Y Dao Tề Truyện - Chương 9: Hoa Kanhizakura
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Y Dao Tề Truyện


Chương 9: Hoa Kanhizakura


Bước đi trên con đường đến trường, trong lòng có chút phấn khích.

Hôm nay tôi không mang theo ván trượt, tôi thích cảm giác được đi bộ như thế này hơn. Không nhanh, không chậm, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ không khí trong lành, ấm áp của đất trời mùa thu.

Một cơn gió lạ thổi mạnh qua, thay như lời chào buổi sáng tốt lành với tôi. Làm cho những cánh hoa Kanhizakura (1) không tự chủ mà bay phất phơi trong gió.

Tôi dừng chân lại, ngước ánh mắt dịu dàng trong trẻo ngắm nhìn, rồi vội đưa hai tay lên đón nhận một cánh hoa Kanhizakura l, đang rơi nhè nhẹ xuống.

Trong lòng trở nên ấm áp, miệng tôi khẽ nói: -Woaaa… Đẹp quá.

Sau đó.

Tôi cho cánh hoa Kanhizakura vào một ngăn nhỏ của balô, rồi bước đi đầy tiếc nuối. Giá gì tôi có thể ở lại đây thêm một chút thì tốt biết mấy.

-Tạm biệt, đã tặng tôi một cánh hoa_ Sau lời cảm ơn, những cây Kanhizakura nằm ở hai bên vệ đường khẽ lung lay, như thể đang chào tạm biệt tôi.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

-Dao Dao đến rồi kìa mọi người_ An Khả vui vẻ nói, khẽ đưa tay chỉ về phía tôi, khi thấy tôi từ ngoài cổng đi vào.

-Đúng rồi_ Hà Noãn nhìn hướng tay An Khả chỉ.

Sau đó, cả Hà Noãn lẫn Lục Y vội giơ cao hai tay lên trời, vẫy vẫy, miệng không ngừng hô lớn: -Ở đây nè Y Dao.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

Tôi bước vào trường, đảo mắt nhìn xung quanh. Hôm nay mọi người đến sớm thật, ai nấy đều đang cười nói một cách vui vẻ. Còn tôi thì đang tìm kiếm vài bóng hình quen thuộc, và rất nhanh để tôi bắt gặp được.

Vội đưa tay lên cao để ra hiệu rằng tôi đã thấy mọi người, sau đó bước thật nhanh về phía họ.

-Chào mọi người_ Tôi cười tươi nói: -Hôm nay đông vui ghê ha.

-Ai cũng đều háo hức mà. Cả Y Dao cũng vậy_ Lục Y cười híp mắt nhìn tôi.

-Hihi. Cơ mà… sao Hà Noãn đem nhiều đồ thế_ Tôi ngơ ngác hỏi.

-À cái này hả_ Nghe câu hỏi của tôi, Hà Noãn chỉ tay về hai cái túi khổng lồ nằm cạnh mình, rồi nhìn tôi nói: -Không phải của tớ đâu, mà là của tên Thiên Vũ đấy. Nhắc mới nhớ, tên đó chạy đâu ra ta ?_ Nói xong câu đó, Hà Noãn xoay người nhìn xung quanh. Miệng không ngừng lẩm bẩm “đi đâu rồi nhỉ”.

-Lúc đầu tớ còn tưởng Hà Noãn đi tị nạn chứ_ Lục Y vừa nói, vừa che miệng mình lại, ngăn tiếng cười sắp phát ra.

Sau khi nghe câu nói của Lục Y, cả ba chúng tôi đều nhìn nhau cười, làm Hà Noãn phải nhăn mặt, nhưng rồi cũng hòa nhịp vào cùng chúng tôi, tạo nên âm thanh vui vẻ, sảng khoái.

-Sao cậu nãy giờ không nói…_ Tôi xoay qua nhìn An Khả, khi không nghe thấy giọng nói của cô, nhưng chưa kịp thốt hết câu thì tôi đã giật mình hét lên: -Aaaaa….

-Ahi, nãy giờ tớ bận quay cậu, nên đâu thể nói được_ An Khả cười rõ tươi nhìn tôi, sau đó nói tiếp: -Cái máy quay này, là của anh trai gửi từ bên Đức về cho tớ. Anh bảo tớ quay thử xem chất lượng nó thế nào.

Sau đó, ngừng một chút, cô kề sát mặt mình vào mặt tôi mà nói: -Nhưng tớ thấy, một máy tốt như vậy, mà quay cảnh vật thì thật lãng phí. Suy nghĩ rất lâu, và tớ cảm thấy quay cậu là thích hợp nhất.

Thề là nghe xong, mặt tôi chỉ muốn mếu. Làm cho mọi người đều phải phá lên cười.

À quên nói với mọi người, gia đình An Khả chuyên về lãnh vực máy móc, công nghệ. Là một trong những công ty có tầm cỡ lớn. Không những thế, những thiết bị được làm ra đều dựa vào sở thích, và khả năng của khách hàng.

Hằng tháng công ty đều cho ra đời một sản phẩm mới, toàn là độc nhất vô nhị. Và đặc biệt, anh trai An Khả cũng là một người không thể xem thường, vì muốn đưa ngành nghề của gia tộc lên một tầm cao mới. Nên anh ấy đã chấp nhận đi du học nước ngoài, với ước muốn được học hỏi những điều chưa biết từ nước bạn.

Được nhất, vào sinh nhật hằng năm của cô, anh đều gửi về cho cô, một hoặc hai món bảo bối do anh chế tạo.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

Nhớ đợt tết năm ngoái, anh ấy có gửi về cho An Khả một cái camera. Nhưng nó chẳng bình thường như camera mà chúng ta từng thấy. Nó có hình dạng như một con ruồi nhỏ xíu. Chưa dừng ở đó, đương nhiên ruồi là phải biết bay rồi, nó còn có chức năng nghe, chụp hình. Và độ mượt, rõ của nó là 100%, chất lượng hình ảnh, video mang lại thì khỏi phải chê.

Còn nhớ hôm định mệnh kia, An Khả đã cho con ruồi camera, tạm gọi là vậy đi. Bay theo ngay sau thầy dạy Toán, và dùng nó để copy toàn bộ đề kiểm tra của thầy. Kết quả, ma không biết quỷ không hay. Chúng tôi đã đạt được số điểm tối đa. Làm cho thầy hôm đó một phen nhồi máu cơ tim, mà không biết thủ phạm là ai.

Tuy việc cô làm là sai, nhưng nhìn chung là đều vì chúng tôi, căn bản là nhà trường cấm việc dạy thêm, nhưng thầy Toán lại không chấp hành quy định, đã thế còn dạy qua loa, không nghiêm túc, cho đề kiểm tra toàn là những câu không có trong chương trình học, chỉ vì mục địch ép lớp phải học thêm bổ túc.

Rồi cuối cùng cả lớp quyết định nói chuyện này với cô chủ nhiệm. Làm Hiệu Trưởng một phen tức giận, kĩ luật nghiêm khắc thầy Toán.

Đúng là trời tạo nghiệp có thể sống, tự gây nghiệp không thể sống.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

Cho nên nói đi cũng nói lại, những phát minh của anh trai An Khả, thì không nên xem thường, kể cả cái máy quay mà cô đang cầm trên tay. Nghĩ như vậy tôi gật đầu cho suy nghĩ của mình.

-Đúng rồi đó, ahihi_ An Khả nhìn tôi cười đầy ẩn ý nói.

Mô phật, tim tôi đang nhảy liên hồi trong lòng ngực, như thể cô có khả năng đọc suy nghĩ người khác vậy. Vội vuốt ngực trấn an, trái tim bé bỏng của mình.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

-Xin mời các em lớp 6, nhanh chóng trở về lớp học, để thầy cô chủ nhiệm nói vài điều cần lưu ý về chuyến đi lần này.

-Xin nhắc lại. Mời các em lớp 6, nhanh chóng trở về lớp học, để thầy cô chủ nhiệm nói vài điều cần lưu ý về chuyến đi lần này.

Đó là giọng nói từ loa phát ra, sau khi nghe xong thông báo, tất cả mọi người đều quay về lớp của mình.

Trên lớp, cô chủ nhiệm nhắc nhở cũng như dặn dò về chuyến đi hôm nay, đó là những điều mà chúng tôi cần phải lưu ý, và không được làm trái.

Dặn dò xong, chúng tôi đi thành hàng dọc, nối nhau đi ra cổng, nơi mà có rất nhiều xe buýt đậu thành hàng dài. Mỉm cười thầm nhủ trong lòng “Sơn Thủy Đình, hãy đợi chúng tôi”

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
Ghi Chú

(1) Anh đào hoa chuông (danh pháp khoa học: Prunus campanulata) – tiếng Trung: 钟花樱花 – chung hoa anh hoa; tiếng Nhật: 寒緋桜 kanhizakura hay 緋寒桜 hikanzakura) hay còn gọi anh đào Đài Loan, là một loài thực vật có hoa thuộc họ Rosaceae, được Carl Johann Maximowicz miêu tả khoa học đầu tiên năm 1883.

Phân bổ của anh đào hoa chuông trải rộng từ miền nam Nhật Bản, đảo Đài Loan, miền nam Trung Quốc xuống đến miền bắc Lào, miền bắc Việt Nam. Anh đào hoa chuông được trồng rộng rãi làm cảnh quan ở Đài Loan và nó còn là biểu tượng của Nago, Okinawa tại Lưu Cầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN