Y Dao Tề Truyện - Chương 12: Chúng ta là một
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Y Dao Tề Truyện


Chương 12: Chúng ta là một


• Lắng nghe con tim này đây nè, đoán xem tôi đang nghĩ gì ? Và đoán xem tôi sẽ cảm nhân đều chi.

• Ước mơ kia không còn xa vời, và chẳng còn lạ khi tôi có bạn ở bên.

• Tôi sẽ không cần phải chạy khắp xung quanh để tìm… Bạn hỡi.

• Hãy mãu là bạn của nhau.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
•~• Hình ảnh các nhóm hoạt động •~•

-> Nhóm 1 <- Những tiếng bước chân khi vô tình giẫm lên vài chiếc lá rơi rụng của cánh rừng, âm thanh không quá lớn, nhưng khi dung hòa vào một nơi yên tĩnh, chỉ có vài tiếng lá cây xào xạc được vọng lại từ khắp mọi phía. Đến lúc này, ta có thể cảm nhận rõ, hơi thở đều đặn của mẹ thiên nhiên. Trong khu rừng ấy, bóng dáng của 5 thân hình bé nhỏ, đang nối tiếp nhau đi thành hàng. Và người dẫn đầu là cô bạn tên Trúc Lam, tiếp đến là Âu Giao và Mẫn Di, và cuối cùng là Bạc Ngôn và Tiêu Nhiễm. -Sao tớ cứ cảm thấy rờn rợn ấy_ Âu Giao lên tiếng, hai tay vội đan vào nhau, mắt ngó liếc xung quanh, cơ thể có hơi run rẩy. -Sau này xem truyện ít thôi, để tránh hù dọa bản thân, và cũng như mọi người_ Đi trước là Trúc Lam, cô khẽ lắc đầu, thở dài chán nản. -Nhanh tìm cây làm củi rồi về, chứ ở đây lâu, thì tớ không chắc tụi mình sẽ gặp phải chuyện gì đâu_ Tiêu Nhiễm bây giờ mới lên tiếng nói. -Một nơi như rừng núi hoang vu này, cái gì mà không thể xảy ra. Và đó cũng chính là lí do tại sao Âu Giao lại lo lắng như vậy_ Bạc Ngôn khoanh hai tay lại, điềm tĩnh mà phân tích. -Rất có khả năng, nên nhớ hiện tại chúng ta không có đem theo thứ gì có thể phòng thân. Chỉ có bảo bối của An Khả, nhưng nó cũng chỉ là đồng hồ định vị bản đồ_ Cô bạn Mẫn Di bước lên phía trước, xoay mặt nhìn tất cả mọi người, quyết đoán nói. Cả nhóm bắt đầu nhìn nhau, dường như họ hiểu được điều gì đó khẽ gật đầu nhẹ. Như mọi người đã biết, thời gian trong rừng sẽ trôi qua rất nhanh, điển hình buổi sáng trong rừng sẽ rút ngắn hơn ban đêm. Và đó cũng là điểm bất lợi, nếu như chúng ta rời khỏi khu vực an toàn trong một thời gian dài. Không chừng chừ nữa, họ phải tìm được cây để nhóm lửa. Vì thời gian, không bao giờ chờ một ai cả. -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-. -> Nhóm 3 <- -Sao đi nãy giờ mà không thấy trái cây nào hết vậy_ Hoãn Nhi mất kiên nhẫn, nhăn mặt nói. -Cố lên, sắp đến nơi rồi_ Hà Tịnh mở lời động viên cả nhóm. -Đi một đoạn nhỏ phía trước là xong, mục tiêu cũng đã xuất hiện trên đồng hồ rồi_ Bác Hải nhìn đồng hồ bản đồ, nheo mắt nói. -Với khả năng của An Khả, sẽ không bao giờ làm ta thất vọng đâu_ Vũ Hội tự tin nói, cố gắng trấn an cả nhóm. -Đúng đó, cùng nhau cố lên_ Tiếu Lợi tươi cười nói. Sau khi nghe khẩu khí quyết tâm ấy, họ đã không còn sợ hãi, hay nhục chí nữa. Những ánh mắt khẽ chạm nhau, trên môi từng người đã hiện hữu sẵn nụ cười sáng ngời. Sau đó không ai nói ai câu nào, họ tự đưa tay phải mình ra, cứ thế đặt chồng lên tay nhau. -Cố lên...Yeahhh. -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-. -> Nhóm 4 <- -Này, cậu căng cho đều chứ_ Túc Lâm liếc nhìn Sàn Niệm khó chịu nói. -Này nha, cậu mới là người cần xem lại đó_ Sàn Niệm nhíu mày lên tiếng. -Cái gì chứ. Cậu thì có -Cậu đấy. Hai người họ không ai chịu nhường ai, cứ như chó với mèo, vậy mà có thể chơi được với nhau đến bây giờ. Chắc là cả cuộc hành trình sẽ gian nan lắm đây. -Giăng có cái lều mà cũng cãi nhau là sao?_ Bách Tư bất mãn nói. -Đã cùng học chung một lớp, thì chúng ta được coi là một chỉnh thể. Bây giờ chúng ta lại cùng một nhóm. Thế hà cớ gì, đã là một chỉnh thể lại gây chiến với nhau_ Bân Hải giải thích nói. -Anh trai tớ nói đúng đó, hai cậu đừng như vậy nữa_ Bân Huệ gật đầu cất giọng nói. -Đúng rồi, các cậu nói đúng lắm... Cho chúng tớ xin lỗi_ Túc Lâm và Sàn Niệm nhìn nhau cười gượng, tay gãi gãi đầu nói tiếp: -Thật xấu hổ quá mà. Tiếp đó là một tràn cười nghiêng ngã vang lên. Bất chợt ánh nắng khẽ chiêu rọi xuống, tạo nên một khung cảnh tươi sáng. -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-. -> Nhóm 5 <- -Ui da_ Tôn Huyền khẽ rít lên, mặt nhăn nhó một cách đau đớn. -Có chuyện gì vậy_ cả nhóm lo lắng hỏi. -Không có gì, chẳng qua tớ không cẩn thận, cho nên..._ Tôn Huyền ấp úng nói, sau đó giơ khẽ ngón tay bị đứt lên, máu cứ thế, không ngừng tuôn ra. Trần Trúc thấy vậy, vội đi tìm cô Hà Mai xử lí vết thương cho nhỏ. Sau khi cầm máu xong, cô chủ nhiệm mới an tâm đi phần nào, và trước khi rời đi, có lo lắng dặn dò cả nhóm, làm gì cũng cần phải chú ý đến bản thân. Đừng vì nhiệt huyết mà bỏ bê cơ thể. -Cô giáo nói đúng rồi đấy_ Lam Uyển tán thành nói. -Chuyện này cũng không gấp, cậu nên thả lỏng bản thân một chút_ Thiên Uy lên tiếng trấn an. -Đừng tự làm cho bản thân trở nên áp lực_ Hoắc Khang cũng đồng tình nói vào. -Còn có chúng tớ mà, cậu không cần ôm một mình như vậy đâu. Chúng ta cứ làm từ từ, không cần vội, miễn sau trước thời gian, nhóm ta hoàn thành, và đãi mọi người một bữa căng bụng là được_ Trần Trúc vui vẻ nói, hai tay đặt lên đôi vai nhỏ nhắn kia. -Cảm ơn mọi người_ Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Tôn Huyền vội đưa tay lên quệt đi. Nước mắt này không phải khóc vì ấm ức, mà đây là giọt nước mắt cho sự đoàn kết, sự hạnh phúc dâng tràn. -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-. -> Nhóm 6 <- -Sao không thấy Tiểu Mộc đâu cả_ Tần Trịch nhìn xung quanh tìm kiếm nói. -Chắc lạc trôi đi đâu để ngủ rồi_ Thiếu Hận nhúng vai, bĩu môi nói. -Các tên này, suốt ngày ăn với ngủ_ Mã Mã buông bịch rác xuống, bất mãn lên tiếng. -Các cậu bình tĩnh, chúng ta đi tìm cậu ấy trước đã, lỡ không như những gì chúng ta nghĩ thì sao ?_ Ái Lâm vội giải thích. Cho dù họ có bực bội thế nào, nhưng nghĩ lại lời của cô bạn Ái Lâm nói, thì cũng không phải là không có khả năng. Nếu ở nơi khác thì còn có thể nói Tiểu Mộc lười biếng, nhưng với địa hình trong rừng, thì cần phải xem xét lại. Ngay khi cả nhóm chuẩn bị đi tìm, thì... -Mọi người đang bàn tán gì vậy ?_ Tiểu Mộc từ xa đi lại, ngơ ngác hỏi. -Nãy giờ cậu chạy đi đâu thế_ Mã Mã, Thiếu Hận và Tần Trịch lo lắng, giận dữ quát. -Cậu biết là mọi người lo cho cậu lắm không ?_ Ái Lâm dịu dàng nói, nhưng trong lòng cũng như họ. -À, lúc nãy tớ đi lấy nước cho các cậu_ Tiểu Mộc giơ giơ bình nước lên nói: -Sợ mọi người làm mệt sẽ khát, nên tớ mới không nói mà đi.. Tớ xin lỗi_ Lúc này đây, Tiểu Mộc buồn bã nói. -Ra là thế. Cuối cùng mọi hiểu lầm được xóa bỏ, họ mỉm cười đặt tay lên vai nhau, sau đó chụm đầu lại thành một vòng tròn nhỏ và cùng nhau nói: -Chúng ta phải cố gắng, vì đây là chuyến cấm trại đầu tiên của lớp. Hãy cùng nhau lưu giữ nhưng khoảnh khắc đẹp, mà trước giờ chúng ta chưa thực hiện. Một cái gật đầu nhẹ, nhưng trong đó là cả một bầu trời quyết tâm. -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-. -> Nhóm 2 < -Aaaa... Sao khó bắt quá vậy_ Hà Noãn gầm nhẹ đầy khó chịu. -Khó bắt thật_ Lục Y cũng bất lực. -Mới có vậy đã nản lòng_ Thiên Vũ chăm chọc nói. -Ăn có nhai, nói có nghĩ (1), mình cũng chả hơn gì mà lại đi nói người khác_ Hà Noãn nghênh mặt lên nói. Thiên Vũ định lên tiếng biện luận, nhưng chưa kịp nói đã bị chặn lại. -Hai cậu suốt ngày cãi nhau mới được sao ?_ Tôi thở dài. -Mỗi người nhịn một câu, hơn thua nhau cũng không được lợi ích gì, càng làm mọi chuyện tệ hơn thôi_ An Khả giải thích. -Dù khó bắt thì sao, chúng ta cùng nhau quyết tâm là được. Không có chuyện gì mà bạn bè không thể vượt qua cùng nhau_ Tôi nháy mắt tinh nghịch nói. -Nể mặt An Khả và Y Dao, tớ không so đo với cậu_ Hà Noãn khoanh tay, xoay lưng nói. -Tớ thèm chắc, đều nể mặt hai người họ cả thôi_ Thiên Vũ cũng không vừa. -Hahaha.... hahhah_ Một tràn cười vang lên, vì sự đáng yêu của họ. Bất giác, không khí giận dữ, đố kị đã hết. Mà thay vào đó, là một niềm tin vững chắc. -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-. Ghi Chú (1) Ăn có nhai, nói có nghĩ: trước khi nói điều chi, phải suy nghĩ kĩ như ăn phải nhai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN