Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều) - Chương 93: Phản bội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)


Chương 93: Phản bội


Cúc hết chu môi rồi nhăn mặt. Hai tay chống cằm uể oải. Nãy giờ, Huệ cứ hỏi cô như tra khảo. Nhà này, Bửu hiếm về thì cô mượn đỡ, bình thường vẫn vậy, có gì to tát! Hơn nữa lại tiện, muốn mua vé tàu vé xe, đi xe ngựa một lát là tới, đỡ tốn biết bao nhiêu thời gian. Tự thấy mình suy nghĩ khá chu toàn, vậy cũng bị cằn nhằn. Chuyện thân thiết với Bửu, cô thấy… cũng chẳng sao! Đâu có chi gọi là lạ!

– Không phải lạ mà kì. Em biết rõ, ngày xưa Bửu cũng để ý…

– Thì cũng giống như cái người đằng kia với chị thôi.

Cái người ấy đang đứng thẩn thờ trước cửa, như một cái xác vô hồn. Thỉnh thoảng lại nhìn lên bức tranh trên vách đâm chiêu.

Huệ chẳng biết khuyên gì. Từ lúc đầu, Huệ đã cố gắng ngăn cản chuyện anh gặp Liên vì biết có nhiều nguy hiểm. Nhưng niềm ai oán của trái tim tan vỡ chỉ muốn tìm khoảnh khắc để hồi sinh, cùng sự kiên quyết của kẻ nặng tình, đã thuyết phục được cô.

Nếu thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, thì cứ chờ bàn tay của thời gian xoa dịu.

Thôi cằn nhằn chuyện thân với Bửu, Huệ xoay qua trách cứ sự vô tình của em Cúc với Đông. Lúc đó đang nguy hiểm, đã không nói được lời nào thì thôi, còn châm dầu vô lửa.

Cúc giãy nảy trên ghế.

– Chớ chị biểu em phải làm sao? Hai anh em nhà đó, còn phải nói, giận lên cứ như muốn giết người. Tưởng anh Thành đàng hoàng hơn, ai dè, cũng như nhau hết. Cũng may, chị không gả cho ảnh. Không thì, khó sống y chang chị ba.

Cúc nói một lèo không thèm suy nghĩ. Huệ muốn cản cũng không kịp. Cô tằng hắng một tiếng lớn rồi liếc vè phía cửa. Mấy cọng tóc đen bay nhẹ dù anh vẫn đứng im lìm.

– Nói bậy. Liên nói, em ấy rất hạnh phúc.

– Hạnh phúc? Chị ba đó… Đúng là khờ. Hai nghĩ thử, có chuyện là ông Đạt, ổng nhốt, rồi ổng hành hạ, đánh đập tới mức sẩy thai. Khi giận thì kiếm người trăng hoa, chè chén. Bữa đó không có em đó hả, dám chắc chị ba bị con bồ nhí của ổng đánh rồi. Vậy mà cũng nhận mình hạnh phúc. Em không hiểu cái kiểu hạnh phúc của chị ba là kiểu gì!

Chuyện làm dâu nhà giàu đâu có dễ. Không cần Cúc nói, Huệ cũng biết. Tánh bà Ngự, cô hiểu đôi chút, riêng Đạt, Huệ nhớ, hình như ngay cái nhìn đầu tiên cũng chẳng có được mấy cảm tình.

Thành nổi tiếng ăn chơi khắp Sài Gòn, còn Đạt… nghe đâu cũng một tay đào hoa khi còn sống bên Pháp. Lại thêm trận đòn của Đông đêm đó đã cho thấy sự uy quyền của Đạt cũng giống như những chủ điền khác.

Có lẽ, Liên muốn xoa dịu, muốn cô không tự trách mình nên đã gạt cô chăng?

Bất giác nhìn về phía cửa. Một tay đã cuộn lại thành nắm, một tay bấu chặt vào khung, toàn thân Đông toát lên một vẻ cực kì kiên định.

Nếu ngày xưa, cô không bỏ đi thì cái kết của tất cả có khác đi không?

Huệ băn khoăn tự hỏi, có nên giúp họ nối lại tình xưa? Tấm lòng của Đông thì rõ như ban ngày. Còn Liên? Em cô chắc chắn cũng nặng tình… và, chung thủy…

Thôi thì, hãy để người trong cuộc quyết định.

…………………………………………………………………………….

– Liên. Anh vẫn còn thương em. Thương như hồi đó!

Cái giọng trầm ấm thân quen ấy vang lên khi cửa phòng vừa đóng lại. Nghe thì nhẹ, nhưng đó là tất cả dũng khí của người đàn ông đã được trui rèn qua gian khổ.

Ngày đó quen nhau, tình cảm chỉ đổi trao qua ánh nhìn ngượng nghịu. Đôi lúc dâng trào, không kìm nén được mới vụng trộm nắm tay cô rồi mỉm cười bẽn lẽn.

Phía sau anh là cái nắng vàng giòn rụm ngoài khung cửa. Căn phòng trắng được phản chiếu nên ánh sáng trở nên tỏ rạng. Liên nhận ra, chàng thanh niên nho nhã ngày xưa đã khác, khuôn mặt rắn rỏi đậm nét phong trần.

Ai rồi cũng khác, huống chi anh và cô của hôm nay, với ba năm thời thiếu niên đã cùng nhau bỏ lại, mỗi người theo mỗi cách. Anh khác, cô… cũng khác.

Bàn tay cô rụt rè rút lại. Ánh mắt lúng túng quay đi.

– Em… em có chồng rồi.

Đông khựng người trong phút chốc. Rồi quyết định tiến tới tiếp tục nắm lấy tay cô. Anh là người trải qua một lần thập tử, khó khăn lắm mới tìm đường đến lối nhất sinh, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội giành lại hạnh phúc cho mình, cho cả người anh yêu dấu.

– Anh không quan tâm. Nếu em đồng ý. Anh và Huệ sẽ tìm cách đưa em, và con em nữa, ra khỏi nhà đó. Hai đứa mình sẽ tới một nơi thật xa. Anh sẽ thương nó như con anh. Chút ta quên hết mọi thứ để cùng làm lại từ đầu.

Ánh mắt Liên có chút ngỡ ngàng.

– Không phải anh từng nói… sẽ cùng chị Huệ đến Nam Vang. Và sống cho lý tưởng mới…

Buông tay cô, Đông lùi về sau một bước.

Phải. Từ một chàng tá điền bán lưng cho đất, bán mặt cho trời, quanh năm tưới tắm mồ hôi trên ruộng lúa, cần mẫn siêng năng mà vẫn chưa thoát khỏi cái nghèo, Đông bị buộc phải trở thành một phu cạo mủ cao su. Loài cây với anh vô cùng xa lạ, mủ nó trắng toát như bộ xương của một anh phu sau khi bị mối rừng rỉa thịt trong cơn lên sốt, chỉ sau một đêm.

Từng giọt mủ trắng rơi xuống đất là mỗi trận đòn roi in dấu trên lưng, vằn vện, chất chồng. Máu Đông đã trộn với màu đỏ au của đất, mặn nồng và tanh tưởi. Sinh mạng anh gắn chặt với dòng nhựa chảy quay thân cây, không có ngày mai và hy bọng tắt lịm phá sau cánh rừng bạt ngàn hhiu quạnh.

Tình yêu đầu đời là thứ giúp anh xoa dịu nỗi đau thể xác đang ngày đêm hành hạ. Tới ngày rằm, Đông lén tới bàn thiên trước nhà thầy thông, mượn làn khói hư vô từ mấy nén nhang đã thắp, cầu khấn cho má anh nơi quê nhà thêm rắn rỏi, hy vọng bà có thể chờ đợi anh về.

Nếu không phải bị quăng đi như một cái xác khi đang thoi thóp vì sốt rét, thì anh đã không thể gặp Huệ và thoát cảnh lao động như khổ sai, dưới sự bạo tàn của bọn cai Tây.

Huệ đã nói với anh rất nhiều, về cảnh ngục tù tăm tối của một kiếp người, về ách xiềng gông nặng oằn của dân tộc dưới trời nô lệ thực dân.

Đi theo Huệ hoặc tìm đến một chân trời xa lạ, đó là cách để Đông xây dựng lại cuộc đời. Còn một cách thứ ba, Huệ không nhắc tới, nó mặ nhiên trở thành điều Đông không được phép nghĩ.

Nhưng nỗi nhớ cồn cào dằn xéo ruột gan, khi Mỹ Tho là nơi cô đang sống, cũng là nơi anh chính thức kết thúc một mối tình.

Có lẽ, Huệ hiểu được nỗi niềm của kẻ sắp đi xa nhưng chưa dám hẹn ngày trở lại. Cô đã lùi ngày và giúp anh làm tròn hai tâm nguyện.

Vốn chỉ muốn nhìn chia tay cô trong âm thầm lặng lẽ. Nhưng con người tham lam lắm. Dù trải qua cay đắng khó khăn, rắn rỏi thậm chí sắt đá cũng chỉ là người chớ chưa thể thành bậc chân tu. Huống gì, Đông chưa thành sắt đá. Trái tim anh vẫn rất mềm.

Mấy đêm đứng dưới giàn thiên lí, nhìn ánh đèn mờ nhạt lan tỏa một góc phòng, Đông cầu mong cô hạnh phúc. Tự nhủ với lòng, cô hạnh phúc, chính là anh hạnh phúc. Dù… hạnh phúc ấy, là cả một niềm đau, của số phận.

Thấy mà không được gặp khiến người ta bứt rứt, gặp mà không thể nhận nhìn, lại khiến dạ nôn nao. Và nếu lời ở đầu môi chưa ngỏ thì phía sau, có thể là cả quãng đời sống trong hối tiếc.

– Nếu em không hạnh phúc bên chồng thì hãy đi cùng anh. Mình làm lại từ đầu. Anh nói thật, anh không để bụng.

– Nhưng… em không thể bỏ chồng…

Đông trầm tư. Anh biết Liên, người như cô, chỉ cần một cái dang tay, một câu mời gọi thì lập tức ngả lòng vào kẻ khác, là điều không thể. Huống gì, chuyện vợ chồng, không duyên cũng nợ. Cưới hỏi đường hoàng thì số phận coi như đã chói chặt vào nhau. Sự cam chịu là điều dễ hiểu.

– Anh biết làm điều này thì… Nhưng Huệ nói đúng. Chúng ta tôn trọng luân thường và đạo lý. Dù chúng đã tồn tại rất lâu, nhưng suy cho cho cùng, cũng do con người đặt ra, mà con người thì có lúc sai lúc đúng. Trong trường hợp, đó chỉ là cai cơ để ràng buộc, bắt chúng ta phải cam chịu kiếp sống khổ đau thì chúng ta không nên khuất phục. Và đôi lúc càng, đừng nhất thiết lấy đạo lý uân thương làm thước đo cho sự đúng sai. Như hoành cảnh của anh với em chẳng hạn. Nếu bản thân không hạnh phúc, xa nhau cũng là giải thoát cho nhau. Để mỗi người tìm cho mình một cuộc đời mới. Đó không chỉ vì em, mà còn vì người bên cạnh em nữa. Mỗi người chỉ có một đời để sống. Không ai sống thay mình, cũng không ai giúp được mình trừ bản thân mỗi người. Vậy nên, anh đang đứng đây, lấy hết can đảm để đứng đây bày tỏ với em, sẵn sàng vượt qua rào cản để dắt em chạy trốn. Nhà Đạt tuy quyền thế, nhưng trời đất bao la, chắc chắn sẽ có chỗ cho mình dung thân.

– Không. Anh Đông à. Em… em xin lỗi!

– Đừng xin lỗi anh nữa. Mọi chuyện không phải do em. Chuyện của cha em, em không hề biết. Chuyện cưới xin, em cũng vì bị ép. Nếu em ra đi, biết đâu chính là cách giúp người đã khuất sửa chữa sai lầm, vì không một ai muốn con mình đau khổ. Nhìn kĩ anh đi Liên. Anh vẫn thương em như ngày xưa.

– Em… không như xưa nữa. Chuyện của cha khiến em dằn vặt, nhưng điều xấu hổ chính là, em không giữ được trái tim mình, em không thể trọn lời đã hứa với anh. Em đã phụ anh, phụ anh thật sự. Ban đầu, em bị ép phải cưới, nhưng… tình cảm với anh Đạt thì không ai ép em hết. Do tự nguyện. Mà anh Đạt cũng rất thương em.

Sau giây phút ngỡ ngàng, Đông lấy lại bình tĩnh.

– Anh không tin. Đạt đã từng muốn đánh em. Chính mắt anh thấy…

– Không như anh nghĩ đâu.

Liên cắt ngang câu nói. Đạt đã đúng. Chuyện vợ chồng, ngoài bên ngoài không thể nào hiểu hết. Có lẽ, anh đã nghe Cúc nói. Nhưng dù Cúc có là em ruột của cô, Cúc cũng không thể hiểu tường tận chuyện của hai vợ chồng. Cũng như Đông hôm ấy. hành đông đạp đổ tô cơm của Đông thực sự là hành động vô lí. Nhưng chỉ có Liên mới biết nguyên nhân. Trưa hôm đó, Bé Khanh khó chịu và khó nhiều, nhưng Liên không biết. Thậm chí Nhanh chạy ra gọi cô mấy lần nhưng cô vẫn không vô. Không phải Liên không quan tâm con nhưng chuyện con nít khóc quấy cũng bình thường. Thế nên Đạt giận.

Với ba năm chung sống, Liên không khẳng định mình hểu rõ con người của Đạt, nhưng có một điều không thể phủ nhận, cô là nguồn cơn của những hành động quá quắt vừa rồi.

Sóng gió nhiều lần ập đến, Liên đã từng có ý định ra đi. Hai chữ “ra đi” trong cơn giận dỗi với lúc này khác nhau nhiều lắm.

– Đúng là rất sợ khi phải làm trái với luân thường đạo lý, nhưng đó không phải là nguyên nhân duy nhất. Có thứ quan trọng hơn… Em… em… không muốn xa anh ấy.

Ánh mắt bùi ngùi xen lẫn sự chân thành đã chứng minh cho câu nói. Vài nhịp tim dường như ngưng lại, một lúc sau, Đông mới tìm lại cảm giác của mình. Vậy là, một tình yêu đã hoàn toàn vụt mất. Đông cố nén để nước mắt mình không chảy xuống. Đúng rồi! Anh nên mừng, mừng cho cô.

– Anh hiểu rồi. Chúc em hạnh phúc.

– Anh không giận em?

Một tình yêu đánh mất, vết thương không dễ chịu gì, nỗi buồn thương cứ man mác không tên, đau cũng là điều dễ hiểu. Nhưng anh không nói để Liên được vui vẻ mà tiếp tục cuộc đời mình.

– Em xin lỗi. Em là người đáng trách, là kẻ xa mặt cách lòng. Là người không giữ lời hứa. Em không xứng với tình yêu của anh.

Lời hứa? Đông chợt nhớ ra. Phải rồi, anh đã từng yêu câu cô hứa. Nhưng đối với anh lúc ấy, nó chỉ là một câu nói đùa khi cả hai chuyện trò vui vẻ. Không ngờ, cô còn giữ trong lòng.

Ngày xưa, cô yêu anh bằng tình yêu trong sáng của người con gái, bây giờ, cô yêu chồng bằng cái nghĩa phu thê. Tình yêu đã từng là tình yêu chân thật. Nếu bảo xa mặt cách lòng, thì lỗi là của ông Trời.

– Em xin lỗi… vì hết thương anh, hay vì đã đem lòng thương Đạt.

Sao đàn ông nào cũng biết dùng lời nói làm khó cô đến thế. Cũng may, Đông đã mỉm cười ngay sau đó.

– Thôi, em đừng đừng nói như vậy nữa. Thấy em hạnh phúc là anh mừng rồi. Cũng đừng hạ thấp mình như vậy.

Nước mắt Đông tràn lên khóe, anh không giấu được nỗi buồn sâu thẳm trong tim, anh không kiềm được cảm xúc mà siết chặt vòng tay hơn, đây là lần đầu tiên mà cũng có thể là lần cuối cùng, anh được ôm lấy người con gái anh thương. Khẽ tựa má lên tóc cô, anh để cho nước mắt mình chảy xuống, anh muốn một lần trút hết nhớ thương để ra đi không vướng bận, anh đã chấp nhận rồi, cuộc tình của anh với cô chỉ có bấy nhiêu thôi.

Bên ngoài bỗng nhiên nhốn nháo. Với hoàn cảnh của mình, Đông khá nhạy cảm với những âm thanh thế này. Mở cửa ra nhìn. Quả nhiên, một toán lính mặc đồng phục, vai mang súng dài có gắn lưỡi lê đang đi đến cầu thang. Chúng đang đập cửa từng phòng để lục soát.

Đông định nhảy qua cửa sổ thì thấy bên dưới cũng có lính đang đứng canh.

– Làm sao đây anh Đông? Có phải họ đến bắt anh không?

– Bình tĩnh. Em mau đi khỏi đây. Đừng để họ thấy em ở chung với anh.

Không có chuyện gì chắc chắn. Nhưng rủi ro là rất lớn. Nếu anh bị bắt, Liên cũng sẽ bị liên can.

Liên không chịu đi. Đông phải nắm cô để đẩy ra khỏi cửa. Nhưng không còn kịp nữa. Bọn lính đã ở rất gần. Liên lại không có kinh nghiệm với những tình huống thế này. Chưa biết chừng, cô vừa ra khỏ cửa đã bị giữ lại, rồi bọn chúng xông vào bắt luôn anh. Vội vàng kéo cô trở lại phòng rồi đẩy cô lên giường.

– Liên. Em có tin anh không?

– Tin. Em tin. Anh phải an toàn.

– Nằm xuống. Mau.

Liên không hiểu anh muốn gì, nhưng cô không có thời gian suy nghĩ. Hoàn cảnh nguy khốn thế này, đây là lần đầu cô đối mặt, thế nên, tất cả đều trông cậy vào anh.

– Quay mặt vô tường. Nhắm mặt lại.

Đông vò đầu cho tóc mình hơi rối, sau đó cởi phanh áo, toàn bộ phía trước ngực hiện ra. Anh gỡ trâm cài cho tóc cô xõa xuống, rồi khẽ ngập ngừng khi ngón tay anh chạm vào cổ áo. Nghiêng đầu nhìn về phía khác, anh kéo mạnh để một bên bờ vai. Một phần da thịt bỗng nhiên trần trụi, suýt nữa, Liên bật lên tiếng hét.

Đông vội trấn an. Đăng ở Gác sách, Wattpad, fanpage.

– Đừng lo. Hãy tin anh. Cứ để bọn chúng nghĩ chúng ta là tình nhân đang… chúng sẽ không vào.

Liên nhắm mắt không dám nhìn. Tim ngực cô đập ầm ầm trong lồng ngực, toàn thân run lẩy bẩy. Hai tay giữ chặt cổ áo. Cầu mong cho thời khắc nguy hiểm này mau chóng trôi qua.

Vì lo lắng, mồ hôi cả hai bắt đầu lấm tấm, càng hoàn hảo cho màn diễn ngụy trang. Chờ bước chân đến thật gần, Đông chống một tay xuống giường, một tay vuốt ve mái tóc. Đầu anh cúi xuống, áp vào làn da mịn, môi lên xuống một cách mê say. Chỉ là hờ hững, gần như không chạm tới. Nhưng sức nóng thật sự như ngọn lửa thiêu người. Đây là lần đầu, anh chạm tới người con gái anh yêu. Đầu óc trong một giây không tự chủ, để ánh mắt vương chút niềm ngây dại. Khung cảnh trở nên rất thật.

……………………………..

Có một cơn lốc ùa vào. Còn chưa kịp nhận biết tình hình, đã thấy khuôn mặt Đạt xám ngoét như hung thần ở đó. Ngay lập tức, cô áo Đông bị túm lấy. Cú đấm mạnh khiến Đông té xuống nền. Chưa kịp đứng lên thì lại nhận thêm cú đấm phía bên kia.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Liên chưa biết phải làm gì. Trong cô bây giờ chỉ là một mớ đầy hỗn loạn. Thấy môi Đông bật máu, Liên chỉ kịp túm cổ áo rồi lao tới để kéo Đạt ra xa, miệng rối rít van xin và giải thích.

Nhưng Đạt lúc này chỉ như hổ dữ trong cơn say khát máu. Tay đấm chân đá liên hồi, giống như một kẻ cùng liều mình bất chấp. Bên tai từ lâu đã không thể nghe thấy bất cứ thứ gì.

– Anh Đông. Chạy đi. Em xin anh. Hãy bảo trọng. Đừng để bản thân xảy ra chuyện.

– Nhưng chồng em…

– Kệ em.

Đông bị đánh trúng khá nhiều mới, phải một hồi lâu, anh mới đủ bình tĩnh để tìm thế trụ. Tránh né nhiều lần, anh phản đòn và bắt được hay tay Đạt. Nhưng sức lực Đạt vốn chẳng yếu hơn Đông, lại được hỗ trợ bởi cơn giận như bão lửa kinh hoàng. Chẳng mấy chốc, Đông trở nên yếu thế, phải lùi về sau.

– Bình tĩnh nghe tui với Liên nói vài lời.

– Thằng khốn nạn. Mày không có quyền lên tiếng ở đây.

Đạt đá cao chân nhưng bị Đông bắt được. Nhanh như chớp, Đạt vung tay nhắm thẳng vào cổ họng phía đối diện. Cũng may, Đông lanh lẹ né kịp.

Mỗi đòn tung ra đều hiểm ác, mỗi cú vung tay đều muốn đoạt mạng người, Đạt như kẻ mất trí, bất chấp an toàn của chính mình. Đông bị dồn vào tường. Loay hoay một hồi, Đông mới có cơ hội phản đòn, rồi dùng hết sức đẩy mạnh Đạt ra xa, còn mình thì lùi về phía cửa.

Liên lập tức đẩy Đông ra ngoài rồi đóng sập cửa.

– Anh đi đi. Mau đi. Đừng để tất cả trở thành công cốc. Đừng để em thấy mình có lỗi với anh thêm lần nào nữa.

Đạt hét lên.

– Đứng lại. Là đàn ông thì mau đứng lại. Chỉ có thằng hèn mới chạy trốn.

Đông đập cửa từ bên ngoài.

– Liên. Mở cửa cho anh.

– Anh Đông. Em xin anh. Đừng bắt em khó xử. Anh chạy đi. Anh có bề gì thì em sẽ ray rứt cả đời.

– Để anh nói chuyện với chồng em.

– Tao không cần mấy lời gian trá của mày. Cô buông tui ra. Tui tính với nó trước rồi về nhà, tui tính với cô sau.

– Anh Đông. Xin anh đi mau. Một trong hai người, ai có chuyện, em đều không sống nổi.

Đạt cứ hùng hục xông tới, Liên phải sụp xuống ôm gối anh,khiến cơ thể Liên gần như bị kéo lê trên nền nhà.

– Buông tui ra. Mau.

Không muốn để Đông chạy mất. Đạt lúi cúi gỡ tay Liên ra.

– Hãy tin em. Tụi em gặp nhau chỉ để chia tay.

– Chia tay ở trên giường sao Liên?

– Nghe em nói. Hồi nãy có lính tới. Em với anh Đông chỉ giả bộ để che mắt chúng.

– Câm miệng. Đồ lăng loàn.

Tiếng cô không át được tiếng anh.

Chát!

Thân thể Liên nằm nhoài, mái tóc đen dài rối tung trên nền gạch. Đầy óc ong ong, mắt mũi tối sầm. Đưa tay bưng bên má nóng hổi, đôi mắt Liên thất thần. Anh đánh cô thật rồi. Thậm chí mắt anh còn không có lấy một tia thương xót.

Đôi bàn tay cứng chắc sắp nghiền nát cằm cô.

– Tui không ngờ, cô lại là thứ đàn bà trắc nết hư thân. Ha. Tình ít nghĩa nhiều. Thì ra cái nghĩa của mấy người là tình tự ngay trong khách sạn. Phải chi tình nhiều thêm chút nữa, dám chắc, cô dẫn nó vô phòng ăn nằm luôn phải không? Phải không?

Liên không dám kêu đau. Cô cắn môi chịu đựng. Nước mắt tràn ra từ khóe. Giờ phút này, cô không biết phải nói gì để biện minh.

– Anh Đông với em… gặp nhau lần này, để chia tay thiệt mà.

– Chia tay từ mấy đêm rồi còn chưa đủ, phải hẹn tới đây để chia tay. Trong mắt cô, chồng cô là thằng ngu. Đúng rồi, tui ngu thiệt. Nên mới để cho cô tự do hẹn hò với trai.

Liên ôm mặt khóc như mưa tháng bảy.

– Phải nói sao anh mới tin em? Đăng ở Gác sách, Wattpad, fanpage.

– Tốt nhứt là đừng nói thêm lời nào nữa hết. Tất cả chỉ là ngụy biện. Tui đã bắt gian tận giường mà cô còn chối cãi cho được. Sao cô trơ trẽn quá vậy? Đàn bà ngoại tình nào cũng như vậy phải không? Người ta nói đâu có sai, tình cũ không rủ cũng tới. Tại tui ngu nên mới bị những lời kể lể, than thở của cô xoa dịu. Lý ra, từ khi cô tỏ thái độ xa lánh, từ khi cô cả gan đánh chồng thì tui nên hiểu, chuyện hai người gian díu chỉ là sớm muộn mà thôi.

– Em thề với anh. Em chưa bao giờ làm chuyện phản bội anh.

– Không phải chính miệng cô đã nói, lời thề không bao giờ là đáng tin? Vậy, hãy cho tui một lí do khác để tui tin cô đi.

Đôi vai mảnh mai bị Đạt nắm sốc không thương tiếc, tóc Liên rũ rượi, dính bệt vào trán. Mồ hôi, nước mắt, nước mũi thấm đầy mặt. Đạt giữ chặt cổ áo bà ba đã bị mở ra hai nút từ lúc anh vào. Ánh mắt anh căm phẫn.

– Tui đã thương cô, đã yêu cô như thế nào? Mà cô đành lòng phản bội tui! Sống bên chồng mà vẫn tôn thờ mối tình đầu đã là cái tội. Nhưng chẳng thà cô giấu kín trong lòng, ít ra cả hai còn tôn trọng bằng mặt. Đằng, cô đi lang chạ. Cô còn xứng làm vợ, làm mẹ nữa hay không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN