Y Dao Tề Truyện - Chương 3: Giấc mơ (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
235


Y Dao Tề Truyện


Chương 3: Giấc mơ (2)


23 giờ 39 phút.

Không gian rất tối, tôi chẳng có thể nhìn thấy gì cả. Đưa bàn tay ra giữa khoảng trung vô định, chỉ là một màu đen mù mịt không thấy lối về. Và tôi có cảm giác rất quen thuộc, nhưng không nhớ nổi sự thân quen đó là gì ?.

Bỗng có một luồng sáng từ xa bừng lên, làm sáng chói cả một vùng trời âm u. Tôi chau mày nhắm mắt, vội đưa tay trái lên che đi ánh sáng đang cố chiếu thẳng vào mặt tôi.

Cố mở mắt từ từ, tôi thấy phía xa có một cái gì đó. Lê chân đi từng bước nặng nề lên phía trước, nơi mà có luồng sáng kì lạ kia. Đập vào mắt tôi là hình ảnh khá mờ ảo của…

-Là nhà ư ?? Còn…có… hoa Cẩm Tú Cầu sao..?.

-Cẩm…Tú…Cầu?_ Ngẫm nghĩ thật lâu, miệng không ngừng lặp đi lặp lại. Hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải. Trong mơ, tôi cố gắng kiểm soát mọi kí ức của bản thân, chắc chắn rằng tôi đã từng biết đến nơi này.

Lúc này đây, tôi không khỏi ngạc nhiên thốt lên, khi nhớ ra được điều quan trọng: -A.. Nhớ rồi!! Là nó… ngôi nhà trong giấc mơ hồi chiều…

Nhưng sao trình tự sắp xếp không thay đổi. Nếu là mơ, chắc hẳn mọi thứ sẽ trở nên rối loạn, và đặc biệt sẽ không lặp lại cùng giấc mơ quá nhiều lần.

Hơn thế nữa, là vì sao thời điểm của ngôi nhà lại ngừng quay, và tôi lại một lần nữa có mặt tại đây ?.

Hàng loạt câu hỏi không được giải mã nằm quanh quẩn trong đại não của tôi. Đây đúng là một giấc mơ kì lạ.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

Ánh sáng vẫn như vậy, chẳng dịu đi tí nào. Làm tôi chẳng thấy rõ gì, nhưng cũng nhờ nó mà tôi có thể nhìn thấy đường đi một cách dễ dàng. Mặc dù, bóng tối là thứ điểm yếu của tôi cần chú ý, chỉ sau những bé ma dễ thương đáng nguyền rủa.

Bỗng ở đâu, một cơn gió thổi mạnh về phía tôi, làm những cánh hoa Cẩm Tú Cầu không tự chủ mà bay lên cao, hòa vào làn gió vô tình kia, khung cảnh chẳng khác gì khi ở bồng lai tiên cảnh.

Cũng là lúc những ánh sáng chói lòa được ví như thế giới Mặt Trời kia cũng dần dịu lại.

Ngay tại ngôi nhà đó, tôi thấy có một người con trai, với thân ảnh thanh tao, mái tóc ngắn đang bay theo nhịp gió. Xung quanh anh ta như toát lên một vầng hào quang sáng rực vậy. Tôi không thấy được khuôn mặt đó, vì anh ta quay lưng về phía tôi. Và tôi cũng không biết, anh ta đã xuất hiện từ khi nào.

Ngẫn người trong giây lát, không biết tôi lấy sự dũng cảm ở đâu ra, mà thốt lên từng câu chữ rõ ràng, giọng nói hòa vào từng nhịp: -Anh là ai ?.

Im lặng.

Không một tiếng trả lời.

Đến khi tôi cảm thấy, bản thân định hỏi thêm gì đó, thì bỗng.

1 giây.

2 giây.

3 giây.

Người con trai đó từ từ xoay lưng lại, và tôi đã sắp thấy được khuôn mặt ấy thì…

< ...Ầm... Ầm... >

-Ưm…_ Tôi mở mắt nhìn xung quanh, miệng khẽ rên lên một tiếng nhỏ, sau đó mệt mỏi kéo chăn ra khỏi người.

Tôi ngồi dậy cố xỏ chân vào đôi dép lông thú hình Đôraêmon, rồi đứng lên đi lại phía cửa sổ, miệng lẩm bẩm: -Mưa rồi sao ?.

Nhanh chóng đóng cửa sổ lại, tôi đi về chiếc giường thân yêu của mình. Mọi người đừng lấy làm lạ, vì sao tất cả đồ trong sinh hoạt của tôi đều có liên quan đến Chú Mèo Máy Đôraêmon. Đơn giản vì tôi thích nó, ngay cả phòng tôi cũng đều trang trí hình Đôraêmon.

Lúc nhỏ tôi đã từng ước mình sẽ có một người bạn như Đôraêmon, để khi nào gặp khó khăn, chỉ cần đưa ánh mắt cún con và bảo: “Đôraêmon, giúp mình với” thì mọi chuyện sẽ xong ngay. Đôi lúc tôi cũng thấy mình quá trẻ con với lối suy nghĩ ấy, nhưng con người mà, dù người lớn hay con nít, cũng sẽ có một suy nghĩ đáng yêu giấu kín như vậy.

Tôi ngã người nằm xuống giường, bất chợt đưa tay lên trán: -Giấc mơ, ngôi nhà, và người con trai.

-Thôi không nghĩ nữa, ngủ tiếp thôi, không thì mai lại phải chạy đua với thời gian nữa_ Nói là làm, tôi mặc kệ chúng là điềm gì, có ý nghĩa như thế nào, tôi cũng chẳng quan tâm. Vội ôm gấu bông vào người, dụi mặt vào bộ lông mềm mịn, đánh một giấc đến sáng.

Mặc kệ tương lai phía trước là gì, chỉ cần sống với câu châm ngôn thế kỷ của tôi “Hãy luôn tươi cười thì may mắn sẽ đến”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN