Y Dao Tề Truyện - Chương 2: Giấc Mơ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Y Dao Tề Truyện


Chương 2: Giấc Mơ (1)


… Lớp 6B… < -Chào cậu, An Khả_ Tôi mở cửa, vui vẻ bước vào lớp. -Chào Dao Dao, hôm nay đúng giờ lắm nè. Người đang nói là cô bạn thân của tôi Nhạc An Khả, ba mẹ chúng tôi đều là bạn thân của nhau từ thời sinh viên. Nói nhỏ cho mọi người một tin này, đó là thân đến mức mà cả hai bên gia đình đã lập ra đính ước. Nếu một trong hai nhà sinh ra bé gái, nhà còn lại sinh bé trai, thì sẽ cho chúng tôi đính hôn với nhau. Nhưng lỡ đâu tôi sinh ra trước thì sao, không lẽ tôi phải kí giấy bán thân mình cho một cậu bé còn bập bẹ sao ? Đùa thôi, không đến mức bập bẹ, mà nhỏ hơn vài tuổi thì sao ? Cũng may, ông trời nhìn thấy được mức độ Cuồng Phi Lý của họ, nên đã để cho chúng tôi đều là con gái. -Hơ hơ, xém tí nữa là trễ_ Tôi gãi đầu cười ngơ ngơ nói. -Nhưng lại không trễ_ An Khả mỉm cười nhìn tôi. Lúc này các bạn khác cũng đã vào đông đủ, chuông trường cũng reo lên ngay sau đó. Hôm nay là thứ ba, tiết đầu của tôi là tiết Văn, một tiết mà chúng tôi rất thích, đó là được cô giáo chủ nhiệm Hà Mai, đưa tôi cùng các bạn chìm vào giấc ngủ. Nói thật, là cô giáo được các anh chị đã ra trường, đặt cho cái biệt hiệu Tiến Sĩ Gây Mê. Cô chủ nhiệm mà đã nhắm ngòi thuốc vào ai, là người đó sẽ bất tỉnh nhân sự, dù cho tai ương có giáng xuống cũng không mở mắt ra được. So với đồng hồ gây mê của Conan, thì của cô chủ nhiệm còn lợi hại hơn nhiều. -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-. -Một tuần sau em gái tôi trở về trong vòng tay dang sẵn của cả bố và mẹ tôi. Bức tranh của nó được trao giải nhất. Nó lao vào ôm cổ tôi, nhưng tôi viện cớ đang dở việc đẩy nhẹ nó ra. Tuy thế, nó vẫn kịp thì thầm vào tai tôi. Trên bục giảng phía trước, tiếng cô Hà Mai vẫn đọc bài "Bức Tranh của em gái tôi" một cách đều đều, lên xuống rõ ràng, lâu lâu cô dừng lại, đảo mắt xung quanh nhìn chúng tôi, để chắc chắn một điều chúng tôi vẫn đang theo dõi bài đọc. -Y Dao, đọc tiếp giúp cô_ Cô giáo hướng mắt nhìn tôi dịu dàng nói. -Trang 33, ở giữa, ngay đoạn "em muốn cả anh cùng đi nhận giải"_ An Khả ngồi bên cạnh vội nhắc nhở, sau khi nghe tôi được phân phó đọc tiếp. Tôi đứng dậy, cầm sách lên đọc, giọng nói không nhanh cũng không chậm, vang vào không gian yên tĩnh: -Trong gian phòng lớn tràn ngập ánh sáng, những bức tranh của thí sinh, treo kín bốn bức tường. Bố, mẹ tôi kéo tôi chen qua đám đông để xem bức tranh của Kiều Phương... Bên ngoài, chim bắt đầu hót líu lo, bay lượn khắp cả vùng trời buổi sáng. -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-. -Cảm ơn cậu nha An Khả_ Tôi cười tươi. Đúng là nguy hiểm, ngay lúc hồn tôi đang yêu dấu theo gió bay, thì cô chủ nhiệm lại đánh một lượng súng kích vào người tôi, khiến tôi không kịp ngáp. Mai mà có An Khả nhắc nhở, nêu không chắc xuân này tôi không về rồi. -Ý, có gì đâu nè_ Cô quơ tay với tôi, ý bảo không cần cảm ơn. -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-. Cứ như vậy, từng tiết một trôi qua êm đềm, và nhanh chóng kết thúc. Tôi và An Khả cùng chào tạm biệt nhau, mỗi người về một hướng khác nhau. Về đến nhà, tôi lấy chìa khóa trong cặp ra mở cửa, sau đó đi vào trong. Đặt giày ở kệ, tôi bước vào mở đèn, nhìn tấm bảng phân chia gia đình đã có vài chữ được ghi trên đó. Mẹ: có việc đột xuất, không biết rõ thời gian về Tử Thần: tìm tài liệu cho cuộc thi, 19 giờ 45 phút về Sau khi đọc xong chúng, tôi mỏi mệt xách cặp bước lên lầu. Mở cửa bật đèn lên, tôi thả trôi cơ thể mình xuống chiếc giường êm ái, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng không hay rằng mình đã từ từ chìm vào giấc ngủ. ... Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đang đứng ở một nơi nào đó rất xa lạ, điều ngạc nhiên hơn, đó là hai chân tôi đang đặt trên mặt nước. Sao có thể được... Đứng trên nước ư ? Chỉ có trong phim, người ta mới dùng kĩ xảo đó, nhưng tôi lại không cần, mà vẫn đứng được. Không đúng, chắc chắn đây không phải là thật rồi. Đúng rồi, là mơ. Chỉ có thể là mơ. ... Tôi nhìn khắp nơi, không có ai cả, cũng chẳng có con vật nào quanh đây. Trong lúc tôi đang cố đi tìm một câu trả lời cho mình, thì bỗng có tiếng nói lạ phát ra, nhưng thanh âm lại trong trẻo như tiếng trẻ con. -Đừng đi lại đó. -Ai vậy_ Tôi bị làm cho giật mình, nên cố hỏi để tìm ra giọng nói đó. -Là ai thế. -Hãy trả lời tôi đi. Nhưng đáp lại tôi là tiếng gió thổi vi vu, tiếng mặt nước phẳng lặng, không còn tiếng nói đó nữa. Im lặng thật rồi. Nhưng tại sao lại không cho tôi đi vào cánh rừng phía trước, tại sao lại ngăn tôi lại chứ ? Hay trong đó có một thế lực gì đó kinh khủng, mà tôi không tài nào biết được. Tuy rất sợ hãi, nhưng có cái gì đó thoi thút tôi phải đi vào. Không chừng chừ, tôi đi nhanh về cánh rừng phía trước. Bước vào trong, tôi có cảm giác rùng rợn, vì nó âm u hơn so với ở ngoài con suối nhỏ kia. Đi vào sâu một chút, tự nhiên khung cảnh bỗng nhiên thay đổi, không còn là khu rừng với nhiều cây nữa, mà thay vào đó là một ngôi nhà gỗ nhỏ, hai bên hông nhà trồng rất nhiều hoa cẩm tú cầu, có màu trắng, màu xanh, màu hồng, rất đẹp và thơ mộng, khác xa với vẻ âm u của khu rừng lúc nãy. -Dừng lại đi. Lại là âm thanh đó, lần nữa vang lên với tôi, thật ra là có ý nghĩa gì đây ? Nhắc nhở hay cố ý phá đám tôi. Trong khoảnh khắc tôi định lên tiếng để hỏi, thì tôi bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh dậy. Tôi bàng hoàng ngồi dậy, nhìn xung quanh, cuối cùng tôi cũng đã trở về hiện thực. Với tay cầm chiếc điện thoại, tôi không nhìn vào màn hình, lên tiếng nói: -Alo, là Y Dao đây. -Con đã về chưa ?_ Trong điện thoại là giọng nói của mẹ tôi. Chắc bà lo lắng, nên đã gọi về hỏi thăm. -Là mẹ à ? dạ con về rồi ạ. Còn mẹ khi nào mới về_ Tôi quan tâm hỏi. -Chắc 9 giờ tối mẹ về. Con ở nhà ăn uống đầy đủ, nhớ đóng cửa cận thận vào_ Mẹ tôi dặn dò. Sau khi dặn dò tôi đầy đủ, thì mẹ có việc nên phải cúp máy, tôi cũng nhắc nhở mẹ đừng làm việc quá sức. Vì bây giờ tôi chỉ còn lại mẹ và anh trai, nên tôi thương họ lắm. Họ là tất cả những gì còn sót lại với tôi. ... Trở lại giấc mơ khi nãy, tôi không khỏi thắc mắc, liệu giọng nói đó là ai ? Nhưng cũng rất nhanh, tôi đưa nó ra khỏi bộ não của mình, nhanh chóng đi tắm rửa, sau đó dọn dẹp nhà cửa, ăn uống xong xuôi. Tôi đi lên phòng, làm cho xong bài tập của ngày hôm nay, sau đó soạn bài vỡ. Hoàn thành xong mọi thứ, tôi tắt đèn, bật cây đèn ngủ ngay cạnh chiếc bàn nhỏ nằm sát bên chiếc giường. Sau đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cho một ngày dài mệt mỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN