Y Dao Tề Truyện
Chương 5: Chiếc vòng của ba
Bầu không khí của buổi sáng thật trong lành, những tán lá cây đang lay động và chạm nhẹ vào nhau, tạo nên những âm thanh xào xạc, hòa vào tiếng chim sẻ hót líu lo vang cả một vùng trời.
Tôi thả hồn mình vào những cơn gió nhè nhẹ dịu êm, mặc cơ thể lướt nhẹ trên chiếc ván trượt của mình. Thật là yên bình, ước gì khoảnh khắc này ngừng lại, dù chỉ một chút thôi cũng đủ lắm rồi.
Vì hôm nay đến nhóm tôi trực nhật, và người làm cùng tôi chính là An Khả, nhưng khi tôi vào lớp thì vẫn không thấy ai cả, thường thì giờ này cô đã đến rồi, đơn giản vì cô không muốn tôi phải đợi. Nhưng có thể, hôm nay tôi lại đến quá sớm cũng nên.
Nghĩ như vậy, nên tôi đi thay nước trong bình hoa trước. Tôi đi ngang qua phòng giáo viên, dường như mọi thứ trở nên im lặng đến lạ thường. Không lẽ, bản thân tôi hôm nay đi rất sớm ư??
Nhưng sao có thể được, lúc ra khỏi nhà đã là 07 giờ 30 phút, tôi đến đây cũng mất gần 15 phút dạo chơi. Mà 08 giờ 30 phút đã bắt đầu vào lớp. Mỗi ngày khoảng giờ này đã có học sinh cũng như giáo viên đến rồi chứ, sao hôm nay lạ thế nhỉ…
Thở dài chán nản, tôi cũng không muốn nghĩ thêm nữa, tôi nhanh chóng thay nước cho bình hoa xong, rồi rảo bước về lớp, nhưng khi tôi mở cửa ra thì…
< ...Choang... >
Tiếng vỡ của bình hoa rơi xuống mặt đất lạnh lẽo, tạo nên một cảm giác chói tai, thê thảm.
Tim tôi lúc này đập rất nhanh, nhanh đến mức tôi có thể nghe rõ được từng nhịp đập nơi lòng ngực. Hơi thở bắt đầu trở nên khó khăn, mắt tôi mở to cực hạng, đến nổi con ngươi của tôi có thể rớt ra bất cứ lúc nào cũng được. Cổ họng như nghẹn lại, khiến tôi chẳng thể nào thốt lên nổi âm thanh gì.
Cái tôi nhìn trước mắt bây giờ, chính là ngôi nhà trong giấc mơ hôm trước.
Nhưng tại sao tôi lại thấy nó ? Tôi đâu có ngủ, tôi còn nhớ rất rõ mình đi thay nước bình hoa, nhưng khi trở về lớp thì mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Nhưng lần này, trong ngôi nhà ấy lại là sự xuất hiện của người con trai đó, và khi anh ta từ từ xoay người về phía tôi, không gian xung quanh tôi như ngừng quay, mọi thứ đều đứng im. Cứ như có một sức mạnh vô hình nào đó làm nên.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
-Dao Dao, sao cậu lại thẩn thờ như vậy_ Trước mặt tôi là cô bạn An Khả, với vẻ mặt lo lắng, tay không ngừng lay lay vai tôi, sốt ruột nói: -Cậu làm sao vậy, không khỏe ở đâu à ? Nói tớ nghe, tại sao bình hoa lại bể, có chuyện gì với cậu sao ? Dao Dao.
-À không… tớ không sao, chỉ lúc nãy tay tớ trơn, nên cầm bình hoa không vững_ Lúc này đây, tôi đã hoàn toàn trở về hiện thực, đưa mắt nhìn người trước mặt, tôi cố rặn ra một nụ cười thật tươi, đồng thời trấn an cô bạn thân.
-Nhưng tớ thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm_ Cô nhìn chầm chầm vào khuôn mặt tôi, giọng có chút run run vì lo lắng.
-Cậu đừng lo, tớ không sao đâu_ Tôi lắc đầu, mỉm cười nói.
An Khả là một cô gái rất tốt, là bạn thân duy nhất của tôi, nhưng tôi đã làm cô phải lo lắng cho mình. Cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định sẽ không bao giờ làm cô phải lo lắng, sợ hãi như vậy nữa.
Sau đó, tôi và An Khả cùng nhau dọn dẹp những mảnh vỡ của bình hoa. Buổi học ngày hôm nay trôi qua một cách tẻ nhạt, thật ra là do tôi chẳng thể nào tập trung được, khi trong đầu suy nghĩ vẫn không thể nguôi.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
Về đến nhà, tôi mệt mỏi bước vào, nhìn thấy mẹ đang ở phòng khách. Vừa thấy tôi, bà quan tâm hỏi thăm. Nhưng tôi cũng chẳng để tâm lời quan tâm ấy vào lòng, vì giờ lòng tôi đủ nặng trĩu rồi, tôi chào mẹ, như không để mẹ hỏi thêm gì, tôi liền lê bước nhanh lên phòng.
Sau đó quăng cặp lên bàn học, còn tôi thì ngã người nằm xuống giường. Nhưng không tài nào chợp mắt được, tôi lại nhớ đến chuyện lúc sáng…
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
•~• Nhớ lại chuyện ở lớp •~•
…
Nhưng lần này, trong ngôi nhà đó lại là sự xuất hiện của người con trai đó, và khi anh ta từ từ xoay người về phía tôi, không gian xung quanh tôi như ngừng quay, mọi thứ đều đứng im. Cứ như có một sức mạnh vô hình nào đó làm nên.
Và khoảnh khắc ấy, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của người con trai ấy, tuy có chút mờ ảo, nhưng cũng chẳng là gì, khi tôi vô tình chạm vào đôi mắt kia… Trong lòng tôi chỉ biết thốt lên hai từ “Cô đơn”.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
Trở về hiện tại, tôi vẫn không quên được ánh mắt ấy, nó có gì đó rất cô độc, và lạnh lẽo. Tôi vẫn không thể hiểu được ý nghĩa của giấc mơ kì lạ này. Và điều làm tôi sợ hãi nhất, đó chính là, nó đang dần khống chế cuộc sống tôi, không cho tôi một lối thoát nào, kể cả trong mơ lẫn hiện thực…
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, vọng vào là giọng nói của mẹ tôi: -Mẹ vào được không con.
-Dạ mẹ_ Tôi bật dậy ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn mẹ từ từ đi về phía tôi.
Mẹ ngồi xuống cạnh tôi, trên tay cầm một cái hộp màu đen được điêu khắc tinh xảo, mang một nét gì đó, đậm chất cổ xưa.
-Chiếc hộp này là của ba con_ Mẹ nhìn tôi và nói.
-Là…là thật sao mẹ_ Khi nghe mẹ bảo thế, tôi không nén nổi xúc động, vội chồm người lên phía trước, hết nhìn vào chiếc hộp rồi lại nhìn vào mẹ mà nói.
-Đúng vậy, trước khi ba mất đã đưa nó cho mẹ. Nhờ mẹ đưa lại cho con_ Mẹ im lặng một chút, rồi nói tiếp: -Nhưng vì lúc đó con còn quá nhỏ, cũng như tránh làm hư hại đồ trong hộp, nên mẹ không nói cho con về sự xuất hiện của nó. Nhưng bây giờ, con cũng đã lớn, có quyền được biết về nó.
Mẹ đưa tôi cái hộp đó, bất giác bà ôm tôi vào lòng, tôi có thể cảm nhận được sự bi thương trong cái ôm đó, tôi vội đưa tay ôm lấy mẹ, gục đầu vào hỏm vai gầy gò của mẹ, như cố trấn an rằng “sẽ không sao đâu” mặc dù tôi không biết tại sao lại thế.
Nhìn mẹ rời khỏi phòng tôi, lúc bà đóng cửa lại, không quên dặn dò tôi ngủ sớm. Sau đó căn phòng lại trở về sự yên tĩnh với sự vốn có của mình.
Nhớ lại năm đó tôi cũng chỉ là cô nhóc 2 tuổi, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Đến khi tôi đủ nhận thức, cũng là lúc tôi nghe mẹ kể, ba tôi mất là do bệnh nặng. Cũng đã 10 năm rồi…mọi thứ nhanh thật.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
Tôi vội mở cái hộp ấy ra, bên trong là một chiếc vòng cẩm thạch màu xanh lục bảo, rất đẹp và sáng bóng. Đem vào tay trái, tôi ngắm nhìn chiếc vòng, trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa. Nước mắt cũng vì thế mà từ từ chảy xuống khuôn mặt tôi.
Bước ra hướng cửa sổ, tôi ngắm nhìn bầu trời lúc chiều tà, mỉm khẽ nói: -Ba ơi, con nhớ ba lắm…
Nhưng tôi lại không thể biết rằng, ngay khi giọt nước mắt rơi trúng vòng thạch. Thời điểm đó, chiếc vòng ấy đã lóe lên một ánh sáng mờ nhạt, rồi nhanh chóng vụt tắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!