Lý Bá cười: “Hoàng thượng không cần lo cho lão nô. Lão nô hôm nay đã khỏe hơn nhiều, vài ngày nữa lại tiếp tục hầu hạ hoàng thượng được rồi.”
“Vậy thì tốt, trẫm cũng an tâm phần nào.”
Sau một hồi suy xét, cuối cùng ta quyết định phải nói cho hoàng thượng biết.
Ta quỳ trước mặt ngài: “Hoàng thượng, dạo này Lý Bá vẫn chưa chuyển biến tốt lên.”
“Mê nhiều tỉnh ít. Hơn nữa, lúc nào ông ấy cũng canh cánh nỗi lo về hoàng thượng, có bao giờ nhàn tâm được đâu?”
Ta không cần thỉnh cầu cho mình, nhưng Lý Bá thì khác. Lý Bá chưa bao giờ thôi nghĩ đến hoàng thượng, còn hoàng thượng, ngài làm sao biết được?
Ngày quân phản loạn thâm nhập hoàng cung, liệu có khoảnh khắc nào ngài lo cho sự an nguy của Lý Bá? Mãi hơn một tháng, ngài mới đến thăm chốc lát.
Đối với ngài, Lý Bá có lẽ chỉ là một người hầu hầu bên ngài từ khi nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Còn đối với Lý Bá, hoàng thượng là tất cả. Ông dõi theo ngài từ khi còn là một đứa bé chập chững học cách bước đi cho đến khi trở thành quân chủ cai quản cả đất nước.
Hiếm khi hoàng thượng lộ vẻ ngạc nhiên như giờ: “Nghiêm trọng như vậy sao ngươi không bẩm báo trẫm sớm hơn?”
“Hoàng thượng, Lý Bá không cho nô tỳ nói. Ông ấy bảo hoàng thượng phải lo chuyện quốc gia đại sự nên không cho phép nô tỳ nói, sợ làm hoàng thượng thêm phiền muộn…”
“Đừng nói nữa! Hoàng thượng đừng nghe con bé nói linh tinh, không nghiêm trọng vậy đâu.” Lý Bá nói xong thì cốc vào đầu ta.
“Ngày phản loạn, Lý Bá vốn chẳng sao, nhưng khi nghe thấy nghịch tặc hét lớn…hét là “nghịch vương đã đền tội”, Lý Bá hãi hùng ngất ngay tại chỗ.”
Lý Bá thấy ta vẫn nói bèn cốc vào đầu ta cái nữa: “Đừng có nói tầm bậy! Ta không quản nổi ngươi nữa à? Ta đã nói rồi ta khỏe mà!”
“Thôi, đúng là trẫm sơ suất quá, trẫm vẫn bình an, Lý Bá không cần lo.”
“Sau này trẫm sẽ đến thăm ngươi thường xuyên hơn, nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng để trẫm phải lo lắng.”
Hoàng thượng không nổi giận, người nán lại một lúc thì có người đến giục: “Lễ bộ thượng thư ở cung Càn Thanh đợi ngài đã lâu.”
Hoàng thượng chuẩn bị về cung Càn Thanh, Lý Bá bỗng gọi ngài lại.
“Lý Bá cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, hôm khác trẫm lại đến thăm ngươi.”
Lý Bá nhìn hoàng thượng, ngập ngừng: “Hoàng thượng, lão nô…có một chuyện muốn cầu xin hoàng thượng.”
Lý Bá lúc nào cũng coi hoàng thượng là ưu tiên hàng đầu. Ông chưa bao giờ xin ngài điều gì, hôm nay, hoàng thượng không khỏi ngoái lại nhìn.
“Lý Bá, ngươi cứ nói đi, chỉ cần trẫm làm được trẫm nhất định sẽ làm cho ngươi.”
Lý Bá thở dài: “Lão nô muốn cầu xin một chuyện cho nha đầu Thư Nhiên.”
Nghe vậy, ta ngẩng đầu lên.
“Lão nô định gắng sống đến lúc con bé 25 tuổi rồi tiễn nó xuất cung, nhưng phải 5 năm nữa, lâu quá, nô tài sợ…”
“Lão nô khẩn cầu hoàng thượng, sau khi lão nô chết người hãy cho phép Thư Nhiên xuất cung.”
“Thời gian trôi qua không thể níu giữ, thanh xuân của người con gái chẳng đặng mấy năm, lão nô không nỡ nhìn con bé cả đời chỉ quanh quẩn ở đây.”
Ta rưng rưng trào nước mắt khi nghe Lý Bá nói câu ấy. Quả thực ta không ngờ Lý Bá sẽ cầu xin cho mình.
Lý Bá vẫn luôn lưu tâm đến tâm nguyện của ta.
Ông thấu hiểu nỗi lo của ta.
Ông cũng tỏ tường có lẽ hoàng thượng sẽ không dễ dàng đồng ý cho ta xuất cung.
Vậy nên, ông đã tính đâu vào đấy.
Hoàng thượng quay lại lướt nhìn ta, sau một hồi trầm lặng, cuối cùng ngài nói: “Được, trẫm hứa với ngươi.”
Nguyện vọng duy nhất của cả đời Lý Bá, đương nhiên hoàng thượng không thể từ chối.
Hoàng thượng đi rồi, Lý Bá nhìn ta hãy còn nghẹn ngào, ông thở dài.
“Ngươi đủ lông đủ cánh rồi, ta không quản được ngươi nữa, gì cũng nói ra bên ngoài được nhờ?”
“Nô tỳ…nô tỳ không nhẫn tâm nhìn người đau khổ. Dù sao hoàng thượng cũng nên được biết tấm lòng của ông. Ông thương ngài ấy như con cái, sao ngài ấy lại không quan tâm ông được?”
“Này, ta là nô tài của hoàng thượng, cả đời theo hầu ngài. Trần đời có ai lại bảo chủ tử phải lo lắng cho nô tài không!”
34.
Trời dần trở lạnh, thời gian Lý Bá mê man cũng tăng lên, hoàng thượng dặn dò ta chăm nom Lý Bá cẩn thận. Ngài từng nói sẽ thường xuyên đến thăm ông ấy, nhưng từ đó tới giờ ngài chưa từng đến thêm lần nào.
Hoàng thượng là quân vương của một nước, bộn bề triều chính, phi tần hậu cung mong ngóng còn chưa chắc đã gặp được ngài, chứ nói chi đến một người hầu.
Lý Bá ngủ mê mệt, chốc chốc ông lại gọi hoàng thượng. Tiếng nói không rõ, thỉnh thoảng ta nghe ra được đôi ba câu.
“Tiểu điện hạ chạy chậm thôi.”
“Tiểu điện hạ có lạnh không?”
“Tiểu điện hạ ăn ít kẹo thôi, nương nương sẽ giận đấy.”
“Vương gia, hôm nay người vào cung đừng chọc tức hoàng thượng, vết đánh lần trước vẫn chưa hết sưng đâu.”
“Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng…”
Song mỗi khi tỉnh lại, ông bảo ta đừng làm phiền hoàng thượng.
Tối muộn mà vẫn không thấy Tiểu Lan về, ta sợ muội ấy xảy ra chuyện bèn đến cung Càn Thanh xem thử.
Vừa mới đến nơi, ta thấy muội ấy đang quỳ ở bên ngoài cung Càn Thanh.
Từ khi được phân sang bên này, Tiểu Lan làm việc rất cẩn trọng. Tuy nhiên, muội ấy vẫn còn nhỏ e chưa kiềm chế được bản thân.
“Sao vậy?” Ta ngồi xuống hỏi nhỏ.
Khóe mắt muội ấy ửng đỏ lên tiếng giải thích với ta: “Muội…muội vô ý xô vào Lương phi nương nương nên làm đổ nước trà lên người nương nương.”
Dạo này, hoàng thượng rất sủng ái Lương phi nương nương, phụ thân nàng còn giữ chức vụ quan trọng trong Hình bộ.
Tiểu Lan thì thầm: “Nhưng…rõ ràng Lương phi nương nương cố tình làm vậy, người đẩy muội.”
Ta hỏi thêm mấy câu thì đoán được đại khái sự việc.
Lương phi nương nương đến cung Càn Thanh tìm hoàng thượng, tình cờ Lệ quý phi cũng có mặt.
Tiểu Lan dâng trà cho Lệ quý phi trước, sau đó mới tới Lương phi. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Lương phi phật ý, cố tình gây khó dễ cho Tiểu Lan, còn phạt muội ấy quỳ 4 canh giờ.
Lệ quý phi địa vị cao hơn, Tiểu Lan không làm sai, song Lương phi bây giờ đang là phi tần đắc sủng.
Bị kẹp giữa Lệ quý phi và Lương phi, đương nhiên người chịu trận là Tiểu Lan.
Chẳng nghi ngờ gì hoàng thượng sẽ chiều theo ý Lương phi. Chẳng qua chỉ là phạt một nô tỳ, không đáng để cân nhắc!
Nhìn Tiểu Lan ta như bắt gặp hình ảnh của chính mình. Ta đã chai sạn với những chuyện như thế này, còn Tiểu Lan, đây là lần đầu tiên muội ấy phải chịu đựng.
“Tiểu Lan, muội không sai, làm việc trong chốn hoàng cung, quan trọng nhất là phải tuân thủ quy tắc.”
Nếu muội ấy chọn xu nịnh Lương phi đổi lại sẽ đắc tội Lệ quý phi.
“Vậy…tại sao muội vẫn bị phạt?”
“Bởi vì Lương phi là chủ tử, hoàng thượng sủng ái nàng. Còn muội là nô tỳ, muội phải nhớ lấy thân phận của mình mới tồn tại được.”
Tiểu Lan im lặng, chính ta cũng kinh ngạc vì lời mình vừa thốt ra. Chưa bao giờ ta nghĩ có ngày, ta coi những lời trước đây ta ghét nhất thành đạo lý sống, thậm chí còn giảng giải cho Tiểu Lan.
“Phải biết thân biết phận!”
Hoàng thượng từng nói như vậy, Lý Bá cũng từng nhắc không biết bao lần. Mặc dù sâu trong thâm tâm ta không muốn công nhận, song bao năm nay đúng là ta đã sống như vậy.
Nên ta mới sống được đến ngày hôm nay, bây giờ ta lại truyền câu ấy cho Tiểu Lan.
“Muội còn phải quỳ bao lâu nữa?”
“Khoảng 2 canh giờ nữa.”
“Tiểu Lan, sau này muội còn phải chịu nhiều ấm ức, bây giờ muội có hai sự lựa chọn.”
“Lựa chọn thứ nhất, ta sẽ vào cầu xin cho muội, áng chừng hoàng thượng sẽ tha cho muội thôi. Tuy vậy, sau này muội không hầu hạ ở đây nữa, ta sẽ nghĩ cách điều muội đi nơi khác.”
“Lựa chọn thứ hai, tiếp tục quỳ, quỳ xong vào thỉnh tội.”
Tiểu Lan chọn cách thứ hai, ta cởi áo choàng ra khoác lên người muội ấy: “Ban đêm gió lạnh, chú ý sức khỏe.”
Đã chọn con đường ấy thì phải chấp nhận trả giá.
Ước chừng đã đầy 3 canh giờ, ta dìu Tiểu Lan đứng dậy. Chân muội ấy run bần bật không thể đứng vững.
“Cẩn thận, mau vào thỉnh tội với hoàng thượng đi.”
Hoàng thượng phán có tội thì là có tội.
Hoàng thượng nuông chiều Lương phi. Ngài ấy biết rõ lần này Tiểu Lan không sai, nên ta muốn ngài ấy nhớ muội ấy đã phải chịu phạt oan. Đây cũng là điều duy nhất ta có thể giúp được cho Tiểu Lan.
Không ngoài dự liệu, hoàng thượng không trách tội còn cho muội ấy nghỉ ngơi một ngày.
__________________________________