Mãi lâu sau ta mới thử hé mắt ra thì thấy Thục phi nương nương dẫn theo một tốp binh sĩ đang dẹp yên đám nghịch tặc.
Nghĩa là…nữ thần vừa cứu ta sao?
Sau biến cố ấy, ta không khống chế nổi bật khóc thành tiếng, sợ chết mất!
Thục phi nương nương nhìn ta với vẻ lạnh nhạt, giọng điệu ẩn chứa sự chán ghét: “Khóc gì mà khóc? Đã chết đâu!”
Ta vẫn không cầm được nước mắt, dòng lệ cứ thế tuôn rơi!
“Thư Nhiên cô cô đè vào người ta rồi.” Ngạn Nhi nhỏ giọng nói với ta.
Ta mới nhận ra mình dùng sức hơi quá, lập tức nới tay ra.
“Còn ngây ngẩn gì nữa? Đợi mai táng cùng đám nghịch tặc luôn ư?”
Ta nhìn Thục phi nương nương, thái độ lúng túng khác thường: “Nô tỳ…không đứng dậy được.”
Người đành đến kéo ta dậy, rồi nhấc bổng Ngạn Nhi lên tiến lên phía trước: “Đi theo khẩn trương!”
“À, vâng.” Nữ thần vừa kéo tay ta đấy.
Đến cửa cung Trường Lạc, xộc vào mũi là mùi máu tươi nồng nặc, ta suýt thì nôn..
Ngạn Nhi hớt hải nhào vào lòng hoàng hậu nương nương: “Mẫu hậu!”
Một người thanh niên dẫn đầu đoàn người vào xử lý xác của quân phản tặc.
Hoàng thượng bình yên vô sự vội vàng đến cung Trường Lạc, người thanh niên kia nhanh chóng tiến đến bẩm báo tình hình.
Hoàng thượng không sứt sát gì, đột nhiên ta nhớ tới Lý Bá, cả Tiểu Lan nữa, ta lập tức lao ra bên ngoài.
Không ngờ hoàng thượng kéo ta lại: “Chưa tiêu diệt hết nghịch tặc đâu, ngươi đi là nộp mạng cho chúng!”
Ta hoảng loạn đáp: “Lý Bá…ông ấy…ông ấy…”
Lúc ấy dường như ngài cũng mới nhớ ra, bèn phân phó người thanh niên trước mắt: “Ngươi đi cùng nàng ấy.”
“Vâng.”
Gần đến nơi ở của nô bộc, ta đụng trúng Tiểu Lan.
“Thư Nhiên tỷ tỷ! Gặp tỷ ở đây tốt quá, Lý công công ngất rồi, muội…muội đang định đi tìm thái y!”
“Ngất rồi?” Bây giờ tình thế rối ren, biết đi đâu tìm thái y?
“Tại hạ từng học qua về y thuật, không biết có thể để ta vào xem thử không?” Người thanh niên đến cùng ta mở lời.
“Cảm ơn ngài.” Cũng chẳng còn cách nào khác.
Ta đi theo Tiểu Lan, Lý Bá đang nằm trong phòng ta.
“Thấy bên ngoài xảy ra biến động, muội và Lý công công định đi tìm tỷ, ai dè Lý công công bỗng nhiên ngất xỉu.” Tiểu Lan sốt ruột nói.
Người kia cố gắng ấn ngực Lý Bá, sau đó lại chuyển qua ấn ấn đường, nói: “Không sao, sợ hãi quá độ nên ngất lịm đi thôi.”
“Thật sao?” Ta không dám tin.
Đối phương cười: “Thật, lừa cô nương làm gì.”
Y vừa mới dứt lời, Lý Bá liền tỉnh. Ngại thật, ta chẳng đối diện với người ta nữa.
“Lý Bá ông tỉnh rồi sao?”
Lý Bá dần mở hẳn mắt: “Thư Nhiên…nha đầu Thư Nhiên, hoàng thượng…sao rồi?”
“Hoàng thượng không sao.” Ta bất lực đáp.
“Không được…ngươi mau dìu ta đi xem thử, ta mới an tâm được.” Nói xong, ông định ngồi dậy.
Ta nhanh tay giữ ông nằm yên. Ta hơi giận.
“Lý Bá ơi, ông nằm yên đi, nô tỳ vừa mới từ chỗ ngài qua đây! Ngài có bao nhiêu người bảo vệ đến sợi tóc cũng chẳng sao, không cần ông lo lắng.”
“Ông lo lắng cho người ta thế, người ta cũng có nghĩ đến ông đâu!”
“Ngươi…nha đầu này…” Lý Bá tức giận không thốt nên lời, ngón tay vẫn chỉ vào ta.
“Ông ấy mới tỉnh dậy, không nên nổi cáu, ngươi bớt nói vài câu.”
Nghe vậy, ta mới nhớ ra trong phòng này còn có một người lạ. Ôi thôi, đó còn là người của cẩu hoàng đế!
Người kia có vẻ nhận thấy ta lo lắng, bèn bổ sung thêm một câu: “Người thân gặp chuyện, hoảng loạn là điều bình thường, cô nương yên tâm, tại hạ không nghe thấy gì hết.”
Không nghe thấy gì chẳng phải là nghe thấy hết sao, ta càng chột dạ hơn.
“Ừm, cảm ơn tiểu tướng quân đã hộ tống ta về đây, cũng cảm ơn ngài đã cứu Lý Bá.”
“Hoàng thượng dặn dò, tại hạ chỉ làm đúng trách nhiệm của mình, không cần khách sáo.”
“Nghịch tặc đã bị xử tử, chuyện huyết mạch của thái tử là giả.”
Sự thật không quan trọng, hoàng thượng nói là giả thì là giả.
33.
Kỳ thực trong mắt bách tích, tiên thái tử không phải là một vị trữ quân đáng mong đợi.
Thân tín của ngài mượn danh nghĩa ngài tạo không ít nghiệp chướng. Chúng ỷ mạnh hiếp yếu, cướp của thường dân, bức ép con gái nhà lành.
Ngoài danh phận đích tử ra, ngài chẳng có gì nổi trội.
Tiên đế có bảy người con trai. Tiên thái tử là người con thứ hai, trước ngài là một đại ca. Ngài ấy vừa có danh phận trưởng tử vừa nắm giữ binh quyền.
Sau ngài là một đệ đệ cùng chung mẫu hậu. Ngài ấy là người con thứ sáu. Tiên hoàng hậu nhận thấy con trai lớn không đủ tài cán, nên đành dồn hết mong đợi vào con trai thứ.
Còn đương kim hoàng thượng là người con thứ tư.
Khi ấy, năng lực của ngài không gọi là xuất chúng, song ngài được tiên hoàng đế yêu mến. Cũng chỉ vì hoàng quý phi – thân mẫu của Kỳ vương chiếm được tình yêu của tiên đế.
Tình yêu đẹp như giai thoại của hai người đến giờ vẫn được người đời ca tụng. Sau này, hoàng quý phi còn tự vẫn trước linh cữu của tiên đế.
Cho nên, tiên thái tử không được phụ thân coi trọng, đến cũng chẳng được mẫu thân thương yêu. Vị đại ca kia suốt ngày đòi dạy dỗ ngài. Vị trí trữ quân của ngài như đang cheo leo trên vách núi.
Bởi vậy, ngài đã ra tay trừ khử đệ đệ ruột thịt của mình, vì đệ ấy cũng mang trong mình dòng máu đích tử. Đúng là tàn độc!
Kế tiếp, ngài lại hãm hại đại ca, vu oan ngài ấy có ý đồ mưu phản, từ đó cướp đoạt binh quyền của đại ca. Kỳ vương đúng là phúc đức lắm mới thoát được cuộc truy sát năm ấy.
Tiên đế bệnh nặng, tiên thái tử lo sợ phụ hoàng phế ngôi vị của mình, trao lại vương quyền cho hoàng tử khác nên đã bức vua thoái vị.
Tiên đế sớm đã lường trước, ngài dành thời gian cuối đời dạy thái tử một bài học máu để y hiểu rằng “ai mới là cha, ai mới là con”.
Cái đêm bức cung ấy, không ai tường tận đã xảy ra chuyện gì.
Ta chỉ biết tiên thái tử qua đời, đại hoàng tử trọng thương, tam hoàng tử cũng không qua khỏi.
Chuyện này có vẻ không liên quan gì đến tam hoàng tử, song ngài vẫn bị tiên đế ban chết.
Ngũ hoàng tử không có chí làm vua, thất hoàng tử vẫn chưa biết nói, trong lúc dầu sôi lửa bỏng, ngôi vị được trao cho Kỳ vương điện hạ. Hoàng thượng để lại chiếu thư truyền ngôi, sau đó nhắm mắt xuôi tay, rời xa trần thế.
Đám thân tín của tiên thái tử chạy trốn khỏi kinh thành, không biết chúng đi đâu. Hoàng thượng liên tục điều tra, song không tìm được hành tung của chúng.
Nhờ có trận này mới vỡ lẽ chúng chạy sang địa phận tộc Đông Lê, cấu kết với giặc bán nư.ớc cầu vinh.
Dọn dẹp xong phần tử nổi loạn nội bộ, vậy thì đã đến lúc đối phó với người ngoài.
Không sai, đám nghịch tặc này trà trộn vào đoàn sứ thần tiến vào kinh thành. Sau đó, chúng phối hợp với phản quân bên ngoài mới tạo nên thảm cảnh này.
Chúng ẩn náu 5 năm, thực lực lớn mạnh, song hoàng thượng cũng đâu còn là hoàng thượng của 5 năm về trước.
Tộc Đông Lê thông đồng với quân tàn dư của tiên thái tử gây rối vương triều Đại Lương, sự việc này trở thành điểm yếu chí mạng của Đông Lê, tất nhiên hoàng thượng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Một tháng sau, hoàng thượng và vương tử Đông Lê cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận. Hai bên giao hẹn trong vòng 5 năm sẽ không khai chiến, tất cả những điều lệ hợp tác liên quan đến trao đổi hàng hóa, giao lưu văn hóa đều có sự thay đổi so với lần thảo luận trước.
Từ vẻ mặt của hoàng thượng, ta đoán chừng Đại Lương chiếm được món hời.
Sau khi đoàn sứ thần Đông Lê rời kinh, cuối cùng hoàng thượng cũng nhớ đến thăm Lý Bá.
Không biết vì sao, sau lần hôn mê ấy, Lý Bá dạo này cứ thất thần, tựa như chẳng còn sức sống.
Trước đây dù sức khỏe suy yếu, nhưng trông vẫn có tinh thần.
Lý Bá gặp được hoàng thượng như cha già được con trai đến thăm. Ông vừa vừa mừng rỡ vừa hoảng hốt, vội vã định rời giường.
Hoàng thượng ngăn ông ấy lại: “Lý Bá, ở đây không có người ngoài không cần đa lễ. Ngươi có thấy đỡ hơn chưa?”
“Lão nô ngày ngày chẳng phải làm gì, tất nhiên là không sao. Ngược lại phải nói hoàng thượng ấy, càng bận rộn thì càng phải chú ý đến sức khỏe của mình.”
“Nghe nói hôm nọ ngươi lịm đi, trẫm đã cho thái y kê bài thuốc cho ngươi rồi, ngươi nhớ bồi bổ cơ thể.”
Hoàng thượng quay sang nói với ta: “Bảo thái y cần dùng thuốc gì thì cứ dùng, nếu thái y viện không có thì đến kho lấy, đừng có tiếc.”
“Vâng.” Ta đáp lại. Ta làm gì có tiếc, đằng nào cũng có phải của ta đâu.
Lý Bá nghe vậy vội xua tay từ chối: “Đừng lãng phí mà hoàng thượng, trong kho toàn những thứ trân quý, nghìn vàng cũng chưa chắc mua được.”
“Dùng vào thân già này không đáng đâu, hoàng thượng giữ lại đi, ngộ nhỡ có ngày cần dùng.”
“Trẫm bảo ngươi dùng thì ngươi cứ dùng, chỉ cần ngươi mau khỏe lại tất cả đều xứng đáng.”
__________________________________