Y Dao Tề Truyện - Chương 14: Các cậu hãy chờ chúng tớ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Y Dao Tề Truyện


Chương 14: Các cậu hãy chờ chúng tớ


-Nhanh lên An Khả_ Câu nói của tôi có vẻ hối thúc cô nàng.

-Tớ đang cố gắng đây_ Cô nhìn hết màn hình rồi lại nhìn vào bàn phím, sau đó khó hiểu nói: -Lạ vậy, sao cùng là thiết bị 012… mà tại sao không kết nối được.

-Sao lại thế được ?_ Tôi khá bất an, lẫn hoang mang nhìn cô bạn thân: -Cậu thử lần nữa xem sao…

An Khả nhanh chóng gật đầu, sau đó nhíu mày, tay không ngừng gõ phím một cách thành thạo. Thề là lúc này, cô nghiêm túc thật ra. Cứ như một hacker đang cố tìm ra sở hở của máy phòng bị an ninh, để xâm nhập.

-Vẫn không có tiến triển…_ Mắt có chút ngấn nước, như một tầng sương mỏng long lanh. Quay sang nhìn tôi.

Không tiến triển là sao ? Chẳng lẽ họ gặp phải sự cố gì ?.

Nhưng sao có thể được, nếu cùng là một dòng 012, thì tại sao máy của nhóm 3 lại kết nối được một cách nhẹ nhàng, còn máy của nhóm 1 lại không có tín hiệu phản hồi nào. Không lẽ, bên trong thiết bị 012 của nhóm 1… đã thật sự gặp vấn đề gì chăng.

-Cậu không thấy lạ sao ?_ Câu nói của tôi mang theo chút cương nghị nhìn thẳng vào cô, ngừng một lát rồi bỗng nói tiếp: -Tại sao cùng là dòng 012… Nhưng sao cái kết nối được, cái thì không ??.

An Khả im lặng, suy ngẫm một chút gì đó, rồi thốt lên một câu, khiến tôi cũng phải té ngửa: -Có khi nào hết pin không ta ?.

Ôi trời phật ơi, tin được không vậy… Lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, mà cô còn nói đùa được hay thật. Đồng hồ chạy bằng pin sao mà hết nhanh được. Trừ phi nó được nâng cấp, thay vì sử dụng pin, thì nó sẽ sử dụng một nguồn năng lượng khác để thay thế.

Nhưng mà đó là gì mới được.

-Tớ nhớ hôm nay đã thay pin hết rồi mà, sao lại có…_ Vừa nói cô vừa lục trong ba lô, tự nhiên động tác có vẻ khựng lại. Sau đó từ từ giơ lên món đồ mà cô vô tình chạm được.

Đó không phải là thiết bị 012 sao ?? Nhưng sao nó lại ở đây… Tôi nhớ không lầm, An Khả đã đưa nó cho nhóm 1 và nhóm 3 rồi mà.

-Tiêu rồi, cái mà nhóm 1 sử dụng không phải là thiết bị 012_ Câu nói của cô có chút run run: -Đó là dòng máy thử nghiệm mới của công ty tớ. Nó là một dạng đồng hồ, nhưng không phải đồng hồ tự động thông thường, mà là đồng hồ được chạy bằng năng lượng ánh sáng.

-Nói cho nôm na cho dễ hiểu, nó sẽ được hoạt động bằng ánh sáng mặt trời, hoặc ánh sáng nhân tạo như đèn điện, tùy vào cường độ ánh sáng mà sẽ cung cấp năng lượng có hiệu suất cao hay thấp. Vì thế sẽ cho ra được thời gian sạc pin sẽ ngắn hay dài.

Lúc này tôi như chết lặng, đưa ánh mắt sợ hãi ngước nhìn An Khả, bậm môi một cái, sau đó thốt lên một cách khó nhọc: -Tại sao lại thế ??? Sao lại sử dụng năng lượng thiên nhiên này.

-Vì nó có rất nhiều điểm lợi_ Cô không ngước mặt lên nhìn tôi, chỉ nhìn lơ đãng đâu đó, rồi nói tiếp: -Thứ nhất: nó thuận tiện và dễ sử dụng, có thể sử dụng suốt 10 năm nếu sử dụng đồng hồ tốt.

-Thứ hai: năng lượng ổn định, không cần phải đi thay pin hay cử động tay, lên dây cốt định kỳ như đồng hồ cơ.

-Thứ ba: hạn chế sử dụng pin, cũng là một cách bảo vệ môi trường.

-Thứ tư: dự trữ năng lượng tối âm trong 6 tháng, nếu đã sạc đầy.

-Thứ năm: có giá trị hiện đại, mang tính quyết định hơn đồng hồ pin.

-Và điểm bất lợi là… Nếu thiết bị không được sạc nhờ ánh nắng mặt trời, hay ánh sáng nhân tạo khác, nó sẽ không hoạt động.

Tôi bất chợt nhìn lên bầu trời, nắng đã hạ từ rất lâu rồi. Điều đó chứng tỏ, những điều An Khả nói là đúng.

Nhưng cũng phải công nhận một điều, sản phẩm như vậy mà công ty cô lại phát minh ra được, đúng là rất cao siêu. Tôi lúc này, đặt hai tay lên đôi vai đang run rẩy của cô bạn thân mà nói: -Cậu làm rất tốt.

An Khả không hiểu tôi nói như vậy là có ý gì, vội xoay qua nhìn tôi một cách khó hiểu, thiều thào nói: -Tốt… ý cậu là sao ?.

-Vì công ty cậu đã đặt lợi ích chung của mọi người lên đầu, cũng như lợi ích của thiên nhiên nói riêng_ Tôi mỉm cười nhìn cô, sau đó nheo mắt nói: -Điều quan trọng bây giờ, là chúng ta phải giữ bản thân thật sáng suốt và bình tĩnh. Nhanh chóng báo ngay việc này cho mọi người. Tuy bây giờ chúng ta chưa đoán được nhóm 1 có gặp chuyện ngoài ý muốn hay không.

-Được, chúng ta đi thôi_ An Khả gật đầu một cái chắc nịch, khi đã lấy lại bình tĩnh lúc đầu, sau đó đứng dậy phủi phủi bụi bám sau quần, nhìn tôi nói.

Chúng tôi cứ vậy, thu xếp đồ vào ba lô, rồi chạy thật nhanh về nơi có mọi người đang ở đó. Trong lòng chúng tôi bây giờ chỉ có một dòng suy nghĩ chung.

“CÁC CẬU HÃY CHỜ CHÚNG TỚ”.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
•~• Bên phía Bạc Ngôn •~•

-Sao không thấy gì nữa_ Bạc Ngôn gõ nhẹ vào màn hình đồng hồ.

Câu nói ấy, tuy không đáng lo ngại gì, nhưng nó lại gây một sự đả kích không hề nhẹ cho cả nhóm.

-Sao vậy Bạc Ngôn, có vấn đề gì à ?_ Mẫn Di xoay lại hỏi.

Cả nhóm lúc này đã dừng lại, đứng thành một vòng tròn nhỏ nhìn nhau.

-Tớ không biết, tự nhiên nó không hoạt động nữa_ Bạc Ngôn nhíu mày nói.

-Lạ vậy, cậu có ấn nhầm vào đâu không ?_ Tiêu Nhiễm thắc mắc hỏi.

-Không, tớ không ấn nhầm gì cả_ Bạc Ngôn nói một cách cứng rắn.

-Mọi người bình tĩnh đã, chúng ta phải nghĩ cách mới được. Không thể cứ như vậy, mà chôn chân tại đây_ Trúc Lam lên tiếng. Kế bên là Âu Giao đang gật đầu tán thành.

Ngẫm nghĩ một chút, Âu Giao lên tiếng, phá tan không khí ảm đạm lúc này: -Tớ có cách rồi.

Vừa nói xong, tất cả những ánh mắt không hẹn mà hướng về phía Âu Giao, như kiểu đang mong chờ một tia hy vọng nào đó.

-Chúng ta sẽ gọi điện_ Âu Giao vui vẻ nói: -Lúc đó mọi người sẽ đến tìm chúng ta. Vậy là chúng ta được cứu rồi. Các cậu thấy tớ thông minh không ?.

< ...Rầm.... >

Bạc Ngôn và Tiêu Nhiễm nghe xong thì té nhào xuống đất, còn Mẫn Di thì mồ hôi bắt đầu tuôn ra, Trúc Lam thì bất mãn lắc đầu. Đúng là không thể trông chờ vào lối suy nghĩ của Âu Giao được.

-Cậu có bị ngáo không nhỉ ? Đây là rừng… là rừng đấy. Làm gì có sóng để mà chúng ta liên lạc bằng điện thoại_ Trúc Lam cốc nhẹ vào đầu Âu Giao.

-Uisss… tớ quên hơ hơ_ Xoa xoa nhẹ nơi bị Trúc Lam cốc, cô nhóc cười ngơ ngơ nói.

Bỗng…

< ...Sột... Soạt... >

Tất cả mọi người đều hướng mắt về nơi phát ra tiếng động ấy. Và cái thứ đó vẫn không dừng lại, nó vẫn đang di chuyển một cách chậm rãi.

Những chú chim đang yên vị trên cây cũng nhanh chóng đập cánh bay đi. Cứ như kiểu chúng nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ.

-Tiếng gì vậy…_ Âu Giao lắp bắp nói.

Lúc này mọi người đã đứng sát vào nhau, hướng mắt nhìn khắp khu rừng. Chân cũng vì thế, mà bất giác lùi về sau vài bước, tư thế cũng đã sẵn sàng cho một cú chạy marathon.

< ...Sột... Soạt... >

-Hình như nó ở phía sau chúng ta…_ Hít một hơi sâu, Trúc Lam vội nói.

Cả nhóm từ từ xoay người lại phía sau, thì…

-Con thỏ…_ Đám người Bạc Ngôn không nhịn được mà nói lớn.

Vậy kẻ gây ra tiếng động chết người ấy lại là một chú thỏ trắng nhỏ. Đúng là biết đùa thật chứ. Gần nửa ngày sợ sệt, hóa ra cả đám to xác lại đi sợ một chú thỏ vô hại. Chắc khóc mất.

Khi biết không còn gì đáng lo ngại, mối nguy hiểm cũng tạm thời bị giảm đi một nửa. Cả nhóm ngồi phịt xuống. Vì đi cả một quãng đường dài không dừng chân.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

< ...Sột... Soạt... >

< ...Vụt... >

-Các cậu…nhìn…nhìn… kìa…_ Tiêu Nhiễm trợn to mắt nói. Vì ngồi đối diện, nên cậu có thể nhìn rõ sau lưng họ.

-Cậu sau này không làm diễn viên thì quá uổng phí rồi_ Mẫn Di trêu ghẹo nói.

-Con…n… hổ…_ tay run rẩy, câu nói vất vả lắm mới thốt ra.

-Cái tên này, sao thích đùa thế nhỉ_ Bạc Ngôn chau mày nói.

Nhưng cũng theo phản xạ mà quay lại nhìn, sau đó bình thản xem như không có gì, xoay người nhìn Tiêu Nhiễm đồng thanh nói: -Chỉ là con hổ thôi mà.

Khoan.

Cái con to vạm vỡ kia, xác thực chính là Hổ bằng xương bằng thịt.

-Aaaa…chạy mau…_ lúc này cả 5 nhìn nhau, âm thanh la hết cở, thiếu đều dọa người, người còn chết.

< ...Grừ... Grừ... >

Tiếng rầm vang vọng cả núi rừng hoang vu, không để cho con mồi chạy thoát, nó nhanh chóng lao nhanh về phía trước.

Khi định thần lại, đám người Bạc Ngôn nhanh chóng thu mình lại và chạy thật nhanh.

-Yahooo… nếu mà ở trường tớ cũng chạy như vậy. Thì hay quá rồi_ Âu Giao vừa chạy vừa ra sức hét lên nói.

-Mô phật, giờ này mà còn đùa nữa à_ Đám người Bạc Ngôn bó tay nói, trong khi vẫn ra sức chạy.

-Cơ mà sao nó lại xuất hiện ở đây chứ ?_ Âu Giao vẫn không khỏi thắc mắc.

-Trời ơi, đã lúc nào rồi còn thắc mắc. Lo chạy đi_ Cả đám tức giận hét lớn.

-Aaaa…aaa…

< ...Vèo... >

-Woaaa… Nhanh thật_ cả đám kinh hãi thốt lên, khi thấy Âu Giao chạy với tốc độ bàn thờ khi vượt qua họ.

Đúng là đến khi cái chết cận kề, thì con người ta mới bộc lộ hết bản năng thật của mình.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.
Bách Khoa Động Vật

Hổ là động vật ăn thịt, nó săn mồi theo kiểu rình và vồ, chế ngự con mồi của chúng từ mọi góc, thông thường từ những cuộc tập kích và bất ngờ cắn vào cổ, thông thường là để làm gãy cột sống hay khí quản của con mồi, hay làm tổn thương tĩnh mạch hoặc động mạch chủ. Là một con thú bơi lội giỏi, hổ có khả năng giết chết con mồi ngay cả khi chúng đang bơi.

Hổ săn mồi thích nơi có lùm cây để ẩn nấp, tấn công bất ngờ, nhưng khi đùa giỡn, hành hạ con mồi thì nó tìm nơi đất trống. Khi săn mồi, hổ tiếp cận con mồi một cách rón rén, tận dụng những thân cây, bụi rậm, mỏm đá để ẩn mình và hiếm khi chúng rượt đuổi con mồi từ xa. Chúng di chuyển một cách cẩn trọng và nhẹ nhàng không gây ra tiếng động, ép sát thân xuống đất để con mồi khó phát hiện được. Khi áp sát con mồi thì hổ khống chế con mồi từ mọi góc độ.

Đối với việc tấn công con người, hổ không thường xuyên xâm nhập vào khu định cư của con người mà thường chọn giải pháp phục kích. Hổ là loài cực kỳ tinh khôn, có khi nó nằm lỳ giả chết cả ngày. Đối với những con hổ còn non thì chúng lại hung hăng, liều lĩnh hơn, sẵn sàng săn mồi bất kỳ lúc nào, kể cả vào ban ngày nhưng trái ngược lại, những con hổ lớn lại tỏ ra đặc biệt tinh ranh, ban ngày, chúng nằm im bất động, chờ đến tối mới bắt đầu cuộc săn mồi. Những con mồi mà hổ chọn thường được theo dõi rất kỹ. Sau khi đã xác định được mục tiêu, với một cú vồ nhanh như chớp, con mồi đã bị hạ gục mà không kịp kêu lên tiếng nào. Tuy nhiên, nếu bị con mồi phát hiện ra trước, hổ thường sẽ từ bỏ cuộc săn thay vì đuổi theo con mồi hoặc chiến đấu với nó.

Thông thường những con hổ cái khi chọn tấn công con người thường tập kích một cách lén lút nhất là khi con người đang cúi xuống làm việc hoặc khi đang cắt cỏ, nhưng có thể nó sẽ thôi ý định này khi một người đã đứng thẳng. Hổ thường tấn công bất ngờ nạn nhân từ phía bên hoặc từ phía sau hoặc là tiếp cận hướng gió hoặc nằm trong chờ đợi theo hướng gió. Nó sẽ tấn công người khi đơn độc, nó rất kiên nhẫn để chờ đợi điều này qua quá trình rình rập và đeo đuổi dai dẵng. Thông thường hổ sẽ tấn công bất ngờ từ đằng sau, nếu con người bỏ chạy nó sẽ đuổi theo vồ, hổ luôn luôn có những cú vồ đầy chết chóc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN