Y Dao Tề Truyện
Chương 11: Cấm trại
Trong xe, bác tài xế vẫn đang tập trung lái. Cùng tiếng cười đùa hăng hái của các bạn, khi nghe thầy Nhạc Tư Ngôn kể chuyện hài.
Không phải nói chứ, thầy ấy là bậc thầy về truyện cười, bạn mà nghe xong, chỉ có nước cười lăn cười bò. Và đặc biệt, thầy Tư Ngôn có cảm tình đặc biệt với cô chủ nhiệm Hà Mai của chúng tôi. Hơn hết nữa, là thầy ấy còn là giáo viên bộ môn lịch sự của lớp, cũng không phải là chủ nhiệm phụ trách của lớp nào.
Kèm theo đó là Hiệu Trưởng bảo rằng “Vì là cấm trại trong rừng, nên một lớp cần hai đến ba thầy cô giám sát, quản lý học sinh. Và đó, cũng là lí do thầy ấy có mặt trên xe chúng tôi.
Có thể xem, đó là một công đôi việc.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
Sau khi cảm nhận thế giới bên ngoài xong, tôi đem tất cả bảo bối trả lại An Khả, rồi chồm người về phía trước, để hưởng ứng theo không khí hài hước trong xe.
-Có một bả B ở xóm, qua nhà bà A chơi, sau đó hỏi bà A rằng: “Này, chàng rể mới của bà thế nào?”.
-Sau đó, bà A bảo:”Tất cả đều được, chỉ phải tội không biết đánh bạc!”.
-Bà B nghe xong, liền thắc mắc nói: ” Nhưng đó là ưu điểm của anh ta đấy chứ?”.
-Nghe thế bà A lắc đầu, nhìn lên trần nhà bảo: “Không, khuyết điểm lớn bà ạ. Thằng đó không biết đánh bạc nhưng cứ đâm
đầu vào chơi”.
Sau câu truyện của thầy Tư Ngôn kể, là một tràn cười hả hê, hòa lẫn tiếng vỗ tay đầy thích thú, trong đó có cả tôi. Làm cho cô Hà Mai cũng phải lắc đầu về độ hài hước của thầy.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
-Cậu đang xem gì vậy?_ Tôi tò mò hỏi, khi thấy An Khả đang chăm chú vào máy tính mini.
-Đây nè_ An Khả hướng màn hình máy tính về phía tôi, sau đó chỉ tay vào cái chấm nhỏ màu đỏ trên màn hình và nói: -Tớ đã lưu lại bản đồ khu vực nơi chúng ta đến, và cái chấm mà cậu thấy, đó lại đại diện cho xe của chúng ta. Và tớ cũng đã tham khảo qua tư liệu có sẵn về nơi này rồi.
-Cậu giỏi quá_ Tôi đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ “Trong tương lai cô không làm cảnh sát, thì uổng cho ngành nghề này quá rồi”.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
Cuối cùng sau bao nhiêu tiếng ngồi vật vã, khốn khó trên xe, thì cũng đã đến nơi. Chúng tôi vội lấy hành trang của mình xuống, và đi thành hành xuống xe. Ngước nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ khoảng 11 giờ đúng.
Trước mắt chúng tôi là một khu rừng rộng lớn, ánh nắng tràn ngập, chim hót líu lo bay lượn cả một bầu trời.
…
Tôi và các bạn chia ra thành hai top, và đi theo sự hướng dẫn của cô Hà Mai và thầy Tư Ngôn.
Đi theo lối của cánh rừng, sau khi đã tìm được một nơi tuyệt vời, bên cạnh con suối nhỏ. Thì chúng tôi quyết định sẽ dựng lều tại đây, nhờ có thiết bị của An Khả, mà chúng tôi đã xác định rõ vị trí, dù có đi xa cỡ nào, vẫn có thể quay về thành phố một cách an toàn.
…
Ngồi xuống nghỉ ngơi và dùng cơm, trước khi bắt tay vào công việc. Tôi vội vàng mở điện thoại ra, rồi nhập một vài dòng chữ với nội dung như sau:
[Chúng con đã đến nơi an toàn, mẹ đừng lo].
Rồi ấn nút gửi đi.
< ...Ting... >
Chưa đầy 1 phút, đã có tin nhắn gửi đến.
[Con nhớ chăm sóc tốt bản thân. Mẹ yêu con].
[Dạ. Con cũng yêu mẹ].
Thông báo với mẹ xong, tôi lại tiếp tục việc dùng cơm của mình. Vì tiêu chí của tôi là: “Có thực mới vực được đạo”.
…
Khi đã nạp đầy năng lượng cho cơ thể. Tôi có thể đảm bảo, với lượng pin này, chúng tôi có thể hoạt động tối ưu hoá đến tận đêm tối của ngày mới.
Sau đó, chúng tôi để tạm balô dưới đất, rồi mau chóng phân chia công việc với nhau. Vì làm việc tập nhóm, nên độ thành công là rất cao.
Vì lớp tôi có tổng cộng 30 bạn, bao gồm 15 nam và 15 nữ. Cho nên mỗi nhóm sẽ có khoảng 5 bạn, nam hay nữ tuỳ chúng tôi sắp xếp.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
-> Nhóm 1: Bạc Ngôn (nam), Âu Giao (nữ), Trúc Lam (nữ), Tiêu Nhiễm (nam), Mẫn Di (nữ): Nhiệm vụ nhặt cây làm củi, và dựng lều trại.
-> Nhóm 2: Hà Noãn (nữ), Lục Y (nữ), Y Dao (nữ), An Khả (nữ), Thiên Vũ (nam): Nhiệm vụ bắt cá.
-> Nhóm 3: Vũ Hội (nam), Bác Hải (nam), Tiếu Lợi (nam), Hà Tịnh (nữ), Hoãn Nhi (nữ): Nhiệm vụ tìm trái cây.
-> Nhóm 4: Túc Lâm (nam), Sàn Niệm (nam), Bân Hải (nam), Bân Huệ (nữ), Bách Tư (nam): Nhiệm vụ dựng lều.
-> Nhóm 5: Trần Trúc (nữ), Lam Uyển (nữ), Tôn Huyền (nữ), Hoắc Khang (nam), Thiên Uy (nam): Nhiệm vụ bếp núc.
-> Nhóm 6: Tần Trịch (nam), Thiếu Hận (nam), Mã Mã (nữ), Ái Lâm (nữ), Tiểu Mộc (nam): Nhiệm vụ dọn vệ sinh, và phụ giúp thầy cô.
Cứ như vậy, mỗi nhóm chia nhau ra hành động, và không quên đem theo những vật dụng cần thiết có trong nhiệm vụ được giao.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
-Nhóm 1 và Nhóm 3 đợi tớ một tí_ An Khả nói xong liền lấy từ trong balô ra một vài thứ, trong khi mọi người vẫn không hiểu chuyện gì.
-Đây là phát minh số 012. Nó là tai nghe bluetooth và đồng hồ la bàn kiêm bản đồ của khu rừng này. Tớ đã cài sẵn chương trình vào đó rồi, nó sẽ chỉ đường cho các cậu, khi các cậu đi quá xa khu vực an toàn. Đồng hồ sẽ reo lên để nhắc nhở. Có chuyện gì cứ dùng bluetooth để liên lạc với tớ_ An Khả đưa cho hai nhóm có khả năng đi xa tầm mắt của giáo viên, và dặn dò cũng như chỉ cách sử dụng.
-Cảm ơn cậu, An Khả_ Mọi người vui vẻ đón nhận, sau đó nhanh chóng rời đi trước khi trời tối.
Đúng là không thể xem thường cô gái bé nhỏ này. Cô chẳng khác nào Đôrêmon phiên bản 4.0.
Cho nên người xa có câu: “Xa tận chân trời, gần ngay trước con ngươi” là có thật…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!