Yêu Chú - Phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
213


Yêu Chú


Phần 1


Nhận được kết quả đậu học bổng từ trường YS– Hàn Quốc trên tay, tôi không cầm được sung sướng mà hét rú lên :

– Thủy ơi, tao trúng tuyển rồi, mày xem thử này, tao được người ta gởi giấy báo từ Hàn Quốc về rồi này.

Cái Thủy nghe thấy thế vội vã chạy lại cạnh tôi, rồi nó giựt phăng tấm giấy trừng trừng nhìn vào, mãi một lúc sau dường như đã xác nhận thông tin rõ ràng, nó mới quay sang ôm chầm lấy tôi, giọng khẽ run run :

– Đậu rồi, đậu rồi Phương ơi, chúc mừng mày, chúc mừng mày.

2 đứa chúng tôi cứ thế siết chặt nhau, nước mắt giàn giụa khắp mặt, cảm xúc lúc này vui buồn xen lẫn, chẳng thể nào diễn tả được bằng lời. Nói sao nhỉ, được học Đại Học Ys Hàn Quốc có lẽ là ước mơ cả đời đối với tôi, bởi nơi ấy lưu giữ kỉ niệm thời thanh xuân của cả ba, và mẹ.

Ba mẹ tôi qua đời trong 1 vụ tai nạn xe cộ khi tôi vừa lên 5. Và cho đến tận bây giờ, khi đã trở thành một thiếu nữ ở tuổi 18, tôi vẫn không tài nào nhớ được gương mặt, hình dáng của cả 2 người, chỉ có thể hình dung thông qua lời kể của bà ngoại mà thôi.

Bà kể rằng ngày trước, khi bà và mẹ theo ông tôi sang Hàn Quốc lập nghiệp và sinh sống, một thời gian sau đó thì mẹ gặp ba tôi ở trường đại học YS, 2 người đã yêu nhau và thương nhau rất nhiều, vượt qua vô vàn rào cản của gia đình bên nội để rồi họ vẫn chọn cách ở bên nhau đến suốt cuộc đời, và tôi, chính là 1 trong những thành quả ngọt ngào của họ.

1 thời gian sau khi ba mẹ tôi lấy nhau, gia đình bên nội yêu cầu ba tôi trở về Việt Nam để nối nghiệp gia đình, và ba mẹ tôi quyết định khăn gói trở về Việt Nam. 4 năm sau đó, hai người gặp tai nạn xe cộ rồi qua đời, người đến khám nghiệm hiện trường vụ tai nạn có kể lại, khi ấy, họ vô cùng xúc động khi chứng kiến hình ảnh dù máu me khắp nơi thì vòng tay ba tôi vẫn giữ chặt mẹ tôi trong lòng. Bà ngoại mỗi lần kể đến đây đều không khỏi xúc động mà trực trào nước mắt, bà bảo rằng : “ Tình yêu của ba mẹ tôi là tình yêu vĩ đại nhất mà bà từng thấy”.

Thế rồi năm tháng trôi qua, mỗi năm cứ đến dịp đám giỗ ba mẹ, tôi lại được bà ngoại kể những câu chuyện cảm động của ba mẹ mình. Nhiều lần tôi ngơ ngác hỏi bà :

– Cháu nhớ ba mẹ cháu quá, nhưng cháu không hình dung được gương mặt của họ, bà không có giữ tấm hình nào của ba mẹ cháu hay sao ?

Bà Ngoại tôi thở dài thườn thượt :

– Họ đốt hết rồi, chẳng còn gì nữa. Đến cả bàn thờ ba mẹ cháu, cũng chỉ là 2 tấm gỗ khắc tên, cháu không thấy sao ?

– Sao họ lại làm thế hả bà ? Dù gì ông bà nội cũng là người sinh thành ra ba cháu cơ mà ?

– Bà cũng không biết nữa, hơn mười mấy năm qua bà luôn đau đáu trong lòng về việc này nhưng mãi không tìm được câu trả lời. Bà chỉ biết là ông nội con không muốn ba con lấy mẹ con, rồi sau khi hai người ra đi thì ông nội con đã ra lệnh xóa tên ba con ra khỏi gia phả của gia đình.

Tôi ngậm ngùi cúi mặt, cất giọng buồn rười rượi :

– Con ghét ông nội, con ghét đàng nội.

Cứ mỗi lần tôi có phản ứng thái quá như thế, bà ngoại đều đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, rồi từ từ giải thích :

– Phương, con không được như thế. Dù gì ông bà nội con đều là người sinh thành ra ba con, nếu không có họ thì sẽ chẳng có ba con, và nếu không có ba con thì cũng chằng có con trên cuộc đời này. Bà nghĩ rằng là họ làm vậy đều có lý do riêng, con nên thông cảm và bỏ qua chuyện ấy, đừng oán trách họ làm gì.

– Con biết rồi, con sẽ không để tâm về họ nữa, nhưng con muốn hiểu hơn về ba mẹ, bà kể cho con nghe nữa được không ?

– Được rồi, nằm xuống đây. Bà kể con nghe nhé…

Theo lời kể của bà, tôi dần chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ đêm đó, tôi thấy hình ảnh của 1 cô gái vô cùng xinh đẹp nở 1 nụ cười hiền từ nhìn về phía tôi. Nhưng mà không hiểu sao, cô ấy trông rõ quen, cứ như thể tôi đã gặp cô ấy nhiều lần lắm rồi. Xem nào, cô gái ấy có 1 đôi mắt to tròn long lanh, lại ươn ướt trông vô cùng dịu dàng, thu hút. Sống mũi cao, thanh mảnh cùng bờ môi căng mọng thật đáng yêu. Cô ấy chớp mắt vẫy tay, ra hiệu cho tôi đi theo mình, tôi thấy thế thì cứ mải miết chạy theo cho đến khi cô ấy biến mất qua đám khói mờ trước mặt, để lại 1 tiếng vọng văng vẳng khiến tôi cảm thấy nhói lòng :

– Con gái của mẹ.

Từ giấc mơ khi ấy, tôi nung nấu quyết định học hành thật giỏi để được có cơ hội quay trở lại trường đại học Ys Hàn Quốc, nơi ba mẹ tôi lần đầu gặp nhau. Có thể, họ chỉ ở bên tôi những năm đầu đời ngắn ngủi, có thể, tôi chẳng nhớ được hình dáng của họ như thế nào, nhưng chắc chắn 1 điều rằng, tôi sẽ tìm cách quay trở về nơi ấy – 1 lần nữa, để lần theo kí ức xưa cũ kia, để ba mẹ tôi ở trên cao sẽ mỉm cười tự hào vì đứa con gái bé bỏng này của họ đã lớn lắm rồi.

Ông ngoại tôi qua đời 2 năm trước trong 1 cơn đột quỵ, để lại cho bà ngoại tôi một nỗi niềm thương tiếc vô ngàn. Kể từ ngày ba mẹ tôi xa rời trần thế, tôi được đón về sống cùng với ông bà ngoại trong 1 căn nhà cấp 4 đơn sơ cũ kĩ. Tuy ông bà tôi chằng khá giả gì nhưng họ luôn cố gắng tạo mọi điều kiện tốt đẹp nhất dành cho tôi. Mỗi ngày, ông bà tôi đều tranh thủ thức dậy từ rất sớm để đồ xôi, pha nước trà đặng gánh hàng ra chợ bán. Gia đình tôi lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười nói ríu rít và sẽ trở nên im bặt khi tôi hồ hởi chia sẻ về ước mơ của mình :

– Cháu sẽ học đại học Ys Hàn Quốc.

– Nhưng nhà mình làm gì đủ tiền, ông bà thực sự xin lỗi vì chỉ lo cho cháu được hết cấp 3 mà thôi.

Tôi cười toe, phẩy tay :

– Ông bà yên tâm, cháu sẽ học thật giỏi để có được học bổng, lúc ấy ông bà không phải lo cho cháu gì hết, cháu sẽ tự lo được cho chính mình mà.

Thời gian như ngừng lại, bà tôi mỉm cười hiền queo, vỗ vai tôi động viên :

– Cháu cứ cố gắng hết khả năng mình, nếu không được thì cũng đừng buồn, vì trường ấy nghe bảo khó lắm.

– Cháu biết rồi, ông bà cứ chờ cháu 2 năm nữa, cháu sẽ chứng minh cho ông bà thấy đứa cháu gái của ông bà siêu đỉnh thế nào.

Cả ông bà ngoại đều híp mắt nhìn nhau cười. Và đến ngày hôm nay, lời quyết tâm 2 năm về trước của tôi đã trở thành hiện thực, chỉ tiếc là ông tôi chẳng còn đợi tôi nữa…

Khi bà ngoại cầm tờ giấy thông báo nhập học trên tay, giọng bà lạc hẳn đi, xúc động :

– Phương, cháu ngoan của bà, cháu giỏi lắm, giỏi lắm.

Tôi cười trong nước mắt, lễ phép đáp lại :

– Bà thấy chưa, cháu đã làm được rồi đấy. Sắp tới đây, cháu sẽ đi lại hành trình mà ba mẹ cháu đã đi qua, chắc ba mẹ cháu ở trên cao cũng tự hào về cháu lắm bà nhỉ ?

Bà ngoại nghe xong bật cười nhìn tôi :

– Cha bố cô, cái gì cũng đòi làm cho bằng được, càng lúc càng giống con mẹ mày.

– Mẹ cháu xinh lắm phải không bà ?

2 mắt bà tôi nheo lại, lẩm bẩm gật đầu :

– Ừ, xinh, xinh lắm.

– Vậy là cháu cũng xinh giống mẹ cháu phải không bà ?

– Ừ, cháu giống mẹ cháu y đúc.

– Thế cháu giống bố cháu ở điểm nào ?

– Giống ở 2 cái lúm đồng tiền hai bên má. Sao y bản chính luôn đấy.

Tôi sà vào lòng bà ngoại, thủ thỉ :

– Cháu may mắn bà nhỉ, bố mẹ cháu ai cũng đẹp ngất ngây, bảo sao cháu lại đẹp như vậy, ai cũng mê.

Bà tôi khẽ cốc tay lên trán tôi, giọng hầm hừ :

– Được cái thói tự tin gớm chưa.

Tôi chu mỏ phản bác :

– Cháu nói đúng chứ có tự tin gì đâu, đấy là sự thật. Bà không thấy Cảnh mê cháu như điếu đổ ấy à, cứ đòi cưới cháu miết nhưng cháu chưa chịu, cháu bảo để cháu đi qua Hàn Quốc học đại học đã, rồi về tính tiếp.

– Nó bảo thế đấy hở ?

– Vâng. Anh ấy bảo là phải cưới sớm chứ không sợ cháu bị thằng khác cướp mất.

– Bọn trẻ con chúng mày bây giờ ghê gớm thật, mới tí tuổi đầu.

– Ơ, cháu 18 tuổi rồi đấy bà ơi, cháu lớn rồi mà bà cứ bảo tí tuổi đầu.

– Thế mày đã báo với thằng Cảnh chuyện này chưa ?

Tôi lúc này mới đực mặt ra, ngơ ngác bảo lại :

– Cháu chưa.

– Không sợ nó buồn à ?

– Cháu quên mất, thôi để tí cháu nhắn tin báo Cảnh. Kệ đi bà ơi.

Hai bà cháu ngồi tâm sự 1 lúc, bà tôi mới thở dài thườn thượt hỏi lại :

– Chính xác là khi nào qua đó nhập học ?

– 2 tuần nữa ạ. Cháu vừa vui, những cũng vừa buồn trong lòng. Cháu lo bà ở bên này 1 mình lại buồn.

– Không phải lo, cố gắng biết bao nhiêu mới đạt được thành quả này, cứ an tâm qua đó học hành, bà còn khỏe, còn minh mẫn, bà tự lo được.

Tôi nghe xong xúc động sụt sịt :

– Nhưng cháu vẫn lo, bây giờ cháu chỉ còn mỗi bà là người thân duy nhất thôi, cháu đi học xa nhà cháu lo lắng lắm, nhưng cháu vẫn muốn đi..

– Không sao đâu, bà cũng tính rồi. Vài hôm nữa cái Hạnh con gái bác Dâu sẽ lên đây đi làm rồi ở cùng bà luôn.

– Ơ thế ạ ? Thế thì cháu cũng an tâm rồi.

Bà tôi nheo mắt gật gù :

– Ừ, bà làm gì cũng nghĩ trước nghĩ sau. Mày qua Hàn Quốc học thì bà cũng sắp xếp trước cho mày luôn rồi.

Tôi nghe xong thì trố mắt ngạc nhiên, lắp bắp hỏi lại :

– Bà có quỹ riêng á ? Bà là đại gia ngầm mà bà giấu cháu á ? èo ôi..

– Cha bố cô, chỉ được cái luyên thuyên là giỏi. Bà mà có quỹ riêng thì bà cho mày hết chứ giấu làm gì. Ý bà nói ở đây là bà đã nhờ bác Lan sắp xếp chỗ ở cho mày bên đó, qua đó là đỡ được tiền nhà, tiền học thì có học bổng rồi, còn tiền ăn thì chịu khó đi làm thêm mà kiếm nhé.

– Bác Lan hàng xóm á bà ?

– Ừ.

– Bác Lan có người quen bên Hàn Quốc hả bà ?

– Ừ, thằng em trai bác Lan đấy, chú Tuấn, mày nhớ nó không ?

– Nhớ, cháu nhớ chứ. Chú ấy suốt ngày bế cháu, dụ cháu ăn lúc cháu còn nhỏ mà. Rồi tự nhiên đùng một cái, chú ấy bảo với cháu là chú ấy phải đi nước ngoài làm việc, cháu ở nhà ngoan ngoãn chăm học thì chú ấy sẽ mua quà gởi về cho, thế mà 4-5 năm trời chú ấy bặt vô âm tín, cháu cũng giận và quên chú ấy luôn.

Bà tôi hừ lạnh, liếc mắt nhìn tôi :

– Thôi, giờ hết giận đi là vừa. Sắp tới qua đó ở nhờ nhà nó đấy, liệu.

– Chú Tuấn ở Hàn Quốc á ? Cháu cứ tưởng chú ấy ở Mỹ cơ.

– Bà cũng không biết, hôm bữa qua nhà cái Lan chơi, ngồi nói chuyện 1 hồi nó mới kể là thằng Tuấn gọi về hỏi thăm sức khỏe, rồi bảo là đang ở Hàn Quốc làm việc. Bà mới kể cái Lan nghe chuyện cháu đang thi để lấy học bổng qua đó học đại học, mà bà thì hoàn cảnh khó khăn không biết có lo cho cháu được ít tiền để có chi phí ăn ở bên đó hay không, thì cái Lan mới mở lời là nếu cháu đậu được kết quả chính thức, thì nó sẽ liên hệ nhờ thằng Tuấn hỗ trợ, dù gì cái Lan nó cũng là hàng xóm thân thiết, hiểu hoàn cảnh gia đình mình mà.

Tôi gật gù :

– À, ra thế. Cháu may mắn bà nhỉ, làm việc gì cũng hanh thông, chắc do ba mẹ cháu ở trên cao đang tạo điều kiện cho cháu đấy.

Bà tôi phì cười, đưa tay cốc nhẹ trán tôi rồi bảo :

– Cái gì cũng nói được. Thôi dọn dẹp nhà cửa đi, bà qua nhà báo với cái Lan 1 tiếng để nó gọi cho thằng Tuấn thu xếp.

– Cháu biết rồi.

Bà đi được vài phút, tôi mới sực nhớ là chưa điện báo cho Cảnh, bèn nhanh chóng rút điện thoại ra báo với anh, đầu dây bên kia chuông reo mãi, 1 lúc sau giọng Cảnh mới trầm trầm vang lên :

– Anh nghe.

– Em…em có 1 chuyện muốn báo với anh. Anh đang làm gì thế ?

– Anh vừa ăn cơm xong, đang ngồi chơi game 1 chút. Sao, có gì nói đi anh nghe nè.

– Em có giấy báo đậu ĐH Ys Hàn Quốc rồi, 2 tuần nữa em qua đó nhập học.

Đầu giây bên kia im lặng 1 hồi, mãi 1 lúc sau tôi mới nghe Cảnh chậm rãi cất lời :

– Ừ, chúc mừng em, đạt được ước mơ rồi nhé.

– Còn gì nữa không ?

– Không.

– Anh sao thế ? Anh không vui à ?

Cảnh hậm hực :

– Phương, em đặt hoàn cảnh của em vào anh xem thử em có vui nổi không ? Người yêu mình đi du học xa mình những 4 năm, vui nổi không em ?

– Nhưng…nhưng đây là ước mơ từ bé tới giờ của em, em cũng đã từng chia sẻ với anh rồi cơ mà, sao giờ anh lại nói như thế ?

– Anh xin lỗi vì đã to tiếng với em, hôm nay anh hơi mệt, mình nói chuyện sau nha.

Rồi Cảnh ngắt máy ngang, không đợi tôi trả lời. Đây là lần đầu tiên trong hơn 1 năm quen nhau, Cảnh cư xử với tôi như thế. Tôi buông điện thoại, nước mắt giàn giụa khóe mi. Tôi nghĩ rằng 1 năm quen nhau, yêu nhau như thế, thậm chí Cảnh luôn miệng nằng nặc đòi cưới tôi vì sợ tôi bị người khác cuỗm mất lại có ngày lãnh đạm với tôi như này. Tôi băn khoăn tự hỏi : Liệu tôi đối với anh, có phải là tình yêu thực sự ?

Truyện mới nên mn tương tác mạnh cho em với nhan, em cảm ơn ạ

Yêu thích: 4 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN