Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
Chương 116: Ngoại truyện 1: ngày chung đôi
Quả thật xem xong, Thừa Vĩ như bị rối mắt chẳng biết nên chọn cái nào. Mỗi mẫu đều có nét đặc sắc riêng, hắn tưởng tượng nếu như được ướm trên người nàng thì càng kiều diễm đến mức nào nữa chứ. Hắn kiên nhẫn xem đi xem lại hết ba bốn lần, cuối cùng chọn ra hai mẫu thực sự nổi bật. Cảm thấy nên để cho Trà Ngân quyết định cái nào là thích hợp nhất, Thừa Vĩ tự mình cầm hai bức vẽ đến cung Hoàng Liên.
Trà Ngân lúc này tâm trạng đang lửng lơ, cảm giác mọi chuyện giống như một giấc mơ. Thật khó có thể tin, chỉ mới không bao lâu thôi, cô vẫn còn là cô nữ sinh ngây thơ vừa đặt những bước chân đầu tiên trên con đường trưởng thành. Vậy mà bây giờ, bản thân lại sắp trở thành người có gia đình. Lời cầu hôn của người ấy trước mặt bá quan văn võ, hiện tại ngồi nhớ lại, cô vẫn còn vô cùng xúc động. Nếu không phải vì thời đại này tư tưởng “nam nữ thụ thụ bất tương thân”, hôn sự chưa diễn ra không được phép manh động, thì ở thời khắc đó cô đã dành cho nam nhân ấy một cái ôm trìu mến, chân thành. Thôi thì cô còn có cả cuộc đời để quan tâm, chăm sóc hắn. Có nuối tiếc nào cũng sẽ được bù đắp ngày sau. Nghĩ vậy, lòng cô lại thấy thật yên bình.
Nét cười ẩn ẩn trên miệng còn chưa tan, Thừa Vĩ đã từ bên ngoài đi vào. Bắt gặp nụ hàm tiếu rực rỡ của người thương, tim hắn lại trào dâng khao khát được cắn lấy mật ngọt trên đó. Tình cảm tiến thêm một bước thật dài, lúc này hắn không cần phải cố kỵ, sợ nàng giận hờn chán ghét vì tự tiện nữa. Cứ thế đi đến trước mặt, đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu thẳm. Mùi hương thơm tho lan dần vào khoang miệng, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến tinh thần hắn phấn chấn lạ kỳ.
Nam nhân giữ chặt rất lâu, chiếc hôn thật dài vẫn chưa dứt ra được. Cô gái nhỏ như rơi vào biển lửa, hơi thở hắn hừng hực cháy như muốn thiêu đốt cô khiến huyết mạch toàn thân cô cũng sôi lên. Lần này, cô không hề kháng cự, để mặc cho cảm xúc của mình hòa tan cùng nhiệt tình của hắn.
Qua không biết bao nhiêu lâu, Thừa Vĩ mới rời khỏi môi nàng trong sự quyến luyến. Chỉ hận sao thời gian không trôi qua thật nhanh, để sớm được cùng nàng mỗi ngày đầu ấp tay gối. Trà Ngân lúc này cả người như bị hút sạch dưỡng khí, đang điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Nam nhân lúc này sục sôi ngọn lửa khô nóng, chỉ sợ còn tiếp tục nhìn nàng thì sẽ không thể kiềm chế bản thân. Vậy nên, hắn nghiêng đầu sang hướng khác, thầm nhắc mình nghiêm túc trở lại. Sau đó, Thừa Vĩ nhớ ra chuyện hai bức vẽ, liền đưa tới trước mặt nàng.
Trà Ngân ngắm qua một lượt, tầm mắt liền bị hút vào đó, liên tục gật đầu khen thiết kế tinh xảo. Hoàng đế thấy vậy, cảm thấy rất hài lòng, liền hỏi quyết định của người thương:
– Nàng thích là tốt rồi. Giờ nói ta nghe xem, nàng sẽ chọn cái nào cho hôn lễ.
– Ý chàng, đây là hỷ phục của ta sao?
– Đúng rồi! Chứ nàng nghĩ đó là gì? Đừng nói với ta là nàng muốn đổi ý nha.
– Không! Không phải. Ta thấy quý giá như vậy, chỉ nghĩ là triều phục cho những dịp lễ lộc quan trọng thôi. Đâu có ý gì khác.
– Tốt nhất là như vậy. Ta nói cho nàng biết, đã đồng ý trước mặt bao nhiêu người rồi mà có muốn thay đổi, nàng có đi đến chân trời góc bể ta cũng nhất định đuổi theo cho bằng được.
– Biết rồi! Biết rồi! Thật là…
– Biết thì nói đi, nàng sẽ chọn cái nào?
– Hai cái này thiệt là đẹp… Nhưng ta sẽ không chọn cái nào cả
– Nàng nói vậy là ý gì, phải chăng muốn dời hôn lễ?
– Không có! Ta là muốn tự chuẩn bị trang phục cho mình. Như vậy ngày cưới mới càng đáng nhớ, càng ý nghĩa hơn.
– Nàng biết thêu thùa may vá nữa sao?
– Cũng không phải, ta không may nhưng ta vẽ được. Chàng giúp ta chọn hai thợ may thêu khéo tay nhất đến đây. Ta muốn tự mình thiết kế trang phục cho ngày trọng đại nhất đời người này.
– Được, ta cũng muốn xem thử tài nghệ của nàng.
– Không cho, đây là bí mật, chỉ được bật mí vào ngày đại hôn. Bản thân ta cảm thấy rất đẹp, tin rằng huynh cũng sẽ thích.
– Ừ, ta tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của nàng.
– Vậy chàng đi chuẩn bị những chuyện khác đi.
Thừa Vĩ gật đầu, dù mê đắm bầu không khí ấm áp thoải mái này nhưng cũng đành phải nén nhịn để thu xếp những việc quan trọng không kém. Còn Trà Ngân, ngay đêm đó liền miệt mài phác thảo ý tưởng đến tận khuya. Sáng ra lại chỉnh sửa thêm chút nữa, và hoàn thành hai mẫu thiết kế đơn giản mà hài hòa. Một cho cô, một còn lại cho Vân Ngọc. Ngay cả thợ may giỏi nhất được Thừa Vĩ điều đến, cũng chia bớt một người qua chỗ của cô ấy.
Ba ngày đối với Thừa Vĩ dài như thể ba năm. Thật may, cuối cùng rồi cũng đến. Hôm nay, hắn hỷ phục vàng sáng, chỉnh tề từ đầu xuống chân nhưng trái tim đập như trống trận. Phần nhiều là háo hức về kiện y phục người thương muốn tự chuẩn bị cho ngày vui nhất đời. Điều đó chứng tỏ nàng đã toàn tâm toàn ý chấp nhận hắn, muốn cùng hắn giữ lại ký ức khó quên cho mai sau. Ý nghĩ này khiến Thừa Vĩ rộn ràng không thể tả.
Đại hôn của ngôi cửu ngũ. Theo quy định tiền triều, hoàng hậu tương lai sẽ ngồi trên kiệu, được đưa đến trước tẩm cung của hoàng đế. Sau đó, hai người cùng lên cỗ kiệu to hơn, được chạm khắc họa tiết rồng uốn lượn tinh xảo, di chuyển đến chính điện cử hành hôn lễ. Thừa Vĩ hồi hộp ngóng trông, vừa nghe thông truyền Trà Ngân đã đến, lập tức mở to mắt để nhìn cho thật kỹ. Xem thử với tài vẽ của nàng, hỷ phục được khoác trên mình nàng sẽ xinh đẹp động lòng người đến nhường nào. Phải chăng giống tiên nữ hạ phàm, có đúng không?
Mãi cho đến khi bước chân Trà Ngân thật khẽ vang lên trong gian phòng to lớn, Thừa Vĩ nhìn lại thân ảnh nho nhỏ trong bộ y phục màu hồng nhạt thì thực sự chết sốc. Nàng đang mặc cái gì thế kia? Phần dưới là chiếc quần ống rộng, phía trên là áo với hai tà trước sau. Kỳ dị là, đường xẻ ở hai bên áo cao đến ngang thắt lưng. Nhìn lên trên nữa, vải vóc bó sát khuôn ngực căng tròn của nàng. Trời đất ơi, nàng mặc vào triều thế này cho hàng tá nam nhân kia được ngắm nghía sao. Không được, hắn đâu có điên tới mức đó.
Trước tình huống dở khóc dở cười này, hoàng đế bực không để đâu cho hết, giọng nói trầm thấp cố gắng kìm nén lửa giận bùng phát:
– Cái này gọi là gì? Lẽ nào là hỷ phục của nàng sao?
– Đúng thế. Đây gọi là áo dài, là áo cưới truyền thống ở quê ta. Chàng thấy sao, có phải là rất đẹp hay không?
– Nàng thay ngay ra cho ta.
– Vì sao?
– Còn sao nữa. Y phục bó sát thế này, nàng có biết ra ngoài kia sẽ đốt hết mắt của đám nam nhân háo sắc hay không?
– Chàng đừng có ghen tuông vô lý như vậy. Áo dài chính là lễ phục truyền thống của quê hương ta, là biểu tượng rất thiêng liêng, đẹp đẽ trong lòng ta. Hiện tại ta muốn làm đúng lễ, gìn giữ nguồn cội của ta thì có gì sai. Nếu chàng nhất định không chịu, thì ta đây cũng không muốn cưới nữa.
– Nàng….
– Ý ta đã quyết, không cần nói thêm nữa. Ta lập tức thay ra và ngừng ngay đại hôn này luôn.
– Thôi được rồi, được rồi! Nàng muốn mặc thì mặc. Nhưng phải khoác thêm áo ở ngoài. Ta không muốn thê tử của ta bị người khác dòm ngó đâu.
Nói rồi hoàng đế quay ra hạ lệnh:
– Người đâu, mang đến đây một chiếc áo khoác lông cừu ngắn cho trẫm.
Trà Ngân thấy Thừa Vĩ chịu nhượng bộ, dỗi hờn trên mặt mới dần rút đi. Cô trộm nghĩ, bọn họ sẽ sống với nhau cả đời, mỗi người nên học nhường nhịn nhau một chút. Vì vậy, cô cũng nghe lời nam nhân, mặc thêm chiếc áo bên ngoài. Rồi cả hai cùng tay trong tay bước lên kiệu, tiến về chính điện.
Dọc đường, Trà Ngân miên man tưởng tượng, với thiết kế của mình mà Vân Ngọc mặc vào, thì sẽ dịu dàng thướt tha biết bao nhiêu. Nhưng đến nơi rồi cô mới biết, kế hoạch của mình hoàn toàn bị phá sản. Chiếc áo dài màu vàng xinh đẹp trong suy nghĩ của cô bị thay bằng chiếc váy màu đỏ tươi, cùng màu với hỷ phục của thái tử Yên Trường Quốc. Trước đó Vân Ngọc đã hứa chắc chắn sẽ mặc, bây giờ không có, chắc hẳn là có nguyên nhân gì đây. Cơ mà giờ lành đã đến, cô không tiện hỏi rõ bạn mình, chỉ có thể quy củ làm đúng nghi thức đại hôn.
Vì lời hứa cưới chung ngày, Chí Viễn chiều ý Vân Ngọc, tạm tiến hành một nghi thức ở đây. Đại hôn chính thức, phải chờ về đến Yên Trường Quốc mới có thể chuẩn bị thật long trọng. Lúc này, hai chiếc hương án đã được đặt sẵn giữa điện. Trên đó bày biện hoa quả đầy vun, ba chén rượu và một bộ lư bằng vàng ròng vô giá. Hai cặp tân lang và tân giai nhân cùng tiến về mỗi bên hương án, thắp hương khấn vái Trời đất. Sau đó, mỗi cặp xoay người, mặt đối mặt với nhau, nhẹ cúi đầu trao nhau lễ bái xác nhận chính thức nên nghĩa vợ chồng.
Chí Viễn – Vân Ngọc là khách, tất nhiên không thể đứng ở nơi cao nhất, tiếp nhận quỳ bái chúc mừng của mọi người. Chờ quần thần đứng dậy, hoàng đế Đại Nam ra hiệu nâng chén chúc mừng, hắn mới hưởng ứng, một hơi cạn sạch chén rượu. Tâm trí đều là mong mỏi sớm trở lại quê nhà. Vì ở đó, đại hôn của hắn với Vân Ngọc mới được phụ hoàng và muôn dân công nhận, mới chính thức trở thành phu thê với nhau.
Đại hôn kết thúc, hoàng đế cùng hoàng hậu tương lai được đưa về Hợp Tâm Điện, nơi có chuẩn bị kỹ lưỡng phòng hoa chúc. Còn phía thái tử Yên Trường Quốc cùng thê tử thì quay về trắc điện của Diên Hưng cung, cũng được bài trí ổn thỏa.
Trời mùa này không lạnh không nóng, nhưng cô lại đang khoác trên người chiếc áo lông cừu dày cộm, nên mồ hôi nhễ nhại tuôn ra ướt cả một mảng lưng. Vậy nên vừa đến Hợp Tâm Điện, Thừa Vĩ cho lui tất cả nha hoàn, cô gái nhỏ cũng vội vàng mở chiếc áo ra quăng vào một góc, miệng lẩm bẩm: “Áo dài đẹp như vậy mà lại chê, hại người ta mặc thêm áo khoác gì mà nóng muốn chảy mỡ!”
Thính lực Thừa Vĩ rất tốt, câu lèm bèm của ai kia lọt hết vào tai. Hắn đang còn hơi bực sự cố chấp của nàng khiến cho hôn lễ suýt tí nữa hỏng bét. Chuyện qua rồi thì thôi, giờ còn dám nhắc lại, chờ xem hắn phải trừng trị nàng thế nào đây. Nghĩ vậy, hoàng đế chậm rãi với đôi mắt sói đói, tiến gần về phía Trà Ngân.
Hồi đầu nhìn lướt qua, thấy khuôn ngực căng đầy hiện rõ sau váy lụa mỏng manh, hắn ngoài nổi nóng thì chẳng có cảm xúc gì khác. Thế mà lúc này đây, khi đứng trước mặt người thương, ngắm chiếc áo ôm sát thân ảnh mảnh mai, làm nổi bật những đường cong quyến rũ, hắn cảm thấy máu huyết trong người sôi trào cực độ. Kiểu dáng gì mà lạ, khoe ra đồi núi phì nhiêu, lại còn điểm tô thêm phía sau đẩy đà. Đúng là sự kết hợp hoàn hảo. Hắn thầm nghĩ: “Nàng ấy nói quả không sai. Nhìn kỹ thì đẹp vô cùng. Nhưng kiểu này chỉ nên mặc trong phòng cho mình hắn ngắm, tuyệt đối không cho phép mặc ra ngoài, kẻo lại khiến bao kẻ ước mơ. Thê tử là của mình, sao có thể để người khác tùy tiện ngắm”.
Trong cơn oi bức, Trà Ngân tùy tiện bảo hoàng đế lấy chiếc quạt, quạt mấy cái sau lưng mình cho mát. Cô đâu biết mảng lưng ướt đẫm lộ ra những đường nét của dải yếm, ẩn ẩn hiện hiện càng dấy lên ngọn lửa dục vọng trong người hắn. Hắn nuốt nước bọt, cảm thấy cỗ nóng dường như lan ra khắp người. Dần dần, trong tâm tưởng hắn toàn là hình ảnh đôi nam nữ lõa thể hòa quyện vào nhau. Khát khao bản năng thúc giục hắn hoàn thành bước quan trọng của đêm này.
Chiếc quạt trong tay Thừa Vĩ dừng lại nhịp phe phẩy, Trà Ngân quay sang bảo hắn tiếp tục, bắt gặp trong đôi mắt ấy là một mảng sương mờ ngầu đục. Khi cô còn chưa kịp nhận ra biểu hiện này là gì, hắn đã nhào tới ôm chặt lấy cô. Chiếc hôn chuẩn xác hạ xuống đôi môi căng mọng, nhanh chóng luồn lách khuấy đảo. Sau giây lát bất ngờ, Trà Ngân cũng dần cảm nhận được thâm tình thiết tha trong nụ hôn cuồng nhiệt đó. Chướng ngại tâm lý không còn, cô đã có thể mở lòng tiếp nhận trọn vẹn những yêu thương, trân trọng nam nhân này dành cho. Và bản thân cô cũng muốn trao hết cho đối phương điều tương tự thế.
Môi Thừa Vĩ ban đầu công thành đoạt đất, hút sạch mật ngọt của đối phương. Sau lại chuyển dời đến những vị trí khác. Nụ hôn chạm vào đôi mắt cô gái nhỏ như chuồn chuồn lướt nước. Nụ hôn phớt lên vầng trán, rồi chạy qua vành tai, buồn buồn tê tê. Đôi tay hắn cũng không để yên, du ngoạn vào trong vải lụa, dần chạy dọc hết mảng lưng mịn màng của nàng.
Hai người dựa vào nhau không chút khoảng cách, ngực nàng vì vậy mà phập phồng nhấp nhô. Cảm xúc mềm mại cọ vào ngực như vậy chẳng khác nào mồi lửa, đốt cháy chút nhẫn nại sau cùng của Thừa Vĩ. Thời khắc này, con sói đã không thể nào cưỡng nổi cơn thèm muốn ăn thịt chú thỏ trắng ngây thơ. Đôi tay rắn rỏi đưa lên, gấp gáp tìm vị trí chiếc cúc áo, giật phăng một hàng. Không còn thứ níu giữ, vải lụa buông xuống lộ ra một chiếc yếm nhỏ bên trong. Nửa kín nửa hở, càng khơi gợi ý muốn khám phá vùng núi đồi màu mỡ thế nào.
Thừa Vĩ nắm lấy tay người thương, hôn “chụt” lên đó một cái, rồi kéo hai tay nàng vòng sau cổ mình. Gương mặt kề sát vào một bên tai, thầm thì bằng thanh âm từ tính:
– Tin tưởng ta. Trao hết tất cả cho ta nhé, được không?
– Được.
– Có yêu ta không?
– Có
– Một từ không rõ, hãy nói rằng “nàng cũng yêu ta” đi.
– Dạ, thiếp….
– Dũng cảm nói đi, ta chờ câu nói này lâu rồi
– Thiếp cũng yêu chàng. Yêu rất rất nhiều.
Bốn từ khẳng định “Yêu rất rất nhiều” như chìa khóa giải phóng tất cả nhiệt tình trong lòng nam nhân. Hắn đưa tay luồn qua sau cổ, kéo tuột sợi dây yếm nho nhỏ. Chiếc yếm rơi khỏi người lộ ra khuôn ngực trắng như tuyết khiến hắn hồn xiêu phách lạc, càng khao khát chạm vào nơi đầy đặn đó. Hắn lập tức đưa môi rà vào khe rãnh sâu mê người, mút mát nụ hồng nhỏ chúm chím đang vươn mình ngạo nghễ. Bàn tay vô thức dò xuống phía dưới, khám phá vườn hoa thơm ngát chưa từng có ai bước vào. Ngón tay chạm nhẹ hang động kỳ bí, cảm giác bỏng rát cả tay nhưng lại phấn khích vô cùng tận.
Vì đây là lần đầu của nàng, chắc chắn sẽ đau lắm. Cho nên hắn không thể vội vàng, khiến nàng sợ hãi đối với chuyện này, ẩn nhẫn chịu đựng. Dùng nụ hôn thôi miên cơn đau, tay chầm chậm kích thích. Đến khi cảm thấy thích hợp mới bắt đầu giải phóng nhiệt tình của mình.
Trà Ngân lúc bấy giờ đang mờ mịt trước cảm xúc quá ư là mới mẻ, hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn cực kỳ hút hồn của người trước mặt. Đột nhiên, sự đau đớn vô cùng cực ùa đến, cô theo quán tính kêu lên “Á…”, trên đầu dần lấm tấm mồ hôi. Cảm giác như bị xé rách, rất đau, cô tự hỏi đã là lần thứ hai rồi sao lại còn đau đến như vậy.
Nam nhân thấy vậy, phủ phục trên người nàng không dám cử động nữa. Chiếc môi lại du hành trên gò má. Chiếc lưỡi tinh nghịch lại khuấy đảo bên trong lỗ tai, khiến nữ nhân bên dưới dần bớt đi sự kháng cự tự nhiên của cơ thể. Hắn gọi tên nàng, nàng kêu tên hắn. Hai người truyền thanh âm yêu thương vào trái tim nhau. Lúc này, nam nhân cũng nhẹ nhàng cử động lần nữa. Nhịp điệu nhanh nhanh chậm chậm tùy theo sắc mặt của người thương mà tăng giảm. Trà Ngân đã hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu cảm nhận dư vị ngọt ngào Thừa Vĩ mang đến cho mình. Bản thân cũng đáp lại bằng cái vuốt ve động viên lên khuôn ngực chắc như đồng của chàng ấy.
Hai tâm hồn đồng điệu, hai thể xác hòa quyện. Cuộc đuổi bắt ngọt ngào của trò chơi tình ái kết thúc bằng hàng ngàn hàng vạn đóa hoa bừng nở trước mặt, lung linh xinh đẹp lạ thường. Trà Ngân dựa đầu, nhỏ bé nằm trong lòng hắn, cơ thể nhẹ run. Hoàng đế nghiêng đầu đặt một nụ hôn trân trọng lên trán nàng lần nữa, rồi với tay kéo chiếc chăn đắp lên thân thể ngọc ngà của nàng. Tầm mắt vô tình chạm vào một góc trên tấm đệm, loang lỗ vết hồng hồng, rực rỡ như hoa đào tháng Ba. Điều này khiến đôi mắt hắn sáng bừng, nụ cười thật sâu, gương mặt là cảm giác vô cùng kiêu ngạo, vô cùng đáng tự hào. Bởi vì nàng đã chân chính thuộc về hắn, mãi mãi chỉ của một mình hắn mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!