Y Phẩm Phong Hoa
Chương 54: Hắn chính là Minh Vương!
Hột Khê nhẩm tính sơ qua vị trí phương hướng; giờ cô đã có thể chắc chắn một trăm phần trăm, kẻ thần bí khiến thầy thuốc Tạ phải quỳ xuống trước cô chính là người mà Thanh Long gọi là “chủ nhân”.
Sự u tối trong mắt cô không ngừng dậy sóng, cô vẫn giữ nét mặt bình tĩnh như không có gì xảy ra theo Thanh Long vào trong, nhưng trong tay đã giữ chặt châm vô ảnh để đề phòng trường hợp bất trắc.
Trong phòng đã có một chàng trai trẻ tuổi ngồi chờ sẵn bên khung cửa sổ. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn về hướng Hột Khê đang tiến vào rồi nhâm nhi chén rượu tự mời, khóe môi nở nụ cười nhạt.
Ánh chiều tà ngoài cửa sổ chuyển thành ánh hoàng hôn đỏ rực vương trên hàng mi dài, trên những ngón tay thon dài như ngọc tạc, và cả trên chiếc áo hoa văn tường vân thêu chìm chỉ bạc của chàng trai. Hắn tựa như yêu ma đang tắm máu, đẹp đến lóa mắt, nhưng lại mang nét tà mị khát máu.
Bước chân Hột Khê đột ngột sững lại, gương mặt ngập tràn vẻ hãi hùng giống như thể sóng nước cuộn trào khi ném một hòn đá vào mặt hồ tĩnh lặng. Hột Khê cảm thấy, khắp người cô đều không khỏe.
Người đàn ông này chính là Minh Vương ư? Nhân vật Minh Vương lạnh lùng cao ngạo, tài năng tuyệt thế trong truyền thuyết đây sao.
Đừng đùa nữa!
Đây rõ ràng chính là tên “cướp sắc” đã đột nhập vào phòng cô vào mấy hôm trước, vẫn bộ dạng của tên yêu râu xanh khốn nạn vô đạo đức, giở thói trêu hoa ghẹo nguyệt với cô kia mà!
Chàng trai ngồi tựa mình bên cửa sổ trông thấy vẻ mặt hãi hùng như gặp phải ma của cô, bất giác trong đáy mắt hắn thoáng qua nét cười như biết rõ mọi chuyện.
Hắn đứng thẳng dậy, vẫy tay chào Hột Khê: “Lâu ngày không gặp, sự thay đổi của Khê Nhi thật khiến bản vương bất ngờ.”
Khê Nhi cái đầu ngươi ấy! Ngươi mới là Khê Nhi! Cả nhà ngươi đều là Khê Nhi!
Khóe môi Hột Khê giật giật, nhịn rất lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Vị công tử này, ta với ngươi không quen không biết, huống chi, Khê Nhi là ai? Có phải các hạ đã nhận nhầm người rồi không?”
Lời vừa dứt, Hột Khê bỗng cảm thấy trước mắt nhòe đi, một bóng hình cao lớn bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, che phủ cô hoàn toàn dưới cái bóng của hắn.
Hắn phát ra uy lực lớn mạnh tựa như có cả dãy núi Thái Sơn đang đè trên đỉnh đầu cô, khiến cho cô hít thở khó khăn.
Nhưng áp lực càng lớn thì cô lại càng kiên cường, không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo, ánh mắt sáng rực.
Bất ngờ có một bàn tay túm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi đồng tử sâu thẳm như đầm nước; trong đôi mắt sóng nước mênh mang thấp thoáng hiện lên bóng hình cô.
Chàng trai áp sát cô hơn nữa rồi cất lời với chất giọng trầm hơi khàn: “Nhìn xem, chính là đôi mắt tím xinh đẹp, độc nhất vô nhị này; chính nó đã khiến bản vương phải si mê, không cách nào quên đi được. Khuôn mặt của cô quả thực đã có sự thay đổi vượt bậc, hơn thế nữa cô còn sử dụng phương pháp trang điểm không tầm thường; suýt chút thì ngay đến bản vương cũng bị cô đánh lừa một vố. Đáng tiếc rằng, chính đôi mắt lại bán đứng cô.”
Sắc mặt Hột Khê đột ngột sa sầm, trong lòng ấm ách vô cùng. Cô đã không quan sát kĩ màu mắt của Nạp Lan Hột Khê, cô nhớ mang máng rằng nó có màu đen, nhưng khi bất ngờ gặp chuyện gì kích động thì sẽ ánh lên sắc tím; nhưng ai mà lại đi chú ý đến sự thay đổi màu mắt chứ? Không ngờ lại thất bại trong gang tấc, để cho tên đàn ông biến thái này phát hiện ra.
Hột Khê hít một hơi thật sâu, sau đó mới hất bàn tay bóp cằm mình của hắn ra, lạnh lùng đáp: “Sở thích rảnh rỗi của Minh Vương điện hạ cũng phong phú thật; không phải đêm hôm khuya khoắt đột nhập nhà người ta làm quân tử leo xà nhà thì cũng là nhìn chằm chằm vào mắt người khác xem nó có màu gì. Không biết khi những kẻ ái mộ điện hạ biết được mấy sở thích biến thái này của điện hạ, thì liệu họ có còn sùng bái điện hạ hay chăng!”
Trên khuôn mặt chàng trai hiện vẻ thảng thốt trong thoáng chốc, nhưng ngay sau đó hắn liền ngửa cổ lên trời cười ha hả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!