Yêu Chú
Phần 10
Ăn xong, chú Tuấn đưa chúng tôi đến khu thương mại mua sắm, trên đường đi vẫn như mọi khi, bà Vân tiếp tục ríu rít như chim ri kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, rồi sau đó lôi điện thoại ra 1 check list mua sắm dài ngoằng để kể lể với tôi và chú Tuấn :
– Tí nữa, mình đi mua nội y trước nha, con gái, phải chăm chút mọi thứ từ bên trong Phương ạ. Giống chị này, nội y toàn hàng xịn người ta mới thích mê đấy.
Thấy cả tôi và chú Tuấn im lặng, Vân tiếp tục :
– Sau đó sẽ dẫn em đi mua vài bộ đầm, với vài cái áo khoác, vài đôi giày nữa.
– Em không xài nhiều thế đâu, mua ít ít chị ạ.
– Không sao, anh Tuấn tài trợ mà, cứ mua thỏa thích, mỗi lần anh Tuấn chuyển tiền cho chị là chị mua cả lô để dùng cho sướng đấy.
Vân cười toe còn nói rõ to, liếc nhìn Tuấn với ánh mắt đầy tự hào, bà ấy đúng kiểu muốn khoe cho cả thế giới biết người yêu bà ấy giàu có, chung tình và rất chiều bà ấy, một lúc còn tiện mồm hỏi tôi :
– Người yêu Phương có chiều Phương như thế không ? Ờ mà chị quên, Phương có người yêu chưa đã ?
– Em có rồi. Người yêu em không chiều em lắm đâu.
Vân cất giọng rõ ngạc nhiên xen lẫn thương hại :
– Ôi sao thế ?
– Bởi vì em không cho phép anh ấy làm thế ấy chị. Anh ấy dù có nhiều tiền nhưng em chưa bao giờ ngửa tay xin lấy 1 đồng, nên tiền em em xài, tiền anh ấy anh ấy xài.
Nhìn qua kính xe, tôi thấy chị Vân bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, chị ấy cất giọng lanh lảnh :
– Ôi dào, cứ tỏ vẻ sĩ diện. Người ta thương mình, người ta cho mình thì mình cứ thoải mái đón nhận thôi, mắc mớ gì mà sĩ diện lên rồi sau này con khác nó ăn hết thì cũng chẳng còn gì.
Tôi bật cười :
– Chắc quan điểm yêu đương của chị khác em, đối với em mà nói, yêu là không quá phụ thuộc, bám dính vào nửa còn lại, bởi vì khi họ rời bỏ mình rồi, chắc chắn mình sẽ tổn thương và suy sụp lắm.
– Ừ, chắc là khác.
Vân buông mỗi một câu cụt ngủn rồi không thèm tranh luận với tôi nữa, cứ tưởng cuộc nói chuyện đã kết thúc luôn rồi thì chú Tuấn chủ động hỏi tôi :
– Cháu có vẻ là người yêu theo lý trí khá nhiều nhỉ ?
– 1 phần chú ạ. Đã là tình yêu thì chắc chắn sẽ luôn có cảm xúc mạnh rồi, tuy nhiên, vẫn nên giữ lại 1 chút lý trí để phân định đúng sai, và không để vấn đề tình cảm khiến bản thân mình trở nên tù túng, gò bó và phụ thuộc.
– Vậy nếu 1 lúc nào đó, người yêu cháu không còn yêu cháu nữa, mà cháu vẫn yêu người ta thì cháu sẽ như thế nào ?
– Chấp nhận Buông chú ạ. 1 bàn tay chẳng thể nào làm nên tiếng vỗ, cả 2 bàn tay kết hợp với nhau thì mới làm nên chuyện được, bảo buông thì nghe thì dễ nhưng thực sự vô cùng khó, nhưng khó lại càng phải làm vì đó là điều đúng đắn mà.
Chú Tuấn cười, chép miệng :
– Khá lắm.
Chị Vân xen ngang :
– Khá gì mà khá, nói như Phương thì em cũng nói được.
Chú Tuấn liếc sang chị Vân, hỏi lại :
– Vậy em có làm được không ?
Vân im re, mãi một lúc mới gật đầu rụt rè trả lời :
– Được chứ.
– Vậy mình dừng lại đi.
Câu nói chú Tuấn chưng hửng, khiến cho Vân như bị dội 1 gáo nước lanh vào mặt, từ trạng thái tự tin gật đầu ban nãy, Vân chuyển sang trạng thái tự động rơi nước mắt bù lu bù loa :
– Huhuhu, sao lại thế ? Anh đùa em phải không ? Huhuhu, rõ ràng nãy anh còn bình thường với em mà ? Em còn hứa với anh sẽ học nấu ăn cho anh mà ?
Chú Tuấn im lặng, Vân tiếp tục :
– Vả lại, chúng ta mới quen nhau được 1 tháng thôi, còn chưa hết thời hạn 2 tháng mà anh, huhuhu…
Có lẽ vì tiếng khóc ngày 1 lớn khiến không khí trong xe nặng nề và thiểu não vô cùng, nên chú Tuấn đành phải lên tiếng trấn an :
– Thôi nín đi, anh đùa.
Vân nít bặt, đưa tay lau nước mắt và cười phớ lớ ngay sau đó :
– Anh kì ghê, đùa gì đùa kiểu đó, đùa như thế khiến em xem nữa đứng tim mà xỉu mất.
Chú Tuấn lầm bầm :
– Vậy mà nãy tự tin gật đầu khẳng định chắn chắn lắm cơ.
Chị Vân có vẻ hơi quê, ngồi im re cho đến hết chặng đường tới khu thương mại. Vào tới nơi, chị ta dẫn tôi đến 1 cửa hàng nội y, rồi nằng nặc kéo tay chú Tuấn vào cùng, miệng mè nheo ưỡn ẹo :
– Anh đứng đây đợi 2 đứa em rồi còn thanh toán, với cả xem thử anh thích loại nào để em mua về mặc cho anh ngắm.
Chú Tuấn liếc nhìn chị Vân bằng ánh mắt chán chường, còn tôi thì hoa mắt thực sự với không gian rộng lớn của cửa hàng nội y, và đặc biệt hơn nữa là muôn vàn kiểu loại nội y đủ màu sắc, kiểu dáng, loại vải vóc đều được trưng bày vô cùng sang chảnh. Tôi ngơ ngác nhìn quanh trong khi chị Vân tíu tít chọn lựa các mẫu thử, giọng xuýt xoa cả lên :
– Anh xem, kiểu này trông có quyến rũ không, em mặc vào bảo đảm ăn đứt con bé người mẫu trên hình luôn nhớ.
-…
– Này, sao em hỏi mà anh im lặng chẳng nói gì hết vậy, em lấy 3 bộ 3 màu nhé.
– Tùy em.
Chị Vân lựa 1 thôi 1 hồi, mới quay sang tôi hỏi móc :
– Sao Phương ? Nãy giờ đứng ngắm được bộ nào ưng ý không ?
– Em chưa.
Chị Vân liếc qua lướt lại cơ thể tôi một lượt rồi nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, chị quay sang nói khẽ với chị bán hàng gần đó :
– Chị chọn cho em vài bộ cho con bé này, tướng tá nó hơi khó bận, nhìn đâu cũng thấy hơi thô.
Chị bán hàng nhìn tôi ái ngại, thỏ thẻ hỏi :
– Chị ơi, chị mặc áo ngực size gì ?
Chị Vân không để tôi trả lời, nói luôn :
– Chị cứ lấy cho em size bé nhất, dáng này thì ngực không bự lắm đâu..
– Còn quần thì sao ạ ?
– Cũng size bé luôn, nhìn chẳng thấy mông má gì cả – Chị Vân tặc lưỡi.
Tôi ngao ngán đưa mắt nhìn bả, đúng thật bà này sinh ra chỉ được mỗi cái miệng nhanh nhảu, người tôi ba vòng rõ ràng như thế này mà bà ấy phán như đúng rồi, chẳng qua hôm nay tôi mặc chiếc áo len dài rộng thùng thình phủ kín người nên ngực và mông mới bị che đi hết, với chắc có lẽ bà ấy dẫn tôi đi mua đồ chỉ để làm cái cớ mua cho bà ấy và nhân tiện dìm tôi xuống mà thôi. Tôi tặc lưỡi chạy lại báo với chị nhân viên đổi size đồ lót cho mình và yêu cầu chỉ lấy 1 bộ duy nhất.
Chú Tuấn thanh toán tiền ở cửa hàng nội y xong, thì cùng chúng tôi di chuyển đến cửa hàng váy vóc. Đúng thật Hàn Quốc là kinh đô của thời trang, kinh đô của các siêu phẩm oppa đẹp toàn diện nên đồ đạc ở đâu cũng vô cùng bắt mắt. Tôi choáng ngợp với cửa hàng nội y 1 phần thì giờ còn choáng gấp 10 lần khi đến cửa hàng váy vóc nơi đây, đủ kiểu dáng, màu sắc và vô cùng đáng yêu. Lần này, tôi rút kinh nghiệm không đứng gần mà Vân và để bà ấy tự quyết như hồi nãy nữa mà chủ động tiến vào bên trong lựa và thử đồ. Tôi lấy 2 chiếc váy ôm body màu xanh nhạt và màu đỏ rượu rồi lần lượt thử từng cái. Khi vừa từ phòng thử bước ra, nhân viên trong cửa hàng đều đồng loạt xuýt xoa khen ngợi :
– Trời đất ơi, bạn xinh quá, mặc váy vào vừa y luôn.
– Chiếc váy này giống như sinh ra để dành cho bạn ấy vậy.
– Này anh gì ơi, bạn gái anh mặc váy trông xinh không này ?
Chú Tuấn đứng ngay quầy tiếp tân đầu cửa hàng, đang chăm chú đọc tin tức gì đó trên điện thoại, nghe thế liền bất chợt ngước mắt lên và từ từ tiến vào, trong khi tôi đang xua tay giải thích với các bạn nhân viên ở đó :
– Chú ấy không phải người yêu mình, cái chị mặc đầm màu vàng mới là người yêu chú ấy, chị ấy đâu rồi ấy nhỉ ?
– Đang thử đồ trên lầu rồi – 1 bạn nhân viên tủm tỉm cười đáp lại.
Chú Tuấn bước đến gần tôi từ lúc nào, chú đưa mắt nhìn tôi chăm chăm, ánh mắt đen sâu toát lên vài ánh nhìn hài lòng, say mê :
– Đẹp thật.
– Anh thấy người yêu anh bận đồ đẹp không ? Anh mua cho bạn ấy vài bộ nha anh – 1 bạn nhân viên nhanh nhảu mời chào chú Tuấn.
Chú Tuấn nghe xong thì vui vẻ gật đầu, chú bảo :
– Loại đầm này có mấy màu ?
– 5 Màu ạ.
– Vậy thì gói lại hết cho tôi.
Tôi trừng mắt nhìn chú Tuấn, xua tay :
– Thôi chú ạ, nhiều quá, cháu lấy 1 cái thôi, cháu không lấy nhiều đâu.
– Chú tặng cháu, cứ mua về để mặc dần.
Tôi hậm hực không đồng tình :
– Thôi ạ, chú mua hết thì đi mà mặc.
Chú Tuấn thấy thái độ giận dỗi của tôi thì bật cười, chú trêu :
– Cháu sợ tốn tiền chú sao ?
– Không phải. Vì cháu không thích mang nợ nhiều.
– Chú tặng cháu mà, cứ coi như là quà chú bù cho cháu cho những dịp sinh nhật cháu chú chưa kịp tặng đi, được không ?
– Không được, cháu chỉ nhận 1 cái này thôi.
Chú Tuấn thấy thái độ cương quyết của tôi thì thở dài thườn thượt :
– Thôi được rồi, lấy cho tôi cái đầm này cho bé.
Các bạn nhân viên nhìn tôi tỏ vẻ không mấy hài lòng nhưng cũng không còn cách nào khác phải nở nụ cười thật tươi trở lại ngay, vì khách hàng là thượng đế mà. Chúng tôi thanh toán xong, thì chị Vân mới từ từ đi xuống, theo sau chị ấy là 1 bạn nhân viên khệ nệ ôm 1 đống món đồ khác nhau, vừa thấy chú Tuấn, chị ấy đã cười toe toét thỏ thẻ :
– Anh đợi lâu không ? Em mải lựa đồ nên quên mất thời gian.
– Không sao.
Rồi chị quay sang tôi :
– Phương lựa được gì nhiều chưa ?
– Em lựa được 1 cái váy chị ạ.
– Đâu chị xem?
Tôi bước đến bên chị Vân, đưa bịch đựng váy cho bà ấy xem, đi được vài bước thì đứa dở người nào đưa chân ngáng chân tôi làm tôi theo quán tính, đổ hẳn người ra phía trước, xác định là kiểu này thể nào cũng đập mặt xuống sàn, không chột cũng què luôn rồi thì bày tay tôi được 1 bàn tay to lớn rắn chắc nhanh chóng kéo ngược trở lại, và toàn bộ người tôi ngã nhào vào khuôn ngực rộng lớn của ai đó…
Ps : Đoạn này mọi người thấy Phương ngầu ko ? Hehe
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!