Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
Chương 3: Bạo quân
Cũng trong lúc này ở Hoàng cung nước Đại Nam, từng đợt sét sáng lóa trên bầu trời đêm, vô tình trở thành ma chú khiến cho nam tử anh tuấn vừa chợp mắt chưa lâu đã chìm vào cơn ác mộng kinh hoàng. Cảnh tượng về một thiếu niên cùng một phụ nhân ngồi chung một cỗ xe ngựa, đang từ tự viện hoàng gia trở về giữa đêm mưa tầm tã, bỗng dưng xuất hiện một đám thích khách lao tới tấn công đoàn tùy tùng đi theo. Hai mẫu tử vô cùng kinh hãi, trong lúc quan sát thấy đám thích khách còn đang chém chém giết giết, vội vàng lách mình khỏi cỗ xe ngựa trốn đi nhưng vẫn bị phát hiện. Một tên trong số đó hung hăng lao tới nhắm thẳng vào thiếu niên còn khờ dại, phụ nhân hốt hoảng ôm chặt lấy nhi tử của mình, hứng chịu rất nhiều nhát kiếm, dù có đau đớn đến tột bậc, vẫn cứ chở che cho đứa con không phải chịu chút sứt mẻ nào.
Tên sát nhân vẫn còn chưa dừng lại những nhát chém tàn độc thì đột nhiên xuất hiện một toán thị vệ chạy đến cứu nguy. Thị vệ lực lượng so với thích khách thì nhiều hơn, lại rất thiện chiến nên bọn người ác độc kia vội vàng tìm cách tháo chạy, bỏ sót duy nhất một thiếu niên đang ôm lấy mẫu thân của mình khóc nức nở. Mẫu thân vĩnh viễn cách xa từ đêm mưa ấy, một màn ghê rợn đối với nam nhi còn chưa trưởng thành trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng, cũng khiến thiếu niên mất đi dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ, gieo vào trong mắt cái nhìn tàn độc với tất cả. Thiếu niên bắt đầu vùi mình vào việc rèn luyện võ thuật, thi thư, tự ép mình vào khuôn khổ hà khắc nhất. Chỉ trong vài năm, thiếu niên năm nào giờ trở thành nam nhân đỉnh thiên lập địa, “vai năm vừng rộng thân mười thước cao”, đã tiếp nhận ngôi cửu ngũ của phụ hoàng giao lại, trở thành vị vua tàn bạo nhất trong lịch sử vương triều. Vừa ngồi lên ngai vàng, hắn lập tức chỉnh đốn lại toàn bộ bộ máy nhà nước. Hoặc mượn cớ giáng chức sang những vị trí không trọng yếu, hoặc mật chỉ tiêu diệt đối với những kẻ cứng đầu có khả năng cản trở đại nghiệp của hắn.
Trong vương triều, có không ít vương gia mang dã tâm lớn muốn lật đổ hắn, nhưng đều bị hắn xử lý triệt để. Dùng chiêu diệt một răn trăm, bao nhiêu kẻ xem tấm gương đi trước mà không dám manh động nữa. Có thể nói, hắn chính là Diêm La chốn nhân gian, mang gương mặt lãnh khốc, hờ hững với tất cả mọi người. Cuộc đời hắn từ ngã rẽ đau thương ấy, trôi qua trong sự tàn bạo, độc đoán. Lúc nào cũng duy nhất một suy nghĩ làm cho bản thân mình thật mạnh mẽ để có thể đạp mọi thứ dưới chân, ngạo nghễ không cho phép kẻ nào có cơ hội thương tổn mình như lúc xưa nữa. Thế nhưng, sâu thẳm trong tim hắn vẫn luôn giữ mãi hình ảnh mẫu hậu hiền từ, nở nụ cười mãn nguyện vì đã bảo vệ hắn khỏi hiểm cảnh. Những đêm mưa sấm chớp đùng đoàng cũng là những đêm hắn chập chờn hoang mang, thương tâm vô hạn.
Nam tử anh tuấn còn đang nằm trên chiếc long sàng, trán rịn ra một lớp mồ hôi vì hình ảnh chân thực diễn ra trong giấc mơ. Xác thân phụ nhân trên nền đất với vô số vết thương máu chảy đầm đìa, một lần nữa chạm vào góc nhỏ yếu đuối của hắn, khiến hắn giật mình hét to: “Mẫu hậu, mẫu hậu ơi!”. Thanh âm rất lớn của hắn khiến cho cung nữ trực đêm đang châm trầm hương ở một góc trong tẩm cung bị giật mình, làm rơi vài thứ trên tay. Trong gian phòng đang im ắng của tẩm cung to lớn, thanh âm này lọt vào tai đế vương lại càng rõ ràng hơn. Bỗng nhiên trong lòng hắn dâng lên ngọn lửa tức giận, vô cùng khó chịu khi kẻ khác phát hiện bí mật về một khía cạnh yếu ớt của mình.
Nam nhân bắt đầu khởi động sát khí, đôi mắt như tia lửa phóng về phía cung nữ. Nàng ta cũng biết vừa rồi tạo ra tiếng động đã là mắc lỗi, vội vàng quỳ sụp xuống xin đế vương tha lỗi. Chỉ là hắn không quan tâm đến lời cầu xin của nàng ấy, chỉ hỏi một vấn đề:
– Ngươi đã nghe thấy những gì?
– Dạ, nô tì chỉ loáng thoáng nghe được hoàng thượng ngủ không yên giấc thôi ạ. Xin hoàng thượng tha tội bất cẩn cho nô tì
– Tội bất cẩn à? Ha ha ha. Vậy thì ra ngoài nhận lãnh trượng tễ một trăm gậy. Người đâu, mau thi hành!
– Xin hoàng thượng tha mạng. Xin hoàng thượng tha mạng. Xin hoàng…
Cung nữ hồn xiêu phách lạc, tay chân run rẩy, hoảng loạn cực điểm, giờ chỉ còn duy nhất một ý niệm van xin đế vương bỏ qua sai lầm này. Nhưng dù nàng ta có khóc gào thảm thiết thế nào, trong mắt hắn chỉ là cỏ rác hèn mọn, bị bịt miệng lôi đi khi còn chưa nói thêm lời van xin trọn vẹn. Bóng nàng ta nhanh chóng mất hút dưới ánh nhìn lạnh lùng của đế vương, tuyệt đối không có lấy một chút thương xót. Tội bất cẩn của nàng ta trong mắt hắn không phải đánh rơi đồ tạo ra âm thanh làm hắn thức giấc, mà thực sự chỉ là bất cẩn nghe thấy hắn khóc gào yếu đuối như đứa trẻ mà thôi.
Hắn ngồi trên long sàn, trái tim vẫn nhức nhối khi nhớ về mẫu hậu. Mà càng đau thương, hắn lại càng hắc hóa như một ác ma lãnh tình, lấy giết chóc làm niềm vui. Cứ ngỡ cuộc đời hắn sẽ ngày càng trầm luân trong sự bạo ngược, biến thành một bạo quân khát máu. Có ngờ đâu định mệnh lại sắp bày cho hắn gặp được người có thể chế ngự sự hung tàn này.
******************
Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, Trà Ngân vẫn chưa được Vũ ma ma buông tha cho về nghỉ ngơi, sau hành trình dài hơi mỏi mệt. Phụ nhân buộc cô gái nhỏ đến một gian phòng đủ rộng trong vương phủ dạy nàng cách đi đứng, hành lễ khi gặp bậc bề trên. Vì thời gian không nhiều, Vũ ma ma chỉ dạy cho Trà Ngân những lễ nghi cơ bản nhất, cũng trọng yếu nhất trong hoàng cung. Bà ta tin rằng người con gái có thể vừa mắt của vương gia, nhất định sẽ không hề tầm thường chút nào, rất nhanh thôi sẽ thích ứng được với môi trường mới.
Trà Ngân cứ thế hết đi tới rồi lại đi lui, xưa nay có bao giờ phải ép mình đi đứng khép nép quá thể đáng như lúc này, tưởng tượng có phần hà khắc hơn cả người mẫu đi trên sàn catwalk nữa cơ. Nào lưng phải thẳng, quyển sách đặt lên đầu nhưng khi di chuyển thì không được làm rơi. Nào nhún gối với độ cao thích hợp, cao quá không xong, thấp quá cũng không chuẩn. Mãi hơn hai canh giờ sau, Vũ ma ma mới gật đầu, tạm vừa ý và cho phép cô được trở về gian phòng đã được sắp xếp, ngủ một giấc chuẩn bị tinh thần cho buổi sớm mai nhập cung.
Giờ Dần, cô gái nhỏ vẫn còn chưa trọn giấc thoải mái sau buổi tập lễ nghi quá mức áp lực với Vũ ma ma, đã bị gọi dậy chỉnh trang cho gọn gàng. Trời vẫn còn tờ mờ chưa có lấy một tia nắng rọi vào, Trà Ngân làm sao mà khống chế được cơn buồn ngủ, ngồi trước chiếc gương đồng mà nhắm nghiền mắt, mấy nha hoàn muốn tô son trát phấn kiểu gì cũng mặc. Được một lúc sau, cô dần tỉnh lại, cảm giác được có đôi bàn tay đang nhẹ nhàng luồn vào kéo từng lọn tóc của mình. Qua mặt gương mờ ảo, không được sáng bóng như gương ở thời hiện đại, cô hình dung phần nào mái tóc mình giờ đây đã được chải chuốt cẩn thận, có một phần tóc được búi lên tạo kiểu, cắm lên đó mấy cây trâm cài khá đẹp mắt. Phần tóc còn lại vẫn thả lơi, vừa trông trẻ trung đáng yêu vừa tỏa ra nét quyến rũ của tiểu cô nương đang độ tuổi xuân rực rỡ.
Xong xuôi phần điểm trang, hai nha hoàn dưới sự giám sát của Vũ ma ma lại mang ra hai kiện y phục, ướm thử trên làn da mịn màng trắng nõn của cô gái nhỏ. Phụ nhân đảo mắt qua mỗi kiện vải vóc, cảm thấy màu xanh ngọc có phần tôn da tôn dáng cho nàng nhất, mới bảo nha hoàn thay cho nàng. Nhìn từ đầu xuống chân mọi thứ có vẻ hoàn hảo, Vũ ma ma mới bảo Trà Ngân đi cùng đến diện kiến vương gia. Thời điểm này, vị chủ nhân của tòa vương phủ cũng đang chuẩn bị vào triều sớm để mang số cống phẩm dâng lên cho hoàng đế. Vừa nhìn thấy nữ tử bây giờ đã ra dáng hơn mấy phần, hắn gật đầu hài lòng, dùng một tiếng “Tốt” thay cho lời khen ngợi Vũ ma ma. Hắn cũng ra lệnh cho nô tài truyền lời với bên Nội vụ phủ, thu lưu Trà Ngân vào làm cung nữ. Nhìn canh giờ cũng đã tới lúc tiến cung, nam tử bảo nô tài chuẩn bị cỗ xe ngựa cho mình, và một cỗ xe ngựa đơn điệu khác cho Trà Ngân, mọi người cùng khởi hành về hướng hoàng cung.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!