Y Dao Tề Truyện - Chương 6: Thông báo mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Y Dao Tề Truyện


Chương 6: Thông báo mới


-Hôm nay cô có một thông báo muốn nói với lớp chúng ta_ Cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng, nhìn bao quát lớp nói.

Cả lớp đều im lặng, ai cũng hướng mắt trông chờ vào câu nói tiếp theo của cô.

-Thứ năm tuần này, hiệu trưởng sẽ tổ chức cho trường ta một buổi cấm trại ngoài trời tại Sơn Thủy Đình. Nhà trường cũng sẽ gửi tin nhắn điện tử về cho phụ huynh.

Cả lớp ai nấy đều vui sướng. Không ngừng hò hét vỗ tay, cũng phải thôi cấm trại mà, ai lại không thích chứ. Tôi rất náo nức đến ngày hôm đó. Sau khi thông báo xong, cô chủ nhiệm lại tiếp tục công việc giảng dạy. Và chúng tôi cũng tiếp tục công việc làm gà chết của mình.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

Giờ ra chơi, tôi và An Khả, cùng hai cô bạn là Lục Y và Hà Noãn, ra sân sau của trường ngồi giải lao và dùng cơm. Tuy nhà trường có căng tin, nhưng chúng tôi lại không thích vào đó, vì nó quá ồn ào. Một nơi yên tĩnh như sân sau, thì thoải mái hơn.

-Hộp cơm của Lục Y trang trí thật dễ thương_ Tôi nhìn cô bạn tóc xoăn ngắn ngang vai, với khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu nói.

-Hì, hộp cơm của Y Dao cũng vậy, những bé thỏ được cắt tỉa bằng cà rốt, đáng yêu làm sao ?_ Lục Y đưa ánh mắt lấp lánh, nhìn tôi hết lòng khen ngợi.

Tôi mỉm cười vui vẻ nói: -Là mẹ làm cho tớ đó.

-Cậu sướng quá rồi Y Dao_ Hà Noãn là cô bạn có đôi mắt đẹp, gương mặt lai của Đức, ngưỡng mộ nhìn tôi nói.

-Cơ mà, sao từ nãy giờ không thấy Thiên Vũ_ Lúc này An Khả mới lên tiếng nhắc nhở.

-Hờ, không có cậu ấy lại đỡ phải nghe những câu đố không căn cứ_ Hà Noãn lắc đầu, chán nản nói.

-Ahi, có cậu ấy thì thêm vui_ An Khả và Lục Y đồng thanh nói.

-Trời, bó tay hai cậu_ Hà Noãn đưa hai tay bắt chéo thành chữ X. Làm chúng tôi không nhịn được mà bật cười vui vẻ.

Bốn người chúng tôi, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rã với nhau về chủ đề cấm trại tuần này. Thời gian giải lao cũng hết, tôi và các bạn nhanh chóng dọn dẹp khu vực dùng cơm của mình. Sau đó cùng nhau trở về lớp học.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

-Oápp, cuối cùng cũng hết tiết_ Tôi vươn vai mội cái, đưa tay lên che đi cái ngáp dài.

-Ahi, hôm nay mỏi mệt nhỉ Y Dao_ An Khả xách cặp lên, nhìn tôi mỉm cười nói.

-À à… cũng có một chút_ Tôi gãi đầu nói.

Chào tạm biệt mọi người, tôi nhanh chóng đi về nhà. Đơn giản vì muốn nói về buổi dã ngoại đợt này với mẹ, mặc dù tôi biết chắc nhà trường sẽ nói với phụ huynh. Trên đường về, tôi vui vẻ cất tiếng hát, mặc cho những cơn gió thổi vào tóc tôi.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

Về đến nhà, tôi chào mẹ, rồi nhanh chóng cất cặp, sau đó tắm thật nhanh.

-Là là là la la là la…_ Tôi bước nhanh vào phòng ăn, miệng không ngừng hát líu lo như một chú chim nhỏ.

-Em hát nhỏ thôi, kẻo nhà sập vì giọng hát oanh vẻ thỏ thẻ, chim sẻ chạy đàn của em đó_ Giọng anh trai tôi đầy ý châm chọc.

-Ủa, hôm nay anh không đi làm sao ?_ Vì quá vui vẻ, đến nỗi không chú ý người đứng trong bếp, nên bất ngờ, quan tâm hỏi.

-Có, lát nữa anh đi_ Anh trai tôi cở tạp dề ra, nhướn mày nhìn tôi nói tiếp: -Bộ em không xem bảng kế hoạch sao ?

-Em không để…ý_ Nhưng khi tôi trực nhớ ra điều gì đó, vội hét lớn với người con trai phía trước: -Ai nói anh em hát tệ chứ, grừuu. Anh chẳng có khiếu thưởng thức âm nhạc gì cả_ tôi khoanh tay, đưa vẻ mặt của một chuyên gia về Âm Nhạc Học nói.

-Anh có bảo giọng em tệ à, mới nhỏ mà đã bị lãng tai rồi. Chắc về già phải đeo máy trợ thính_ Anh trai vừa nói xong, đi lại xoa đầu tôi, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Lúc này mẹ tôi từ ngoài đi vào, nhìn thấy mặt tôi đỏ lên vì giận, bà mỉm cười nói: -Hai anh em lại cãi nhau nữa à.

-Anh trai thật quá đáng, bảo con bị lãng tai, còn nói sẽ mua máy trợ thính khi con về già_ Tôi đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt nghi ngút lửa.

Ngẫm lại một chút, lúc nãy anh trai có bảo sẽ mua máy trợ thính cho mình không ta ?? Có không nhỉ ?? Mà kệ, không quan tâm, dù gì anh trai mới là người khơi màu chiến tranh.

Lúc này, bên ngoài anh trai tôi lớn tiếng bảo: -Thôi con đi làm đây, anh đi nha khủng long.

Tôi nghe vậy, vội vàng chạy ra cửa bảo: -Anh không ăn gì sao ?

-Chỗ làm anh có bao cơm, với lại sức ăn của khủng long mạnh lắm, anh ăn hết rồi, kẻo em lại dành ăn với Dao nhỏ thì sao.

-Anh mới dành ăn với Dao nhỏ…_ Tôi còn định nói thêm nữa, mà anh trai đã đóng cửa lại và đi rồi. Đành ôm cục tức vào bữa ăn, chỉ mong có thể nuốt trôi luôn nó.

Con Dao nhỏ mà anh tôi nhắc đến, là một chú cún con mới chào đời, do mẹ tôi được một người bạn tặng vào sinh nhật vừa rồi, nó có bộ lông màu nâu, thuộc dòng chó Alaska.

Cũng đâu đáng để nói, cho đến khi anh trai tôi đặt cái tên cho nó, mặc cho tôi kiên quyết không chịu, nhưng anh vẫn kêu như thế, vì bảo tôi và nó giống nhau, còn bảo nhiều khi tôi là con rơi con rớt thời loạn lạc được nhặc về cũng nên.

Trời ơi, như vậy có tức không chứ hả. Sẽ có một ngày nào đó, tôi phải khiến anh trai tôi trả giá, hehehe… Sắp đến rồi ahaha…

Nhưng nghĩ lại, thì tôi thắc mắc vô cùng, sau không tặng nó lớn lớn một tí, lại tặng con mới sinh ra.

Cho nên ngoài việc học ra, tôi còn kiêm luôn nghề giữ trẻ. Haizz cuộc sống mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN