Y Dao Tề Truyện
Chương 1: Ngày Mới
Trời cuối cùng cũng sang xuân, không khí trở nên ấm áp lạ thường, đối với tôi, mùa xuân là mùa dễ chịu nhất. Đương nhiên không chỉ con người thích, mà thiên nhiên, động vật cũng hưởng ứng nhiệt tình.
Tôi bước chầm chậm lại chiếc bàn học đặt cạnh cửa sổ. Ngồi xuống, tôi với tay lấy một cuốn sổ nhỏ hình con thỏ màu xanh biển, sau đó ghi nắn nót từng chữ lên mặt giấy trắng tinh khôi.
-Đã 4 năm rồi… Bạch Bạch.
Hướng mắt ra cửa sổ, tôi chợt mỉm cười vui vẻ, đón nhận cơn gió mùa xuân vô tình thổi qua, làm cho những lọn tóc của tôi bay nhè nhẹ trong gió.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
•~• 4 năm trước •~•
6 giờ 30 phút sáng.
< ...Reng... Reng... >
Mặc cho tiếng chuông ồn ào của chiếc đồng hồ báo thức đang vang inh ỏi, tôi không mở mắt, đưa tay mò lên đầu giường tìm nơi phát ra âm thanh chói tai đó.
Một tiếng “BỤP” hết sức nhẹ nhàng, làm nó im bật, sau đó tôi mệt mỏi kéo tấm chăn trùm lên kín đầu, và chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
6 giờ 40 phút sáng.
< ...Reng... Reng... >
-Im một chút đi màaaa…._ Tôi thở dài ngán ngẫm, giọng nói không khỏi buồn ngủ, rồi với lấy cái đồng hồ phiền phức kia, nhét xuống gối tôi đang nằm.
1 giây.
2 giây.
3 giây.
Chuông không còn kêu nữa, tôi lại mỉm cười nhàn hạ, rồi chìm dần vào giấc ngủ lần hai.
6 giờ 50 phút sáng.
< ...Reng... Reng... >
< ...Ầm... >
Cái đồng hồ không cánh mà bay, phi bằng vận tốc bàn thờ, lấy đích đến là cánh cửa mà đáp mạnh xuống mặt đất. Và người thực hiện một cú Home Run (1) thật tuyệt đó, không ai khác chính là tôi.
-Oáppp..ngủ được..rồi..hơ..ơ_ Đưa tay che cái ngáp rõ dài, tôi vụi mặt vào gối ôm, đánh một giấc lần ba. Và chắc đây cũng là lần cuối cùng tôi bị đánh thức.
7 giờ 15 phút sáng.
Tôi chợt cựa ngoạy cơ thể, kéo tấm chăn ra khỏi đầu, vươn vai mệt mỏi, sau một buổi sáng bị quấy rầy. Theo phản xạ tôi vươn tay lên đầu giường để tìm một vật gì đó. Đúng rồi, là chiếc đồng hồ hình Đôraêmon tay cầm bánh rán.
Mà khoan đã, đâu rồi, tôi mò nãy giờ sao không thấy nó… Trêu tôi sao ?? Đừng bảo Kaitou Deluxe (2) đã lấy trộm nó nha… Nhưng nếu là thật, thì phải có thư thông báo gửi đến chứ.
Haizzz, xem nhiều phim hoạt hình quá làm gì, để bây giờ viễn tưởng, đúng là bó tay.
Nhưng mà…
Không lẽ nào…
-Aaaaaaa…_ Tôi hoảng hốt bật dậy, hướng mắt ra cửa, nhanh chân phóng xuống khỏi chiếc giường êm ái, kèm với âm thanh hốt hoảng.
Thề là lúc này tôi tỉnh táo thật, mà không cần phải uống cà phê với liều lượng cực mạnh nào.
-Lạy Chúa tôi… Đức Phật A Di Đà… Đức mẹ Maria… A Men…_ Cầm con yêu trong tay, miệng tôi mếu máo chực khóc. Thảo nào, tại sao không nghe nó kêu tôi dậy, thì ra đã nín thở mà nằm chờ ở đây sẵn rồi.
Nhưng khoan, đây đâu phải là lúc thương hoa tiếc ngọc.
Vội chạy nhanh lại chiếc bàn học, cầm điện thoại xem giờ. Đập vào mắt tôi là một dãy số cực to và dài… 7 giờ 30 phút.
Chết, lần này là tiêu thật rồi. Tôi chạy nhanh xuống nhà, không quên đem theo đồ để thay.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Nãy giờ quên giới thiệu bản thân, tôi tên Tề Y Dao, năm nay tôi học lớp 6, của một trường Tiểu Học-Văn Kiến Xuân, hiện tại tôi đang sống cùng mẹ và anh trai. Cuộc sống tôi khá là bình thường như bao đứa trẻ khác, có mẹ yêu thương, và có anh trai…. Thôi kể vậy được rồi, kể nữa là tôi lại trễ giờ.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Lúc này trong bếp, anh trai đang làm bữa sáng, nghe thấy tiếng bước chân như khủng long của tôi, anh nhăn mặt, miệng khẽ nói: -Khủng long lại dậy trễ à ?.
Tôi cũng không thèm đôi co với anh trai mình, mà phóng thật nhanh vào nhà tắm. Chỉ 6 phút đồng hồ, tôi đã làm vệ sinh cá nhân xong, và bước nhanh lên lầu lấy cặp vở. May là tối hôm qua, tôi đã soạn sách vở xong cả rồi.
Ghé vào phòng ăn mà tôi thở hỗn hệt, nhưng cuối cùng cũng đã đâu vào đó. Tôi kéo ghế ngồi xuống bàn, không quên mỉm cười nhìn khung ảnh đặt trên bàn ăn, mà nói: -Chào ba, buổi sáng tốt lạnh ạ.
-Anh hai, mẹ đâu rồi anh_ Tôi ngước mắt nhìn người con trai trong bếp mà hỏi.
Đó chính là anh trai tôi, Tề Tử Thuần, là sinh viên cấp 2 của trường Trung Học-Trần Doãn.
-Mẹ có cuộc họp, nên đi rồi.
-À.. dạ_ Vừa nói tôi vừa cho miếng cà chua được cắt lát đẹp đẽ vào miệng.
-Sao vậy, nhớ mẹ rồi à khủng long_ Anh trai cầm hai ly sữa nóng đặt xuống bàn, không quên châm chọc tôi.
-Anh mới là khủng long đấy, grừuu_ Tôi nắm chặt tay, nghiến răng ken két.
Mọi người chưa thấy đâu, đó chỉ là lần đả kích mang trọng lượng nhẹ thôi, tin tôi đi sẽ còn nhiều lần hơn thế nữa, và tôi là nạn nhân thường xuyên của anh trai mình. Tôi ước, ba mẹ có thể sinh ra tôi sớm hơn anh trai vài năm, hay chỉ là vài tháng, không thì vài ngày, hoặc chỉ là vài giây bé tẹo thôi cũng được. Đến lúc đó, anh trai tôi sẽ biết cái ngày, mà mình bị trêu chọc là như thế nào.
Nhưng ước mơ mãi chỉ là mơ ước, tôi sắp khóc không thành tiếng rồi đây này.
-Em còn không ăn nhanh, là trễ giờ đó_ Anh tôi cầm ly sữa uống một hơi, rồi đặt nhẹ ly xuống bàn, bước nhanh qua tôi, khẽ đưa tay xoa đầu tôi, không quên nhắc nhở.
-Em quên mất_ Tôi hốt hoảng nhìn đầu hồ treo tường, lúc này đã là 8 giờ đúng.
Vội ăn nhanh thật nhanh, định đem dẹp dĩa thức ăn và ly sữa, thì đã bị tiếng của anh trai ngăn lại: -Để đó, anh dọn.
-Anh không đi học sao ?_ Tôi ngơ ngác hỏi.
-Hôm nay anh trống hai tiết đầu_ Anh tôi đi từ ngoài vào nói.
-À, ra là vậy_ Tôi hiểu ra, rồi gật đầu, không quên chào ba và anh trai đi học.
Sau đó tôi chạy nhanh ra hướng cửa chính, mang giày vào, cầm trên tay ván trượt với họa tiết đôraêmon màu xanh nước biển. Bóng tôi cũng khuất dần sau cánh cửa chính.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Ghi Chú
(1) Home Run: là một thuật ngữ bóng chày, chỉ một cú đánh cực mạnh và cao, khiến bóng bay ra khỏi cầu trường, nó cũng đồng nghĩa với ăn điểm trực tiếp. Và là một cú tuyệt đẹp mà Batter nào cũng mơ ước ghi được. Nếu như Dunk (úp rổ) là cú ghi bàn gây phấn khích nhất trong bóng rổ. Vậy thì Home Run là cú làm bàn tuyệt vời nhất trong bóng chày.
(2) Kaitou Deluxe (còn được gọi tắt là Kaitou DX) là một nhân vật tưởng tượng của phim hoạt hình nổi tiếng Đôrêmon- Nobita và Viện Bảo Tàng Bảo Bối Bí Mật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!