Y Dao Tề Truyện - Chương 17: Chúng Ta Được Cứu Rồi Sao (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Y Dao Tề Truyện


Chương 17: Chúng Ta Được Cứu Rồi Sao (1)


Mặc dù chạy không được bao xa, nhưng có thể kéo dài một chút thời gian, như thế Mẫn Di sẽ không bị ăn thịt.

-Bây giờ bọn tớ sẽ dụ nó, cậu lựa thời cơ thích hợp, quay lại cứu Mẫn Di_ Âu Giao mồ hôi nhễ nhại lên tiếng nói.

Không những Trúc Lam bất ngờ, kể cả Bạc Ngôn lẫn Tiêu Nhiễm cũng thế. Cô bé Âu Giao của họ, là một người khá nhút nhát, khi hoảng sợ cũng chỉ biết khóc. Lúc nào cũng nói những câu ngớ ngẩn, hoặc thắc mắc vài thứ không đáng.

Nhưng hôm nay, bọn họ không ngờ đến… Một người yếu đuối như Âu Giao lại có thể thốt lên những lời nói đau lòng và cảm động như vậy.

-Nhưng…_ Trúc Lam nghe vậy, định nói thì bị ngăn lại.

-Không nhân nhượng gì cả… Mau…_ Âu Giao bình tĩnh nói, trong thanh âm có chút đứt quãng.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

Muốn để Trúc Lam quay lại một cách an toàn, thì họ cần nắm chắc phần thắng trong tay. Liều mạng với chúa tể sơn lâm, là điều người bình thường không thể làm được.

Nhưng cũng hết cách rồi, đã nhây đến mức này. Thì phải cố thôi…

Một là họ ngã xuống.

Hai là con Hổ kia phải bỏ cuộc.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

-Đến lúc rồi_ Bạc Ngôn nhìn cả đám, lên tiếng nhắc nhở.

Hiểu được chủ ý, Trúc Lam lấy hết sức bình sinh, sau đó quay đầu chạy ngược lại, nơi con Hổ đang cố đuổi theo phía sau.

-Mày sẽ làm được…Aaaa…_ Trúc Lam trấn an bản thân, nhất định phải có lòng tin vào chính mình.

Nhanh chóng cởi áo khoác đang cột vào eo ra, nhỏ đem nó choàng ra sau lưng. Sau đó túm chặt áo khoác ôm sát cơ thể. Hai tay lúc này, đang bắt chéo hình chữ X.

Vốn dĩ làm như vậy, sẽ giúp nhỏ tránh đi sự đau đớn, khi ma sát cơ thể với mặt đất.

1 giây.

2 giây.

3 giây.

Và…

< ...Vụt... >

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

Khi thấy Trúc Lam quay lại, nó không hiểu nhỏ đang định làm gì. Nhưng nó chắc chắn một điều, lại có thêm một miếng mồi ngon dâng lên miệng.

Cứ như thế, con Hổ tăng nhanh tốc độ.

Bên này, Trúc Lam cũng không thua kém gì.

Hết cách rồi, đành phải cược thôi.

Ngay khoảnh khắc, con Hổ kia phóng bật lên cao cho một cú vồ thứ hai đầy chết chóc. Thì trăm ngàn lần tính toán của nó, lại không ngờ Trúc Lam có thể liều lĩnh đến thế. Dám thả người trượt xuống mặt đất, né đi cú vồ khắc nghiệt kia.

Cứ như một đoạn phim đang tua chậm.

Kẻ ở trên ngước nhìn người phía dưới, và ngược lại.

Mắt chạm mắt, cứ thế lướt qua nhau như chưa từng gặp gỡ.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

-Trúc Lam, tất cả trông chờ vào cậu_ Cả ba vui mừng nói lớn.

Khi chứng kiến cảnh tượng ấy, họ thật sự rất sợ hãi… So với lúc nhìn thấy Mẫn Di ngã quỵ xuống, cũng chẳng khác là bao.

Họ không nghĩ được gì nhiều, họ chỉ mong Trúc Lam có thể vượt qua được.

Cuối cùng thì người có lòng cũng được Trời Phật thương.

Sau khi thấy Trúc Lam, an toàn khuất bóng dần xa.

-Ê, con mèo to xác đầy lông hôi hám kia_ Âu Giao chỉ tay nói. Sau câu nói ấy, cả ba cùng đồng thanh lên tiếng: -Đối thủ của mày… là tụi tao.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

Trúc Lam vẫn cố ra sức chạy, nhỏ mặc kệ đôi chân đã mỏi mệt, mặc kệ mồ hôi cay xòe đang tuôn ra.

Không lâu sau, nhỏ cũng đến được nơi cần đến.

-Mẫn Di… Chờ tớ một chút… Ha… Tớ sẽ quay lại nhanh thôi_ Trúc Lam đau lòng nói.

Đáp lại lời nhỏ, chỉ là khoảng không tĩnh lặng.

Chẳng có một tiếng động nào vang lên.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
•~• Về phía An Khả •~•

-Có tiến triển gì mới không ?_ Lục Y lo lắng hỏi, một câu nói như thay mặt cho tất cả mọi người ở đây.

-Tuy chưa có thể liên lạc được với họ, nhưng các cậu nhìn đi_ An Khả chỉ tay vào màn hình trên máy tính, nơi có luồng sóng radar mạnh mẽ đang phát tán: -Theo máy phân tích dữ liệu cho thấy, cộng với sự liên kết của bluetooth, thì tớ chắc chắn rằng họ đang ở đó.

-Vậy chúng ta mau đi thôi_ Tất cả mọi người vội vàng lên tiếng.

-Đông như vậy, nếu đi sẽ rất bất tiện_ Hà Noãn ngẫm nghĩ nói.

-Nhưng mà…

-Đúng vậy, nên mọi người cứ ở lại đây. Giao việc đi tìm cho nhóm chúng tôi. Cũng tránh trường hợp, nếu họ quay về, mọi người có thể giúp đỡ họ_ Tôi gật đầu nói.

-Vậy các em nhớ phải cẩn thận_ Cô Hà Mai và thầy Tư Ngôn dặn dò nói.

Sau khi đã chuẩn bị xong, nhóm chúng tôi nhanh chóng lên đường. Bước đi trong sự trông chờ, lẫn lo lắng của mọi người.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
•~• Trên đường đi •~•

-Đây là gì vậy ?_ Hà Noãn thắc mắc hỏi.

-Cái này hả… Các cậu nhìn cho kĩ nha_ An Khả mỉm cười nói, trong khi tay đang cầm một trái nho màu hồng, ở giữa có hình trái tim bé xíu.

< ...Bùm... Bùm... >

-Khụ… khụ…_ Chúng tôi che miệng lại ho sặc sụa, bất mãn nói: -Nguy hiểm quá.

-Đây là phát minh số 032 với tên gọi < Quả xua đuổi > chỉ cần nhấn vào mặt trái tim, rồi quăng nhanh trái nho xuống, nó sẽ lập tức nổ ra, sau đó đi kèm với làn khói hồng huyền ảo. Hơi khói này sẽ bay và lan ra nhanh nếu gặp gió. Chỉ cần ta đứng trong làn khói này, tất cả thú dữ sẽ chẳng làm hại được chúng ta. Vì trong hơi khói, có tiết ra một chất gây mê, có ảnh hưởng cực mạnh. Thú dữ nào chỉ cần ngửi phải hơi khói này, nhất định sẽ ngủ li bì trong vòng 24 giờ.

-Cho nên các cậu hãy dùng cái này. Nó là < Kẹo tan giải > chỉ cần ngậm nó vào, các cậu sẽ tránh được hơi khói của < Quả xua đuổi > cho dù có ngửi nhiều bao nhiêu cũng không bị ảnh hưởng. Nhưng tác dụng chỉ kéo dài được 5 giờ đồng hồ thôi.

-Woaaa… Cậu lợi hại thật_ Thiên Vũ phấn khích reo lên.

-Nói nhiều quá, mau ngậm vào đi_ An Khả lắc đầu nói.

….

Cứ như vậy, chúng tôi đi mà không cần phải lo lắng có thú dữ rình rập. Nhưng được cái này thì lại mất cái kia.

Với làn khói dày đặc này, làm sao mà chúng tôi có thể đi qua nó một cách dễ dàng đây, có khi chưa đi được bao lâu đã lọt hố, đâm phải cây mà quyên sinh cũng nên.

-Làm sao đây An Khả, chúng tớ không thấy gì phía trước cả_ Tôi nhăn mặt nói.

-Không cần phải lo, đeo < Kính nhìn xuyên thấu > này vào, thì cho dù là khói hay bức tường kiên cố, đều không thể làm khó nó_ An Khả lấy ra 5 cái kính, đưa cho chúng tôi, sau đó nói tiếp.

-Nó được phát minh ra nhằm để con người có thể thấy được dòng đời của hệ sinh thái, hóa thạch,… Và biết được tuổi đời lâu dài của chúng. Mà không cần phải mổ xẻ một cách phức tạp. Chỉ cần xoay nút giữ vị trí, nó sẽ cho ta hình ảnh rõ nhất, kèm với độ đo lường niên đại.

Chúng tôi nghe xong, cũng không dám phát biểu gì thêm, ngoan ngoan làm theo. Và nhanh chóng bước theo sau An Khả.

Nhìn nhỏ nhắn vậy thôi, đụng vào có ngày nằm xuống mà không hay.

Nên đừng dại mà chọc giận cô nàng này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN