Edit: Tiểu Anh
Vết thương của Cừu Lệ vẫn chưa lành, Nặc Nặc đã sắp phải thi đại học.
Do tính cách khó ưa của nguyên chủ nên hầu hết các bạn trong lớp đều không thân với Nặc Nặc.
Nhưng vì chỉ còn hai tuần cuối cùng của cuộc đời trung học nên Nặc Nặc cũng không quan tâm lắm.
Rốt cuộc thì sau tất cả cô cũng vẫn phải sống ở một thế giới khác.
Nặc Nặc nhíu mày nhìn những câu hỏi trên tờ đề, thật không ngờ cô đã học đại học được 1 năm nhưng những câu hỏi này đều không hề xa lạ với cô chút nào, thậm chí còn vô cùng quen thuộc, như thể cô mới học cách đây không lâu vậy, không hề có chút cảm giác xa lạ nào.
Nhưng đây là điều đáng mừng, chỉ còn vài ngày nữa là kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ diễn ra.
Nặc Nặc gấp tờ đề lại, thu dọn sách vở rồi đi về nhà, đầu tháng 6, khuôn viên trường học được bao phủ một màu xanh của cây cối.
Từ xa, Nặc Nặc đã nhìn thấy Cừu Lệ.
Anh ngồi trên xe lăn, các học sinh đi qua đều liếc nhìn anh.
Người đàn ông thật đẹp trai và mang một khí chất lạnh lùng.
Còn có vài vệ sĩ đứng phía sau anh, sắc mặt anh có chút ốm yếu, nhợt nhạt, nhưng khi ánh mắt của anh lướt qua lại mang theo một tia lạnh lẽo.
Không ai dám nhìn thẳng vào anh, tất cả đều lén lút nhìn, tạo nên một khoảng trống lớn xung quanh anh.
Khi đó là thời điểm tan học, các học sinh lũ lượt nối đuôi nhau ra về.
Nặc Nặc nhanh chóng chạy đến, anh vẫn đang bị thương, cô không nghĩ rằng anh sẽ đến trường.
Cô chạy vội đến chỗ anh, hơi thở dồn dập, khi Cừu Lệ nhìn thấy cô ánh mắt của anh ánh lên một tia ấm áp nhẹ nhàng.
“Sao anh lại tới đây?”
Cừu Lệ im lặng một lúc: “Em đã không đến thăm tôi 3 ngày rồi.”
Nặc Nặc sững sờ, sau đó mặt cô đỏ lên vì cảm giác tội lỗi và xấu hổ.
Cô nhìn chằm chằm xuống mũi giày của mình, không biết phải nói gì.
Sự thật là Cừu Lệ phải nằm viện cũng là vì đã cứu cô, cho dù thế nào cô cũng phải dành thời gian đến thăm anh.
Mặc dù những ngày cuối cấp ba rất bận rộn, còn phải tự học buổi tối nhưng không đến mức không có thời gian rảnh rỗi.
Nhưng mà cô có chút sợ anh, rõ ràng anh luôn ôn hòa lễ độ, chưa từng làm gì tổn thương đến cô.
Nhưng ngày đó anh hôn mê, dù đau đớn đến như vậy nhưng anh vẫn không ngừng kêu tên cô, à không, là tên của chủ nhân thân thể này.
Điều đó làm Nặc Nặc có chút sợ hãi.
Cô đã gặp rất nhiều người đàn ông nông cạn, hời hợt, mặt ngoài thì luôn thể hiện sự nồng nhiệt, yêu thích với cô, luôn miệng nói cô là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên của bọn họ.
Nhưng có rất ít người thực sự kiên nhẫn theo đuổi cô, cuối cùng thì từ bỏ vì gia cảnh không tốt hoặc tính tình lạnh nhạt của cô khi tiếp xúc với những người đàn ông đó.
Nhưng mà Cừu Lệ lại khác, anh thâm tình đến mức gần như cố chấp.
Nặc Nặc biết rằng bản thân mình đã sai, cô nhẹ giọng xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”
Anh không nói lời nào, tựa như anh thật sự tức giận.
Nặc Nặc hiếm khi làm một kẻ “vong ân phụ nghĩa” như vậy nên cô cảm thấy vô cùng áy náy.
Xung quanh có rất nhiều người, nên cô nói: “Anh có muốn đi về trước không?”
Cừu Lệ không phản đối, đợi họ trở về biệt thự.
Sau đó Nặc Nặc mới nhận ra là Cừu Lệ khăng khăng muốn xuất viện.
Trong lòng cô cảm thấy hối hận cùng áy náy không tả nổi, cô muốn nhận được sự tha thứ từ anh.
Nặc Nặc không phải là người giỏi lấy lòng người khác bằng lời nói, sau khi về đến nhà, cô yên lặng mặc tạp dề rồi đi vào phòng bếp.
Cừu Lệ ngước mắt nhìn cô.
Bởi vì đang là đầu tháng sáu, thời tiết cũng dần nóng lên.
Cô mặc một chiếc quần đùi nhạt màu, chiếc quần rất to, làm nổi bật lên đôi chân thon thả, trắng nõn và thẳng tắp của cô.
Trước đây, cô từng mặc quần dài kể cả vào mùa hè khi anh thẳng thừng bày tỏ dục vọng của mình dành cho cô.
Rất nhiêu chuyện thì ra chỉ cần đổi phương thức tiếp cận thì sẽ hoàn toàn thay đổi.
Chiếc tạp dề màu hồng để lộ vòng eo thon thả của cô, phía sau còn thắt một chiếc nơ xinh xắn.
Nặc Nặc bàn bạc với đầu bếp một lát, họ liền giúp cô chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Nặc Nặc tự mình nhào bột, cô làm vô cùng chuyên chú, đến mức không nhận ra Cừu Lệ đã đẩy xe lăn đến cửa nhìn cô từ lúc nào.
Hàng mi dài của cô đang rủ xuống, nhìn cô vừa trầm lặng lại vừa dịu dàng.
Cho đến khi cô quay người lại để lấy sữa thì mới nhận ra sự hiện diện của anh.
Ánh mắt anh thật nhu hòa, trong mắt anh chỉ phản chiếu hình bóng của cô, Nặc Nặc nghĩ đến những đứa con của chị họ mình, khi cô làm việc cũng chuyên chú nhìn cô như vậy, không hiểu sao bất giác cô có chút mềm lòng.
Cô dùng một ít bột mì nặn thành hình một con thỏ béo tròn đáng yêu, sau đó đi về phía anh.
Nặc Nặc ngồi xổm xuống trước mặt anh, mở tay anh ra, mỉm cười đặt con thỏ nhỏ vào lòng bàn tay anh.
Cô ngước mắt nhìn lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
Anh nhìn con thỏ mềm mại làm bằng bột mì trong lòng bàn tay, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.
Lần cuối cùng cô cười với anh, dường như đã lâu lắm rồi.
Cô cười lên thật đẹp, làm cho trái tim anh cũng phải run rẩy.
Không cần biết chuyện trước kia đau đớn đến chừng nào nhưng lúc này đây Cừu Lệ vẫn cong môi lên.
Bả vai phải của anh không bị thương nên anh đưa tay phải lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô.
Nặc Nặc ngơ ngác nhìn anh, anh xòe những ngón tay dính bột mì cho cô xem.
Nặc Nặc hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn.”
Anh cầm con thỏ nhỏ thật cẩn thận, kiềm chế xúc động nói: “Ừ.”
Nặc Nặc không nhịn được cười, cô biết tính tình của người đàn ông này…!Ừm, nói thế nào nhỉ? Có phần hơi kiêu ngạo.
Khi có người nói lời cảm ơn với anh, anh sẽ coi đó là điều hiển nhiên, như thể trên thế giới này anh là độc nhất vô nhị, không có chút khiêm tốn nào.
Điều này thực ra khác với sự dịu dàng mà anh thể hiện với cô, đã làm khó anh rồi.
Nặc Nặc cũng không đuổi anh đi, tự mình làm bánh bao sữa thật tốt.
Cô không làm nhiều lắm, cũng chỉ có bốn cái, đều nặn thành hình con thỏ nhỏ.
Khi hấp xong, cô đặt chúng lên đĩa rồi mang ra, Cừu Lệ đang đợi cô ở đại sảnh.
Nặc Nặc nhận ra đã lâu vậy rồi mà anh vẫn cầm con thỏ bằng bột mì, bột mì đã nhanh chóng trở nên cứng ngắc.
Cô nghĩ là do tay anh không tiện, trong lòng thầm ảo não vì chính mình đã làm một việc không tốt, cô vội nói: “Anh đưa cho tôi, tối sẽ giúp anh vứt nó đi.”
Anh khẽ cong ngón tay, ngăn cản cô động tác của cô.
Tay Nặc Nặc chạm vào đầu ngón tay anh, anh cười nói: “Đây là lần đầu tiên em tặng tôi một thứ gì đó.”
Vì là lần đầu tiên cô tặng quà cho anh.
Cho nên bất kể đó là gì, anh đều vô cùng quý trọng.
Nặc Nặc sửng sốt, giọng điệu của anh rõ ràng hàm chứa ý cười, nhưng không hiểu sao cô nghe ra trong đó có một nỗi buồn không tên nào đó.
Lẽ nào nguyên chủ đối xử không tốt với anh sao? Chỉ là một con thỏ làm bằng bột mì mà anh lại coi trọng đến như vậy.
Hơn nữa anh còn không bận tâm đến hành động ngây thơ đó của cô.
Nặc Nặc nói, “Vậy tôi sẽ giúp anh cất nó đi, chờ đến khi tôi thi đại học xong thì sẽ lại tặng anh một món quà nữa được không?”
Anh cười, nói: ” Được.”
Giọng anh có vài phần vui vẻ.
Lúc này Nặc Nặc mới ý thức được chính mình vừa nói cái gì, nhưng cô không có thói quen hối hận.
Nếu cô đã hứa thì nhất định sẽ cố gắng thực hiện nó.
Dì Trần đứng ở một bên chứng kiến toàn bộ sự việc, trìu mến nhìn thiếu gia nhà mình, khóe miệng khẽ nââng lên một nụ cười trìu mến.
Kỳ thực người ta đối với anh cũng không phải đặc biệt tốt, vậy mà anh đã mãn nguyện đến mức này rồi.
Thật sự có vài phần…mất mặt mà.
Giọng của Nặc Nặc mềm mại: “Mẹ tôi thường nói khi tâm tình không tốt, ăn một chút đồ ngọt sẽ khiến bản thân thoải mái hơn.
Không quan tâm đến anh là lỗi của tôi.
Anh có thể tha thứ cho tôi được không?”
“Được.”
Nặc Nặc nhận ra người đàn ông này cũng thật dễ dỗ dành.
Cô nói cái gì anh cũng đồng ý, thật sự làm cho cô có chút chột dạ.
Sau khi hai người ăn tối xong, Nặc Nặc còn muốn làm thử những đề đại học của những năm trước.
Cừu Lệ cũng không đến làm phiến cô.
Trước khi đi về, dì Trần quyết định nhắc nhở Nặc Nặc một chút: “Tiểu thư, Cừu thiếu muốn xuất viện sớm, mọi người không ngăn cản được, nhưng mà buổi tối…!khụ khụ, có thể hơi bất tiện.
Biệt thự không có người ở lại chăm sóc, ban đêm tiểu thư có thể để ý tới thiếu gia một chút được không?”
Nặc Nặc hơi do dự, nhưng nghĩ đến Cừu Lệ dù sao cũng là một người lễ độ, cô không nhất thiết phải đề phòng một người bệnh như vậy nên Nặc Nặc gật đầu.
Nghĩ đến đã đồng ý với dì Trần, nên sau khi làm xong đề thi đại học, Nặc Nặc quyết định đến phòng Cừu Lệ xem qua.
Lúc cô làm xong đề đã là mười giờ, nhưng đèn trong phòng Cừu Lệ vẫn sáng.
Nặc Nặc nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó phát hiện cửa không đóng.
“Vào đi.” Giọng anh khàn khàn, Nặc Nặc đẩy cửa đi vào, Cừu Lệ đang dựa vào giường, rõ ràng là điều hòa trong phòng đang tỏa ra khí mắt vậy mà trên trán anh lại có một lớp mồ hôi mỏng, Nặc Nặc nhanh chóng tìm ra nguyên nhân.
Anh đổ mồ hôi lạnh là bởi vì đau nên cô vội vàng chạy tới: “Anh không thoải mái ư?”
Môi anh tái nhợt, cười một tiếng rồi trấn an cô: “Không có.”
Nặc Nặc hoàn toàn không tin.
Anh đành phải nói: “Hơi đau một chút.”
“Đau ở đâu?”
Anh nhìn cô, trái tim trong lồng ngực lại không khỏi nhói lên đau đớn.
Mỗi đau đớn đều là vì em, Nặc Nặc.
Vậy thì những đau đớn này có là gì.
Giọng Cừu Lệ đều đều: “Vết thương sau lưng chỉ hơi đau một chút thôi, không có việc gì.
Em đã làm xong bài tập chưa?”
“Đã xong rồi, hay là tôi gọi cho bác sĩ hỏi một chút nhé?”
“Không cần.”
Anh đột nhiên nói: “Nặc Nặc, em hát cho tôi nghe một lần nữa được không?”
Nặc Nặc sững sờ một giây, sau đó tai cô đột nhiên đỏ bừng lên.
Cô lắp bắp hỏi: “Ngày đó…!Anh đã nghe thấy ư?”
Cừu Lệ không nhịn được cười: “Ừ.” Anh khen cô, “Nặc Nặc hát rất hay.”
Nặc Nặc không hiểu sao lại muốn che mặt thẹn thùng, cô liền hát bài nhạc thiếu nhi “dòng suối tự do” cho nam chính nghe.
Cô đỏ mặt: “Tôi hát không hay.”
“Rất hay.”
Nặc Nặc ngước nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh, đôi mắt anh đang ẩn chứa ý cười.
Lần đầu tiên cô có chút ngại ngùng, tim đập nhanh.
Không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Đôi mắt Cừu Lệ khẽ di chuyển, anh biết cô xấu hổ nên chuyển chủ đề: “Sau khi thi đại học, em định đăng ký chuyên ngành nào?”
Nặc Nặc ngập ngừng: “Có lẽ sẽ là chuyên ngành phát thanh.”
Anh cười thầm, đoán rằng cô ở thế giới kia cũng học chuyên ngành này.
Vậy nhưng trước đó cô lại nói dối anh rằng cô học ngành y để chăm sóc anh.
Anh chiều chuộng cô thì cô sẽ ở bên anh cả đời.
Những lời hứa hẹn ngọt ngào nghe thật êm tai, nhưng đáng tiếc tất cả đều là giả.
Anh sẵn lòng chiều chuộng cô cả đời thì cô cũng không nguyện vì anh mà ở lại dù chỉ một giây.
Cừu Lệ biết Nặc Nặc giữ mối liên hệ với rất nhiều sự việc, anh biết dòng thời gian ở hai thế giới là khác nhau, Nặc Nặc có lẽ vẫn còn nhớ về kỳ thi tuyển sinh đại học.
Anh nói: “Đừng căng thẳng, em cứ tự tin làm bài thi, tôi sẽ luôn ở bên giúp đỡ em.”
Nặc Nặc có chút xấu hổ, lẽ nào nam chính định giúp cô đi cửa sau ư?
Vì hoàn cảnh gia đình, trước giờ cô chỉ chứng kiến người khác đi cửa sau.
Cô cảm thấy có chút hoang đường, nhưng như vậy thì không công bằng với người khác, Nặc Nặc lắc đầu: “Tôi không căng thẳng.” Tâm trạng cô rất thoải mái, đối với cô đó chỉ là một bài kiểm tra bình thường.
Nặc Nặc thấy trời đã khuya: “Tôi đi ngủ trước nhé?”
Cừu Lệ nhìn cô và chậm rãi nói: “Em có thể giúp tôi một việc trước được không?”
Nặc Nặc nhìn lại anh bằng đôi mắt trong veo to tròn.
Cừu Lệ mặt không đổi sắc: “Giúp tôi đi vệ sinh.”
Hai mắt cô đờ đẫn một lúc mới gật đầu: “Được.”
Anh bị thương nên cử động cũng không tiện.
Quan trọng là tình trạng của anh nên Nặc Nặc cũng không nghĩ nhiều nên cô đi đến bên Cừu Lệ để giúp anh.
Tưởng dễ nhưng thực ra lại không dễ chút nào.
Anh rất nặng.
Dáng người của anh rất tốt, là một người đàn ông cao 1m9, trên người toàn cơ bắp, khi cô cố gắng dìu anh thiếu chút nữa bị trọng lượng cơ thể anh ép ngược lại, ngã xuống người anh.
Mặt cô đỏ bừng, tránh đi vết thương của anh, đỡ anh loạng choạng đi vào phòng tắm.
Cừu Lệ thề, ban đầu anh thực sự chỉ muốn cô giúp mình đi vệ sinh.
Nhưng tiếng thở dồn dập và vẻ ngoài mỏng manh của cô khiến anh cúi xuống nhìn cô.
Mà nhìn rồi thì thật khó lòng rời mắt.
Đời này cô đã thay đổi, không còn cự tuyệt quần áo mà anh tặng nữa.
Vì có anh ở nhà nên cô không mặc đồ ngủ mà là một cái óa phông màu xanh nhạt.
Dáng người của cô vô cùng tốt.
Cừu Lệ trước đó luôn biết rằng khi màn đêm buông xuống, anh lại rơi vào những giấc mộng đó, anh đều khắc ghi trong tim hình ảnh kiều diễm của cô.
Lúc này, cô đang hơi cúi xuống, một khe hở xuất hiện ở đường viền cổ áo của cô.
Anh lặng lẽ nhìn khe hở đó rồi lại nhìn cô.
Cô không hề phát hiện ra.
Hầu kết của Cừu Lệ di chuyển lên xuống, anh biết mình không thể mất khống chế như vậy được.
Kết quả thu được cuối cùng cũng sẽ là bởi vì dục vọng của anh mà thất bại.
Anh nhắm hai mắt lại rồi quay đầu đi.
Tay trái của anh không thể di chuyển nhưng thực ra anh vẫn có thể đi lại.
Chỉ là một động tác lớn hoặc đứng dậy liền bị đau.
Khi Nặc Nặc phát hiện Cừu Lệ phối hợp, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi đưa anh vào phòng tắm.
Lúc này cô mới ý thức được đưa người khác giới đi vệ sinh thì có chút xấu hổ.
Nặc Nặc nói, “Tôi sẽ đợi anh ở bên ngoài.”
Anh gật đầu.
Nặc Nặc cảm thấy giúp anh cũng không quá phiền phức, nhưng sau khi cửa đóng một lúc thì cô nhận ra mình nghĩ sai rồi.
Cô đợi một lúc lâu cũng không thấy anh đi ra, nếu là bình thường cô cũng sẽ không hỏi nhưng bây giờ Cừu Lệ đang bị thương, cô đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi: “Anh ổn chứ? Có muốn tôi giúp anh không?”
Một khoảnh khắc im lặng thoáng qua, sau đó giọng nói khàn khàn của người đàn ông truyền đến: “Tôi không kéo khóa quần xuống được.”
Nặc Nặc choáng váng.
Tại sao không thể kéo xuống được.
Cô nhớ rằng bác sĩ đã dặn Cừu Lệ không thể cử động tay trái, anh chỉ còn một tay có thể di chuyển.
Một người đàn ông có thể tháo thắt lưng và kéo khóa quần bằng một tay không?
Nặc Nặc cắn môi, cẩn thận tưởng tượng ra cảnh tượng đó trong đầu, tại sao cô cảm thấy dù hơi khó một chút nhưng không phải không thể nhỉ?
Trên thực tế, điều đó là có thể, nhưng trông tình cảnh đặc thù như này thì đó lại là một vấn đề khác.
Quần của Cừu Lệ đều được đặt may riêng và rất vừa vặn.
Cừu Lệ cụp mắt nhìn khóa quần không kéo xuống được mà rơi vào trầm mặc.
3255 words.