Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê - Chương 60: Đến muộn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê


Chương 60: Đến muộn


Tống Dụ: “…”

Tống Dụ: “Không phải mỗi người đều nông cạn như chị, trong mắt chỉ có tiền, có được không?”

Tống Uyển Oánh xì cười ra tiếng. Cô thân là thiên kim duy nhất của Tống gia, là tiểu thư hàng đầu của thành phố A, xem thường nhất cùng không thiếu nhất chính là tiền, OK?

“Được rồi, được rồi.” Không chút thành ý mà qua loa đáp ứng, Tống Uyển Oánh nói: “Là chị nông cạn. Chúc tình yêu thuần khiết của mấy đứa sớm ngày tu thành chính quả. Lợi hại như vậy, Tết này dắt người về cho bố mẹ xem đi.”

Câu cuối cùng quả thực chính là khiêu khích.

Mang về nhà coi chừng là bị chặt đứt chân luôn. Không đúng, cậu vì sao lại muốn Tết này mang Tạ Tuy về Tống gia?!

Tống Dụ: “Sao chị nhiều lời như vậy. Cúp máy đây.”

Cậu thật sự là nổi cơn khùng mới muốn cùng Tống Uyển Oánh nói chuyện như vầy.

Tống Dụ một mình trở về căn hộ. Sau khi tắm xong, lên giường, đầu chìm trong chiếc gối mềm mại, cậu lại cảm thấy nghĩ thế nào cũng không đúng.

Cậu gãi gãi đầu, ngồi bật dậy, lấy điện thoại di động ra muốn gửi cho Tạ Tuy một tin nhắn. Chỉ là gõ xong một hàng chữ, nhìn hồi lâu lại xóa bỏ, đánh một hàng lại xóa một hàng. Cứ như vậy do dự bảy, tám phút, cậu mới giật môi dưới, lựa chọn đi ngủ.

“Làm sao lại ngây thơ như vậy hả đại ca? Hôn cũng là mày hôn trước, cho dù là ngoài ý muốn thì mày cũng không lỗ mà.”

Cậu lẩm nhẩm tự nhủ.

Cậu khép mắt, sau đó sửa lại chữ ký của tài khoản của mình, sửa cho Tạ Tuy nhìn.

[Chúng ta quá trẻ, chưa hiểu việc yêu cùng được yêu, chỉ bởi vì trái tim của chúng ta đã từng bị thương tổn]

Cậu hẳn là hiểu ý tôi chứ?

Nhưng mà Tạ Tuy hiểu hay không thì cậu không biết, đám học sinh 10A1 lại đăng tải cái này lên diễn đàn, toàn diễn đàn đều ‘hiểu’.

[Chữ ký này của Dụ ca ý nghĩa là gì?]

Lâu chủ: Sáng sớm 1 giờ đổi, ĐM, hơn nửa đêm không ngủ, phát ra một câu cảm thán như vậy, Dụ ca đây là làm sao?

1L: Còn có thể làm sao, khốn khổ vì tình chứ sao nữa. Người trong lưới tình không phải đều vừa hay cãi nhau vừa thích sến súa à. *móc mũi* Không ngờ Dụ ca, một người nam nhân lãnh khốc như vậy, cũng bước lên con đường không có lối về này.

2L: Nhìn phong cách ngu ngốc này, tại sao tôi cảm thấy là Dụ ca lên Baidu tìm ‘Chữ ký cá nhân đau buồn của năm’ rồi chép xuống?

3L: Dụ ca bị một đứa con gái hư hỏng tra rồi?

4L: ? Đám người đẩy thuyền ‘Tuy Dụ Nhi An’ bọn tôi có thể nói một câu sao. (muốn nói lại thôi.jpg)

5L: Cái gì? Dụ ca bị nữ nhân hư hỏng tra tới khóc?

6L: Tôi thật khổ sở, trái tim tôi bị thương tổn, ô ô ô

7L: Dụ ca khóc, tôi không sống nổi *khóc lớn* *khóc lớn* *khóc lớn*

Những người khác: “…”

Một bài post này tối nay trở thành đại hội khóc tang đêm khuya.

Chủ nhật, Tống Dụ trở về nhà.

Bà ngoại Mạnh cách một đêm, quả nhiên cũng đã hết giận hơn nửa, nhẹ giọng mềm mại quở trách cậu: “Nếu cháu không thích đứa bé nhà Tần gia kia thì có thể không đi, chứ không cho nhà người ta mặt mũi vậy là không được. Lần sau không nên như vậy.”

Tống Dụ thầm nghĩ, chỉ cần Tần Mạch không trêu chọc cậu cùng Tạ Tuy thì ai thèm để ý đến gã chứ. Ngoài miệng cậu lại vâng một tiếng, cười rộ lên còn có lúm đồng tiền: “Dạ, biết rồi ạ.”

Lúc xế chiều, cậu ngồi trong vườn hoa làm bài tập.

Tống Dụ nhận được tin nhắn của Mã Tiểu Đinh.

[Sadako không quên người đào giếng: ? Dụ ca, anh khóc?!]

[Sadako không quên người đào giếng: Trời ạ, trong chốc lát quán net bị cúp điện kia, anh rốt cuộc đã gặp chuyện gì QwQ].

Tống Dụ suýt chút nữa cầm không chắc điện thoại. Hết chuyện để nói rồi à, cái vụ phát sinh trong lúc quán net bị cúp điện kia, cậu một chút cũng không muốn nhớ lại, được không?

[Ông xã Dụ ca của cưng: Cậu chưa tỉnh ngủ à?]

Nói tầm bậy cái gì đó?

Mã Tiểu Đinh gửi link diễn đàn cho cậu.

[Sadako không quên người đào giếng: QwQ Chữ ký cá nhân của anh dẫn đến thảm án rồi nè.]

Tống Dụ bấm vào bài post đó, phần đầu còn xem là bình thường, phía sau tất cả là biểu tình *gào khóc*, liên tiếp liên tiếp, cả một đại đội khóc tang, ‘Tôi thất tình ô ô ô’, ‘Dụ ca khóc tôi chết đây’, nước mắt chảy thành sông. Cậu nhìn mà hoa cả mắt. Cậu khóc từ lúc nào, sao cậu cũng không biết?

Bất quá, Tống Dụ quay lại đọc chữ ký cá nhân của mình, cũng bị sặc một ngụm nước, hết sức lúng túng ho khan vài tiếng.

Cậu chột dọa vội xóa, hoài nghi không biết hôm qua đầu óc cậu có bị nhúng nước hay không.

[Sadako không quên người đào giếng: Em đi hỏi Tạ thần một chút, cậu ta ngồi gần anh, xem xem rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì QwQ]

“Đệt!” Tống Dụ trừng mắt, gấp rút gõ chữ ‘Mã Tiểu Đinh, đừng’, nhưng mà một câu còn chưa gửi qua, tin nhắn Mã Tiểu Đinh đã truyền lại.

[Sadako không quên người đào giếng:??? Tạ thần nói bí mật. Gì vậy?]

Tống Dụ: “……”

[Ông xã Dụ ca của cưng: 🙂 ]

Thoát ra, là một tin nhắn từ Tạ Tuy.

[Tạ Tuy: Khóc?]

Trái tim Tống Dụ ngừng đập trong nháy mắt. Cậu vốn đã thật vất vả bình tĩnh lại, lại bị quấy phá lung ta lung tung.

[Ông xã Dụ ca của cưng: Làm gì có.] Cả đời này còn chưa bao giờ khóc.

[Tạ Tuy: Vậy thì tốt]

Cách một phút, bên kia lại từ tốn gửi đến một tin nhắn.

[Tạ Tuy: Tôi còn tưởng rằng tôi hôn cậu tới khóc chứ]

Tống Dụ: “……”

[Ông xã Dụ ca của cưng: Thương lượng với cậu chuyện này! Là ngoài ý muốn! Chúng ta coi như hôm qua cái gì cũng không phát sinh, được không?]

[Tạ Tuy: Được.]

Vốn cho rằng thứ hai đến trường mới có thể nói rõ, không ngờ đánh bậy đánh bạ mà hôm nay đã nói ra.

Tống Dụ thở phào một hơi thật dài, cậu có chút muốn hỏi Tạ Tuy ‘Nghĩ rõ chưa’, nhưng ngón tay dừng ở khung trò chuyện, mí mắt run rẩy, lại từ bỏ.

Xem thái độ của Tạ Tuy thì hẳn là đã thông suốt rồi. Đều là thiếu niên mười mấy tuổi mới biết yêu, làm sao có thể tự nhiên đối với người mình thích như vậy được!

Tạ Tuy đặt điện thoại di động xuống, cụp mắt cười nhạt.

Hắn nói với chính mình, không được vội vàng. Đối với nhóc con này, hắn thật sự là kiên nhẫn tới kỳ lạ.

Ánh mắt hắn một lần nữa rơi xuống màn hình máy tính, trên đó từng hàng văn kiện đang được gửi tới hộp thư, toàn bộ đều có liên quan đến ‘Tập đoàn Tạ thị’.

Đôi mắt đen nhánh của Tạ Tuy chuyển thành lạnh lùng.

Hắn kiếp trước nắm quyền Tạ gia nhiều năm, đối với nội bộ tập đoàn Tạ thị rõ như lòng bàn tay. Có sự giúp đỡ của hắn, Khúc Vinh thăng chức đến bên cạnh Tạ Minh Sâm dễ như ăn cháo.

[Khúc Vinh: Nhìn ý tứ của Tạ đổng thì năm sau Tạ Minh Sâm có vẻ sẽ được điều động sang tổng bộ, trước tiên tiếp quản ‘Hâm Nhuệ’, làm CEO.]

Hâm Nhuệ là một công ty khoa học kỹ thuật dưới trướng Tạ thị, tiềm năng phát triển phi thường khả quan. Thay vì nói là điều động, không bằng bảo là Tạ Tự Niên tạo một bàn đạp cho Tạ Minh Sâm, giúp gã ta tạo dựng thành tích, thuyết phục đám người trong hội đồng quản trị của tổng bộ, thuận tiện sau này tiếp quản Tạ thị.

Nhưng mà, sợ là thằng con cả này nhất định sẽ làm ông ta thất vọng rồi.

Trí nhớ Tạ Tuy cực kỳ tốt, kiếp trước vụ bê bối của Hâm Nhuệ hình như là phát sinh trên tay Tạ Minh Sâm.

Trò chơi đang phát triển bị cáo tụng ăn cắp ý tưởng, thông tin tư mật của người chơi bị lộ, scandal che ngợp trời, giá cổ phiếu cấp tốc rớt xuống, các mắt xích tài chính đứt gãy, Hâm Nhuệ ngập trong khó khăn. Vẫn là sau đó tổng bộ Tạ thị ra tay mới cứu vãn được cục diện.

Hắn gõ ngón tay lên bàn hai lần.

Tạ Tuy cười khẽ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo.

Sống lại một lần, một lần nữa trải qua chuyện đời trước, không khỏi cũng quá nhàm chán, vô vị. Từ một đứa con riêng chưa bao giờ được người công nhận của Tạ gia, đến triệt để thanh tẩy người đứng đầu vững chắc của hội đồng quản trị Tạ thị, hắn chỉ dùng ba năm. Lần này, sợ là sẽ càng ngắn hơn. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở về Tạ gia, nhưng trước lúc ấy, hắn muốn cho bọn họ một phần kinh hỉ.

[Cố gắng lưu ý quyết sách của Tạ Minh Sâm, có thể ghi âm lại một số lời nói của hắn.]

[Khu dân cư Thanh Hòa, cuối năm, đi một chuyến.]

[Khúc Vinh: Được.]

Tạ Tuy xoay bút, sau đó lại nhận được cuộc gọi từ Hứa Thi Ân.

Đôi mắt hắn trầm xuống, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh: “Alo, dì.”

Giọng điệu Hứa Thi Ân đè nén sự hưng phấn, giả bộ ra dáng vẻ bi thống cùng phẫn nộ: “A Tuy, quyển nhật ký lần trước dì xem xong rồi, sau khi xem xong tức giận đến cả người run rẩy, rất lâu sau mới bình thường trở lại. Người chị số khổ của dì, haiz, làm sao lại gặp phải chuyện như vậy! Tần Thu Vân quả thật cũng không phải là người. Dì đã liên hệ người khác, hiện đang điều tra club Thành Nam, nhất định sẽ trả lại công bằng cho mẹ cháu. Dì muốn cho Tần Thu Vân biết, ở thành phố A, Hứa gia chúng ta cũng không phải dễ trêu.”

Tạ Tuy cong môi trào phúng, nhưng giọng điệu lại khổ sở: “Cảm ơn dì.”

Hứa Thi Ân nói: “Chờ Tần Thu Vân bị xử lý rồi, A Tuy, cháu trở về thành phố A đi, bà ngoại và ông ngoại đều rất nhớ cháu.”

Tạ Tuy hững hờ: “Vâng.”

Hắn không có hứng thú đối với chuyện bà ta chó cắn chó. Tần Thu Vân thậm chí không đủ cho hắn có tham vọng tự động tay.

Mục đích của Hứa gia cùng Hứa Thi Ân đều hết sức rõ ràng. Hứa gia muốn xem hắn như một quân cờ, trở thành cây cầu kết nối mối quan hệ giữa Hứa gia cùng Tạ gia. Mà Hứa Thi Ân thì lá gan càng lớn, mơ ước vị trí chủ mẫu của Tạ gia, đã rục rà rục rịch nhiều năm.

Điều hắn gặp phải ở thành phố A nhiều nhất chính là những kẻ ngu xuẩn tự cho mình là thông minh.

Hứa gia không dễ trêu, thế Tần gia dễ trêu à? Ngay cả khi Tần Thu Vân không được Tần gia nhận thân, lúc trước gả cho Tạ Tự Niên nằm ngoài sự dự liệu của tất cả mọi người.

Nhưng dù sao bà ta vẫn mang họ Tần.

Tạ Tuy cúp điện thoại, hài hước nở nụ cười.

Thứ hai, Tống Dụ ôm quyển sách, bước ra cửa.

“Không cần bác Mã đưa, cháu tự ngồi xe buýt ạ.”

Bà ngoại Mạnh lầm bầm: “Đợi xe rất lãng phí thời gian, đến muộn thì sao?”

Tống Dụ: “Không phải bây giờ còn sớm sao?”

Cậu thật sự không muốn ngồi cùng một chiếc xe với Mã Tiểu Đinh, nghe y bức thiết truy hỏi hôm ở quán net rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quả thực là ác mộng.

Lúc bước lên xe buýt, Tống Dụ lập tức hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người trên xe.

Có điều, cậu cũng quen rồi, lười biếng ngước mắt, không nói chuyện.

Cậu nắm vòng tay, vừa đứng vững đã nghe cô gái bên cạnh cậu bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Dụ ca, cậu muốn ngồi không?”

Tống Dụ nhìn thấy cô bé mắt phát sáng, khẽ nhíu mày. Cậu cũng không phải là người già yếu, bệnh tật hay mang thai, nhường chỗ cho cậu làm quái gì, lạnh nhạt nói: “Cám ơn, bạn ngồi đi.”

Cô gái cẩn thận từng li từng tí, khẽ liếc nhìn cậu, tiếp tục nhỏ giọng hỏi: “Dụ ca, cậu có khỏe không?”

Tống Dụ: “???”

Sự can đảm của cô bé tăng lên, trịnh trọng nói: “Cậu xứng đáng hơn nhiều.”

“……”

Ồ, nhớ ra rồi, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu bị tra.

Được thôi, cậu cũng chẳng muốn giải thích, bị tra dù sao cũng tốt hơn bị hôn.

Xuống xe buýt, tại ven đường mua một ly sữa đậu nành, Tống Dụ cắn ống hút đi về phía trường học.

Trạm xe buýt ngay tại ngã tư đường, cách cổng trường chỉ nửa con phố.

Cậu đi được một nửa, chợt nghe tiếng đánh nhau, từ một con hẻm nhỏ chật chội phía trước truyền đến.

Mơ hồ nghe được vài tiếng mắng, “Làm sao chỉ có ngần này? Nhìn mày mặc đồ sang chảnh, nhưng tiền sinh hoạt có nhiêu đây?”

Âm thanh thiếu niên pha lẫn tiếng khóc nức nở, “Đây là tiền ăn sáng một tháng của tôi.”

“Tao không tin! Mày khẳng định là giấu rồi, nếu không đánh mày một trận, thằng nhóc mày sẽ không nhớ!”

“Thật không có mà, ô ô ô ô, thật sự không có.”

“Không có? Thế cmn mày không biết tìm mẹ mày xin thêm tiền sao!”

Một màn mưa quyền cước đấm đá hạ xuống. Tiếng kêu rên cùng gào khóc vang lên trong hẻm nhỏ, động tĩnh không nhỏ.

Tống Dụ ực một cái uống cạn ly sữa đậu nành, tiến về phía trước một bước, nhìn rõ tình cảnh bên trong. Thiếu niên bị đánh mặc đồng phục Nhất Trung, gầy gò yếu ớt, ngồi xổm ở góc tường khóc.

Còn đám người còn lại thì vóc dáng cao to, cũng mặc đồng phục học sinh, nhưng bên trên dán phù hiệu trường Thập Tam Trung, đoán chừng là đám cặn bã khắp nơi đòi phí bảo vệ.

“Ngày mai đem 500 tới đây, nếu không mày liền —a!” Ly sữa đậu nành đã uống xong trực tiếp đập tới, bay thẳng vào gáy thằng cầm đầu, bên trong còn thừa lại một chút, ngay lập tức bắn tung tóe, xối lên trên người gã.

Gã thiếu niên bị sữa đậu nành dính đầy mặt, giận dữ xoay người: “Đứa nào!”

Tống Dụ không đeo cặp, trong tay chỉ cầm mấy quyển sách, đứng ngược sáng, giọng điệu trào phúng: “Ba của mày.”

Cậu thân cao chân dài, da dẻ trắng nõn tinh xảo, dưới mí mắt mỏng là đôi con ngươi nhạt màu, đầy ác liệt.

Gã thiếu niên cầm đầu giận tím mặt: “Đ* mẹ mày, mày muốn chết.”

Nhưng mà gã còn chưa kịp phát hỏa đã bị người bên cạnh kéo ống tay áo lại. Người kia có chút kiêng kỵ mà liếc nhìn Tống Dụ, nhỏ giọng nói: “Đại ca, người này hình như là giáo bá mới của Nhất Trung.”

Thiếu niên sững sờ, sắc mặt vẫn âm trầm: “Sợ cái gì, nó chỉ có một người.”

Người bên cạnh nuốt một ngụm nước miếng: “Lần trước nó cũng mỗi một người đập ngã cả đám thằng Cao Phong.”

Cao Phong bọn chúng có quen biết. Thiếu niên trầm mặc nửa ngày, ngoài mạnh trong yếu mà mắng một câu: “Xui xẻo. Nhóc con, coi như mày may mắn, bố mày muộn rồi, bằng không tao đánh cho mẹ mày cũng nhận không ra.”

Tống Dụ cười nhạo, đứng ở trước hẻm nhỏ, chặn đường bọn chúng như ôn thần, “Gấp cái gì, tao để tụi bây đi rồi à?”

“…”

Cả đám người Thập Tam Trung.

“Đừng có mà từ sáng tới tối nhắc đến mẹ tao, phải kêu là ‘bà nội’, hiểu không con trai?”

Hẻm nhỏ truyền đến từng trận kêu rên, cuối cùng một đám Thập Tam Trung để lại tiền, vừa kêu trời trách đất vừa quáng quàng bỏ chạy.

Tống Dụ ngồi xổm xuống, giúp cậu học sinh kia nhặt mắt kính lên.

Thiếu niên ngẩng đầu, y rất gầy, da dẻ trắng trẻo, viền mắt đỏ ửng như thỏ, môi còn đang run rẩy.

Thấy rõ mặt của y, Tống Dụ cảm thấy khá quen. Ặc, đây không phải là người ngồi trước mặt cậu trong kỳ kiểm tra tháng sao.

Mang kính vào nhìn như một con mọt sách cồng kềnh, tháo kính ra là một con… thỏ khóc chít chít?

Tống Dụ trả mắt kính lại cho y, hỏi vài câu: “Anh em, cậu tên là gì, làm sao cứ gặp phải mấy chuyện khỉ gió này?”

“Cảm ơn Dụ ca,” Y hiện tại vẫn tay chân run rẩy, viền mắt đỏ bừng, vừa oan ức vừa sợ hãi, “Tôi, tôi tên là Nhậm Văn Hãn.”

Tống Dụ nhai kẹo, nghi hoặc mà nhìn y, cũng không an ủi gì, chỉ nói: “Đến trường thôi, sắp muộn rồi.”

Nhậm Văn Hãn hít hít nước mũi, nước mắt lại rơi xuống, “Ừ.”

Tay y ôm thật chặt cặp sách, đeo mắt kính lên, toàn thân có vẻ đặc biệt gầy yếu, đáng thương.

Nhưng mà sau một trận giày vò như vậy, ngay lúc bọn họ đạp bước chân đầu tiên vào cổng trường, tiếng chuông vào học liền vang lên.

Thầy giám thị gần đây bắt phạt những người đến muộn cực kỳ nghiêm, cầm loa, tức đến nổ phổi rống lên: “Mấy người phía sau tiến vào đây cho tôi, đứng yên! Thứ hai đã đi muộn, các trò học hành kiểu gì vậy!”

Một đám học sinh tràn đầy lo lắng lập tức phát ra tiếng kêu rên, từ bỏ không phản kháng nữa, yên lặng mà đứng xếp hàng tại cổng trường, rất giống đội ngũ tiếp khách quý.

Trong nội tâm Tống Dụ cảm thán, vận may của bản thân thật kém quá.

Bên cạnh là Nhậm Văn Hãn vẫn còn khóc, thút tha thút thít: “Dụ ca, xin lỗi, là tôi làm phiền cậu.”

Tống Dụ ngậm kẹo: “Không trách cậu, là tôi tâm tình không tốt, còn phải cám ơn cậu đưa một đám người đến để tôi hả giận.”

Nhậm Văn Hãn ngớ người nhìn cậu.

Thiếu niên đứng thẳng, đường nét khuôn mặt dưới nắng sớm vàng hoe rất tuấn tú, dù mặc đồng phục học sinh như nhau nhưng trên người cậu có một loại sức sống xanh ngát, phồn thịnh phấn chấn, thái độ lại lười nhác, khác với mọi người.

Hô hấp của y chợt ngưng lại, ngón tay không kìm được siết chặt cặp sách trước ngực.

Bên cạnh có người hùng hùng hổ hổ: “Cả cái trường này hết việc làm rồi hả mà ông già đó bắt đứng đây hết một tiết tự học. Đợi ổng đi rồi, tao đây liền chạy.”

“Lần trước vụ ở tòa Thư Sơn cũng là ổng. Đệt, phải tìm cơ hội đánh ổng một trận.”

“Bọc bao tải, chặn trong hẻm, sau đó giá họa cho Tống Dụ. Thằng đó không phải là giáo bá sao, chúng ta phải nói cho nó biết giáo bá nên làm những thứ gì, không phải suốt ngày học tới mụ người như nó.”

“Tao nói, cái thằng giáo bá kiểu nó chẳng có chút cảm giác tồn tại gì, cũng chỉ có uy phong một ngày kia.”

Đầu lưỡi Tống Dụ cuộn lấy viên kẹo, xem bọn chúng như một đám óc chó.

Thầy giám thị cuối cùng cũng bắt được cái thằng cưỡi xe đạp ý đồ chạy trốn lại, xách cậu ta tới bên cạnh Tống Dụ, cười lạnh liên hồi: “Chạy? Trò còn chạy? Tôi đây làm giám thị nhiều năm như vậy, còn chưa có học sinh nào chạy trốn được khỏi tay tôi!”

Học sinh đạp xe miễn cưỡng vui cười: “Thầy ơi, em vừa mới đỡ bà cụ băng qua đường.”

Thầy giám thị: “Vừa khéo, cả một đám người phía trước cũng nói như vậy. Dựa theo lời nói của các trò, cây cột giao thông trước cổng trường trung bình mỗi một phút sẽ có một bà lão đứng đợi.”

Học sinh đó cười không nổi nữa.

Thầy giám thị cầm loa, rống vào mặt cậu ta: “Đã đi muộn còn muốn ngụy biện, năm ngàn chữ kiểm điểm!”

Giáo huấn xong người này, thầy giám thị cầm loa bước tới đối diện Tống Dụ. Thầy ta một bụng định dạy dỗ học trò hư, nhưng tại lúc Tống Dụ ngẩng đầu thì ông chợt khựng lại.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Thầy giám thị: “Tại sao lại là trò?!”

Là học sinh lần trước chạy còn nhanh hơn thỏ ở tòa Thư Sơn kia.

Thầy giám thị từ trước tới giờ vẫn luôn chí công vô tư, cũng không ngại bối cảnh của Tống Dụ. Ông cây ngay không sợ chết đứng, cho dù thị trưởng hỏi tới cũng không có gì phải sợ.

Tống Dụ: “Chào thầy.”

Thầy giám thị: “… Nói đi, vì sao tới muộn.”

Tống Dụ cười hì hì: “Thấy việc nghĩa hăng hái làm ạ.”

“Cái gì?”

“Một đám lưu manh trường Thập Tam Trung khi dễ học sinh Nhất Trung chúng ta, em thân là giáo bá, đương nhiên phải tiên phong ngăn cản loại hành vi hư hỏng này.”

Viền mắt của Nhậm Văn Hãn còn đỏ, y yếu ớt nhấc tay: “Em… em có thể làm chứng.”

Thầy giám thị: “…”

Một đám người Cao Phong: “…”

Nghe được từ ‘giáo bá’, bọn họ liền đồng loạt xoay đầu lại y như mấy đóa hoa hướng dương, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

“Tống Dụ?!”

Người kêu lên trước tiên chính là Cao Phong.

Tống Dụ khẽ cười: “Hi.”

Cao Phong: — Đệt!

Có thể đừng nhắc hay không, cmn gã cả đời cũng không muốn nghe lại cái từ này nữa.

Thầy giám thị bán tín bán nghi, bỗng nhiên phía sau lưng vang lên tiếng hiệu trưởng: “Đây đang làm gì đó? Tại sao đều đứng thành một hàng.”

Thầy giám thị quay đầu lại, phát hiện không chỉ là hiệu trưởng, còn có hai vị hiệu phó, đều đang đi theo sau lưng một nam sinh vóc người cao gầy.

“Hiệu trưởng, tôi đang phạt các học sinh đến muộn.”

Thầy hiệu trưởng cười ha ha, giọng điệu hiền lành: “Vậy cũng không cần đứng ở cổng chứ. Học sinh đều rất sĩ diện, kêu bọn trẻ trở về viết một bài kiểm điểm là được rồi.”

Thầy giám thị: “… Vâng.”

Đám học sinh đang đứng thành hàng theo bản năng đều nhìn về phía người thiếu niên đồng lứa kia.

Giá cả của quần áo gã không rẻ, khí chất vừa nhìn chính là loại người đã quen sống trong nhung lụa, nụ cười ấm áp, ôn nhu. Trong lúc mọi người đang đánh giá gã, tầm mắt của gã lại nhìn Tống Dụ, không có mấy độ ấm: “Tống Dụ?”

Tầm mắt của Tống Dụ lạnh lẽo.

Tần Mạch cũng không thoái nhượng.

Kỳ thực, gã lúc đầu còn rất có hảo cảm đối với Tống Dụ. Những ai dáng vẻ xinh đẹp gã đều thích, nam nữ như nhau. Tính tình của Tống Dụ cũng rất hợp khẩu vị của gã, biểu hiện hôm ấy ngoài ban công vừa lạnh lùng vừa ngông cuồng, rất quyến rũ. Nhưng sau đó Tống Dụ lại thể hiện sự phản cảm của bản thân rõ ràng như vậy, sự thích thú của gã liền phai nhạt. Trước đây gặp phải loại người khó nhằn này, gã đều sẽ dùng một chút thủ đoạn không mấy ôn nhu, khiến cho bọn họ khuất phục.

Nhưng cậu lại là người của Tống gia, quá nhiều điều kiêng kỵ.

Tâm tư tiêu tán, hiện tại chính là hai bên chán ghét lẫn nhau.

Hơn nữa, so sánh ra thì gã càng thích mỹ nhân thanh lãnh, trầm mặc, kiêu ngạo. Còn Tống Dụ đã bị Tống gia sủng ái tới vô pháp vô thiên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN