Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ - Chương 4: Khiêu khích, hối hận sống ở trên đời này
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
313


Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ


Chương 4: Khiêu khích, hối hận sống ở trên đời này


Lâm Sơ Cửu vốn là bị đánh đến đau cả đầu óc, nhìn thấy đôi nam nữ này, diễn cảnh ân ái ở trước mặt nàng không coi ai ra gì, thiếu chút nữa đã muốn nôn ra. Vốn tưởng rằng đôi nam nữ này diễn xong sẽ đi, kết quả Lâm Uyển Đình hoàn toàn không hề có ý tứ muốn rời đi……

Lâm Uyển Đình ở trong lồng ngực Thái tử khóc nửa ngày, mới “kinh ngạc” nhận ra hành động của bọn họ vốn không hợp lễ nghĩa, a một tiếng, vội vàng đẩy Thái tử ra, sau đó……

Nàng ta hành động giống như một học sinh tiểu học phạm lỗi, câu nệ đứng trước mặt Lâm Sơ Cửu, sợ hãi giải thích nói: “Tỷ tỷ, ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng nóng giận nữa, ta cùng Thái tử có cảm tình sâu sắc, ngăn không được lễ nghĩa, nhưng không phải như ngươi nghĩ đâu.”

Lâm Sơ Cửu yên lặng nhìn trời: Nàng nghĩ cái gì? Nàng nghĩ chỉ muốn hai người diễn cảnh ân ái này, nhanh chóng cút đi, đừng phiền tới nàng, đầu óc nàng chính là đang loạn……

“Uyển Đình, ngươi không cần cùng nàng giải thích, chúng ta yêu nhau sâu sắc và làm theo bản năng, thân bất do kỷ, cầm lòng không đậu……” Thái tử là nam nhân rất lớn, một tay đem Lâm Uyển Đình kéo ra phía sau, sợ nàng ủy khuất nên ngữ khí rất ôn nhu.

Nhưng khi hắn đối mặt với Lâm Sơ Cửu thì khuôn mặt trở nên ảm đảm: “Lâm Sơ Cửu, ngươi nghe bổn cung nói, nể mặt Uyển Đình, bổn cung không sẽ không so đo ngươi thất lễ. Uyển Đình đã sắp trở thành thái tử phi của bổn cung, ngươi nếu còn dám khi dễ Uyển Đình, bổn cung sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã sống ở trên đời này.”

Thái tử khí độ bất phàm, uy nghiêm từ hoàng gia hun đúc ra tới càng làm cho người ta sợ hãi, nếu không phải Lâm Sơ Cửu kiến thức rộng rãi, thật đúng là sẽ bị dọa rồi……

Lâm Sơ Cửu cúi đầu, dấu đi lạnh lẽo trong mắt, nhẹ nhàng mà lên tiếng: “Ân.”

Hiện tại thân thể nàng rất yếu đuối, cũng chưa rõ ràng hết mọi tình huống, không thích hợp cùng đôi nam nữ này cứng đối cứng. Việc cấp bách, là đem người đuổi đi……

Như vậy đã nghe lời sao?

Thái tử kinh ngạc nhìn Lâm Sơ Cửu, hắn rất ngạc nhiên khi thấy Lâm Sơ Cửu an tĩnh như vậy. Lâm Uyển Đình cũng rất kinh ngạc, bất quá nàng che dấu rất tốt, chỉ là mắt to ngập nước, lóe lên mê hoặc cùng bất an……

Lâm Sơ Cửu nhìn thấy Thái tử xuất đầu vì nàng, không phải nên nhào lên vừa đánh vừa mắng hay sao?

Hôm nay sao lại nghe lời như vậy? Như vậy…… Thái Tử điện hạ làm sao mà thấy được, tiết mục tỷ tỷ ác độc khi dễ nàng đây?

Bất quá, sau khi nhìn thấy vết thương trên mặt Lâm Sơ Cửu, Lâm Uyển Đình minh bạch, Lâm Sơ Cửu khẳng định là bị đánh nên sợ hãi, cũng biết cha căn bản sẽ không giúp nàng.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lâm Uyển Đình trở nên đắc ý, đương nhiên nàng sẽ không ngốc đến mức, biểu hiện ra ngoài ở trước mặt Thái tử.

Lâm Uyển Đình rũ mắt, đứng phía sau Thái tử, một bộ dáng bộ ủy khuất như cũ……

Thái tử không nhìn thấy sự khác thường của nàng, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Sơ Cửu một lúc thật lâu, sau khi xác định Lâm Sơ Cửu đúng thật là nghe lời, Thái tử cũng nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí có vài phần hòa hoãn: “Lâm Sơ Cửu, ngươi chịu nghe lời là tốt nhất, thánh chỉ đã hạ xuống, hôn sự của ngươi cũng không thể thay đổi, cho dù ngươi không muốn, nhất thiết cũng phải gả cho tứ thúc của bổn cung, về sau…… Ngươi chính là tứ hoàng thẩm của bổn cung, đừng có quấn lấy bổn cung nữa, có khó khăn gì thì hãy kêu tứ thúc.”

Thái tử một bộ dáng lên giọng giáo huấn, nhưng không dấu được vẻ đắc ý……

Lâm Sơ Cửu thì lại trực tiếp trợn tròn mắt?

Cái gì? Nguyên lai người mà nàng phải gả chính là tứ vương thúc của Thái tử!

Lâm Sơ Cửu liếc mắt nhìn tấm lụa trắng trên mặt đất một cái……

Làm cái gì a? Người mà nguyên chủ đòi chết đòi sống không chịu gả, lại là tứ vương thúc của Thái tử, chẳng lẽ tứ vương thúc này……

Từ từ! Nếu nàng phải gả cho tứ thúc của Thái tử, đó chính là trưởng bối tương lai của Thái tử a, Thái tử cư nhiên còn dám giáo huấn nàng?

Ta sẽ đi……

Thái tử là cái thá gì?

Lâm Sơ Cửu ngẩng đầu, hung hăng mà trừng Thái tử, miệng khó mà nói nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt: Ta là trưởng bối của ngươi, ngươi có biết phép tắc hay không?

Đáng tiếc, Lâm Sơ Cửu khí thế không đủ, nhưng xứng với khuôn mặt nửa đầu heo của nàng, đúng là một chút hiệu quả cũng không có, Thái tử hoàn toàn không hề có chút minh bạch về ý tứ của nàng.

Không chỉ có thế, sau khi nhìn thấy khuôn mặt nửa đầu heo của Lâm Sơ Cửu, trong mắt Thái tử hiện lên một mạt chán ghét……

Nhưng rất nhanh, chán ghét ấy lại bị đắc ý thay thế, Thái tử lấy giọng mềm mại an ủi nói: “Tốt, Sơ Cửu…… thời gian không còn sớm, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, ba ngày sau, chính là ngày đại hôn của ngươi cùng tứ thúc, ngươi ngoan ngoãn đừng lại nháo sự, chớ làm tứ thúc ta bất mãn.”

Khẩu khí giáo huấn kia, đương nhiên rất miệng lưỡi, làm Lâm Sơ Cửu không thể không tức giận……

Thái Tử điện hạ, ngươi thật sự là đang nói chuyện cùng tứ thẩm tương lai của ngươi hay sao?

Nếu không phải nếu nói chuyện, thì khuôn mặt sẽ bị đau, Lâm Sơ Cửu tuyệt đối sẽ không chỉ trợn trắng mắt nhìn.

Sau khi Lâm Sơ Cửu biết rõ chân tướng sự tình, rất quyết đoán đứng dậy tiễn khách, nhưng……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN