Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ - Chương 115: Cánh cửa hạnh phúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ


Chương 115: Cánh cửa hạnh phúc


Trà Ngân lúc này chẳng thèm để ý tên hoàng đế tâm thần phân liệt trước mặt, nói lời bông đùa tinh nghịch gì nữa. Đôi mắt cô vẽ ra hình mũi tên, hung dữ bắn về phía người nào đó, kèm một tiếng “hứ”, rồi nhấc váy đuổi theo Vân Ngọc. Nam nhân dõi mắt nhìn bóng dáng yêu kiều thướt tha, sâu thẳm trong đó là nồng đậm cưng chiều, nhủ thầm: “Một ải đã qua rồi, bây giờ phải áp dụng chiến thuật mặt dày cấp độ cao hơn. Nếu cần thiết, hắn không ngại đến cậy nhờ bằng hữu của nàng vun vén thêm vào”. Hắn quyết định rồi, giá nào cũng phải rước thê tử về nhà trong năm nay. Đời hắn tẻ nhạt cũng đã lâu, giờ chỉ mong chờ từng thời từng khắc được cùng nàng kề cận, sớm tối có nhau. Để tháng ngày trôi qua là đầy ắp ngọt ngào thi vị. Và để cảm nhận một điều giản dị, được cùng người thương nắm tay đến đầu bạc răng long, cũng là niềm hạnh phúc.

Phía Vân Ngọc, vì mới vừa ốm dậy nên bước chân kém linh hoạt hết năm phần. Lúc Chí Viễn bảo sẽ dìu cô đến gặp bằng hữu, cô còn nói: “Cơ thể mấy ngày thiếu vận động như vậy không tốt chút nào”, kiên quyết muốn tự mình đi, coi như tập cho máu huyết lưu thông. Vừa đến cung Hoàng Liên, tưởng đâu có thể an ủi thêm cho bạn mình vơi buồn, giúp cô ấy dần chấp nhận hiện thực. Ngờ đâu lại bắt gặp một nam một nữ, không khí vui tươi hòa hợp trêu đùa như tình nhân, thiệt là xấu hổ chết đi được. Cô đã khéo léo rút lui cho hai người có không gian yêu đương riêng tư, cơ mà Trà Ngân lại đuổi theo cho bằng được. Vân Ngọc liền quay sang bảo:

– Tui chỉ sợ bà buồn bã. Rất may, có người an ủi cho bà cũng thật tốt, tui có thể nhẹ lo chút rồi. Bà cứ tiếp tục chuyện của mình đi, tối nay rảnh, chúng ta gặp nhau “tám”cũng được.

– Bà đừng để ý tên thần kinh đó. Suốt ngày mở miệng là bắt vạ, chẳng có chín chắn tí nào cả. Thường ngày còn vờ vịt lạnh lùng, sau lưng thì mặt dày vô đối. Bà không tưởng tượng được đâu.

– Nếu vậy, bà không cảm thấy bản thân mình rất đặc biệt à. Người ta nguyện vì bà mở ra một góc khuất chẳng ai biết, đã nói lên được tình cảm chân thành đến nhường nào. Tui nghĩ, anh ta chính là duyên nợ ba sinh của bà đấy. Hãy trân trọng người trước mặt, hãy nghe theo lý lẽ con tim. Đừng trốn tránh mà làm cho người ấy đau lòng, như tui đã từng thế với thái tử. Cuộc đời ngắn lắm, không phải ai cũng may mắn có lại cơ hội một khi bỏ lỡ đâu. Mở lòng với anh ta, có khi sẽ giúp con tim bà vui vẻ trở lại.

– Tui… thực ra tui cũng…

– “Cũng” là được rồi. Hy vọng sớm được uống rượu mừng của bà.

– Bà nói tui thì hay lắm, thế còn bà với thái tử sao đây. Chính tui tận mắt thấy người ta lo lắng cho bà hết lòng hết dạ. Tui không rõ chuyện tiền kiếp như bà, chỉ biết kiếp này được gặp người đó, đối với bà là may mắn lắm đấy.

– Phải. Chúng ta cùng kiên cường, cùng chấp nhận hiện tại. Một cánh cửa đóng lại, sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Chỉ cần trong tim mãi lưu giữ những ký ức tuyệt vời về gia đình và cố gắng sống thật tốt thì dù ở đâu, tâm hồn chúng ta cũng tìm lại sự an yên.

Thừa Vĩ vừa đi ra ngoài, chuẩn bị quay về ngự thư phòng, đã nghe được lời khuyên nhủ của Vân Ngọc với Trà Ngân, thiếu điều vỗ tay khen hay. Còn chưa mở lời nhờ giúp đỡ, vị bằng hữu kia của nàng đã rất biết ý. Nếu cứ như vậy, công cuộc chinh phục thê tử sẽ vô cùng thuận lợi đây. Vì sự cảm kích lúc này, Thừa Vĩ quyết định chuẩn bị một buổi thiết đãi linh đình với người của Yên Trường Quốc. Hắn cố tình hắng giọng tạo sự chú ý, rồi bước đến gần chỗ hai tiểu cô nương, giọng khá thân thiện:

– Vân Ngọc cô nương đã hồi phục không tệ. Tối nay, để mừng cho cô nương qua cơn nguy hiểm, cũng là tiếp đón khách quý phương xa. Trẫm mời cô nương cùng thái tử đến dự yến ở Kim Hưng Điện nhé.

– Vâng, đa tạ thịnh tình của hoàng thượng. Tiểu nữ sẽ nói lại với thái tử. Tiểu nữ xin phép cáo lui.

– Cô nương đi thong thả. Trẫm còn có việc.

Nói rồi, Thừa Vĩ kéo tay người thương của hắn cùng đi. Trà Ngân còn bực bực chuyện ban nãy, liền muốn rút tay ra. Nhưng sức nam nhân làm sao mà so được, cô lên tiếng ngọt nhạt:

– Có việc kia mà, sao không đi làm đi. Ở đây kéo tay kéo chân làm phiền người khác.

– Yến tiệc dành cho bằng hữu của nàng. Nàng không muốn chuẩn bị cho chu toàn sao?

– Chuyện này… Thôi được rồi! Ta giúp huynh một tay.

– Không cần, về Hoàng Liên cung trước. Ta sai người mang đến y phục, trang sức xinh đẹp cho nàng. Chúng ta là chủ nhà, không được sơ suất mà mất mặt với khách quý đâu đấy.

– Được rồi, huynh cũng gọi người mang một bộ y phục đẹp đẹp cho Vân Ngọc nha. Ta muốn nàng ấy thật rạng rỡ, đi bên cạnh thái tử làm một đôi bích nhân khiến người khác phải ngưỡng mộ mới được.

– Ở đây có sẵn đôi bích nhân lại không chú ý, cứ nhìn đâu đâu không.

Thừa Vĩ lèm bèm. Trà Ngân cũng mặc kệ, ngồi xuống rót một chung trà, nhấm nháp tìm cảm giác thư thái. Tâm trạng chưa hẳn đã vui, nhưng muộn phiền cũng vơi đi không ít. Vân Ngọc nói đúng, ủ dột cũng chẳng có ích gì. Cô muốn tìm lại năng lượng tích cực, muốn sống như một cái cây: vươn lên thật kiên cường và xòa những tán lá xanh đầy sức sống.

Ngồi được một lúc, Thường Phúc đã mang đến một kiện y phục quý giá, cùng một mâm đầy trang sức tinh xảo, giá trị liên thành. Bản tính trước nay đơn giản, cô gái nhỏ chỉ chọn lấy một chiếc trâm hoa lựu, một bộ hoa tai, vòng cổ nhỏ xinh để phối cùng với áo váy tơ lụa màu hồng nhạt. Sau đó, xua xua cho đế vương ra ngoài, một mình tắm táp thơm tho sạch sẽ, sẵn sàng cho yến tiệc tươm tất chúc mừng bạn thân vượt qua kiếp nạn lần này.

Vốn tưởng đế vương đã quay về Ngự thư phòng, lát nữa mỗi người sẽ tự mình đến yến tiệc. Vậy mà lúc sửa soạn xong xuôi, trang điểm nhẹ nhàng bước ra, nam nhân tuấn duật đã đứng sẵn trước cửa đợi mình. Bất giác, tim Trà Ngân lạc mất một nhịp.

Hai người đối diện nhau. Một bên vô tình bị hút vào ánh mắt thiết tha chứa vô vàn tình ý. Một bên điểm trang nhẹ nhàng vẫn quyến rũ tuyệt trần, tựa như vò rượu thượng hạng khiến đối phương chuếnh choáng men say. Cho đến khi Thường Phúc lên tiếng nhắc nhở yến tiệc sắp bắt đầu, hoàng đế mới điều chỉnh lại tinh thần đang nhộn nhạo, nắm lấy tay Trà Ngân hướng về Kim Hưng Điện. Trước mặt mọi người, cô gái nhỏ cảm thấy vẫn nên chừa lại cho đế vương chút thể diện. Cũng không thèm so đo, giằng giật rút tay về làm gì. Vậy nên, cô ngoan ngoãn sóng bước bên cạnh ngôi cửu ngũ.

Hình ảnh nam phiêu dật, nữ tựa thiên tiên, xứng lứa vừa đôi như vậy, khiến quan lại đại thần một phen ngỡ ngàng. Kia có đúng là hoàng đế của họ không, lạnh lùng bí hiểm của thường ngày đâu mất rồi, chỉ còn lại vẻ nhu tình như nước, môi nhẹ cong nụ cười khi quay sang tiểu cô nương bên cạnh. Không cần nói cũng biết, nữ tử này về sau ắt “phong quang vô hạn”, là nhân tuyển số một của vị trí mẫu nghi thiên hạ đây mà.

Đám quan viên có nữ nhi nhập cung, âm thầm suy đoán. Người có thể mê hoặc được cái vị lãnh tình lãnh tâm kia, nhất định thủ đoạn rất lợi hại, để hôm nào có dịp, phải nhắc nhở nữ nhi nhà mình nên dè chừng người này. Bọn họ đâu có biết, chỉ một khẩu dụ từ ngôi cửu ngũ, các nàng ấy đã sắp có một thân phận mới, một cuộc sống mới, xa khỏi những đấu đá chốn hậu cung.

Đôi trai tài gái sắc bước vào điện, nam chân vẫn không buông tay, dắt người thương tiến về vị trí cao nhất. Nơi có long ngai bửu tán thếp vàng lộng lẫy. Bên cạnh đã đặt sẵn một chiếc ghế bằng gỗ quý, chạm khắc cũng tinh xảo vô cùng. Cô gái nhỏ nhìn lại một vòng, hai bên quan viên ngồi kín bàn, chỉ còn lại chiếc bàn đôi dành cho thượng khách, ắt hẳn là chỗ của thái tử Yên Trường Quốc và Vân Ngọc. Cảm thấy thân phận hiện tại không thích hợp ngồi trên cao như thế này, cơ mà ghế trống không còn, ngoài vị trí đó, cô đành bất đắc dĩ theo sự sắp xếp của người ta.

Không lâu sau, tên tiểu thái giám hô vang: “Thái tử Yên Trường Quốc đến”, liền có một nam tử anh tuấn bất phàm khác xuất hiện, dìu lấy tay nữ tử mình yêu say đắm tiến vào yến tiệc. Không cần phải bàn cãi, hai người này đúng là trời sinh một cặp, càng nhìn càng có nét phu thê. Họ được mời đến chiếc bàn còn trống, nam tử dịu dàng đỡ người thương yên vị trước, rồi mới tao nhã ngồi xuống bên cạnh. Trà Ngân nhìn một màn tỉ mỉ chăm sóc trước mặt, thật sự mừng cho bạn vì đã lựa chọn đúng người, bất giác môi cũng nhẹ cong.

Yến tiệc nhanh chóng bắt đầu, Thừa Vĩ mở lời chúc mừng Vân Ngọc thoát cơn bĩ cực, bình an vô sự. Ngay sau đó, quan viên người nào người nấy hùa theo lấy lệ. Chí Viễn cũng hữu lễ đáp lại bằng một câu: “Đa tạ hoàng thượng cùng các vị đây có lòng”, thế là đề tài nhanh chóng lái sang chuyện bang giao giữa hai nước.

Hai nam nhân đại diện cho quyền lực trò chuyện với nhau rất bình hòa. Tựa như chưa từng có cuộc chiến nào nổ ra. Lúc này, Thừa Vĩ còn bảo người mang đến hiệp ước đã được điểm chỉ trong lần gặp mặt trước đó, chiếu cáo với toàn triều, xác nhận quan hệ giao hảo đôi bên đâu chỉ là lời nói suông. Không khí trong điện vì tình hữu nghị này mà càng vui vẻ hơn.

Giữa lúc mọi người đang thong thả thưởng thức rượu ngon, mỹ thực, hoàng đế lại lên tiếng:

– Sẵn tiện hôm nay là ngày vui. Trẫm cũng có chuyện muốn thông báo với mọi người…

Thừa Vĩ dừng lời chốc lát. Ngó xuống thấy quần thần đã buông thìa, hạ đũa, hướng mắt tập trung về phía mình thì tiếp lời, ánh nhìn thiết tha nồng đậm, chuyển hết về phía nữ tử bên cạnh:

– Trà Ngân! Hôm nay nàng xinh đẹp lắm. Nhất là khi phối cùng với trâm cài hoa lựu thế này. Nàng có biết lựu tượng trưng cho cái gì không? Chính là nhiều con, nhiều phúc. Trẫm hy vọng chúng ta cũng sẽ như vậy, cùng nàng sinh những hài tử thật đáng yêu. Nàng có bằng lòng làm hoàng hậu, làm thê tử duy nhất, cùng trẫm thực hiện mong ước đó?

Toàn nội điện chấn động, không thể tin vào điều mình vừa nghe. Vị trí mẫu nghi thiên hạ cứ như vậy mà được định đoạt nhanh như chớp. Hoàng thượng lại còn dùng chất giọng dịu dàng, tình ý miên man để ngỏ lời với nữ tử kia. Quan viên có nữ nhi là phi tử của hoàng thượng, thầm gào thét trong lòng: “Phúc đức vô lượng kiểu này, ả ta có ngu mới từ chối”, tầm mắt cư nhiên đảo qua thân ảnh bé nhỏ đang nhận được thánh sủng tận trời, chờ xem kết quả. Chỉ thấy Trà Ngân lắp bắp:

– Hoàng thượng…Ngài… Ta…

Vân Ngọc nhìn bạn mình lúng ta lúng túng, mãi không nói trọn thành câu, cảm thấy cần phải động viên cho cô ấy bình tĩnh lại, liền chen lời:

– Trà Ngân ơi, dũng cảm lên. Hãy nhớ lời tui: Trân trọng người trước mặt!

– Nhưng tui chưa sẵn sàng. Tui muốn chờ bà. Lời hứa hôn lễ cùng ngày của chúng ta…

Lúc này Chí Viễn cũng lên tiếng:

– Nếu vậy thì Trà Ngân cô nương không cần quá lo. Chọn ngày chi bằng đúng dịp. Trước mặt mọi người, ta mạn phép được nói điều này với người quan trọng nhất của đời ta…

Chí Viễn liền quay sang nắm lấy tay Vân Ngọc, sóng tình cuồn cuộn trong lòng, đôi mắt ngập tràn yêu thương cùng trân trọng, giọng nói sáng rõ, nghiêm túc như đang lập lời thề:

– Gặp được nàng là điều tuyệt vời nhất. Nỗi đau của nàng là lưỡi dao cứa nát tim ta. Vậy nên, ta không cho phép bất cứ điều gì tổn thương nàng. Hãy để ta bên cạnh chở che, bảo vệ nàng qua muôn ngàn sóng gió. Cho ta cơ hội nắm tay nàng đến khắc cuối cùng của cuộc đời. Và ngay lúc này, hãy cho ta trở thành một trong hai nam nhân hạnh phúc nhất ở đây. Đồng ý làm thê tử của ta nhé, Vân Ngọc.

Trải qua chuyện nhân duyên tiền kiếp, biết rõ nam nhân trước mặt đã từng trả giá nhường nào cho lần tái hợp kiếp này. Thế nên từ khi tỉnh lại, trái tim Vân Ngọc đã hoàn toàn mở cửa đón nhận người ta bước vào. Cô nguyện dùng cả đời này, đem yêu thương bù đắp những đắng cay chàng ta phải chịu kiếp trước. Nhưng ngày đó còn chưa bắt đầu, người kia đã đưa cô đi tiếp một bất ngờ khác. Lời thề non hẹn biển vàng đá không phai, sao sánh bằng lời hứa mãi bên nhau tới hơi thở sau cùng. Bất giác, trước mắt cô nhòe đi, hai giọt châu nhẹ nhàng thấm ướt đôi gò má. Nụ cười hòa quyện cùng nước mắt, hóa thành câu chuyện cảm động nhất trên thế gian.

Vân Ngọc không trực tiếp trả lời Chí Viễn, đưa tay lau vội dòng cảm xúc vỡ òa, nén lại thanh âm xúc động, nhìn về phía Trà Ngân nói:

– Bà cũng đồng ý đi. Chúng ta song hỷ lâm môn.

Thừa Vĩ nhanh miệng thúc giục:

– Phải rồi, song hy lâm môn. Hôn lễ cùng ngày như nàng từng muốn. Gì cũng được, chỉ cần nàng gật đầu thôi.

Trà Ngân nhìn Vân Ngọc thật sâu, thấy trên gương mặt thân thiết đó là những giọt hạnh phúc. Càng đáng quý hơn, khi mà lẽ ra điều cô ấy nên làm lúc này là chấp nhận lời cầu hôn của thái tử thì cô ấy vẫn chờ đợi sự đồng ý của mình. Để lời hứa ngô nghê ngày xưa trở thành hiện thực. Vì vậy, cũng như Vân Ngọc, Trà Ngân không nhìn thẳng đế vương đang nóng lòng chờ đợi, hướng mắt về phía cô bạn, nhẹ gật đầu:

– Tui đồng ý.

Hai nam nhân không được nhận câu trả lời trực tiếp. Nhưng đối với họ, đây là một ngày vô cùng ý nghĩa, suốt đời không thể nào quên. Lần đầu tiên, họ vì chữ “tình” mà quăng hết ngại ngùng, trước mặt bao nhiêu người, thổ lộ lời trong tim. Lần đầu tiên họ biết, hai từ “đồng ý” giản đơn, lại quyết định những tháng ngày vui vầy ấm áp sau này của mình.

Lúc này, quần thần quỳ xuống đồng thanh chúc mừng. Chẳng ai dám ngu ngốc đứng ra phản bác ý định của hoàng thượng, dù cho lai lịch của nữ tử kia không rõ, không thích hợp với phượng vị quý giá. Ngôi cửu ngũ đã làm đến mức đó, tất có đủ thủ đoạn để trừng trị người cản trở, vẫn nên thức thời, tránh rước họa về cho gia tộc là hơn. Tiếng hô vang dội giữa điện, hoàng đế nhìn hết một lượt, nhoẻn miệng cười rất hài lòng.

Sau bao sóng gió tranh quyền đoạt lợi, hạnh phúc của họ cũng sắp bắt đầu, sẽ là ngày khoác lên mình bộ hỷ phục, sánh bước bên người thương đón nhận lời chúc phúc. Là ngày nâng ly rượu hợp cẩn cùng uống, trao lời thề mặn ngọt cay đắng cũng mãi có nhau.

HOÀN CHÍNH VĂN

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN