Y Dao Tề Truyện
Chương 13: Hãy trả lời tớ đi
-Không biết bây giờ họ ra sao nữa ?_ Tôi ngồi phịch xuống tảng đá cách con suối không xa, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Thấy tôi đang thẩn thờ, An Khả bước đến gần, rồi ngồi xuống cạnh tôi nói, khi mắt vẫn đang nhìn đám người Hà Noãn cách đó không xa: -Họ ? Cậu nói ai cơ ?.
-Thì là nhóm của Bạc Ngôn và Bác Hải đấy_ Tôi ngã người ra sau, ngước nhìn bầu trời đang hạ nắng: -Chắc sẽ không có gì đâu ha… Nếu có thì đã…a..
Không đợi tôi nói hết câu, cô đứng bật dậy, chẳng khác nào một cái lò xo tự động: -Chết thật rồi !!!!
Sau câu nói đấy, mặt cô trở nên tái mét, thiếu chút nữa dọa tôi một phen thất kinh hồn vía (1). Thấy hành động khó hiểu của cô, tôi cũng lòm còm ngồi dậy, chau mày không hiểu chuyện gì xảy ra.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
Cùng lúc đó, ở phía con suối, có vài giọng nói vang lên.
-Sao thế An Khả_ Hà Noãn thắc mắc hỏi.
-À không sao, tớ bị con gì cắn đấy mà…_ Cô nhăn mặt cười khổ sở nói.
-Cậu nên chú ý một chút_ Lục Y lo lắng dặn dò.
-Ừ… tớ…tớ biết rồi_ Cô lắp bắp nói không nên lời.
Đám người của Hà Noãn sau khi hỏi thăm, thì không thấy có bất kỳ dấu hiệu kì lạ nào của chúng tôi, nên cũng không hỏi thêm điều gì nữa.
Sau đó, họ vẫn tiếp tục công việc bắt cá của mình một cách hăng say, và đầy nhiệt huyết.
…
-Cậu sao thế ??_ Tôi lên tiếng hỏi, rồi nhìn khắp người An Khả xem có bị thương ở chỗ nào không, mà mặt cô trở nên khó coi như thế.
Mặc kệ lời nói của tôi, cô chạy một mạch về lều, rất nhanh chóng cô đã chạy lại phía tôi. Rồi vội vã nắm tay tôi kéo đi, hình như An Khả định nói điều gì đó với tôi mà không tiện. Thấy vậy, tôi cũng không thắc mắc gì, ngoan ngoãn mặc cho cô bạn thân kéo đi trong vội vàng.
…
Cảm thấy đây là nơi lý tưởng, An Khả vội buông tay tôi ra, sau đó đặt balô, ngồi bệt xuống bề mặt cỏ xanh.
-Nãy giờ á…hộc hộc…tớ quên xem bọn..hộc hộc…_ Cô vừa nói vừa thở hổn hển nhìn tôi.
-Cậu từ từ đã, bình tĩnh lại, rồi sao đó nói cho tớ nghe_ Tôi nắm chặt hai tay cô để trấn an.
Cô nhìn tôi, vội điều hòa lại nhịp thở và nói một cách vắn tắt: -Tớ không biết, bọn họ có được an toàn hay không.
Lúc này.
Tôi mở to mắt khi nghe câu nói thốt ra từ đôi môi anh đào của An Khả, miệng lắp bắp nói một cách khó nhọc: -Là…là..sao…??
-Tớ không biết nữa_ Cô lấy vội máy tính mini của mình ra, sau đó đeo vội tai nghe bluetooth vào, tay không ngừng bấm một cách nhanh chóng. Vì có chút gấp gáp, nên mồ hôi cứ thế thi nhau chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt.
“đã kết nối với thiết bị 012”
-Alo, tớ là An Khả, các cậu có nghe tớ nói không ?.
-Hãy trả lời tớ đi, alo alo ???.
-Các cậu có ở đó không vậy… Tớ là An Khả…
Hàng loạt câu hỏi lo lắng vang lên, nhưng chả có một giọng nói nào hồi âm. Điều bây giờ chúng tôi cần, đó chính là một tín hiệu nhỏ thôi cũng được, nhưng tại sao lại im lặng như vậy.
Đến khi chúng tôi đứng giữa bờ vực của sự tuyệt vọng, thì một âm thanh vang lên. Có thể nói, đủ sức làm tê liệt cả dây thần kinh của chúng tôi lúc bấy giờ.
< ...Rè... Rè... >
-An Khả sao ?…
Đầu thiết bị bên kia trả lời, nhanh chóng màn hình khu vực hai nơi xuất hiện, tiếp đó là hình ảnh của nhóm 3 hiện ra khá sắc nét.
Bên trong là hình ảnh đám người Bác Hải, đang vẫy tay chào chúng tôi một cách vui vẻ.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
•~• Bên phía Bác Hải •~•
-> Nhóm 3 <- Sau khi kết nối thiết bị hai bên, đồng hồ trên tay Bác Hải chợt sáng lên, và một cái màn hình nhỏ được hiện ra, bên trên là hình ảnh của An Khả và tôi. Thấy vậy họ vui vẻ chào chúng tôi. -Không ngờ, công ty của cậu phát minh ra được công nghệ tiên tiến như vậy_ Hoãn Nhi chỉ tay vào đồng hồ đeo trên tay Bác Hải nói. -Đúng đó, nhưng tại sao bọn tớ không đeo bluetooth... mà vẫn có thể nói được_ Hà Tĩnh thắc mắc hỏi. -Vì trước đó, khi đưa cho các cậu, tớ đã sao chép hình ảnh của từng người vào. Cho nên nó đã quét một lượt những thông tin, cũng như hình ảnh được gửi đến. Cũng chính vì thế, dù các cậu không đeo tai nghe bluetooth, thì vẫn có thể nói một cách bình thường_ An Khả bên trong thiết bị, giải thích rành mạch những thắc mắc mà cô bạn Hà Tĩnh cũng như mọi người không thể hiểu rõ. -Ohhh... ra là vậy. Bái phục. -Khâm phục... khâm phục. -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-. •~• Bên phía chúng tôi •~• Sau những câu khen ngợi thật lòng ấy, là hai giỏ trái cây chín mộng được hái, giơ lên trước màn hình. Không phải nói chứ, nhìn thôi mà tôi đã phát thèm rồi, họ thật biết cách hành hạ người khác mà không cần dùng phụ liệu. -Mọi người hái xong rồi, thì mau về đi. Đừng lang thang trong rừng nhiều, rất nguy hiểm_ Tôi và An Khả đồng thanh nói. -Chúng tớ biết rồi. Lát găp lại hai cậu_ Cả nhóm mỉm cười nói, nhanh chóng thiết bị ngừng kết nối. Màn hình liên kết của cả hai, bây giờ cũng chỉ còn lại màu đen tăm tối. -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-. Vậy xem ra không có gì đáng trở ngại với nhóm 3 rồi, chúng tôi cũng đã yên tâm hơn một chút. Quả thật, chơi kiểu như vậy, có ngày yếu tim mà đứt bóng. Có khi lúc đó, lại vô tình mà đi phượt xuống thăm bác Diêm yêu dấu một chuyến. -Xong. Nhóm 3 không có gì đáng lo cả_ An Khả vươn vai, tự tin nói. -Đúng rồi. Nhóm 3 an toàn_ Tôi cũng xoay xoay cổ tay nói một cách thảnh thơi. Nhưng... Hình như thiếu thiếu gì thì phải. -Nhóm 3 an toàn_ Tôi và An Khả cùng nhau nói, mặt cứ thế từ từ xoay lại nhìn nhau, hít một hơi thật sâu. Và. Hét toáng lên. -Vậy nhóm 1 bất an toàn rồi...aaaaa... -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-. Ghi Chú (1) thất kinh hồn vía: Theo kinh sách của Lão Tử, hồn là cái linh, thuộc vào phần khí của con người, phách (vía) là cái linh, phụ thuộc vào phần hình của con người. Hồn là phần khinh thanh (nhẹ) phách là phần trọng trọc (nặng). Vì vậy, khi người ta chết, hồn bay về trời, còn phách thì tiêu xuống đất theo thể xác. Hồn thì tồn tại mãi mãi, phách và xác thì sẽ tiêu tan.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!