Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính - Chương 24: 24: Tổ Chức Nghịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính


Chương 24: 24: Tổ Chức Nghịch


Rạng sáng tại thành Bạch Lộ, sương mù còn chưa tan đi thì mọi người đã vội vàng đi trên đường.
Cư dân thành Bạch Lộ mặc quần áo cũ nát đã bị giặt đến trắng bệch, cần cù chăm chỉ, đi sớm về trễ thu thập tài nguyên tu luyện cho phủ thành chủ.

Trong con hẻm nhỏ hẻo lánh, thường xuyên sẽ có du thương lang thang tới thành Bạch Lộ bán đồ đầu cơ trục lợi, đó là hình thức chợ đen luôn thấy ở thành Bạch Lộ.

Cho dù trong đó mua bán có công bằng hay không, căn bản không ai biết.
Mạnh Quân đè thấp vành nón, đi qua dòng người.
Hắn muốn đi đại doanh của đội cấm vệ thành Bạch Lộ, tham gia cuộc tuyển chọn thành viên đội cấm vệ.

Buổi sáng hắn hỏi thăm qua lão bản khách điếm, đội cấm vệ mỗi quý sẽ tuyển chọn một lần tại đây mấy ngày, chính ngọ hôm nay sẽ hết hạn, hắn tới vừa kịp lúc.
Để tránh đi tổ chức “Nghịch” đang lùng bắt hắn, hắn cố ý chọn buổi sáng sớm ra ngoài, đồng thời cải trang giả dạng một chút.
Bởi vì chọn đường nhỏ nào cũng hẻo lánh, mỗi khi quẹo vào một cái ngõ nhỏ, sẽ có thương nhân chợ đen đột nhiên vụt ra ngăn hắn lại, âm thanh thô kệch dò hỏi:
“Có muốn lông đuôi Chu Tước không? Mặt trên có lưu lại linh lực của chủ nhân trước.

Dùng cái này làm quạt lông vũ, có thể thổi bay người khác ra xa mười trượng.

Mười khối linh thạch một cọng lông vũ, giá cả hợp lý.”
“Có muốn kiếm pháp bí tịch hay không?”
“Có cái loại này…muốn hay không? Đều là hàng tốt từ phủ thành chủ, tuy nói là thành chủ chơi chán rồi không cần, nhưng vẫn rất biết cách hầu hạ.

Thương nhân chợ đen cười gian nói.
Mạnh Quân mặt đầy chán ghét nhìn về phía lồng sắt thương nhân bày ra.

Phủ trên lồng sắt là miếng vải đen, có thể thấy mơ hồ bóng người thon thả ngồi bên trong lồng sắt.

Ngoài lồng có dán tờ giấy đánh dấu đồ đằng huyết mạch của bọn họ, phần lớn là huyết mạch cấp thấp.
“Mỗi huyết mạch có thiên phú riêng, cách chơi cũng không giống nhau.

Cảm thấy hứng thú không? Mấy cái lồng sắt này, năm túi linh thạch một cái.”
Mạnh Quân lạnh mặt từ chối hết thảy.

Những thương nhân đó nhìn ra tu vi hắn không thấp, cũng biết những người dám đi chợ đen trong hẻm nhỏ đều có chút bản lĩnh, bởi vậy không dám đắc tội hắn, trong lòng thầm mắng vài tiếng không biết nhìn hàng, nhanh lui trở về.
Mạnh Quân lại đi qua một cái hẻm nhỏ.

Ở trong chỗ tối không thấy ánh sáng, có người ngăn lại hắn, thấp giọng hỏi: “Có muốn máu rồng hay không?”
Mạnh Quân đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn quét đối phương, kéo nón có rèm lên, giảm âm giọng xuống cực kỳ trầm thấp khàn khàn: “Ngươi nói cái gì?”
Người nọ cười “hắc hắc”: “Máu rồng, không dễ mua đâu.

Nhiều năm trước thành chủ bắt được huyết mạch Thanh Long, ta giết một cái trong đó, tranh thủ lúc hắn khôi phục nguyên hình, tự tay cắt lấy một lọ máu rồng, giữ tới bây giờ.

Nghe nói người sắp tắt thở uống lên, tuổi thọ có thể kéo dài thêm mười năm.

Nếu không phải gần đây đang túng thiếu, ta cũng sẽ không lấy ra bán.

Mỗi một ngụm, mười túi linh thạch.”
Mạnh Quân chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo xông thẳng từ đỉnh đầu đi khắp người.
Tay phải hắn đột nhiên nâng lên, bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bóp nát yết hầu người kia.

Hai mắt người kia trợn lên, trong cổ họng vang lên khanh khách, cuối cùng ngay cả một tiếng hét thảm cũng không có phát ra được, tứ chi lập tức mềm oặt.
Mạnh Quân cầm lọ máu rồng, giống như không có chuyện gì xảy ra rời đi hẻm nhỏ không người.

Máu rồng được bảo tồn thật sự hoàn hảo trong pháp khí.

Nắm lọ máu lạnh lẽo trong tay, ẩn ẩn còn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và không cam lòng tộc nhân mình lưu lại.
Tại thành Bạch Lộ hỗn loạn đây, hắn là con mồi của đồng thời hai thế lực—— phủ thành chủ, tổ chức “Nghịch”.

Nhưng hắn cũng là một thợ săn muốn thu hoạch tính mạng của thành chủ, vì tộc đàn báo thù.
Nhất định có một ngày, hắn cũng sẽ có được thực lực chống lại “Nghịch” tổ chức.
Ấn tượng “Nghịch” tổ chức lưu lại cho hắn là khinh thiện sợ ác, bắt nạt kẻ yếu, thật sự làm người khác khinh thường tột cùng.
Hắn một lần nữa lẫn vào dòng người.

Không đi bao xa đã cảm thấy có vẻ có người đang nhìn chằm chằm hắn.

Mạnh Quân lặng yên ngoái đầu nhìn lại, lại phát hiện không có gì khác thường.

Ngay khi hắn xoay người rời đi, một người vừa mới đi ngang qua hắn tháo xuống khăn lụa trắng che mặt, đôi con ngươi sáng như sao trời, đúng là vị hoa khôi đã đổi quần áo.
Mơi sáng tinh mơ Thẩm Tu Viễn đã nhích người, là vì chạy tới tổ chức “Nghịch”.
Trước đây, không chỉ có Minh An kêu y sớm trở lại tổ chức “Nghịch”, ngay cả hệ thống cũng nhắc nhở y “Không bài trừ khả năng quản lý tổ chức”.

Y trực giác được tổ chức “Nghịch” này rất có thể có tác dụng quan trọng với sự phát triển cốt truyện kế tiếp, sáng sớm đã nhích người đi, không nghĩ tới thế mà sẽ thành oan gia ngõ hẹp với nam chính.
Y đọc qua nguyên tác, dĩ nhiên biết nam chính tính đi đại doanh của đội cấm vệ thành Bạch Lộ.

Nếu hạn chế OOC đã được giải trừ, y đã sớm dự tính thay áo choàng đại sư huynh, xoát một đợt hảo cảm của nam chính.

Chỉ là đại sư huynh xuất phát từ Thiên Linh Sơn trễ hơn nam chính một ngày, y cần phải khống chế tốt khoảng thời gian tới đại doanh chênh lệch giữa “đại sư huynh” và nam chính, miễn cho nam chính khả nghi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tu Viễn âm thầm vận linh khí, bước nhanh hơn.
Sau khi xuyên qua chợ đen, xuất hiện trước mắt chính là đường đất gồ ghề lồi lõm, cùng với mấy căn nhà nhỏ tồi tàn san sát nhau.

Tuy rằng trời đã sáng, nhưng điều quái lạ chính là trên đường không có một bóng người.
Thẩm Tu Viễn nhíu mày.
Nơi này đúng thật là nơi dừng chân của tổ chức “Nghịch” sao? Là một thế lực trải rộng thành Tây Châu, tại sao lại sẽ thiết lập đại bản doanh tại nơi như vậy?
Nhưng rất nhanh, y đã hiểu được nguyên nhân trên đường không có người.
Tiếng chiêng trống đánh vỡ buổi sáng yên tĩnh.

Mấy người thuộc đội cấm vệ thành Bạch Lộ xách theo túi nặng trĩu đi ra từ nhà thứ hai ngược lên, thô bạo không kiên nhẫn hô to: “Tháng này phủ thành chủ thu thêm linh thạch! Mỗi nhà mỗi hộ lại giao năm khối!”
Ở trong ngõ nhỏ nhất tận cuối có người mặt ủ mày ê đi ra, đưa linh thạch cho người thuộc đội cấm vệ: “Đại nhân, đây là năm khối cuối cùng.

Ngài nếu như thu nữa, chúng ta sống cũng không được.”
Người đội cấm vệ trừng mắt nhấc mày, vận linh lực đến bàn tay, hiện ra hư ảnh Cổ Điêu chói mắt: “Thành chủ muốn tu luyện đến Xuất Khiếu kỳ, linh khí thiên địa không dễ hấp thu, yêu cầu rất nhiều linh khí từ linh thạch, các ngươi có biết hay không hả? Nếu đã biết, vậy thành chủ tu hành quan trọng, hay là mạng chó của các ngươi quan trọng?”
“Thành, thành chủ quan trọng!” Người nọ rất sợ hãi, vội vàng xin tha.

Người đội cấm vệ còn cần những cái huyết mạch cấp thấp này thu thập tài nguyên cho thành chủ, không có giết chết đối phương, hừ lạnh một tiếng, liền xách túi rời đi.
Chờ người đội cấm vệ đi rồi, các nhà các hộ mới có người thật cẩn thận nhô đầu ra.

Không bao lâu, ngay cả mấy đứa trẻ cũng bắt đầu ra đường chơi.
Nhưng trong tay bọn nhỏ cũng không có nhiều khối đá dùng để chơi đùa, trên đường phố hoang vu lại bùng lên một cơn cát bụi.

Một thanh âm kiêu ngạo cười ha ha nói: “Phủ thành chủ thu linh thạch, chúng ta thu linh thảo! Đều nghe kĩ cho ta, giao toàn bộ linh thảo trong tay các ngươi ra đây!”
Thẩm Tu Viễn nhìn về phía khuôn mặt người trẻ tuổi kia, thế mà cảm thấy hết sức quen mắt.
Hệ thống kịp thời nhắc nhở: 【 Ký chủ, đây là đệ đệ của Minh An, người ngày hôm qua ngài đã gặp, Minh Nhạc, cũng là người thuộc tổ chức “Nghịch” nha! 】

Mấy đứa nhỏ chơi trên đường bị dọa khóc “oa” một tiếng, từ trong cánh cửa bên cạnh một bàn tay hoảng loạn vươn ra, kéo đứa trẻ khóc thút thít đi vào, mạnh mẽ đóng lại cửa.

Không quá lâu, liền có người nơm nớp lo sợ đặt một đống linh thảo ở cửa.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều giao.

Có người thật sự là lấy không ra, linh thảo thừa không còn nhiều còn phải để cho đứa con nhà mình dùng tu luyện, đơn giản đóng cửa mắt điếc tai ngơ, chờ đợi quyết định của tổ chức “Nghịch”.

“Vừa rồi không phải đều giao linh thạch cho phủ thành chủ sao? Tổ chức Nghịch kêu các ngươi đưa một chút linh thảo, các ngươi có ý kiến?” Minh Nhạc bất mãn trách cứ.
Hắn thấy có một đứa trẻ hoang mang chạy loạn trên đường, chạy trốn càng ngày càng xa rời hướng nhà mình, trong tay còn cầm kẹo chứa linh thảo, liền quyết định lấy nó giết gà dọa khỉ.
Vì thế hắn nhanh tay bắt được đứa trẻ này, đoạt lấy đường trong tay đối phương, hung dữ nói: “Không có linh thảo? Vậy ngươi lấy linh thảo đâu ra làm đường?”.

Tay áo của đứa trẻ rơi xuống, lộ ra đồ đằng huyết mạch cực kỳ mơ hồ, rõ ràng là cái tạp huyết.
Ở trong mắt mọi người, tạp huyết căn bản không thích hợp tu luyện.

Bởi vì tuy rằng bọn họ kế thừa được thiên phú của nhiều loại huyết mạch, nhưng mỗi loại thiên phú kế thừa không nhiều lắm, không hề có năng lực cạnh tranh.

Đường làm từ linh thảo trong tay đứa nhóc này, cho thấy cha mẹ nó vẫn ký thác kỳ vọng cao với chuyện tu luyện như cũ.
“Cha ta muốn ta trở thành tu sĩ Kim Đan! Rất lợi hại, họ có thể bay trên trời đó!” Tiểu hài tử khóc thật sự lớn tiếng, “Ngươi đừng đoạt đường của ta, trả lại cho ta!”
Minh Nhạc mới vừa tính giơ đường linh thảo lên cao cao, trên trán liền ăn một cú đánh.

Hắn tức giận xoay người, vừa muốn mắng chửi, ánh mắt lại đột nhiên trở nên kinh ngạc: “Minh, minh chủ.”
Thẩm Tu Viễn mặt trầm như nước, chỉ vào phủ thành chủ phía xa ẩn ẩn phát ra ánh vàng, bị đội cấm vệ bao vây chật như nêm cối nói: “Thấy nơi đó không? Nếu ngươi có đủ năng lực, lập tức đi tính toán với phủ thành chủ, đối phó người chỗ đó.”
Mặt Minh Nhạc đầy ủy khuất: “Không phải ngài bảo chúng ta làm như vậy sao……”
Thẩm Tu Viễn cảm giác trời giáng một cái nồi đen thật lớn.
Minh Nhạc tiếp tục lên án: “Này không phải là ngài nói sao? Chúng ta không cần kém một bậc, Huyền Vũ, Cổ Điêu cùng Cửu Vĩ bọn họ có thể làm, chúng ta cũng có thể làm.

Ngài cũng thấy được, nếu chúng ta không làm như vậy, chúng ta cũng sẽ không có được bất cứ tài nguyên nào! Tất cả đều sẽ bị phủ thành chủ cướp đi!”
Thẩm Tu Viễn:……
Đó là để các ngươi không cần thuận theo sự thống trị tàn bạo của huyết mạch cao đẳng, không cho các ngươi học tập bọn họ a!
Thẩm Tu Viễn lạnh lùng thốt: “Triệu tập mọi người, ta có chuyện muốn tuyên bố.”
Y thở dài trong lòng.

Sau kế hoạch chỉnh đốn một cái Vô Vi phong, y còn phải lại từ từ mưu tính, chậm rãi chỉnh đốn một cái chỉ có hơn chứ không kém, tổ chức “Nghịch”.
Minh Nhạc ủy ủy khuất khuất đáp ứng, dẫn y đi đến cuối con phố, đi xuyên qua tường, trong tường thế mà lại thông ra một cái không gian thần bí.

Đặt mình bên trong đại điện rộng lớn sáng ngời, Minh Nhạc khom người nói với y: “Minh chủ, hoan nghênh trở lại tổ chức Nghịch , ta đây lập tức đi triệu tập thành viên.”
山闩セ〸尸闩ᗪ @middleofthesea_419
Cùng lúc đó, Mạnh Quân cũng đã tới đại doanh của đội cấm vệ thành Bạch Lộ.

Hắn lẫn vào đám người, tháo xuống nón có rèm, thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Đội cấm vệ thành Bạch Lộ nằm trong thế lực của phủ thành chủ, người của tổ chức “Nghịch” sẽ không tới nơi này lùng bắt hắn.
“Thì ra là ngươi! Ngươi cũng tới tham gia tuyển chọn đội cấm vệ sao?” Một thiếu niên hưng phấn chào hỏi Mạnh Quân, đúng là con trai đội trưởng đã từng dẫn hắn vào thành.
Mạnh Quân nhàn nhạt gật gật đầu, coi như đáp lại.
Hắn ở cửa thành cứu vớt tiểu đội thu thập tài nguyên kia là vì báo đáp ân tình đội trưởng dẫn hắn vào thành.

Hiện tại ân tình đã trả hết, hắn cùng những người nguyện trung thành với phủ thành chủ đạo bất đồng bất tương vì mưu (1), cũng không cần giao lưu với nhau quá nhiều.
(1): Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.

Người tham gia tuyển chọn xếp thành một hàng dài, từng người đăng ký huyết mạch, trắc nghiệm linh căn.
Chờ đến khi người cuối cùng đăng ký xong, đã là khi mặt trời lên cao giữa.

Sắp tới chính ngọ, nếu không có người mới tới đăng ký báo danh thì sẽ là những người này tiến vào vòng tuyển chọn kế tiếp.
Rất nhiều người rảnh rỗi không có việc gì, bắt đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Mạnh Quân tuy rằng anh tuấn, biểu tình lại lạnh nhạt, phảng phất như sẽ không cười.

Bởi vậy ngoại trừ con trai đội trưởng, không có người nào nguyện ý tiến lên bắt chuyện với hắn.

Con trai đội trưởng nói với hắn chút chuyện phiếm, hắn đều nhàn nhạt thuận miệng trả lời, nhưng trong lòng trước sau vẫn duy trì vài phần cảnh giác.
Không bao lâu, người phụ trách cao giọng tuyên bố: “Canh giờ tới rồi, đăng ký đến đây vì…”
Hắn khó chịu được nắng nóng, ý đồ sớm chút đến dưới tàng cây lười biếng, thấy người cơ hồ cũng đủ, tính toán trước tiên kết thúc báo danh.
“Chậm đã.”
Người nói chuyện ngừng tán gẫu, đều tò mò quay đầu nhìn lại.

Mạnh Quân bỗng nhiên quay đầu, thế mà thấy một người hết sức quen thuộc.
Hắn nhẹ nhàng nhăn mày lại.
Đại sư huynh sao lại tới?
Bởi vì sớm rời đi Thiên Linh Sơn, hắn chưa kịp từ chỗ chưởng môn thậm chí từ trong miệng dư luận biết được chuyện Thẩm Tu Viễn trở thành đệ tử nội môn.

Nhưng nháy mắt thấy Thẩm Tu Viễn, hắn vậy mà sẽ cảm thấy trong lòng có vài phần nhẹ nhàng.
Ở thành Bạch Lộ nguy cơ tứ phía này, hắn lại gặp được một người có thể gọi là “đồng môn”.
【Giá trị hảo cảm của nam chính +5, giá trị hảo cảm hiện tại: 10.


Thẩm Tu Viễn khẽ động ống tay áo, đi nhanh tới hướng mọi người, rất lãnh đạm hơi hơi gợi lên khóe môi: “Canh giờ chưa tới, ta cũng muốn tham gia tuyển chọn.”
Thời gian khống chế được vừa vặn tốt.

Y mới vừa thay áo choàng một cách vô tri vô giác sau khi dẫn đường xong thành viên tổ chức “Nghịch”, tuyển chọn bên chỗ nam chính cũng sắp bắt đầu rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Hình thức nam chính đánh quái & nắm tay đánh quái mọi người quen thuộc sắp bắt đầu..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN