Yêu Anh Thế Nào Khi Em Là Ác Quỷ ! - Chương 1 : Lỗi Định Mệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Yêu Anh Thế Nào Khi Em Là Ác Quỷ !


Chương 1 : Lỗi Định Mệnh


Chủ nhật : 1 giờ sángHôm nay không phải là ngày đặc biệt nhưng trăng lại sáng và tròn một cách kì lạ, gió nhẹ hiu hiu làm mát rượi cả một không gian yên tỉnh. Vạn vật say sưa chìm vào giấc ngủ êm đềm, chỉ còn vài cành cây khẻ đung đưa nhè nhẹ trong đêm tối tạo cảm giác trống trãi đến lạ lùng. Đâu đó trong một căn biệt thự sang trọng trên đỉnh đồi, dáng người nhỏ bé đang tựa vào chiếc ghế sô pha đắt tiền, nhắm mắt cố tìm một giấc ngủ ngắn. 5 phút trôi qua cái dáng dáng nhỏ bé ấy mở mắt trở lại, cau mày , thở dài và bực dọc thốt nên tiếng chửi thề :

-Chết tiệt…

Hình dáng ấy là một cô gái trẻ chỉ mới hơn 21 với mái tóc đen dài mượt mà buộc gọn gàng sau gáy, khuôn mặt mệt mõi và mắt thâm quần có lẻ vì mất ngủ nhiều đêm nhưng vẫn không thể giấu đươc vẻ đẹp bí ẩn dịu dàng mang hơi hướng lập dị, đôi mắt đen nhánh ẩn sau một cặp kính dày có chút gì đó đượm buồn khẻ trĩu xuống mệt mõi. Cô gái trẻ ngồi đó khoanh tay nhìn về cánh cửa khép hờ, chờ đợi

Cạch…cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, một phụ nữ mặc áo choàng đen cầm một xấp hồ sơ bước vào cười với cô, tiếng giày cao gót làm cô hơi khó chịu, và bà ta có lẻ cũng để ý đến điều đó

_Ồ, xin lỗi cô ghét tiếng giày cao gót nhỉ

Bà ta vui vẻ đặt xấp hồ sơ nặng nề đó xuống một cái bàn cũ kỹ, thở một cái và rồi chậm rãi cầm một tờ giấy có đánh dầu màu đỏ ngay góc bên trái tiến đến phía cô

_Xem nào, Rin nhiệm vụ tối nay của cô là ở địa chỉ X, trong thành phố…

Cô chợt giựt lấy tờ giấy của bà ta, đưa mắt nhìn những hàng chữ đều tăm trên đó rồi lại vò nát nó lại, ném vào cái sọt ở cạnh cửa, vẻ thích thú

_Tôi nhớ rồi, không cần giấy làm gì nữa-cô trả lời giọng kiên định

_Vậy thỉ tốt nhưng không cần lúc nào phải vò nát nó lại vậy đâu

Cô có thể thấy vẻ khó chịu trong giọng nói của bà ta nhưng không mảng mai để tâm đến, tóm lấy cái áo khoát bên cạnh, bước ra cửa, và như chợt quên điều gì đó, cô quay đầu lại

_À, lần sau nhớ pha cho tôi một tách trà nhé

_Chắc rồi-bà ta nhìn cô, khẻ gật đầu

Cô mỉm cười, vẫy tay chào không quên câu tạm biệt

_Vậy cho tôi cảm ơn trước nhé, mẹ

“Tiếng mẹ” vang lên rất nhỏ nhưng cũng đủ để cả hai nghe thấy, bà ta không nói gì kèm theo sau là tiếng đóng cửa…cạch…cô đứng lại một chút rồi lại nhẹ hàng bước đi, cô đã gọi “‘mẹ” như thế lần thứ mấy rồi nhỉ, chắc cũng chưa đến hai chữ số đâu. Mối quan hệ giữa cô và bà ta luôn là một điều khiến cô bối rối nhất , chỉ đơn giản gọi “mẹ” như thế thôi sao ??

Bước ra ngoài, đón một luồng gió mạnh và khung cảnh u tối của màn đêm, bước chân cô khựng lại đôi chút rồi lại bước đi…lại khựng lại…Không phải cô sợ, mà cô tiếc, tiếc nếu như bước ra rồi, vào trong thành phố, vào trong cái ánh đèn đủ màu đó, bóng tối này sẽ biến mất, mặc dù nó sẽ có lại vào tối mai nhưng ai biết được tối mai liệu cô có còn tồn tại, liệu cô có còn trên cõi đời này…cuộc sống mà…không thể biếc trước được điều gì. Cô hưởng thụ bóng tối như muốn nuốt nó vào trong, giấu nhẹm nó vào lòng để không ai có thể cướp lấy. Cô thích bóng tối, nó là thứ lớn lên cùng cô suốt bao năm, là thứ duy nhất xoa diệu nỗi đau cũng như sưỡi ấm cho trái tim băng giá, ít nhất là có hiệu quả đối với một con ác quỷ… như cô

Bước vào thành phố nhộn nhịp và đầy màu sắc, dù đã khuya nhưng vẫn nhộn nhịp và tràn đầy sức sống, cô nhớ đến địa chỉ lúc nảy, liền bắt một chiếc xe bên đường đến đó.

Sau 30 phút với nhịp chạy đều đều, cô cũng đã đến, là một khu biệt thự to bự nằm ở ngoại ô thành phố, khu Star, khu dành cho giới thượng lưu và mục tiêu của cô ở chính ngôi nhà này

Rảo bước xung quanh thăm dò, và đột nhập vào cửa chính một cách nhanh chóng, bên trong tối om nhưng chả sao cả, cô có thể nhìn được bất kể là tối thế nào. Đi dọc hành lang tìm kiếm mục tiêu và phát hiện là đang say ngủ trong một căn phòng lớn không khoá. Cô tiến lại, là một gã to béo nồng nặc mùi rựu, quần áo bê bết những mùi bẩn thỉu, cô tức giận

_Cái con lợn này, phải kết thúc nó tại đây

Một con dao nhỏ sắc bén được thủ sẳn trên tay, cô lấy đà tính toán một nhát đâm chí mạng ngay tim

_Chỉ một nhát thôi

Ánh trăng sáng huyền ảo, làm cho cảnh vật nơi đó kì bí hơn bao giờ hết, tên lợn to béo bỗng trở mình, dậy dụa rồi từ từ mở mắt, cô nhìn thấy chính mình trong mắt hắn kèm theo nỗi sợ hãi bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt

_AAAAAAA

Tên lợn đó la thất thanh, vụt chạy vào góc phòng, run như cầy sấy la toáng lên

_Cô là ai ??

Hắn sợ sệt nhìn thấy dao trên tay

-Cô định giết tôi ,cô là ai ??

_…

_Nói mau, tôi gọi cảnh sát đấy

_…

_Tôi gọi thật đấy nhé

“Tên lợn này, mình định kết thúc êm ả mà hắn làm ầm mọi chuyện lên thế này” dòng suy nghĩ hiện lên đầu rõ mồm một. Cô tiến lại gần hắn, gở bỏ đôi mắt kính và ngước nhìn lên, đôi mắt đen đã không còn từ bao giờ, nhường chổ cho đôi mắt đỏ thẩm rực rở

_Hết cách rồi, kết thúc thôi nào

Ánh trăng sáng làm đôi mắt đỏ của cô rõ ràng hơn bao giờ hết, màu đỏ của chết chóc, mang không khí lạnh đến thấu xương

_Tránh xa khỏi đây mau

Hắn dẫy dụa, tìm cánh trốn thoát. Ánh trăng lúc này đã lên cao và chiếu sáng thật mạnh mẽ, chẳng bao lâu hắn bị giam cầm vào trong đôi mắt cô, không thể cử động, nhìn con mồi run lên bần bật , thật nhỏ bé so với cô…một ác quỷ,

_Đừng, xin tha cho tôi…xin tha cho tôi

Niềm thích thú dâng trào, cô cười đưa đôi mắt mình lại gần hắn, xoáy vào trong đôi mắt sợ hãi kia màu đỏ của chết chóc.

“ĐÔI MẮT ÁC QUỶ CÓ THỂ GIẾT CHẾT MỌI THỨ CHỈ BẰNG MỘT CÁI LIẾC NHÌN” hẳn hắn phải biết rõ điều này chứ nhỉ

Tên lợn đó la lên một tiếng oái âm rồi gục ra chết, mắt long lên sòng sọc máu tuông xối xả từ miệng, hẳn rất đau đớn.

_Chịu chết ngay từ đầu thì có phải dễ dàng hơn không

Cô chép miệng thầm chút cảm thương cho cái xác xấu số vừa chết trong tay cô và lẳng lặng rời khỏi đó, lau lại mặt kính, đeo nó vào, màu đỏ biến mất và trở lại thành màu đen như lúc đầu ,bắt xe vào lại thành phố, thầm nghĩ ngày mai vụ này sẽ được lên báo ngay phần tin hot nhất, “cái chết bí ẩn” như những lần trước, đám cảnh sát sẽ lại bó tay và sẽ lại khép nó trong bí ẩn

Reng…reng tiếng điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ mong lung của cô

_Ai lại gọi giờ này

Màn hình điện thoại hiện lên cái tên quen thuộc, khiến cô hơn bất ngờ, cô không nghĩ người đó sẽ gọi vào lúc này

_Chào Rin, nhóc vẫn còn thức à

Giọng bên kia mở lời trước, bằng chất giọng trầm thân quen

_Mark , có chuyện gì à

_Chỉ gọi hỏi thăm em thôi

_Em khoẻ, anh không cần lo lắng nhiều như vậy

_Thế thì tốt, anh chỉ muốn cảnh báo em cẩn thận thôi, bọn “cánh trắng” lại xuất hiện rồi đấy

_Bọn “cánh trắng” ý anh là

_Em hiểu ý anh mà phải không, Rin, em là một cô nhóc thông minh mà nhỉ-anh ta trả lời bằng giọng mỉa mai

_Bọn chúng xuất hiện thì sao chứ, em không sợ

_Nhưng anh sợ…-anh ta giễu cợt

_Sợ…

_Sợ em sẽ bị hớp hồn bởi đôi mắt xanh tuyệt đẹp của chúng mất…hahahahaha

Tít…

Anh ta lại như thế, coi cô như một đứa nhóc và sẳn sàng chọc ghẹo bất cứ lúc nào và tất nhiên cô hoàn toàn không bao giờ thích chuyện đó, chỉ vì đó là Mark nên cô mới chịu đựng. Anh ta là một kẻ điên, và một tên hề cũng không kém, lời nói của anh ta không thể biết đâu là thật đâu là đùa, nhưng anh ta luôn toả ra sức hút và đặc biệt là một con quỷ có tài năng, thích máu. Có nhiều tin đồn kinh khủng về anh ta trong quá khứ nhưng cô không để tâm, đơn giản cô không muốn xen vào chuyện của ai đó. Cô sống cho cô, cho chính bản thân của mình

Xe dừng lại ở một quán rựu nhỏ ven đường, nơi đây từ lúc nào trở thành nơi quen thuộc của cô sau mỗi lần xong nhiệm vụ, quán không có khách nhưng cô thích như thế, uống rựu trong yên tĩnh, chỉ cần thế thôi. Như thói quen một cốc rựu vang đỏ được mang ra dù cô vẫn chưa gọi, chủ quán mỉm cười và ân cần hỏi

_Hôm nay hơi trể nhỉ

_Cảm ơn vì đã chờ

Chủ quán gật đầu và đi vào trong, để cô một mình trên chổ ngồi quen thuộc, uống cạn ly rựu chỉ trong chốc lát và ngồi thừ xuống, dáng vẻ mệt mõi. Cô đã không ngủ mấy ngày nay, đúng hơn là cả tuần rồi, nhiệm vụ quá nhiều khiến cô không có lúc nào rảnh rỗi, đôi mắt chực chờ để được khép lại

Và ngay lúc đó cô để ý một bóng dáng ngồi cách mình 3 cái ghế, úp mặt lên bàn, có lẻ đã ngủ, những chai rựu rỗng ngỗn ngang trên bàn một cách hỗn độn

_Ở đây còn khách sao

Người đó có lẻ là vị khách duy nhất trong quán này ngoài cô ra. Cô để ý người thanh niên đó, chiếc áo sơ mi ngã vàng với chiếc quần Jean đã bạc màu, trông rất thảm hại

_Vô gia cư à

Cô để mặc, tính cô không thích quan tâm chuyện người khác nên cũng không mảng mai nghĩ đến nhiều

_A…ông…chủ…cho…một…ly nữa

Tiếng kinh dị gì từ đâu phát ra làm cô giật cả mình, quay sang thì thấy cái người “vô gia cư” đó đang run run cầm ly rựu rỗng trên tay, miệng không ngừng nói

_Cho…một..ly…nữa

Tên đó nghe giọng là đã biết say quắc cần câu rồi, còn không mau về đi cứ luôn mồm nói nói làm cô bực tức. Cô đứng dậy đi về phía tên kia

_Này, say rồi thì về đi đừng làm ồn nữa

Tên đó lơ mơ ngước đầu lên nhìn cô, ẩn sau mái tóc rối nùi xù xì kìa là đôi mắt xanh lam màu biển cả, trong vắt, nhìn cô không chớp mắt.

Ánh sáng mập mờ của quán rựu cùng với âm thanh nhè nhẹ như ru ngủ trong không gian yên ắng, tĩnh mịch thật khiến người ta muốn chìm đắm vào thứ gì đó.

_Màu xanh của biển, màu mắt của thiên thần

Cô chợt miệng bật ra tiếng nói, trong một khoảnh khắc cô nhận ra rằng đôi mắt xanh mê hồn kia đã cuốn hút cô từ lúc nào. Không phải lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt thiên thần nhưng là lần đầu tiên thấy thiên thần có đôi mắt đẹp đến thế. Xanh trong tự pha lê, tựa những cơn sóng biển nhẹ nhàng, màu xanh đó thật khiến người ta cảm thấy bình yên.

” Sợ em sẽ bị hớp hồn bởi đôi mắt xanh tuyệt đẹp của chúng mất”

Không biết do cô hay do trái tim cô không thể tự chủ. Ngay lúc này, ngay tại đây trong khoảng khắc này, một con ác quỷ đã bị loạn nhịp bởi chính một thiên thần tội lỗi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN