Y Dao Tề Truyện - Chương 10: Cảm ơn bạn thân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Y Dao Tề Truyện


Chương 10: Cảm ơn bạn thân


Xe của lớp tôi, là xe màu đỏ có số 51.

Bước lên xe, chúng tôi đem balo cất trên kệ để đồ của xe buýt, và chỉ để ở ngoài những món ăn vặt cần dùng, sau đó mọi người nhanh chóng tìm và ổn định chỗ ngồi của bản thân.

Tôi và An Khả chọn cho mình hàng ghế gần cuối của xe, còn Lục Y và Hà Noãn ngồi ở ghế sau chúng tôi.

Xe buýt từ từ lăn bánh chạy nối tiếp nhau. Lúc này cô chủ nhiệm đi từ từ xuống, đưa cho chúng tôi bánh bao và nước uống. Cô bảo thay vì là cơm, nhưng do kinh nghiệm đi du lịch nhiều năm, cô đã rút được vài giả thuyết.

Đó chính là, ăn cơm tuy chắc bụng, nhưng đi đường xa, chúng tôi sẽ không ăn ngon được, có khi lại còn lười dùng. Nên đổi thành bánh bao, nhỏ gọn, ít, mà dễ ăn hơn nhiều.

Hmm… tôi cũng không biết kinh nghiệm cô chủ nhiệm đưa ra là đúng không nữa. Thôi kệ, đành cho là đúng chứ biết làm sao giờ.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

Nhận xong bánh bao và nước, tôi cũng không ăn liền, đem cất chúng đi. Vì ngồi phía trong, tôi có thể dễ dàng ngắm nhìn mọi hình ảnh chuyển động bên ngoài. Nhưng có điều, so với bên trong xe thì náo nhiệt, nhưng bên ngoài thì im lặng.

Như hiểu được suy nghĩ của tôi, An Khả lấy trong cái túi chéo nhỏ của mình ra một cái máy hình tròn màu đen trắng, có mặt của chú mèo máy Kuro, và một cái tai nghe cũng là hình cái tai của mèo Kuro, kèm theo là một cái máy tính xách tay dạng mini.

-Đây là phát minh của anh hai tớ, nó được dùng để kết nối với các phòng cách âm, những nơi mà ta rất muốn nghe, nhưng lại không có cách nào nghe được. Nó có thể dùng cho cả cửa kính. Đối với cự ly bên ngoài, sẽ cho ta nghe được âm thanh rõ nhất là khoảng từ 2-3km. Và tớ đặt tên cho nó là < Kuro nghe trộm >_ An Khả khuôn mặt nghiêm túc, nói một cách thao thao bất tuyệt (1).

Trong khi lúc này, tôi đã mắt chữ O mồm chữ A, nhìn chằm chằm cô bạn thân của mình. Ôi mẹ ơi, không tin được luôn…

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

Mọi người còn nhớ, có một chương trước tôi đã ước rằng “mình sẽ có một người bạn như Đôraêmon” không? Chính xác, là nằm ở chương 3 (tựa: Giấc mơ 2). Nhưng có lẽ bây giờ tôi không cần phải ước nữa, vì nó đã thành sự thật rồi không phải sao ?.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

-Sau cậu biết mà đem theo nó vậy_ Tôi tò mò hỏi.

-Chúng ta là gì? Là bạn thân đó. Nên những gì mà Dao Dao nghĩ, tớ đều quan tâm hết_ An Khả hướng mắt dịu dàng nhìn tôi cười và nói.

Khoảnh khắc lúc này như đang dừng lại giữa hai chúng tôi, sóng mũi tôi có chút cay cay khi nghe cô nói như vậy. Cô luôn quan tâm đến tôi từng những điều nhỏ nhặt, nếu nói gia đình hiểu tôi nhất, thì người ngồi bên cạnh tôi. An Khả sẽ chiếm vị trí thứ 2 rồi.

-Cảm ơn cậu…_ Tôi nắm lấy tay An Khả, mỉm cười thật tươi và nói.

Sau đó, cô nhanh chóng đặt < Kuro nghe trộm > lên mặt kính xe buýt, bỗng một ánh sáng màu đỏ nhạt xuất hiện xung quanh cái máy Kuro, tiếp đó cô bấm một vài dãy số có cả chữ, nhằm mục đích kết nối với bên ngoài. Xong mọi thứ, cô đưa cho tôi cái tai nghe, ý bảo tôi hãy đeo nó lên, nhanh chóng tôi đeo nó vào tai.

-Ở ngay bên phải tai mèo có một cái nút nhỏ màu đỏ, nó dùng để kết nối tai nghe với máy tính cầm tay mini của tớ. Cũng ngay cái nút đó, sẽ có một thanh âm lượng cảm ứng, để ta có thể điều chỉnh âm thanh theo ý muốn của mình_ An Khả hướng dẫn cho tôi.

Khi nghe xong, tôi làm theo những gì cô nói. Ấn vào cái nút ấy, kêu lên một tiếng ting nhỏ, rồi bỗng tôi nghe một giọng nói lạ vang lên “đã kết nối với thiết bị”.

Chớp mắt, thiết bị đã được kết nối với bên ngoài, và tôi nghe rất rõ âm thanh nằm bên ngoài mặt kính, nó không hề bị rè, hay đứt đoạn gì cả. Nhanh chóng áp hai tay lên thành kính, tôi vui vẻ nhìn ra bên ngoài, sau đó quay lại nhìn An Khả, tôi giơ ngón cái của mình lên, ý chỉ rất tuyệt. Cô thì mỉm cười nháy mắt tinh nghịch với tôi.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
Ghi Chú

(1) Thao thao bất tuyệt: là một (khẩu ngữ) (nói hoặc viết) liên hồi, hết cái này sang cái kia, tưởng như không bao giờ dứt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN