhuhu ~