Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo - Chương 87: 87: Đã Từng Tự Sát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo


Chương 87: 87: Đã Từng Tự Sát


Edit: Hạ
– ———
Thật sự Nặc Nặc không có kinh nghiệm ở phương diện này, cô đành phải cẩn thận hỏi: “Vậy…vậy có cần tôi gọi người đến giúp không?”
Tuy người hầu không có ở biệt thự nhưng vẫn còn vệ sĩ, cô ra ngoài tìm người cũng rất nhanh.
Nhưng cô không có dũng khí…đi vào cởi quần giúp anh.
Cừu Lệ khẽ thở dài: “Không cần đâu.”
“À!”
Anh nói thêm: “Em đừng nói gì hết, đợi một lát là được.”
Nặc Nặc ngoan ngoãn không mở miệng, mà cô cũng không biết vì sao mình không được nói.
Không nghe thấy giọng nói của cô, anh nhắm mắt nhịn một lát mới thoát khỏi cảm giác phấn khởi.

Cô quá ngoan, bảo cô không nói thì cô cũng nghe lời không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, mãi cho đến khi anh ổn hơn, cô mới đỡ anh về giường.
Từ đầu tới cuối Nặc Nặc đều không phát hiện có chuyện gì bất thường.
Cô bị anh lăn lộn một hồi, lúc này đã mệt tới nỗi gương mặt nhỏ cũng đỏ bừng, ánh mắt lại sáng lấp lánh, vô cùng cảm giác thanh xuân phơi phới tràn đầy sức sống.
Anh khẽ thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn dịu giọng nói: “Em về phòng ngủ đi.”
Cô gật đầu, mềm mại đáp: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cừu Lệ nhìn theo bóng dáng của cô, mang theo vài phần chê cười mà cong môi.

Từ khi nào mà anh lại trở nên sợ trước sợ sau như vậy? Nhưng nếu làm như vậy có thể đổi lấy sự cam tâm tình nguyện của cô, anh bằng lòng.
Cô không thích con người chân thật của anh, chuyện đó anh hiểu rõ.
Cừu Lệ nhắm mắt lại, đã nhiều năm trôi qua rồi nhưng cũng chỉ có khoảng thời gian này anh mới có một giấc ngủ ngon không gặp ác mộng.

Trước đêm thi đại học, Cừu Lệ nhận được tin từ Đỗ Nhất – Thẩm Túy đã chạy trốn.
Bản lĩnh của Thẩm Túy đều được tổ tiên truyền lại, trong vô số những thầy rởm ở thế giới này, anh ta cũng được coi là xuất sắc, mà cũng là dị loại.
Thẩm Túy thích phụ nữ xinh đẹp, cũng thường xuyên thua bởi những mỹ nhân.
Đỗ Nhất mua chuộc một cô gái để cô ta bỏ thuốc Thẩm Túy, ai mà biết anh ta cười hì hì vào phòng rồi chưa bao lâu đã đi ra.

Đỗ Nhất cảm thấy không ổn nên dẫn người đi xem mới phát hiện Thẩm Túy đã bỏ chạy.

Cô gái kia ngã trên mặt đất, sau một lúc lâu mới tỉnh lại, hỏi ba câu thì câu nào cũng nói không biết.
Thẩm Túy am hiểu nhất là mấy chuyện li kỳ quái lạ, nếu anh ta muốn trốn thì thật sự rất khó tìm.
Đỗ Nhất biết mình gây họa, nhìn đến ánh mắt của Cừu Lệ, hắn ta quỳ phịch xuống đất: “Đều là tôi sai, Cừu thiếu xin hãy cho tôi một cơ hội, nhất định tôi sẽ tìm được tên đó.”

Cừu Lệ híp híp mắt.
Anh đã nói chuyện với Thẩm Túy vài lần, biết rất khó tìm được anh ta, tuy không phải không tìm thấy, nhưng tên đó rất thông minh nhạy bén, nếu chèn ép quá mức thì anh ta sẽ chạy đến chỗ Nặc Nặc tìm chỗ che chở.

Nhưng đã thất bại một lần thì không tìm là không được, Thẩm Túy không phải người sẽ ngồi chờ chết.
Cừu Lệ nói: “Tìm ở thành phố bên cạnh.”
Thỏ khôn có ba hang, loại người như Thẩm Túy sẽ tin nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, với lại anh ta sẽ tò mò xem ai là người muốn giết mình.
Ngày hôm sau chính là ngày Nặc Nặc thi đại học, tâm trạng cô thả lỏng, có lẽ lúc này không có cảm giác gấp gáp muốn rời khỏi nam chủ cho nên cô chỉ coi như đây là hoàn thành một bài thi bình thường.
Thi xong cô còn cảm thấy khá hài lòng.
Tiệc liên hoan tốt nghiệp được tổ chức, Nặc Nặc cũng tham gia.
Chẳng qua lúc này cô không uống nhiều rượu, cô chỉ uống một chút coi như kính cô giáo.
Hàng Duệ cũng có mặt ở đây, cách một cái bàn, cô đối diện với ánh mắt của cậu.

Ánh mắt của thiếu niên không gợn sóng, đột nhiên Nặc Nặc cảm thấy Hàng Duệ chưa từng yêu nguyên thân.
Cho dù cậu chịu đưa cô bỏ trốn.
Nhưng Hàng Duệ đã được cử đi đại học top đầu cả nước, tóm lại là chuyện tốt.
Lúc Nặc Nặc và các bạn cùng nhau đi xuống.
Cô nghe thấy có người nói phía sau: “Cậu nhìn kìa, nhiều siêu xe thật đó.”
“Mình đã nói sau khi Tống Nặc Nặc xinh đẹp hơn thì đã dây dưa với kẻ có tiền mà.”
Đi dưới bóng đêm, Nặc Nặc không tức giận cũng chẳng bực bội, cô đi tới mới phát hiện Cừu Lệ ngồi trong xe.
Nặc Nặc ngồi vào trong, Cừu Lệ hỏi: “Em uống rượu?”
Bây giờ cô không sợ anh lắm, vì thế chớp chớp mắt: “Một chút.”
Cừu Lệ hỏi: “Em biết hôm nay là ngày bao nhiêu không?”
Nặc Nặc không biết nên thành thật lắc đầu rồi lại hỏi anh: “Ngày mấy vậy?”
Nụ cười của Cừu Lệ nhàn nhạt: “Không có gì.”
Ngày này đời trước chính là ngày cô mang theo họ anh.

Chẳng qua đối với anh nó là kỷ niệm đáng giá, còn với Nặc Nặc mà nói thì lại là một hồi ức không hề tốt đẹp.
Đời trước món quà anh tặng cô ngày tốt nghiệp chính là cưỡng ép cô kết hôn, nhưng lần này sẽ không.
“Tôi đưa em đến một nơi.”
Gió bên bờ biển rất lớn, giữa thời tiết nóng nực của mùa hè khiến người ta thích ý muốn nhắm mắt lại.

Bộ dáng cô có chút vui vẻ, dưới chân là những hạt cát mềm mại nhỏ vụn.

Đèn đường sáng lên, Cừu Lệ đã không cần ngồi xe lăn nữa, chẳng qua hoạt động vẫn bị giới hạn.

Anh đi rất chậm, đi theo phía sau cô.
Anh nhìn dáng vẻ vui sướng của thiếu nữ thì nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Ví dụ như anh lấy máu thay dầu để đốt sáng lên vô số những ngọn nến dẫn hồn, muốn thắp sáng đường về nhà cho cô.
Cuối cùng Thẩm Túy lắc đầu nói: “Cô ấy không muốn quay lại bởi vì cho rằng đây không phải nhà của cô ấy.

Anh đừng thử nữa, vô dụng thôi.”
Anh ngồi dưới bầu trời đầy sao suốt một đêm.
Nặc Nặc đi đến cuối mới nhận ra xung quanh có mấy chục bồn hoa, được xếp thành một hình tròn.
Cô ngước mắt, trong ánh mắt còn phản chiếu ánh đèn lấp lánh: “Đây là gì thế?”
Nụ hoa màu trắng, tới gần còn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.
Cừu Lệ vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Là hoa quỳnh.”
Cô kinh ngạc mở to mắt.
Anh nhìn vào mắt cô dịu dàng nói: “Nặc Nặc, phù dung sớm nở tối tàn.

Đối với sinh mệnh của em là vô cùng ngắn ngủi.”
Nặc Nặc cái hiểu cái không, cô biết hoa này nhiều lắm chỉ nở được 4 tiếng đồng hồ.

Ánh mắt Cừu Lệ đen nhánh, dưới khung cảnh ánh đèn trải đầy đất, không hiểu sao cô lại có chút bất an.
Lòng bàn tay Cừu Lệ nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô: “Nhưng em phải nhớ kỹ nó, đừng quên.”
Tuy cô không hiểu lắm nhưng Nặc Nặc vẫn đồng ý.
Anh cười: “Cô bé ngốc.”
Bọn họ không phải chờ lâu, hoa quỳnh đồng loạt nở bung.
Nặc Nặc chưa từng nhìn thấy khung cảnh nào đẹp như vậy, ánh trăng tháng sáu, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đường, những bông hoa vừa nở rộ như rung rinh trước luồng gió biển dịu dàng.
Nặc Nặc chống cằm ngồi cạnh anh, trong mắt có chút vui mừng.
Cừu Lệ đưa cho cô một con ốc biển.
Quê nhà Nặc Nặc không có biển, vào đại học rồi cô cũng không có nhiều tiền đi du lịch.

Đây là lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng sự bao la và dịu dàng của biển cả.
Cô nhận lấy ốc biển, tò mò hỏi: “Nó biết hát sao?”

Cô nghe nói bên trong ốc biển có tiếng ca.
Anh nhịn không được cong môi: “Vừa biết hát vừa biết nói chuyện.”
Quả nhiên ngay sau đó, đôi mắt thanh khiết trong sáng như thủy tinh toát ra ánh sáng nhỏ vụn cùng với chút tò mò.

Vậy mà cô lại không hề nghi ngờ những gì anh nói.
Lòng anh đã mềm nhũn.
Nặc Nặc vừa định đưa lên tai nghe thử thì một thứ lấp lánh rơi ra bên ngoài.
Cô rũ mắt nhìn, một chiếc nhẫn đang nằm trên bờ cát.
Anh cười nhẹ hỏi: “Em nghe thấy nó nói gì không?”
Cô mờ mịt nhìn chiếc nhẫn rồi lại ngước mắt nhìn anh.

Anh tới gân cô, một tay xoa xoa khóe môi Nặc Nặc, giọng nói mang theo ý cười: “Nghe hiểu không? Hử?”
Đột nhiên má cô đỏ lên, lắp bắp nói: “Tôi…tôi mới 18 tuổi.”
Chủ nhân của thân thể này cũng mới 18 tuổi.
Anh cong môi cười: “Tôi chờ em lớn lên.”
Mặt cô đỏ lựng, ánh mắt xấu hổ dời đi.

Ôm lấy đầu gối, co thành một cục nho nhỏ.

Thật sự là quá xấu hổ.
Cừu Lệ lại không đại phát từ bi buông tha cô.
Anh nhặt chiếc nhẫn kia lên rồi nhẹ nhàng nâng cằm Nặc Nặc.
Trong mắt cô ngập nước, thật sự chọc người thương tiếc.
Trong ánh mắt vô thố của cô, anh từ từ quỳ gối xuống.
Nặc Nặc chớp mắt, không biết phải nói gì cả.
Gió biển mềm nhẹ khiến tóc mái cô đong đưa, thậm chí cô còn quên cả thở.
“Nặc Nặc.”
Hai tròng mắt ướt dầm dề đối diện với đôi mắt của anh.
Anh cười nhẹ nói: “Đừng sợ, tôi không có ý ép em.

Là tôi nợ em.” Đột nhiên lồng ngực Cừu Lệ đau xót, trong chớp mắt vẻ mặt anh cứng đờ, nhưng dưới ánh mắt cô lại không có biến hóa gì lớn.

Anh tiếp tục nói: “Tôi chờ em lớn lê, nhưng tôi sợ em trưởng thành thì sẽ ghét bỏ tôi nhiều tuổi hơn em.”
Hai tai Nặc Nặc đều đỏ, thừa nhận hay phủ nhận, cái nào cũng không tốt.
Thậm chí anh còn quỳ gối trước mặt cô.
Cừu Lệ nói: “Em cầm lấy chiếc nhẫn này, nếu không muốn đeo vào ngón áp út thì có thể luồn vào vòng cổ rồi đeo lên cổ.

em đừng quên tôi…đừng quên tôi là được rồi.”

Nói đến cùng anh vẫn không thể rộng lượng được như vậy, không thể nói rằng nếu tương lai gặp người cô thích thì có thể tháo nó xuống.

Mà anh chỉ muốn tự tay giết chết người đàn ông kia.
Anh bỏ chiếc nhẫn vào lòng bàn tay cô.
Nhìn gần cô mới thấy chữ được khắc bên trong.

Không phải tiếng Anh mà là một chữ tiếng Trung rất nhỏ.
Một chữ “Nặc” được khắc không quá đẹp.
Cô không biết Cừu Lệ chuẩn bị từ khi nào.
Cô nắm chặt lấy nó, trái tim đập có chút dồn dập.
Hao quỳnh nở rộ, mùi hương thoang thoảng khắp không gian.
Hai má cô hồng hào, cất nhẫn đi rồi nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói: “Tôi còn nợ anh một món quà mà.”
Thấy anh nhìn mình, Nặc Nặc nhịn xuống sự ngượng ngùng, cố nói cho hết lời: “Nhưng tôi không có tiền nên không thể mau thứ gì đắt được.

Tôi nghĩ anh cũng không cần mấy thứ kia.” Cô lấy ra một lá bùa bình an màu đen nho nhỏ, trong mắt như chứa đựng muốn vàn ánh sao: “Ngụ ý là bảo vệ bình an cho anh, cả đời trôi chảy, vết thương của anh cũng sẽ nhanh chóng hồi phục.”
Nặc Nặc nhớ tới bạn cùng phòng từng nói thế giới này đã từng bị tan vỡ.

Cô khựng lại một chút, thế giới sao lại tan vỡ chứ? Là bởi vì nam chủ sao?
Giọng nói của thiếu nữ ngọt ngào như ngâm mật: “Bình an khỏe mạnh là mong ước cả đời của rất nhiều người.

Tôi mong anh cả đời không bệnh không đau.”
Đột nhiên anh có chút nghẹn ngào.
Không bệnh không đau…
Mất đi cô rất nhiều năm, anh điên cuồng thành tật, đau đến chết đi sống lại.

Thậm chí anh còn từng tự sát.
Ngay cả giờ phút này lồng ngực anh cũng đau đớn như bị dao cứa, như dòi trong xương, như bóng với hình.

Nhưng mọi đau xót giống như được cô ban phước mà dần dần dịu đi.
Anh nhận lấy nó, cười nói: “Được.”
Cho dù phải chờ bao lâu, bị thương thế nào, cô chỉ cần cười một cái thì chuyện gì cũng sẽ ổn.

Anh sống một ngày sẽ yêu cô một ngày, sống một phút sẽ yêu cô 60 giây.

Sẽ không sợ đau cũng chẳng quay đầu lại.
2202 words
27/04/2022.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN