Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ - Chương 4: Trấn nam vương gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ


Chương 4: Trấn nam vương gia


Vì hoàng triều có quy chế cung nữ đến 25 tuổi sẽ được phép lựa chọn: hoặc là xuất cung trở về quê nhà tìm một tấm chồng, hoặc ở lại trong cung hầu hạ chủ tử cho đến già. Tất nhiên, số người chọn ở lại hoàng cung là khá ít so với lượng muốn được tự do xây dựng mái ấm của riêng mình. Thế nên, lúc nào có đợt xuất cung như vậy thì lập tức có ngay đợt tuyển cung nhân mới, lấp vào những vị trí bị thiếu. Hôm nay là vừa kịp lúc những người do Nội vụ phủ giữ lại chờ yết kiến Quý phi nương nương, để chính thức được phân ra các cung, các phòng.

Trà Ngân nghiêm cẩn đi cùng với đám tiểu cô nương tuổi đời còn nhỏ hơn mình, nhưng nhìn qua phong thái chững chạc của họ đủ hiểu quy củ thời cổ đại này hà khắc đến mức nào. Mọi người cứ thế lũ lượt di chuyển đến Hồng Lan cung, chờ đợi vị chủ nhân của của nơi này thức dậy. Mặt trời đã treo cao, quý phi còn chưa tỉnh giấc, mà tất cả những nữ tử ở đây trán đều lấm tấm mồ hôi vì cái nắng gay gắt chiếu vào. Song, chỉ có mỗi mình Trà Ngân biểu hiện sự khó chịu trên gương mặt qua đôi mày chau lại, còn tất cả những người kia, một biểu cảm nho nhỏ cũng không hề thay đổi, tựa như chẳng hề có sự mệt mỏi nào.

Mãi một lúc sau, Lan Quý Phi mới xuất hiện với dáng vẻ cao cao tại thượng, nhận lấy lời thỉnh an đồng thanh một lời của đám cung nữ mới:

– Chúng nô tì thỉnh an nương nương. Chúc nương nương vạn phúc kim an!

Lan quý phi quét mắt một lượt qua đám nữ tử xong, lại nhếch nhẹ chiếc môi đầy đặn, như thể khinh thường những kẻ hèn mọn đang quỳ mọp hành lễ dưới chân mình. Nàng ta ngồi trên cao nhàn nhã bưng chung trà hớp một ngụm, rồi mang chiếc khăn lau bên mép miệng mới từ từ cất tiếng:

– Miễn lễ. Hôm nay cần làm gì thì làm nhanh đi.

Thái công công hiểu ý chủ tử, đứng ra nói sơ về quy tắc phân cung, phòng:

– Các ngươi hôm nay được vào cung hầu hạ các vị nương nương chính là diễm phúc. Cho nên sau này dù có được chia đến cung nào, phòng nào cũng đều phải chăm chỉ làm việc. Nếu có kẻ nào lười biếng, không tận tâm với bổn phận, nhất định sẽ bị trừng phạt thật nặng. Còn bây giờ, mỗi người đứng ra giới thiệu về danh tính và tài lẻ của mình, sau đó trổ hết khả năng để nương nương có sự sắp xếp thích hợp dành cho các ngươi.

– Dạ

Vậy là lần lượt từng người bước ra, phô bày hết kỹ thuật về nấu ăn, về làm trang sức, về châm tuyến thêu nên các họa tiết xinh đẹp trên vải vóc. Ở thế mạnh của bản thân, họ đều mang đến những thành phẩm vô cùng tinh mỹ làm quý phi vô cùng hài lòng. Nhưng đến lượt Trà Ngân, cô gái nhỏ bước ra hít một hơi thật sâu, dũng cảm nói lên sự thật:

– Bẩm nương nương, nô tì không biết nấu ăn, không biết thêu thùa, không biết làm trang sức. Hình như không có sở trường gì hết ạ.

Lan Quý phi còn chưa lên tiếng, Thái công công đã theo thói quen đoán ý chủ tử như thường ngày, bước ra quát mắng cô gái nhỏ:

– To gan, không có tài lẻ mà cũng dám thi tuyển vào hoàng cung. Nơi này không dành cho những kẻ ăn hại, rốt cuộc là ai ở Nội vụ phủ đã chọn ngươi thế hả? Người đâu, mang thứ tiện tì này ra ngoài phạt trượng 50 gậy rồi trục xuất cho ta.

Lúc này, quý phi với dáng vẻ biếng lười, giọng có phần hờ hững mới lên tiếng ngăn tên công công kia lại:

– Ngươi đừng có hấp tấp quá. Nội vụ phủ xưa nay chưa bao giờ làm việc tắc trách cả, phải hỏi xem thế nào rồi phạt cũng không muộn.

– Dạ

Thái công công cúi người đáp một tiếng thật nhẹ nhàng, khác hẳn với giọng điệu hung ác trước đó không lâu. Trà Ngân tự giễu trong lòng, đúng là cái đồ “thượng đội hạ đạp”. Còn cái bà quý phi kia nữa, tưởng ngăn cản công công chính là nàng ta cũng có thiện tâm, ai ngờ chốt hạ thì mình vẫn có khả năng sẽ bị trừng phạt. Từ chủ đến tớ đều là một lũ xấu xa đáng khinh, nhân cách thối rữa có gì hay mà lên mặt như vậy. Nghĩ rồi cô bỗng nhớ về tình cảnh của mình, có khi nào lại xui xẻo hứng trọn 50 gậy kia không. Da thịt này mà lãnh đủ số gậy thì chắc là nát mông, nhẹ thì liệt giường vài tháng, nặng thì bỏ mạng chứ chẳng chơi. Vậy nên, Trà Ngân đang quỳ ở một bên chờ đợi kết quả, tâm trạng cũng rất hoang mang, luôn cầu khấn Phật trời cho chuyện dữ hóa lành, thoát khỏi vận rủi.

Đến khi tổng quản Nội vụ phủ vào yết kiến, bẩm báo sơ lược về việc vương gia muốn giúp đỡ cho Trà Ngân có cái ăn cái mặc qua ngày, Lan Quý phi mới đưa ra quyết định:

– Thôi được rồi, tổng quản cứ về trước đi. Còn ngươi, coi như ta nể mặt vương gia thu nhận ngươi. Nhưng ngươi chỉ có thể đến Ti chế phòng làm công việc giặt giũ. Vậy là nhân từ với ngươi lắm rồi đấy.

Lan Quý Phi đánh ánh mắt về phía tổng quản kêu hắn quay về, lại hướng về phía Trà Ngân nói như thể ban cho cô gái nhỏ một ân huệ cực lớn. Cô rất muốn hét vào cái khuôn mặt khinh người kia rằng: “Ta đây mà thèm mấy cái hành động bố thí rẻ rách của mấy người à. Bắt đi làm việc nặng nhọc mà cứ làm ra vẻ như dành cho người khác đặc ân không bằng”. Chỉ là lời mắng này Trà Ngân chỉ có thể giấu trong lòng, ngoài mặt vẫn nặn ra biểu cảm cảm kích, cúi đầu nói:

– Tạ ơn nương nương.

– Không có việc gì nữa thì lui hết ra ngoài đi!

– Chúng nô tì xin phép cáo lui .

Đám cung nữ mới lại đồng thanh nói, sau đó đi theo hàng lui ra rất trật tự. Ai cũng hài lòng về vị trí được phân đến, chỉ có Trà Ngân ôm một bụng bực dọc không biết trút vào đâu. Từ lúc mắt xoáy đáng ghét kia kéo cô về thời không này, tâm trạng của cô căng lên chùng xuống bao lần, lại còn bị người ta khinh thị như bèo bọt. Có ức chế bao nhiêu cũng đành phải cam chịu, xem như đang thực hành chữ “Nhẫn”, chờ tìm ra cách vượt qua những khó khăn này rồi mới tính tiếp.

Đi cùng Trà Ngân về Ti chế phòng còn có hai người nữa. Một người chuyên về thêu họa tiết hoa văn trên nền vải vóc. Một người sở trường may nên trường bào, áo váy các kiểu vô cùng tinh xảo. Hai người kết hợp lại vừa khéo tạo ra bộ y phục hoàn mỹ nhất, vì thế rất được nữ quan Ti chế xem trọng. Còn Trà Ngân đón lấy ánh nhìn hờ hững của cấp trên, sau đó theo chân bà đi ra hoa viên, nơi mà cô sẽ bắt đầu làm việc vào buổi sáng ngày mai.

Mấy cung nữ mới đến được sắp xếp ngủ, nghỉ chung với những cung nữ cũ còn chưa đến tuổi xuất cung trong một gian phòng không lớn lắm, bên trong đơn độc bệ gỗ cao kéo dài, đủ cho mười lăm người ngủ trên đó. Mỗi người được phát cho một bộ chăn và gối, nhưng gối này được đan lát, nào có êm ái như gối bằng chất liệu bông của thời hiện đại đâu. Nàng công chúa Trà Ngân trân bảo trong lòng mẹ cha bỗng dưng vô duyên vô cớ sa sút đến nhường này, và cô biết khó khăn khổ cực chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.

Buổi sớm hôm sau, tiếng kẻng ở Ti chế phòng vang lên báo hiệu mọi người phải thức dậy làm việc. Tất cả nữ tử đều nhanh chóng rửa mặt, thay y phục rồi theo thứ tự đến nhận phần ăn sáng, sau đó đến nơi mình đã được phân công. Trà Ngân ra đến hoa viên đã biết từ hôm trước thì nhìn thấy rất nhiều chậu quần áo bẩn đang chờ sẵn. Một nữ quan cấp bậc dưới Ti chế nhắc nhở cô, y phục đều được phân chia theo phân vị rõ ràng, không được làm lẫn. Đồng thời y phục của các vị nương nương có phân vị cao đều là chất liệu thượng hạng, phải đặc biệt vò nhẹ nhàng, cẩn thận để không gây ra vết xước rách. Nếu không, có khi còn mất cả mạng. Y phục sau khi giặt sạch, phơi khô sẽ được ướp hương theo sở thích của chủ tử, xếp gọn và phân loại đúng từng món rồi mới giao cho người của từng cung đến lấy. Rất nhiều tiểu tiết chi li khiến cho Trà Ngân nghe xong cũng bắt đầu chóng mặt, hoa mắt, càng củng cố quyết tâm trong lòng cô là tìm đường thoát khỏi hoàng cung đáng ghét này. Cái nơi nhiều quy định bó buộc, dẫm đạp lên quyền tự do bình đẳng của con người ác liệt như vậy, cô không bao giờ muốn ở.

************
Phủ đệ của Trấn Nam Vương tại kinh thành

Nam tử anh tuấn tiêu sái ngồi trên chiếc ghế tựa uy nghi nơi thư phòng. Hắn có đôi mày rậm, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Chiếc mũi cao thẳng trông cương nghị nhưng đâu ai biết ẩn chứa bên trong là một tâm hồn cao ngạo đầy dã tâm. Hắn đưa ngón tay nhịp nhịp lơ đễnh, chờ một trong số những tên tay sai đắc lực báo cáo nhiệm vụ

– Bẩm Vương Gia, đã sắp xếp ổn thỏa cho Trà Ngân cô nương rồi. Vì nàng ta không có tài cán gì cả nên chỉ có thể đưa vào làm cung nữ giặt đồ thôi. Việc tiếp theo xin ngài giao phó

– Tốt, cứ chờ đó đã, thời cơ thích hợp ta sẽ tạo nên một cơ duyên xảo ngộ cho nàng ta với tên tiểu tử hoàng đế kia. Sẽ có nhiều trò hay cho xem. Ha ha ha!

Đứng bên cạnh nam tử diện mạo cao cao tại thượng, xứng xếp vào hàng rồng trong loài người, là tên quân sư tâm phúc của Trấn Nam Vương gia – Hàn Ngạo Thiên. Hắn ta có đôi mắt xếch giảo hoạt như một cáo già, một bụng đầy những dối trá toan tính. Ước mơ của hắn là bay lên cành cao, dưới một người trên vạn người, không lúc nào ngừng suy nghĩ thật nhiều mưu sâu kế hiểm để đưa quân chủ của mình đường hoàng bước lên ngai vàng.

Hắn đưa ra rất nhiều chủ ý, cẩn trọng từng bước chắc chắn tiến gần đến kế hoạch soán ngôi của chủ tử, không cho phép một sai sót nào có thể xảy ra dù là nhỏ nhất. Nhưng nữ tử Trà Ngân này là một biến hóa không thể ngờ đến làm đảo lộn cục diện đã tính toán trước trong lòng hắn. Hắn sao có thể cam tâm để cho Vương Gia đi một nước cờ hiểm hóc như vậy. Và quan trọng là nếu nước cờ này thành công, công trạng của hắn trong đó không quá lớn, liệu hắn có được chủ tử ưu ái ban cho chức Tể tướng hằng ao ước hay không. Không được, hắn phải tác động vào quá trình một chút, ít nhất phải cố gắng biểu hiện cho chủ tử biết được tấm lòng trung thành, tận tụy luôn suy nghĩ thấu đáo cho cục diện. Có như vậy ngài ấy nghĩ về quá trình “không có công lao cũng có khổ lao”, sẽ trọng dụng mình trong tương lai.

Nghĩ vậy, hắn bắt đầu từ tốn mở lời góp ý kiến:

– Thưa Vương gia, nữ tử kia có chút nhan sắc thật nhưng không phải là khuynh quốc khuynh thành, lại chẳng có chút tài năng gì cả. Ngài chọn một quân cờ vô dụng như vậy liệu có ổn hay không. Thần nghĩ ngài nên tiến hành đúng như ý định ban đầu, tạo ra một thế cục đảo loạn cho tên cẩu hoàng đế chết nơi sa trường có phải tốt hơn không?

– Bổn vương có cảm giác nữ tử này không hề tầm thường một chút nào, có thể nàng ta đang còn giấu diếm một bí mật nào đó của bản thân. Nhưng ta nhận ra trong ánh mắt nàng ta là sự cơ trí hơn người, không hề là một kẻ yếu đuối. Bổn vương tin kế hoạch phát sinh lần này sẽ đẩy nhanh kết quả như ta mong muốn. Vậy nên, cứ theo đó mà làm. Lui hết ra ngoài đi, Bổn vương còn phải dâng tấu lên cho tên tiểu tử hoàng đế nữa.

Quân sư cúi đầu tuân mệnh, dù lòng không chút tình nguyện:

– Vâng, thưa Vương gia!

Trấn Nam vương gia tao nhã cầm lên chiếc bút lông, chấm vào nghiên mực tinh xảo bằng bạch ngọc. Từng nét chữ rồng bay phượng múa, dòng chữ “Trấn Nam Vương” như đâm vào mắt hắn đến nhức nhối. Đâu ai biết hắn căm hận phong hiệu Trấn Nam Vương đến mức nào. Hắn hận tên huynh trưởng tiên đế chết tiệt áp cho hắn cái tên Trấn Nam đầy trêu chọc, lại đẩy hắn về đất phong xa xôi cách kinh thành vạn dặm. Một năm cũng chỉ có vài dịp trọng đại hắn mới được phép hồi kinh.

Trấn Nam… Trấn Nam ư? Hắn phải trấn giữ cho nước Nam của cha con nhà kia nhàn nhã tận hưởng hết sung sướng trên đời này à. Hắn không phải chó canh giữ nhà cho ai, cũng không phải kẻ cấp thấp cho người nào muốn đạp lên hay sai khiến được đâu. Lần này, hắn quyết phải giành lại vị trí xứng đáng thuộc về hắn. Chỉ có người tài cao mưu trí như hắn mới thích hợp với ngai vàng quý báu ấy. Vấn đề kế thừa ngôi vị, hắn lúc nào cũng oán trách ông Trời vì đã không cho hắn một số mệnh tốt, được chui ra từ trong bụng một mẫu thân có địa vị cao quý. Nếu không, tên hoàng huynh yếu đuối vô năng ấy làm gì có cơ hội giữ lấy vương quyền chứ. Nhưng Trời không ban cho thì hắn tự tạo. Tên hắn là Ngạo Thiên, nên hắn không ngại đấu với ông Trời. Cái gì mình muốn phải mạnh mẽ đoạt lấy, vậy mới thú vị và thỏa mãn chứ.

Hắn gấp lại tấu chương, khóe miệng nhếch nhẹ, trong đầu là dày đặc hình ảnh hắn mặc chiếc long bào thật oai phong lẫm liệt, phất tay bảo miễn lễ đối với đám quần thần đang phủ phục trên đất dập đầu khấu kiến rất mực quy thuận. Hắn đâu biết quân cờ mình sắp xếp thực chất không dễ dàng khống chế như hắn tưởng. Cô gái mang tư tưởng của thế kỷ từ tương lai, nào có yếu mềm nhu nhược mặc cho ai muốn nắn thẳng, bẻ cong lúc nào tùy ý đâu. Và điều quan trọng, hắn không ngờ định mệnh cho hắn gặp gỡ trước, chỉ vì một ý niệm sai lầm mà về sau hối hận không còn kịp. Mà trên đời này làm có thuốc chữa hối hận đâu. Một bước sai lầm là cả đời đau khổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN