Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê - Chương 61: Bình tĩnh một chút
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê


Chương 61: Bình tĩnh một chút


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiệu trưởng cũng dời mắt qua, nhìn thấy Tống Dụ, kinh ngạc: “Dụ… Tống Dụ, cháu như thế nào cũng đến muộn?”

Thầy giám thị tức giận nói: “Trò ấy còn nói là thấy việc nghĩa, hăng hái làm nên bị trễ.”

Tầm mắt Tống Dụ chỉ dừng trên người Tần Mạch một giây liền rời đi, mở miệng cười hì hì với hiệu trưởng: “Dạ, không chỉ là hăng hái làm việc nghĩa mà còn làm trường mình vẻ vang ạ.”

Thầy giám thị tức đến nghiến răng.

Hiệu trưởng thở dài một cái, nghĩ đến bệnh trạng của cậu, lắc lắc đầu: “Ây, chuyện này… lần sau không được muộn nữa.” Rồi nghiêng đầu nói với thầy giám thị: “Thầy Điền, học sinh tuổi này rất có thể diện, phạt đứng cũng làm chậm trễ thời gian tiết tập đọc buổi sáng, thầy cho bọn trẻ về trước đi, viết một bài kiểm điểm là được rồi.”

Thầy giám thị vẫn nghe lời hiệu trưởng, nhưng trong lòng vẫn còn khó chịu đối với đám học sinh đi trễ này, quay đầu cầm loa rống: “Mỗi người 800 chữ kiểm điểm cho tôi! Đi muộn, trốn học, gây chuyện, đánh nhau, các trò có giống học sinh không. Đến trường học mà không chịu học tập cho giỏi, đứa nào đứa nấy thi đứng ngược từ dưới lên thì xứng đáng công cha mẹ à?”

Tống Dụ nghe thế liền bất mãn, giơ tay lên: “Thầy ơi, em kiểm tra tháng đạt hạng 81 lận nghen.”

Đây là chuyện đáng giá khoác lác nhất của cậu từ khi đến trường Nhất Trung của thành phố C.

Không cho phép có người không biết!

Thầy Điền hung tợn nguýt cậu một cái. Là trò lợi hại.

Tần Mạch từ đầu đến cuối ở bên cạnh nhìn, nụ cười thanh thuận, dịu dàng, trông rất ra vẻ hào hoa phong nhã.

Hiệu trưởng nhớ ra là hai vị này đều đến từ thành phố A, hỏi: “Mấy đứa quen nhau không?”

Tần Mạch lạnh nhạt nói: “Không thân.”

Hiệu trưởng cũng không nghĩ theo hướng xấu, vui cười hớn hở: “Vậy xem ra trước đây từng gặp nhau. Tòa nhà lớp 11 cách lớp 10 không xa, có thể làm bạn bè.”

Tần Mạch cười, không nói chuyện.

Sau khi giải tán, Tống Dụ cầm sách nhanh chân trở về lớp học. Nhậm Văn Hãn ôm cặp sách chạy bước nhỏ theo Tống Dụ, thở hồng hộc: “Dụ ca, Dụ ca.”

Lúc Tống Dụ đang leo cầu thang, cậu dừng một chút, cúi đầu nghi hoặc mà nhìn y: “Làm sao vậy?”

Khuôn mặt trắng nõn của Nhậm Văn Hãn có chút đỏ bừng, đôi mắt giấu dưới thấu kính long lanh nước mắt, có chút thẹn thùng. Y mở cặp sách, đưa cho cậu một hộp sữa bò, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”

Ngón tay run rẩy, trông có vẻ cực kỳ ngại ngùng.

Tống Dụ nghĩ thầm: Oa, người anh em này thật dễ xấu hổ ghê.

Cậu cảm giác mình nếu từ chối thì cặp mắt người này hẳn sẽ lại đỏ như thỏ, thế là hiểu ý mà tiếp nhận sữa bò, “Không cần khách khí.”

Nhậm Văn Hãn xấu hổ cười rộ lên, sau đó ôm cặp sách rời đi.

Tống Dụ cầm hộp sữa vào trong lớp 10A1, vốn là tiết tự học buổi sáng ồn ào nhốn nháo, trong khoảnh khắc cậu bước vào liền lập tức yên tĩnh một giây.

Một tay cầm sách, một tay cầm sữa bò, Tống Dụ ngồi xuống vị trí của mình.

Mã Tiểu Đinh phiền muộn: “Dụ ca, anh hôm nay tại sao lại đi học một mình, em có thật nhiều thứ muốn hỏi anh.”

Tống Dụ trừng mắt một cái, chính là do không muốn trả lời mấy vấn đề chó má của cậu đó.

Tầm mắt Hề Bác Văn lại rơi xuống trên tay Tống Dụ, “Ôi chao, Dụ ca từ lúc nào bắt đầu uống sữa tươi vào buổi sáng thế.”

Tống Dụ không để ý lắm: “Giúp một bạn nam sinh, là quà người ta tặng.”

Mã Tiểu Đinh ‘Oa’ lên một tiếng, dẫn đầu vỗ tay: “Cõi đời này làm sao có thể có nam nhân nào đẹp trai lại tốt tính như Dụ ca đây!”

Tống Dụ không để ý tới y. Chỗ ngồi bên cạnh cậu trống không, cậu nghiêng đầu hỏi: “Tạ Tuy đâu?”

Hề Bác Văn giải thích: “Tạ thần bị thầy chủ nhiệm lớp gọi, đệ nhất khối luôn bận gặp giáo viên.”

“Ờ.”

Tống Dụ cắm ống hút vào hộp sữa bò, hút một ngụm sữa ấm áp, ánh mắt nhìn lên bảng đen, có chút mất tập trung.

Tuy rằng trên mạng lúc tán gẫu trời đất thì rất bình tĩnh, cả hai đều làm bộ như chuyện gì cũng không phát sinh.

Nhưng cậu dường như vẫn để tâm vào chuyện vụn vặt, bới móc từ ‘thích’ kia của Tạ Tuy.

Muốn hôn cậu, thích cậu, là bản năng – có ý gì chứ.

Chỉ sợ là thiên hướng của Tạ Tuy vẫn giống như trong sách, kinh hoảng thiếu thốn tình cảm, đối với cậu có quá nhiều lòng biết ơn cho nên mới nói ra lời này, chứ không phải thật sự thích cậu.

Nhưng ngày thứ hai cùng hắn mặt đối mặt, cậu suy nghĩ lại, thậm chí có chút bối rối.

Sau này làm sao đối đãi Tạ Tuy? Làm sao để sửa lại nhận thức sai lầm của hắn?

Thời điểm chuông tan học vang lên, Tạ Tuy mới từ văn phòng trở về.

Tống Dụ tay cầm hộp sữa, tầm mắt mệt mỏi nhìn hắn chằm chằm, từng li từng tí. Khuôn mặt quen thuộc, lông mi, sống mũi, bờ môi, vẻ thanh lãnh xa cách quen thuộc.

Nhưng sau khi nghe được lời tỏ tình của hắn, lại thấy như thế nào lại có mấy phần bất đồng.

Tầm mắt của cậu cùng một cặp mắt đen nhánh thâm thúy chạm nhau.

Tạ Tuy nhìn cậu, cười nhạt: “Lần này đếm kĩ chưa?”

Tống Dụ cắn ống hút, sửng sốt.

Cậu uống sữa tươi, uống mà bên môi cũng dính chút sữa trắng, Tạ Tuy nhìn mà con ngươi sâu thẳm.

Vẻ mặt Tống Dụ xấu hổ. Lần trước có thể tự nhiên, ung dung trả lời là đếm lông mi, lần này bỗng nhiên từ sâu trong nội tâm dâng lên một chút cảm giác khó chịu. Sau khi sửng sốt một hồi, cậu yên lặng quay đầu, coi như cái gì cũng chưa xảy ra.

Tạ Tuy nhíu lông mày, lại hỏi: “Cậu từ khi nào bắt đầu uống sữa tươi.”

Tống Dụ còn chưa trả lời, Mã Tiểu Đinh đã nói: “Một cậu nam sinh tặng vì cảm ơn, chậc, Dụ ca của tôi thật là thiện lương, thích hăng hái làm việc nghĩa, trợ giúp người nhỏ yếu.”

Tống Dụ tâm tình phức tạp, mệt mỏi sửa lại: “Không phải lúc nào cũng vậy.”

Mã Tiểu Đinh: “Dụ ca, anh đừng khiêm tốn.”

Tạ Tuy vậy mà có vẻ chăm chú vào vấn đề này, hững hờ: “Cậu giúp người kia chuyện gì?”

Tống Dụ khi nói chuyện đều không dám nhìn vào mắt hắn: “Giúp cậu ta đuổi một đám lưu manh trường Thập Tam Trung.”

Tạ Tuy trầm mặc một chốc, tiếng cười bật ra, không nghe ra hỉ nộ: “Thật trùng hợp.”

Tống Dụ: “Cái gì?”

“Có một lần cậu cũng giúp tôi đánh đuổi một bọn lưu manh.”

Con ngươi Tạ Tuy sâu không thấy đáy, nhàn nhạt hỏi: “Cậu đối bất cứ ai cũng tốt như vậy sao?”

Tống Dụ có thể nhận ra là tâm tình Tạ Tuy bây giờ tuyệt đối không vui vẻ.

Mà Mã Tiểu Đinh đúng là kẻ mười năm chuyên hãm hại cậu, hiện tại đương nhiên không phụ kỳ vọng: “Tạ thần, trong chúng ta chỉ có cậu là không có tư cách hỏi vấn đề này nhất. Dụ ca vì làm bạn cùng bàn với cậu mà phí hết tâm tư. Đối xử với cậu tốt rõ ràng như ban ngày!” Hề Bác Văn lúc này cũng chen miệng vào: “Tạ thần đối xử tốt với Dụ ca cũng là điều cả lớp nhìn thấy ở trong mắt.”

Tống Dụ cắn răng, cuối cùng dưới ánh nhìn lạnh lẽo của cậu, hai tên ngồi cùng bàn một xướng một họa này rốt cuộc câm miệng, dựng thẳng quyển sách ngữ văn lên, bắt đầu học bài.

Tạ Tuy nói: “Nói đi?”

Tống Dụ giọng trầm trầm: “Không có gì để nói.”

Tạ Tuy khẽ cười một tiếng, cũng không nói chuyện, nhưng tầm mắt sau cùng của hắn khiến Tống Dụ phải thẳng cả lưng lên.

Tống Dụ nhíu mày lại.

Buồn bực nghĩ là – vẫn là cứ tránh xa một chút đã, cậu chính là đối với Tạ Tuy quá tốt mới khiến hắn hiểu lầm là thích. Tránh xa một chút, để cho hắn cân nhắc rõ ràng.

Tiết học cả một ngày hôm nay, Tống Dụ đặc biệt chăm chú, mắt nhìn thẳng, nghiêm túc, sau khi tan lớp cũng vùi đầu múa bút thành văn, ngược lại không hề cùng Tạ Tuy nói một câu.

Mã Tiểu Đinh thần kinh thô nên không phát hiện chỗ khác thường, nhưng Hề Bác Văn lại nhíu mày, đụng vào cánh tay Mã Tiểu Đinh: “Ông có cảm thấy Dụ ca cùng Tạ thần có gì kì kì hay không?”

Mã Tiểu Đinh: “Hả? Chỗ nào?”

Hề Bác Văn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài.

Tống Dụ làm bài, khi làm đến câu hỏi then chốt thì tính thế nào cũng ra đáp số sai, đọc đáp án cũng có một bước xem không hiểu. Theo bản năng muốn đi hỏi Tạ Tuy, nhưng lời trong cổ họng còn chưa ra khỏi miệng cậu đã lập tức ngậm miệng lại. Đã mạc danh kỳ diệu* không nói với nhau lời nào, giờ nói gì thì cực kì xấu hổ.

*không hiểu ra sao

Thế là Tống Dụ xoay người, đặt đề luyện tập lên trên bàn Hề Bác Văn, cầm bút vạch một cái: “Bước này, cậu giải thích giúp tôi một chút.”

Hề Bác Văn: “???” Đây là lần đầu tiên cậu ta được Dụ ca hỏi bài, làm sao đây, tâm tình cậu thật cmn phức tạp.

Mã Tiểu Đinh: “???” Không phải chứ, Dụ ca, anh không phải có học sinh đứng nhất khối làm gia sư tư nhân hay sao? Sao không hỏi học thần trâu bò như vậy chứ?

Tống Dụ: “Nhìn cái đi, có biết hay không.”

Bàn tay cầm bút của Hề Bác Văn run nhè nhẹ.

Tuy rằng Tạ Tuy chưa từng nhìn, tầm mắt cũng không quay lại phía sau, nhưng cậu ta cứ cảm thấy bầu không khí như thể lạnh đi mấy phần.

Bài này cậu ta không dám biết làm.

Hề Bác Văn khóc không ra nước mắt: “Dụ ca, hay là cậu đi hỏi Tạ thần đi.”

Tống Dụ: “Ờ”, thu đề lại, cái gì cũng không nói, trầm mặc tự mình nghiên cứu.

Đã thành như vậy, Mã Tiểu Đinh rốt cuộc phản ứng lại: “Đệt, thật sự là không nói chuyện với nhau. Tiết tự học buổi sáng không phải còn ổn thỏa sao?”

Hề Bác Văn động viên trái tim nhỏ của mình: “Vừa nói ông rồi mà ông không tin. Hiện tại nhìn ra rồi sao. Tôi cũng phiền muộn nha.”

Mã Tiểu Đinh há to mồm, trong nháy mắt trong đầu trồi lên một thứ gì đó, y sợ tới mức sách cũng cầm không chắc, đập vào trên mặt: “Không thể nào, lẽ nào thật sự là bí mật kia?”

Hề Bác Văn vểnh tai lên, hạ thấp giọng: “Cái gì?”

Mã Tiểu Đinh một mặt đau xót: “Tạ thần làm Dụ ca khóc, ông biết không?”

Hề Bác Văn: “…”

Sau giờ học, Tống Dụ trực tiếp cầm sách chạy về căn hộ, xuống dưới mặt đất rồi còn tăng nhanh bước chân, càng chạy càng nhanh. Sau khi tiến vào hành lang còn chưa kịp thở phào, cánh tay đã bỗng nhiên bị túm chặt, bị người lôi kéo ngược về sau.

Bóng người cao gầy áp sát, âm thanh của Tạ Tuy thanh lãnh: “Trốn tôi làm cái gì.”

Không gian hành lang rất hẹp, hô hấp của hai người đan xen, Tống Dụ lui về phía sau một bước, dựa lưng vào tường, cảm giác hô hấp toàn thân đều cứng lại.

Khóe môi Tạ Tuy mang nụ cười, nhưng tầm mắt lại lạnh lùng, “Không nên cho tôi một lời giải thích à?”

Tống Dụ làm sao có thể thừa nhận là chiến tranh lạnh ngây thơ như vậy là do chính cậu tạo ra, gập ghềnh trắc trở nói sang chuyện khác: “Chuyện này sao, giải thích cái gì?”

Tạ Tuy nhàn nhạt nói: “Không phải cậu bảo rằng cho là cái gì cũng chưa xảy ra sao?”

Tống Dụ nghẹn họng, không biết như thế nào mới nói được với hắn về cảm xúc của chính mình: “Haiz, tớ đây không phải là sợ cậu còn chưa nghĩ kĩ à. Muốn trước hết cách xa cậu một tẹo, cho cậu đầy đủ thời gian, để cậu bình tĩnh lại chút.”

Con ngươi của Tạ Tuy đen nhánh. Hắn khẽ cười: “Tôi rất bình tĩnh.”

Tống Dụ: “…”

Tống Dụ vò mẻ không sợ nứt, nhắm nghiền mắt: “Là tớ không bình tĩnh, được chưa!”

Nói xong trực tiếp chạy lên cầu thang, một sải chân bước ba bậc, gần như là chạy trối chết.

Không biết câu nói này của cậu có tác dụng hay không, hay là Tạ Tuy cũng bị cậu làm cho tức giận rồi.

Dù gì thì bầu không khí cũng đã thế này rồi.

Tống Dụ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Giữa hai người như thể trở về cảm giác là người xa lạ, so với lúc Lâm Thủy hồi trước còn xa lạ hơn, Tạ Tuy khôi phục khí chất lãnh đạm, người sống chớ gần, trước đây hắn còn có thể khẽ cười, bây giờ nét mặt gì cũng rút bớt, ánh mắt khi lơ đãng xẹt qua cậu cũng mang theo vẻ lạnh lẽo.

Mã Tiểu Đinh cùng Hề Bác Văn: run lẩy bẩy, không dám nói lời nào.

Người một khi để ý chuyện gì thường sẽ bị phóng to vô hạn. Tống Dụ kỳ thực cảm thấy bầu không khí này có điểm lạ lẫm, ĐM, cậu là muốn hai người trước hết cách xa một chút, kết quả lại giống như người yêu đang giận dỗi nhau. Càng muốn bỏ lơ lại càng để ý, ví dụ như khi cậu đang học thuộc bài, Tạ Tuy đang viết chữ, tiếng ngòi bút sàn sạt cực kỳ trêu chọc lòng người.

“Bạn Tống Dụ, em nói thử xem, câu trắc nghiệm cuối này chọn đáp án là A hay B?”

Đi học nhưng tinh thần của cậu toàn bộ đặt trên người Tạ Tuy.

Đột nhiên bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi, Tống Dụ mới thức tỉnh.

Giáo viên hóa học đã sớm phát hiện cậu thất thần, cố ý gọi cậu đứng lên.

Tống Dụ giật giật môi dưới, nhìn đề bài tính thành phần nguyên tố nhôm kia: “Em…”

Vừa nãy một chữ đều không nghe lọt tai, cậu làm sao biết được đáp án. Tạ Tuy quả nhiên là khắc tinh của cậu!

“A.”

Bên tai vang lên âm thanh thanh lãnh.

Tống Dụ sững sờ, cúi đầu, lại thấy Tạ Tuy không hề liếc mắt nhìn cậu, chỉ ngẩng đầu nhìn bảng đen, gò má lạnh lùng.

Cậu nói A thì là A hả? Một ngọn lửa vô danh từ trong lòng dâng lên, Tống Dụ đáp: “Em chọn B!”

Cả lớp hút vào một ngụm khí lạnh.

Giáo viên hóa học trợn to mắt, cầm đồ lau bảng gõ gõ trên bảng đen, tiếc hận rèn sắt không thành thép: “Em đây còn chọn B? Tôi vừa giảng hết hai mươi phút về tính chất hóa học của nhôm, em không nghe hả? Nhôm là kim loại lưỡng tính, kiến thức cơ bản như vậy em cũng không biết? Đi học ánh mắt đừng có dán miết vào người bạn cùng bàn của mình có được không, nghiêm túc nghe giảng bài, nhìn tôi một cái nè!”

Cả lớp: “Ặc.”

Tống Dụ: “……”

Tiết thể dục cuối cùng bị thầy Trình chiếm mất, trở thành tiết sinh hoạt lớp, đơn giản nói về buổi tọa đàm tối nay ở hội trường.

“Ở cấp ba, mọi người ít nhiều đều đối mặt với một vài vấn đề, về cha mẹ, về thời gian, về bạn bè. Buổi tọa đàm lần này là do cô Trương của phòng Tư Vấn diễn thuyết, bảy giờ tối. Các em đi nghe giảng đi, lúc đó thầy sẽ điểm danh, các em cẩn thận chút cho thầy.” Vốn là tiết thể dục bị chiếm, mọi người đều âm thầm phàn nàn, kết quả vừa nghe rằng tiết tự học buổi tối bị trùng giờ với buổi tọa đàm, trong nháy mắt lại hưng phấn trở lại.

Vì để tránh Tạ Tuy, cậu không trở về căn hộ để ăn tối mà vào một cửa tiệm sau phố ăn bún cay thập cẩm với Mã Tiểu Đinh cùng Hề Bác Văn.

Mã Tiểu Đinh: “Dụ ca, anh cùng Tạ thần làm sao vậy?”

Tống Dụ: “Không sao cả.”

Mã Tiểu Đinh làm sao có thể tin: “Hai người cãi nhau là bởi vì chuyện xảy ra đêm đó ở quán net à? Trời ạ, có phải là Tạ thần trong bóng tối không cẩn thận làm gì anh không? Đánh anh hả?”

Tống Dụ cầm một chuỗi cá viên nhét vào trong miệng y: “Câm miệng.”

Bên cạnh là một bàn ngồi đầy nữ sinh, lớp 11, đang tràn đầy phấn khởi thảo luận về học sinh mới chuyển trường.

“11A1 có một bạn siêu đẹp trai mới tới, là thật sự đẹp trai luôn, vừa cao vừa đẹp, khí chất ôn hòa, đối với người nào cũng cười.”

“Tôi cũng có nhìn qua một lần, thật dịu dàng luôn. Đúng kiểu tôi thích.”

“Đừng nghĩ viển vông, hình như là từ thành phố A đến, gia thế tốt đến mức bà không thể nào tưởng tượng được đâu, trèo cao không nổi. Nhìn là được rồi.”

“Ầy, vì sao năm nay các soái ca đều khó theo đuổi như vậy.”

Tống Dụ nhai thanh rong biển, vẻ mặt lạnh lẽo. Tần Mạch quả nhiên quá quen với việc dùng vẻ ngoài dịu dàng để che giấu chính mình.

rong biển - 61

Hề Bác Văn cầm giấy lau lớp sương che kín mắt kính, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Dụ ca, cậu cùng Tạ thần đại khái lúc nào mới có thể giải hòa vậy.” Kỳ thực là cậu ta muốn hỏi: Dụ ca, khi nào cậu hết tức giận vậy. Bởi vì cậu chàng cảm thấy giữa hai người này, Tạ thần không hề coi việc cãi nhau như chuyện to tát, người một mực kiềm nén chính là Dụ ca.

Tống Dụ lạnh lùng nhìn cậu ta: “Chúng tôi không cãi nhau.”

Hề Bác Văn: “….” Được rồi, các cậu không phải là cãi nhau, là tình thú.

Buổi tối có buổi tọa đàm tâm lý, Tống Dụ trở về phòng học trước, dự định cầm một quyển bài tập đem theo nhìn. Mã Tiểu Đinh đương nhiên hùng hục đi theo, dính sát rạt.

Tạ thần không ở đây, vậy để y xua tan sự cô quạnh của Dụ ca đi.

Thời điểm bọn họ đến phòng học, bên trong cũng không có ai, chỉ có một cô bé bọn họ đều quen thuộc, là Lâm Song Thu. Lâm Song Thu nhìn thấy bọn họ, sửng sốt rõ ràng, sau đó ngạc nhiên, vui vẻ cười rộ lên: “Dụ ca! Trời ạ, thật trùng hợp.”

Tống Dụ đứng ở cửa ra vào, bị đôi mắt sáng lấp lánh ánh sao của cô bé nhìn mà hết hồn, miễn cưỡng duy trì vẻ mặt: “Chuyện gì thế.”

Lâm Song Thu cười tới lộ cặp răng nanh, con mắt lóe sáng giống y như mấy ngôi sao trên kẹp tóc của mình, vội vàng từ cặp sách lấy ra một phong thư màu hồng nhạt. Cô ngượng ngùng cười nói: “Mình vừa bị người ta nhờ đưa giúp thư tình, đến lớp thì không ai thấy cậu. Thật trùng hợp, thật sự là ông trời cũng giúp cô bạn kia.”

Mã Tiểu Đinh chậc chậc hai lần, vui vẻ mà huýt sáo.

Tầm mắt của Tống Dụ rơi xuống phong thư trên tay cô.

Màu hồng nhạt, các cạnh là dây leo màu xanh cùng hoa hồng chớm nở, còn có hương thơm như có như không. ‘Gửi ông xã Dụ ca của em’, bảy chữ thanh tú đẹp đẽ, tràn đầy tâm sự của thiếu nữ.

Lâm Song Thu nói: “Một bạn nữ ở lớp A5 đưa cho mình, mình và bạn ấy có quen biết, mình cũng không tiện từ chối.” Cô che mặt: “May mắn là Tạ thần không ở đây, bằng không mình cũng không biết mình có dũng khí đưa cho cậu hay không.”

Đây là lần đầu tiên Tống Dụ nhận được thư tình.

Nói ra thì cũng rất kỳ quái, rõ ràng là vẻ anh tuấn của hai người xấp xỉ nhau, nhưng Tạ Tuy chính là có cả sọt thư tình, diễm phúc tầng tầng, còn cậu vẫn luôn không chút hoa đào.

Đương nhiên, Tống Dụ đối chuyện này cũng không đặc biệt để ý.

Mã Tiểu Đinh ồn ào: “Dụ ca! Em thấy được đó!”

Tống Dụ đẩy thư tình lại, nói: “Tôi cảm thấy không được.”

Lâm Song Thư nháy mắt: “Dụ ca?”

Tống Dụ nói: “Tôi đây không thể nhận, ném cũng không được, giữ lại cũng không được. Quá lúng túng rồi, cậu cứ trả lại cho bạn ấy đi.”

Mã Tiểu Đinh: “Dụ ca, anh thế này quá gây tổn thương cho tấm lòng người ta rồi.”

Tống Dụ chỉ ngớ ra một giây, rất nhanh đã phản ứng lại, giọng điệu tản mạn nói: “Nói cho bạn ấy, tuy rằng không nhất định rằng sau này sẽ gặp được người tốt hơn tôi, nhưng có thể thích tôi cũng đã chứng minh rằng ánh mắt bạn ấy rất tốt. Chỉ một điểm này đã rất đáng giá để kiêu ngạo, vui vẻ rồi. Bảo bạn ấy đừng thương tâm.”

Mã Tiểu Đinh: “???”

Lâm Song Thu không nhịn được bật cười: “Được rồi ông xã.”

Tống Dụ: “… Đừng gọi bậy nha em gái.”

Trên đường vào hội trường, Mã Tiểu Đinh lải nhải: “Dụ ca vẫn là cứng, nếu là em thì em nhận rồi. Nhưng mà Dụ ca anh từ nhỏ tới lớn hẳn cũng được không ít người thích mình, từ chối người ta thành thạo, điêu luyện như vậy.”

Tống Dụ sững người.

Từ chối người ta thành thạo, điêu luyện như vậy.

Cậu nhíu mày lại, đôi mắt nhạt màu trong tíc tắc có chút mê man.

Nếu thế, cậu cần nhiều thời gian như vậy để bình tĩnh cái gì?

Hội trường rất lớn, cả ba khối lớp đều có thể ngồi đủ, dựa theo thứ tự xếp chỗ, khối 10 ngồi ở vị trí trên cùng.

Hiện tại buổi tọa đàm còn chưa bắt đầu, mấy nữ sinh ngồi cùng nhau tán gẫu.

Lương Doanh Doanh nói: “Có phải là do bà ấn tượng đầu quá mạnh không. Tôi tại sao lại cảm thấy Tần Mạch rất tốt đấy chứ.”

Giang Sơ Niên đang uống trà sữa: “Không tốt đẹp gì, dối trá gần chết, buồn nôn.”

Lương Doanh Doanh trợn to mắt: “Bà đây là gặp kích thích gì rồi vậy?”

Giang Sơ Niên còn chưa bắt đầu mở miệng, tầm mắt chợt dời, suýt chút nữa bị sặc cục trân châu trong trà sữa, “Có phải Tạ thần kia không!” Bọn con gái theo tầm mắt cô nhìn sang, Tạ Tuy đang ngồi trong góc, bên cạnh có một người nữ sinh đang hơi nghiêng mình đứng đó, tóc dài hơi xoăn, váy cổ chữ V màu lam nhạt, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Bạch Tuyết Hân.

Tống Dụ đi tới hàng của bọn họ, chưa kịp ngồi xuống đã nghe Giang Sơ Niên kêu to: “Dụ ca mau tới đây, Bạch-trả-tiền đang câu dẫn người đàn ông, á lộn, bạn cùng bàn của cậu.”

Tống Dụ: “……” Có thể để cho cậu yên tĩnh một chút hay không.

Lương Doanh Doanh: “……” Bạch Trả Tiền là ai?

rong biển - 61

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN