Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 3: Tình yêu chân thật, muội muội bạch liên hoa
Gả chồng, đối với Lâm Sơ Cửu mà nói, tuyệt đối là một vấn đề rất nghiêm túc.
Đời trước Lâm Sơ Cửu đã sống đến năm 26 tuổi, đừng nói gả chồng kết hôn, ngay cả tình yêu cũng chưa từng trải qua……
Đừng hiểu lầm, Lâm Sơ Cửu cũng không phải là người theo chủ nghĩa độc thân, điều kiện không hề kém, nàng chưa từng trải qua bi kịch của mối tình đầu, đó là bởi vì nàng quá bận.
Liền tính nàng có chỉ số thông minh cao, năng lực học tập tốt. Trong 5 năm ngắn ngủn, nàng đã nắm trong tay giấy phép y sư của nước M quả thật là việc không dễ dàng gì.
Đời trước của nàng, toàn bộ thời gian đều dùng cho việc học tập và công tác. Làm gì còn thời gian để yêu đương…
Đương nhiên, với thân phận bí mật của nàng, nàng cũng không có khả năng yêu đương. Tuy rằng không thiếu người theo đuổi, nhưng người quốc gia M nàng tin không được, Cửu cục cũng sẽ không cho phép.
Tốt thôi……
Cái này không quan trọng, quan trọng là “gả” trong miệng tra cha, là gả cho ai?
Lâm Sơ Cửu đỡ cái bàn ngồi xuống. Nàng lơ đãng vừa quay đầu liền nhìn đến trên mặt đất có một dải lụa trắng, còn có một cái ghế đá nằm lăn trên mặt đất.
“Đây là cái tiết tấu gì vậy?” Lâm Sơ Cửu vẻ mặt mờ mịt, thử từ trong trí nhớ nguyên chủ tìm kiếm nguyên nhân. Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên một trận tiếng bước chân, rất nhanh cửa mở ra……
Một đôi nam nữ!
Xác thực mà nói, hẳn là một đôi nam nữ vàng tươi, dẫm ánh mặt trời ưu nhã mà đi đến, theo bọn họ tiến vào, trong phòng một mảnh kim quang lấp lánh……
Kim quang này thật không phải chói mắt như ánh mặt trời!
Lâm Sơ Cửu duỗi tay ở trước mắt chắn một chút cho đến khi cửa đóng, Lâm Sơ Cửu mới có thể nhìn thấy bình thường.
Gia hỏa tốt! Đây là đem vàng toàn rải trên người hay sao?
Dát vàng từ đầu đến chân sớm đã lỗi thời được không!
Lâm Sơ Cửu hơi quẹt miệng nghĩ đến vài tính từ.
Màu vàng hơi đỏ? Vàng nhạt?
Đôi nam nữ này yêu cái màu này bao nhiêu nha!
Từ từ…… Không đúng, đây là thời cổ đại.
Nam tử có thể mặc màu vàng, cũng chỉ có Thái Tử điện hạ Đông Văn quốc, Tiêu Thiên Thụy (萧天瑞).
Đoán được thân phận đối phương, Lâm Sơ Cửu liếc mắt một cái cẩn thận đánh giá bọn họ……
Khí vũ hiên ngang, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, làn da trắng nõn, toàn thân đều tản ra khí chất cao quý, nơi nào cũng đều lộ ra cao nhân nhất đẳng ưu việt(*)……
(*) Cao nhân nhất đẳng ưu việt (高人一等的优越): ý nói người vượt trội hơn người.
Đến nỗi người kia bên cạnh Thái Tử điện hạ, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, Lâm Sơ Cửu không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là muội muội Lâm Uyển Đình của di mẫu nàng.
Nhìn hai người này cũng hiểu được, tra cha kinh thường nàng bao nhiêu. Nói không chừng tra cha của nàng đã sớm cùng dì thông đồng, chỉ chờ nương(mẹ) nàng vừa chết liền đem người cưới về. Nếu không thì làm sao giải thích khi người dì nhỏ kia của nàng đến năm 18 tuổi, cũng không chịu gả chồng?
“Tỷ tỷ……” Khi Lâm Sơ Cửu đang suy nghĩ về thân phận của hai người này, Lâm Uyển Đình sợ hãi tiến lên, ở trước mặt Lâm Sơ Cửu nhẹ gọi một tiếng. Thấy Lâm Sơ Cửu nhìn về phía nàng, vẻ mặt quan tâm nói: “Tỷ tỷ, mặt ngươi không sao chứ? Có đau hay không? Muốn ta thổi thổi cho ngươi hay không, nương nói nếu thổi thổi thì sẽ không đau.”
Nhìn xem, đây đúng là một muội muội tốt. Với điều kiện là nếu nàng ta không đoạt đi vị hôn phu của nguyên chủ.
“Tỷ tỷ, sao ngươi không thèm để ý tới ta?” tiểu cô nương Lâm Uyển Đình, nhìn thấy tỷ tỷ ngốc nghếch của mình không để ý nàng, hốc mắt lập tức liền đỏ, một bộ dáng rất ủy khuất. Không đợi Lâm Sơ Cửu mở miệng, liền tự động nhận tội: “Tỷ tỷ, ngươi còn giận ta phải không? Ô ô ô…… Thực xin lỗi, tỷ tỷ, thực xin lỗi, nhưng, nhưng ta thật sự không phải cố ý, ta, ta……”
Những lời nói đứt quãng, nước mắt như hạt châu một viên một viên rơi xuống, bộ dáng nho nhỏ kia muốn nói có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu. Nếu ai nhìn thấy những hạt mưa như ngọc ấy, đều sẽ cảm thấy rất thương tâm.
Lâm Sơ Cửu đang thưởng thức vở kịch rất tốt này thì Thái Tử điện hạ khí vũ hiên ngang ở phía sau, tôn quý vô cùng đã tiến lên, một tay ôm Lâm Uyển Đình vào trong ngực: “Uyển Đình đừng khóc, ngươi không làm gì sai, ngươi không cần phải xin lỗi cái nữ nhân ác độc này.”
“Điện hạ……” Lâm Uyển Đình kêu lên một tiếng ngọt ngào triền miên, làm Lâm Sơ Cửu thiếu chút nữa thì nôn ra, nhưng là……
Thái tử tựa hồ rất thích thời điểm này, đau lòng an ủi nói: “Uyển Đình, ngươi đừng khóc, nếu ngươi còn khóc thì trái tim của bổn cung sẽ tan vỡ mất. Uyển Đình, ngươi chính là quá lương thiện, chúng ta là thật sự yêu nhau, ngươi mới không cần phải xin lỗi nữ nhân này. Ngươi phải nhớ kỹ ngay cả mẫu hậu cũng đồng ý với hôn sự của chúng ta.”
“Điện hạ ngươi thật tốt.” nước mắt của Lâm Uyển Đình rốt cuộc ngừng lại……
Này hai người có nhầm lẫn hay không nha?
Rõ ràng là hôn nhân của nàng bị tước đoạt, vì sao còn mắng nàng là ác độc, bọn họ có cần phải trơ trẽn như thế hay không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!