Y Phẩm Phong Hoa
Chương 55: Có kẻ theo dõi
Đúng là đồ biến thái! Hột Khê mắng thầm. Nhưng cô không hề biết Thanh Long đứng cạnh quan sát lại kinh ngạc đến nỗi sắp rớt mắt ra ngoài.
Hắn… hắn chưa từng trông thấy chủ nhân cười thoải mái như thế này, một nụ cười đơn thuần do bị chọc cười, chứ không phải là nụ cười nhẹ hay nụ cười lạnh lùng thờ ơ, hờ hững thường ngày.
Chỉ có điều, chủ nhân lại vì một thiếu niên xinh đẹp mà vui vẻ như vậy, hơn nữa chỉ mới nãy thôi, chủ nhân còn nắm cằm thiếu niên kia, vẻ mặt mờ ám; cảnh tượng này thật quá kỳ lạ rồi.
Thanh Long lòng đầy vướng bận nghĩ thầm: Lẽ nào nguyên nhân chủ nhân trước nay không gần phụ nữ không phải vì không vừa mắt, mà là vì giới tính không phù hợp?
Hột Khê ngẩng đầu nhìn chàng trai đang sảng khoái cười kia, lập tức đập vào mắt là hình ảnh gương mặt khôi ngô như tranh vẽ của hắn, phong thái thanh nhã như trúc xanh; khi hắn cười, mặt mày như sáng bừng lên, nhất thời khiến người ta không thể rời mắt.
Chàng trai vừa cúi đầu thì trông thấy ánh mắt thấp thoáng nét sững sờ của Hột Khê; đáy mắt bỗng xao động, thoáng hiện lên vẻ hân hoan ngay cả hắn cũng không thể phát giác. Hắn thong thả cất lời: “Ta tên là Nam Cung Dục.”
Hột Khê ngẩn người, không biết vì lý gì mà bị ánh mắt sáng rỡ và giọng nói trầm khàn của hắn làm cho tim rối bời.
Cô giật lùi về sau một bước, lạnh nhạt nói: “Ngươi tên gì thì có can hệ gì đến ta?”
Nam Cung Dục không trả lời câu hỏi của cô, mà khoan thai ngồi lại xuống bên cửa sổ, sau đó chỉ tay vào vị trí đối diện, nói: “Khê Nhi cần gì phải lạnh nhạt thế, nói gì thì nói, dù gì giữa chúng ta cũng có mối giao tình cầm đuốc dạ đàm* mà.”
* Chỉ những người nói chuyện, bàn luận với nhau rất ăn ý, hợp cạ.
Gặp ma rồi! Ai cầm đuốc dạ đàm với ngươi! Còn nữa, rốt cuộc ngươi định gọi cái tên Khê Nhi quỷ quái này đến bao giờ nữa?
Khóe môi Hột Khê giật giật, nghiến răng nói: “Chúng ta không thân thiết cho lắm, mong điện hạ gọi tên hiện giờ của ta là Hề Nguyệt. Cảm ơn.”
Nam Cung Dục nhướng mày, mỉm cười sâu xa đáp: “Thì ra là Hề Nguyệt công tử, ngưỡng mộ đã lâu.”
Hột Khê như nhìn thấy rõ ý chòng ghẹo mình trong ánh mắt tên đàn ông kia, sắc mặt cô dù rất khó coi nhưng cô vẫn bước đến vị trí đối diện Nam Cung Dục, chầm chậm ngồi xuống.
Đương lúc định lên tiếng trò chuyện, Nam Cung Dục bất chợt nghiêng người lên phía trước, giơ tay rút chiếc trâm ngọc trên búi tóc cô xuống.
“Ngươi muốn làm gì?” Hột Khê giật thót, may thay Trần ma ma búi tóc giả nam cho cô rất tốt, dù ngọc trâm bị gỡ ra, nhưng mảnh gấm buộc tóc vẫn không xô lệch.
Nam Cung Dục liếc sơ qua chiếc trâm cài tóc trước mắt, nửa cười nửa không đáp: “Đúng là đứa ngốc nghếch, bị theo dõi mà cũng không hay biết.”
Phút chốc trong lòng Hột Khê khẽ run lên, chẳng màng bận tâm mình bị gọi là “đứa ngốc nghếch”: “Ngươi nói ta bị theo dõi là có ý gì?”
Nam Cung Dục đưa mắt ngó ra ngoài cửa sổ, trông về một góc khuất hoang vắng ngay ngã rẽ đối diện, trong mắt bất chợt vút qua tia lạnh lẽo.
Một lát sau, nơi xó xỉnh không người khi nãy bỗng thoáng vang lên tiếng kêu rên. Ngay sau đó, một chàng trai mặc áo đen không mấy bắt mắt bước đi loạng choạng, mò mẫm ra khỏi nơi góc khuất, sau cùng hắn ngã bổ nhào xuống đất.
Có thể trông thấy rõ ràng khóe miệng hắn tuôn ra dòng máu tươi, hai mắt trắng dã, đầy vẻ hoảng sợ, chỉ trong chớp mắt đã ngừng thở.
Ánh mắt Hột Khê di chuyển dần về phía Nam Cung Dục, lòng đầy ắp kinh hãi, ấy thế mà cô trông thấy trên khuôn mặt tuấn tú vô song ấy vẫn nở một nụ cười lạnh nhạt tưởng chừng như vô hại.
Nhưng liệu ai có thể nghĩ rằng, chỉ trong thời gian nở một nụ cười nhạt, tên đàn ông này lại có thể giết người từ xa không một tiếng động. Rốt cuộc Minh Vương trước mắt cô đây có thực lực khủng bố như thế nào?
Hột Khê hoàn hồn lại, nếu như không phải Nam Cung Dục ra tay giúp đỡ, thì cô vẫn sẽ không hay không biết mình bị kẻ khác theo dõi, cô nghĩ đến mà sợ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!