Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính - Chương 23: 23: Hoa Khôi Yểm Hộ Nam Chính
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính


Chương 23: 23: Hoa Khôi Yểm Hộ Nam Chính


???…Giá trị hảo cảm của nam chính +5, giá trị hảo cảm hiện tại: 5.


Thẩm Tu Viễn có thể lý giải vì sao giá trị hảo cảm của nam chính lại tăng.
Vào thời điểm giá trị thù hận của nam chính đối với y vẫn còn, chỉ sợ mỗi khi nghĩ tới y, trong lòng đầu tiên sẽ hiện ra mấy từ ” ác độc”, “chán ghét” linh tinh để hình dung y, định kiến thì sẽ lu mờ đi mấy từ miêu tả khác.

Mà sau khi giá trị thù hận thành dương, nam chính mới dư tâm tình khen y đẹp.
Y cười nhạt một chút, thần sắc lại trở nên lãnh đạm, khẽ nâng cằm, nói với Mạnh Quân: “Đây không phải lý do.”
Mạnh Quân không hé răng.
Bên trong linh mạch như sông cuộn biển gầm liên tục, sắc mặt hắn lạnh lùng nghiêm túc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống trán.
Ngực Thẩm Tu Viễn khẽ run, hiểu rõ tình huống lúc này của đối phương cũng không lạc quan.

Y xây dựng đủ hình tượng hoa khôi rồi, cũng không tiếp tục trì hoãn, phất tay áo đứng dậy: “Thôi, phòng có thể cho ngươi mượn, nhưng ta nhất định sẽ thu thù lao.”
Mạnh Quân kiệt sức áp xuống giọng, tận lực vững vàng nói: “Thành giao.

Còn có một điều kiện, đừng cho bất kì kẻ nào tiến vào.”
Thẩm Tu Viễn nói: “Có thể.”
Y đứng dậy khỏi giường, xốc lên màn giường, nhẹ nhàng kéo qua một cái bình phong, chặn đối phương.

Tiếp theo, rời đi phòng ngủ, đóng lại của phòng ngủ, coi như lớp khóa thứ hai.

Cái khóa cửa quay xuống, phát ra tiếng “cùm cụp”.
Y cũng lý giải được câu “bất kì kẻ nào” trong miệng Mạnh Quân đương nhiên cũng bao gồm hoa khôi y sắm vai.
Tình thế cấp bách, Mạnh Quân lập tức bắt đầu đả tọa.

Kim Đan kỳ xem như đường ranh giới trong giai đoạn tu chân, lúc đang kết thành Kim Đan, cần đặc biệt thận trọng, không thể có người quấy rầy.

Nếu không, khả năng cao sẽ khiến kinh mạch đi ngược chiều, dẫn tới tu vi sau này không thể tiến thêm.
Trong phòng an tĩnh thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt, rời theo hoa khôi rồi dần dần biến mất.
Mang huyết mạch Thanh Long, thật ra Mạnh Quân thích hương thơm của huyết mạch thủy tộc, ví dụ như giao nhân.

Chỉ là thường ngày hắn tự chủ rất tốt, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Hơn nữa khứu giác hắn bình thường cũng sẽ không nhạy bén giống như khi sắp kết đan vậy.
Không nghĩ tới rằng sau tiểu sư muội, thần y cùng đại sư huynh, hắn lại gặp một người có huyết mạch thủy tộc này.
Chỉ là hắn không thể dựa vào mùi hương để đoán ra đối phương đến tột cùng mang huyết mạch gì.
Sau khi cưỡng bách bản thân phong bế năm giác quan, Mạnh Quân dần dần tiến vào trạng thái tu luyện không mang tạp niệm trong tâm.
Phòng của hoa khôi rất lớn, từ trong ra ngoài dùng mấy cái cửa gỗ để phân cách thành rất nhiều phòng khác nhau.

Thẩm Tu Viễn cầm cuốn tâm pháp, ngồi ở trong phòng bên ngoài cùng để tu luyện, không bao lâu, ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ hai lần.
【 Ký chủ! Khi hệ thống giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ về áo choàng hoa khôi, đã từng đề cập qua các mối quan hệ của hoa khôi.

Hiện tại bằng hữu hoa khôi đã ở bên ngoài, xin ký chủ nhanh cóng xử lý! Chú ý, tuy rằng đã giải trừ hạn chế OOC cho áo choàng đại sư huynh, nhưng khi ký chủ đang sắm vai áo choàng khác, tốt nhất cũng không nên bị người ở đây phát hiện sự khác thường nha ~】
Thẩm Tu Viễn ngồi ở trên ghế chưa động, mở to mắt nói: “Tiến vào.”
Cửa nhẹ nhàng mở một khúc nhỏ.
Một thanh niên bạch y vô cùng cung kính đi vào, đúng là Minh An.
Thời điểm thấy Thẩm Tu Viễn, trong mắt hắn hiện lên một nét kinh hỉ không dễ phát hiện, ngay sau đó cúi đầu hành lễ: “Minh chủ, nhánh ở thành Bạch Lộ đang ở toàn lực đuổi bắt một người.

Dấu vết để lại biểu hiện ra hắn đang ở lâu Lãm Nguyệt.

Tầng cao nhất là phòng của ngài, thuộc hạ tự biết không nên quấy rầy, nhưng toàn bộ Lãm Nguyệt Lâu đều không tìm được tung tích người nọ, thuộc hạ mới……”
Thẩm Tu Viễn lạnh lùng nâng tay lên, ngừng lời Minh An định nói: “Không cần tìm tiếp.”
Mặt Minh An đầy vẻ kinh ngạc.
Đối phương đã lâu không trở lại thành Bạch Lộ, lần này đột nhiên xuất hiện, vậy mà sẽ chủ động che chở một cái tiểu tử không biết tên, tại sao lại vậy?
“Chuyện đuổi bắt người nọ, dừng ở đây.”
Thẩm Tu Viễn tuy không nói gì nặng lời, nhưng thần sắc trên mặt lại nói rõ ràng cho Minh An —— ngay cả lời nói của ta ngươi cũng không nghe rõ sao?
Thần sắc Minh An phức tạp, liếc mắt nhìn Thẩm Tu Viễn một cái, cung kính thấp giọng nói: “Vâng, minh chủ.”
Trước khi đi, hắn nhịn không được nói: “Minh chủ, nếu ngài đã trở lại, nên sớm một chút quay lại tổ chức Nghịch .

Vào lúc ngài không ở, chủ thành Bạch Lộ tu tập tà công, tu vi bạo trướng, sắp đột phá Nguyên Anh, tiến vào Xuất Khiếu kỳ.

Nếu hắn tiến vào Xuất Khiếu kỳ, tài nguyên những huyết mạch cấp thấp ở thành Bạch Lộ thu thập được đều sẽ bị khống chế trong tay thành chủ, ngay cả một chút chúng ta cũng đoạt không được.”
“Đã biết.”
Cửa lại lần nữa đóng lại.

Thẩm Tu Viễn nhìn ánh trăng bên ngoài dần dần dâng lên, ưu nhã rót một ly rượu cho chính mình.

Sau đó cong cổ tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thở dài, thần sắc cực kỳ phức tạp.
“Nghịch” không hổ là tổ chức cao cấp hơn “Du” ở Thiên Linh Sơn.

Phỏng chừng tôn chỉ làm việc cũng giống nhau, chính là để tu sĩ huyết mạch cấp thấp và trung cấp đạt được nhiều tài nguyên tu luyện hơn, đi bóc lột tu sĩ mang huyết mạch cấp thấp và trung cấp nhỏ yếu hơn bọn hắn.
Hệ thống cảm thán không đúng lúc: 【dưới tình huống ký chủ không quen biết Minh An, khí thế mười trên mười, đối đáp trôi chảy, hệ thống rất muốn trao thưởng cho ký diễn viên giỏi nhất ở tu chân giới.


Thẩm Tu Viễn:…
Hệ thống hố người, ngươi còn có mặt mũi nói vậy!
Lời muốn nói quay về một ngày trước.

Sau khi y theo lời tiến vào phòng hoa khôi trên tầng cao nhất ở lâu Lãm Nguyệt, hệ thống quả nhiên giải thích kỹ càng tỉ mỉ giả thiết về áo choàng hoa khôi cho y.

【 Leng keng! Thân phận hoa khôi của ký chủ hết sức phức tạp, có liên quan tới những giả thiết bị che giấu, là cái áo choàng đầu tiên buộc hệ thống giải thích kỹ càng tỉ mỉ đó! 】 Hệ thống cẩn trọng giải thích, 【 Đầu tiên, áo choàng hoa khôi cùng tổ chức “Nghịch” trải rộng khắp các thành thị lớn nhỏ ở Tây Châu có liên hệ gắn bó chặt chẽ, ký chủ phải chú ý xử lý tốt các mối quan hệ của áo choàng này.


Thẩm Tu Viễn gật gật đầu: 【 không thành vấn đề.


Nếu bàn về tùy cơ ứng biến và khả năng phát huy bản lĩnh, y cũng được coi là am hiểu.
Tiếp theo, hệ thống tuyên bố một cái tin tức gây bùng nổ: 【 tiếp theo…!cao tầng tổ chức “Nghịch” cho rằng, hoa khôi chính là một thân phận của minh chủ bọn họ.

Bởi vậy, ký chủ phải chuẩn bị tốt tiếp nhận tổ chức “Nghịch”, không bài trừ khả năng bọn họ sẽ để ngài quản lý tổ chức.


Thẩm Tu Viễn:!!!
Y trầm ngâm một lát, nâng má thở dài, chậm rì rì nói với hệ thống: 【 Hệ thống, minh chủ tổ chức “Nghịch”, có phải thân phận cái áo choàng tiếp theo của ta hay không? 】
【Bingo! Ký chủ đáp đúng vấn đề, độ thăm dò cốt truyện +10.

Bởi vì độ thăm dò cốt truyện hiện tại chưa đạt đủ tiêu chí mở khóa áo choàng, áo choàng minh chủ không được thả xuống, xin ký chủ không ngừng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nha! 】
Đây là chẳng phải là thứ gọi là áo choàng chồng áo choàng? Thân phận hoa khôi hiện tại y có được thế mà lại là thân phận phụ của cái áo choàng minh chủ tiếp theo sao?
Nghĩ đến đầu lĩnh tổ chức “tà giáo” đã từng bị bản thân nói xấu thế mà cũng là chính mình, tâm tình Thẩm Tu Viễn cực kỳ phức tạp.
Có lần, nhị sư đệ Vưu Nhạc Dật hùng hổ nói qua tuyệt đối sẽ không cho phép y gia nhập tổ chức “Nghịch”, nghĩ đến thật đúng là châm chọc.

Hiện tại, không biết Vưu Nhạc Dật rốt cuộc có tiến vào tổ chức “Nghịch” hay không, trở thành một thủ hạ của y?
Để cho cẩn thận, Thẩm Tu Viễn xác nhận: 【 Hệ thống, trong mắt cao tầng tổ chức “Nghịch”, minh chủ chỉ có một cái áo choàng hoa khôi thôi đúng không? 】
Hệ thống trả lời rất nhanh: 【 Đúng vậy.


Thẩm Tu Viễn yên lòng.
Sau khi đuổi minh an đi, y ngồi ở trong phòng ngoài cùng một mình ngắm trăng thưởng rượu, vừa chờ đợi nam chính kết đan, vừa tự hỏi nhân sinh.
Sau khi vào Bạch Lộ Thành, hệ thống bổ sung cho y một ít tin tức về bối cảnh khả năng sẽ dùng đến.
Tỷ như huyết mạch cấp thấp kết hôn sẽ xuất hiện hiện tượng hỗn huyết, nhưng tất cả hỗn huyết đều sẽ di truyền huyết mạch cường đại hơn, huyết mạch nhỏ yếu còn lại sẽ biến mất hoặc là bị che giấu.

Nếu huyết mạch yếu kém kia không bị che giấu, đồ đằng sẽ trở nên mơ hồ, huyết mạch như vậy được gọi là tạp huyết.
Thẩm Tu Viễn thở dài.

Toàn bộ áo choàng hiện tại y có được, ngoại trừ đồ đằng của đại sư huynh tương đối rõ ràng, những cái khác đều là tạp huyết.

Đồ đằng trên cánh tay thần y và tiểu sư muội thượng tuy rằng mơ hồ, nhưng ít ra có thể thấy rõ là cái gì.

Vì dụ đồ đằng của thần y có thể nhìn ra được cánh kim thiền, đồ đằng của tiểu sư muội rất giống thận thú.
Mà đồ đằng của hoa khôi lại mơ hồ đến cả hệ thống cũng không nhận ra.
Giữa những áo choàng này có thể có mối liên hệ gì y vẫn chưa phát hiện hay không? Giả sử…đều có huyết mạch giao nhân?
Y xốc ra vạt áo trên thân hoa khôi, quả nhiên ở vị trí tương đồng sẽ phát hiện được một nốt ruồi đỏ, là ấn ký có được giao châu.
【 Chúc mừng ký chủ phát hiện giả thiết bị che giấu, độ thăm dò cốt truyện +10! 】
Thẩm Tu Viễn: 【 Hệ thống, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? 】
Hệ thống bắt đầu giả ngu: 【 Tích tích, thế giới quan bị che giấu chưa được giải khóa, xin ký chủ nỗ lực……】
Thẩm Tu Viễn bất đắc dĩ đỡ trán: 【 Đủ rồi.


Tóm lại y còn phải ở thế giới này đợi đến khi nam chính trở thành thiên địa cộng chủ mới thôi, thời gian còn dài.

Chuyện thăm dò thế giới quan bị che giấu, cũng không vội vàng nhất thời.
Thẳng đến lúc trăng lên giữa trời, Mạnh Quân mới ra khỏi giữa phòng ngủ.

Tóc đen trên trán ướt nhẹp mồ hôi, trong linh mạch lại sảng khoái nhẹ nhàng một cách kì lạ.

Hắn hít một hơi thật sâu, ổn định Kim Đan đang xoay tròn trong người, khom người nói với Thẩm Tu Viễn: “Đa tạ.”
Đối phương nghiêng thân thưởng thức ánh trăng, bóng hình phản chiếu trên cửa sổ: “Không cần, ta nói rồi, ta muốn thu báo đáp.

Vừa rồi giúp ngươi đuổi đi người truy đuổi ngươi, thù lao muốn gấp bội.”
Thời điểm Mạnh Quân đang tu luyện, cũng có nghe tiếng gõ cửa rất nhỏ.

Lại là người của tổ chức “Nghịch” theo đuổi không bỏ, đuổi đến phòng hoa khôi trên tầng cao nhất ở lâu Lãm Nguyệt.

Cũng may vị hoa khôi này ra tay giúp hắn.
Hắn thầm nghĩ, thành Bạch Lộ là thành trì hỗn loạn nhất Tây Châu, bên trong rất nhiều thế lực tam giáo cửu lưu.

Hoa khôi có thể đuổi người của tổ chức “Nghịch” đi, dĩ nhiên cũng có lý do và bản lĩnh của y.

Nếu là đối phương không có cái gì để đứng thẳng ở nơi này, chỉ sợ cũng không thể đến mức ngay cả thành chủ cũng không mời được y.
Vì thế Mạnh Quân trực tiếp hỏi: “Xin hỏi ân tình hôm nay ta nên báo đáp thế nào?”
Mỹ nhân thưởng thức chén rượu trong tay, không chút để ý mà nhìn cửa sổ, ngữ khí phi thường lãnh đạm: “Chờ bản lĩnh ngươi lớn, ta tự nhiên sẽ đến thu thù lao ta muốn.” Khi nói chuyện, ngay cả đầu cũng không có quay qua, không cho Mạnh Quân bất luận một cái ánh mắt.
Chờ Mạnh Quân trở thành thiên địa cộng chủ, quà trọng sinh của y cũng tới tay, kia mới là thù lao y muốn nhận lấy.
Hiện tại nói với Mạnh Quân muốn thu thù lao, chẳng qua là để chứng minh thiết lập tính cách của y, thoát khỏi trở thành vận mệnh vai phụ ngốc nghếch trong nguyên tác.

Rốt cuộc nếu không có lời, người có thân phận địa vị giống như hoa khôi ở thành Bạch Lộ cũng không có khả năng tùy tiện trợ giúp một người chỉ là bèo nước gặp nhau.
Mạnh Quân hơi gật đầu, nói tên của mình, lại đưa cho đối phương một tờ phù đưa tin: “Chờ đến thời điểm công tử muốn thu báo đáp, tùy lúc liên hệ ta.”
Hoa khôi không có nói tên cho hắn, bởi vậy hắn không thể chủ động thông qua phù đưa tin liên hệ đối phương.
Mạnh Quân vận khởi khinh công, rời đi từ cửa sổ.

Bên ngoài phòng hoa khôi có một cây đại thụ che trời, hắn dẫm lên nhánh cây rồi nhảy xuống, nhưng không có làm gãy bất cứ nhánh cây nào.

Sau khi rời đi lâu Lãm Nguyệt, lặng yên hoàn toàn đi vào bên trong bóng đêm, trước tiên đi hướng phủ thành chủ.
Phủ thành chủ chiếm một khu đất rộng lớn, đề phòng nghiêm ngặt.

Ngoài phủ được đội cấm vệ thành Bạch Lộ luân phiên tuần tra, bảo hộ thành chủ an toàn.

Mà ở trên đường cách đó không xa, có hai hỏa tu sĩ đang liều chết đánh nhau.

Chủ cửa hàng bán linh thảo bên cạnh cũng là một tu sĩ, vẫn đang nhai linh thảo đứng ở một bên xem trò.
Mạnh Quân đi qua, dùng tay chỉ hai hỏa tu sĩ đang đánh nhau kia, thấp giọng hỏi: “Tiền bối, hai người kia ở chỗ này đánh nhau rồi, người của đội cấm vệ thành Bạch Lộ ở bên cạnh, tại sao lại mặc kệ bọn họ vậy?”
Chủ tiệm phun ra linh thảo trong miệng, uống một ngụm nước, nhìn quanh bốn phía, thấy không có người chú ý tới hắn mới căm giận nói: “đội cấm vệ thành Bạch Lộ? Chúng ta đều ngầm gọi là đội cấm vệ của thành chủ.

Đám người này đều được chọn ra từ hàng ngàn hàng vạn người, chuyên môn bảo hộ thành chủ.

Dù cho trong thành có người chết hay cướp bóc, bọn họ tuyệt đối sẽ không quản.”
Chính là lý do như thế nên thành Bạch Lộ mới có thể biến thành thành trì hỗn loạn nhất Tây Châu.
Chủ tiệm nói: “Ngươi là lần đầu tới Bạch Lộ Thành đi? Ta cho ngươi một lời khuyên, đừng ôm kỳ vọng quá cao với đội cấm vệ và phủ thành chủ.

Ngươi xem, thủ vệ thành Bạch Lộ có tính tình thế nào, liền biết người của phủ thành chủ đều là dạng thế nấy.

Bên trên bất chính bên dưới dĩ nhiên sẽ loạn, đều thuộc cùng một mạch thôi.”
Mạnh Quân gật đầu thụ giáo.

Chủ tiệm thấy bên kia đánh nhau càng đánh càng mãnh liệt, tiếng kêu có thể át đi tiếng của hắn, nói chuyện cũng càng thêm không kiêng nể gì: “Thành chủ cả ngày ăn nhậu chơi bời, căn bản mặc kệ chúng ta sống thế nào.

Chuyện trái với lương tâm làm nhiều, chính hắn sợ bị ám sát, khiến cho đội cấm vệ hộ Thành chủ phủ đến cùng, trông chẳng khác gì cái thùng sắt.

Hắn không ra, người khác cũng vào không được.”
Mạnh Quân thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ thật sự không ai có thể đi vào phủ thành chủ sao?”
Chủ tiệm mở ra máy hát, thần thần bí bí nói: “Nghe nói chỉ có đội trưởng đội cấm vệ thành Bạch Lộ có thể đi vào đi, đội trưởng cũng mang huyết mạch Cổ Điêu, thành chủ rất tín nhiệm hắn.”
Hắn chỉ vào màng chắn kim sắc như ẩn như hiện trước cửa phủ thành chủ, hạ giọng nói với Mạnh Quân: “Thấy cái trận pháp kia không? Muốn tiến vào phủ thành chủ, cần phải từ trong trận pháp mở ra một cánh cửa nhỏ, mà chìa khóa mở cửa, có một cái ở trên tay đội trưởng đội cấm vệ.”
Mạnh Quân nói câu cảm ơn, đi ngay trong đêm.
Tai mắt của tổ chức “Nghịch” cũng không sẽ lục soát người vào nửa đêm, hắn tìm khách điếm khai trương suốt đêm để nghỉ ngơi, thuận tiện bình tĩnh tự hỏi kế hoạch kế tiếp.
Vừa rồi hắn thăm thành chủ phủ vào đêm khuya là vì tìm hiểu tình huống, kết quả thu hoạch được khá nhiều.
Đầu tiên, hắn cần trà trộn vào đội cấm vệ thành Bạch Lộ rồi lấy được chìa khóa trước, mới có thể tiến vào phủ thành chủ, giết chết thành chủ sau đó thay thế.

Chờ sau khi trở thành tân thành chủ, hắn liền lấy thành Bạch Lộ làm hậu thuẫn, tiến vào Trung Châu, tham gia tuyển chọn thiên địa cộng chủ.
Mạnh Quân nhắm mắt cảm thụ một chút Kim Đan dư thừa linh lực trong cơ thể mình.

Khi hoàn toàn hấp thu luyện hóa linh lực của tàn hồn Thanh Long, cũng sau khi liều mạng áp nó xuống, hiện tại hắn có tu vi Kim Đan cấp năm.
Tuy rằng trực tiếp đối đầu với thành chủ khả năng cũng không đủ.

Nhưng trong kế hoạch của hắn, cũng hoàn toàn không muốn dùng tu vi Kim Đan kỳ cứng đối cứng với thành chủ Nguyên Anh kỳ.

Chờ tới lúc ở phủ Thành chủ, hắn sẽ có sách lược khác diệt trừ đối phương.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính am hiểu: Làm (?) cá
Nam chính yêu thích: Nhân ngư ( giao nhân) có đuôi cá xinh đẹp
Sư huynh:??? Ta cảm giác ngươi đang ám chỉ ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN