Yêu Chú
Phần 9
Tôi đưa mắt trân trân nhìn Vân quay người bỏ đi, cảm thấy vô cùng nực cười trước cách cư xử trẻ con của bà ấy, đúng là 1 khi con người ta đã không biết điều, thì dù mình có làm gì giúp người ta cũng là vô ích. Tôi bặm chặt môi, siết chặt tay, tự nhủ với chính bản thân mình là sẽ không bao giờ tiếp tay hay cố vấn cho chú Tuấn hàn gắn mối quan hệ với bà ấy nữa, vì dù gì, bà ấy cũng là người không tốt, người phụ nữ 2 lòng.
Sáng hôm sau khi tôi đang loay hoay nấu nướng trong bếp để chuẩn bị đồ ăn sáng như đã hứa với chú Tuấn hồi hôm thì bà Vân xuất hiện trong bộ dạng không thể nào thiếu vải hơn. Bà ấy chậm rãi bước xuống cầu thang, tiến về phía tôi, trên người Vân lúc này mặc độc 1 chiếc váy ngủ 2 dây mỏng tang có thể nhìn xuyên thấu và thấy được trọn vòng 1 căng tròn không tỳ vết. Chiếc váy màu nude quá ngắn đến mức chỉ cần nhón chân lên 1 chút là cặp mông cũng sẽ được trưng ra lồ lộ, tôi ngao ngán nhìn Vân lắc đầu, biểu cảm không thể nào tồi tệ hơn. Vân có vẻ phấn khích với trạng thái đó của tôi, nên bắt đầu cất giọng giễu cợt :
– Nhìn cơ thể tôi với nhìn lại cô xem, có khác nhau 1 trời 1 vực không ?
Tôi quay lưng lại phía Vân, tiếp tục chăm chú tập trung vào việc nấu nướng của mình, tuyệt nhiên giữ im lặng và không thèm trả lời câu hỏi vừa rồi của ả. Vân tất nhiên là sẽ chẳng để yên cho tôi, bà ấy khẽ lượn người tiến đến đứng phía sau lưng tôi, ghé môi sát vào tai tôi mà thủ thỉ tâm tình :
– Đó là lý do mà Tuấn không thể nào rời tao ra được đấy con nhãi.
Tôi bật cười, đúng là đồ trẻ con, đến nước này tôi chẳng thèm nhịn bà ta nữa mà quay phắt người lại, nhếch miệng cười nhạt và bảo với Vân :
– Công nhận, tướng tá chị ngon lành thật.
Vân vênh mặt tỏ vẻ đắc ý lắm :
– Chứ sao.
Tôi gật gù tiếp tục :
– Ngực bự, mông tròn, eo nhỏ, mặt cũng xinh.
– Còn phải nói. Chưa kể tao còn làm tình giỏi, làm kiểu gì Tuấn cũng phấn khích hết. Đây, mày xem này.
Vừa nói, Vân vừa kéo áo lên để lộ bầu ngực tròn đầy và vài vết yêu xanh tím quanh đó, cô ả cười ngả ngớn tự hào :
– Dấu yêu Tuấn để lại trên ngực tao đó, mày xem Tuấn yêu tao nhiều đến mức hành thân thể tao rệu rã cả ra, anh ý cứ muốn đánh dấu chủ quyền như thế này thôi.
– Ừm. Mà chị kể tôi nghe chuyện này để làm gì ?
– Để mày bớt chen vào chuyện bọn tao lại, từ khi mày xuất hiện Tuấn lúc nào cũng kè kè bên mày, tao ngứa mắt.
– Nếu giờ tôi bảo tôi cứ thích kè kè bên chú tôi thì làm sao ? Bà định làm gì tôi ?
Vân khoanh tay trước ngực, cười lớn :
– Cuối cùng cũng lộ nguyên hình rồi hả con đĩ chó. Tao biết ngay cái loại con gái như mày mà, đéo có hiền lành như vẻ bề ngoài đâu, haha, được rồi, mày muốn khiêu khích tao phải không ?
– Tôi chẳng việc gì phải khiêu khích cái loại lớn đầu mà suy nghĩ trẻ con như bà. Nếu bà tự tin chú Tuấn yêu bà, mê mệt bà thì mắc đé.o gì bà phải tìm tôi để khoe mẽ và cảnh báo ? Chỉ có vì không tự tin về bản thân mình thì mới như thế thôi.
Vân nghe thế thì gương mặt đỏ dần lên vì giận dữ, ả ta đưa tay chỉ thẳng mặt tôi mà gầm gừ :
– Mày…mày nói gì thế con ranh con ?
– Tôi nói bà đéo tự tin về bản thân, thùng rỗng kêu to đấy Vân ạ. Tôi và chú Tuấn chỉ là chú cháu, thế mà không hiểu sao bà lại đi kiếm chuyện với tôi cho được, ok, bà sexy nóng bỏng, ok bà có body ngon nghẻ, nhưng bà có bao giờ nghĩ người như chú Tuấn không có bà thì cũng sẽ có hàng ngàn đứa khác bu vào không, thậm chí body ngon hơn bà, làm tìn.h giỏi hơn bà ? Đến lúc ấy bà lại đi tìm từng đứa, rồi cảnh cáo, kiếm chuyện hay sao ?
Vân nghe tôi nói có vẻ tức không giữ nổi được bình tĩnh mà cả người run lên, giọng nói lạc hẳn đi :
– Con ch.ó, mày được lắm, tao sẽ đ.éo để cho mày sống yên ổn đâu, tao sẽ chứng minh cho mày thấy Tuấn là của tao, kể cả mày hay bất kì đứa con gái nào cũng không được đụng vào.
Tôi bật cười, đứng chống nạnh nhìn Vân 1 lượt, rồi bảo :
– Được rồi, để tôi xem thử bà tự tin đến mức độ như nào. Đúng là đồ điên.
Vừa nói đến đây, thì chú Tuấn ở trên lầu đi xuống, gương mặt còn lộ rõ vẻ ngái ngủ, tóc tai thì bù xù trông chẳng giống chú Tuấn đẹp trai phong độ mọi ngày gì cả, thấy tôi và Vân đang đứng nói chuyện, chú Tuấn buột miệng hỏi :
– 2 người đang làm gì thế ?
Vân vừa thấy chú Tuấn đã thay đổi thái độ ngay, khuôn miệng nở nụ cười toe toét, nhanh chóng chạy lại gần chú Tuấn, cất giọng ngọt nhạt :
– Em với Phương đang nấu đồ ăn sáng cho anh này.
Trời, bà này đúng là mồm mép hơn cả tôm tép, đúng là loại phụ nữ tráo trở, đúng là đồ Lý Thông chuyên đi cướp công của Thạch Sanh, rõ ràng tất cả những món ăn nãy giờ đều do tôi đích thân nấu nướng, thế mà bà ta đã đon đả tự nhận cùng tôi làm, tôi đúng bó tay với những gì đang diễn ra.
Chú Tuấn nghe xong thì đưa mắt nhìn tôi mấy giây, rồi quay sang nhìn Vân bằng ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên :
– Em cũng biết nấu á ?
Vân chớp chớp đôi mắt tròn xoe, đổi sang nét diễn ngây thơ ngay :
– Vâng, em cũng biết nấu chút chút mà. Với cả nếu anh thích, em sẽ đăng kí 1 khóa học nấu ăn chuyên nghiệp để ngày nào em cũng nấu phục vụ anh nha.
Vừa nói, Vân vừa áp sát 2 quả bồng đào căng mọng của mình vào khuôn ngực vạm vỡ nơi chú Tuấn mà chà sát nhẹ, ánh mắt toát lên vẻ đượm tình. Chú Tuấn ắt hẳn không kìm lòng được với đụng chạm nhạy cảm ấy, nên hắng giọng mấy tiếng liền rồi ghé sát tai Vân bảo điều gì đó, một lúc sau khi nghe xong, tôi thấy Vân cười khúc khích, cố tình nói lớn :
– Hôm qua anh hành người ta mệt chết, nay lại đòi, anh hư ghê.
– Nói bé lại, ở đây có người mà em.
– Ai đâu, có mỗi cái Phương. Mà cái Phương cũng lớn rồi, mấy chuyện này có khi còn rõ hơn cả mình đấy, anh ngại cái gì mà ngại, phải không Phương.
Tôi đã cố tình tập trung xào xào nấu nấu đằng bếp, thế mà Vân vẫn không buông tha tôi, cố tình cà khịa 1 cách thẳng thừng, thôi được rồi, nếu Vân muốn diễn, tôi sẽ diễn tới cùng, tôi trước giờ là kiểu người đã không thích làm gì thì thôi, đã không thích đụng vào ai thì thôi, nhưng một khi tôi đã có hứng, thì có bảo tôi lên trời hái sao tôi cũng sẽ làm cho bằng được. Tôi liếc mắt nhìn thẳng vào gương mặt Vân mà phản hồi :
– Chị Vân nói đúng rồi đấy, nếu cần học thêm kĩ năng thì bảo em, em dạy cho.
2 đôi mắt Vân sáng rực như đèn pha ô tô, gương mặt tỏ vẻ đắc ý khi thấy tôi chấp nhận rơi vào cuộc trò chuyện của ả, ả quay sang nhìn chú Tuấn, mè nheo :
– Anh thấy chưa, em bảo rồi mà, Phương cũng ghê gớm lắm chứ không vừa đâu.
Tôi liếc mắt nhìn sang chú Tuấn, lúc này bắt được ánh nhìn khác lạ của chú dành cho mình, trong ánh mắt đen sâu không đáy kia, thấp thoáng đôi chút cảm giác tò mò xen lẫn hài lòng, chú bảo :
– Thôi đi xuống ăn sáng. Lên lầu lấy áo khoác mặc vào người, mặc như này hở hang quá.
– Trong nhà mình có ai nhìn đâu mà anh sợ, em cứ thích thả rông như thế này đấy, anh kệ em đi.
Chú Tuấn tặc lưỡi, tiến đến bàn ăn, nở nụ cười ranh mãnh với tôi :
– Xem nào, xem hôm nay mọi người cho anh ăn gì nào ?
Tôi dọn lần lượt từng món ăn bày biện lên bàn, mũi thơm đồ ăn quyện ngay đầu mũi khiến bụng tôi bắt đầu reo lên khe khẽ, tôi ái ngại cúi đầu, chú Tuấn ngay lập tức bảo ngay :
– Nào, cả nhà mình ăn thôi, ai đó đói bụng lắm rồi.
Chị Vân bĩu môi nhìn tôi rồi bảo :
– Ăn đi Phương, ăn nhiều vào không lại đói xỉu ra, chị với chú em lại lo.
Tôi cúi đầu không phản hồi, tập trung ăn uống, mới ăn được mấy muỗng, Vân chủ động hỏi tiếp :
– Mà này, nãy em bảo em có kĩ năng gì, em nói chị nghe xem.
Tiếng ho sù sụ vì sặc của chú Tuấn vang lên, cả 2 người chúng tôi nhanh chóng quay sang nhìn chú chằm chằm, Vân vội vàng chạy ra góc bếp rót cho chú Tuấn 1 ly nước rõ bự, tay vừa đưa nước, miệng vừa càm ràm :
– Ăn uống từ từ thôi, em nấu ngon quá hay sao mà anh ăn nhanh vậy hả ?
Chú Tuấn không trả lời, vừa ho sặc sụa, vừa đưa mắt nhìn tôi ra vẻ khó hiểu. Sau khi cơn ho vừa dứt, Vân lại tiếp tục cố tình hỏi tôi về kĩ năng, đôi mắt ả ta nhìn tôi đầy khiêu khích, tôi biết tỏng Vân sẽ không bỏ cuộc vụ này, ả ta sẽ liên tục hỏi dí để tôi trở thành đứa con gái không hề hiền lành trước mặt chú Tuấn, thôi thì, tôi đành cười mỉm từ tốn trả lời vậy, tôi bảo :
– Chị giỏi kĩ năng nào ?
Vân chu mỏ, tỏ ra điệu bộ suy nghĩ 1 hồi, rồi bắt đầu liệt kê :
– Kĩ năng nào chị cũng biết và thực hành qua, nhưng chị thấy tư thế dog.gy là anh Tuấn thích nhất, phải không anh ?
Gương mặt chú Tuấn lúc này trở nên đỏ ửng, chú cúi đầu ra vẻ tập trung ăn uống và không quan tâm đến câu chuyện của 2 chúng tôi, nhìn gương mặt sượng sùng ấy tôi chỉ muốn bật cười thật lớn, nhưng trong tình huống này thì hơi kì, nên tôi cố gắng kìm nén tất cả vào bên trong. Tôi hít 1 hơi thật sâu, bình tĩnh đáp lại :
– Chị nói gì thế ? Em đang nói về kĩ năng nấu ăn cơ mà. Em được bà dạy nấu ăn từ nhỏ nên chiên, xào, hấp, luộc em đều làm tốt, ý em là chị muốn học kĩ năng nào ?
Nhìn gương mặt chưng hửng của Vân mà bản thân tôi không kiềm lòng nổi, đáng đời con mụ cáo già, thích cà khịa tôi hả, thích diễn vai thân thiện với tôi hả, thích đe dọa tôi hả, còn lâu Vân nhé. Tôi còn đang chưa kịp cười lớn thì người ngồi đối diện tôi đã bật cười thành tiếng, chú cười 1 tràng dài khiến tôi không nhịn được mà cũng hùa theo, không khí bỗng chốc trở nên rộn rã hẳn ra, còn mặt người nào kia thì tức đến xám xịt. Chú Tuấn vừa cười, vừa quay sang bảo Vân :
– Em trả lời Phương đi, em muốn học thêm kĩ năng nào thì bé nó dạy cho.
– Không cần, em muốn đi học khóa học chuyên môn, không cần người tay ngang dạy.
– Ơ, sao nãy chị đòi em dạy ? Chị buồn cười thật.
Vân trợn mắt nhìn tôi, gương mặt ngày càng tối đen như đít nồi. Chú Tuấn thấy không khí dường như có vẻ không ổn thì chủ động lên tiếng :
– Thôi nào, không căng thẳng nữa, ăn đi thôi, đồ ăn nguội hết rồi.
Tôi vừa ăn, trong lòng vừa cảm thấy vui sướng, thỏa mãn vô cùng, hôm nay chí ít cũng đã chơi cho bà Vân lại 1 vố cho chừa cái thói hống hách. Ấy vậy mà Vân sốc lại tinh thần rất nhanh, chỉ vài phút sau đó đã quay sang đon đả với tôi :
– Nãy chị đùa em xí thôi, Phương đừng giận chị nhé.
Tôi nghe xong thì nở 1 nụ cười rõ thân thiện :
– Hì, có gì đâu, em thấy chị vui tính quá trời.
Được 1 lúc, Vân quay sang nhìn chú Tuấn đề nghị :
– Anh này, hôm nay chủ nhật mình rỗi, hay là đi shopping đi anh.
Chú Tuấn nhíu mày, tỏ vẻ không đồng tình :
– Bữa anh mới cho em tiền đi shopping còn gì, nay lại đòi đi nữa.
Chị Vân nhăn nhó :
– Không phải đi mua cho mình em đâu, em tính rủ anh với Phương đi luôn, tiện thể sắm cho con bé vài bộ đồ mới.
Chú Tuấn ghe xong thì liếc mắt nhìn tôi như muốn hỏi ý tôi có muốn đi mua đồ không, tôi còn chưa kịp mở miệng trả lời thì chị Vân đã tiếp tục bồi thêm :
– Anh nhìn xem con bé ăn mặc trông chán chưa, người ngợm cũng đâu đến nỗi mà mặc mấy bộ đồ trông thấy ghê, Phương thấy chị nói đúng không ?
Bà này chỉ được cái mồm mép là giỏi, bà ấy chắc ghim tôi vụ vừa rồi nên chê tôi thậm tệ. Tôi cũng đưa mắt liếc nhìn bộ đồ len mình đang mặc trên người, tuy có hơi cũ một chút nhưng cũng đâu đến nỗi ghê như bà ta nói, tôi phản ứng lại ngay :
– Em thấy cũng được mà.
– Được cái gì mà được, phải thay đổi ngay thôi, chứ đồ em lỗi thời rồi.
Rồi Vân quay sang chú Tuấn nài nỉ :
– Anh…anh dẫn em với Phương đi mua đồ nha.
– Thôi được rồi. Phương đồng ý thì đi.
Chị Vân nghe thế thì liếc mắt sang tôi ra hiệu :
– Đi nha Phương.
Tôi rốt cuộc cũng gật đầu, để xem ngày hôm nay bà Vân tiếp tục muốn giở trò gì với tôi đây, và để xem 1 con bé 18 tuổi như tôi sẽ đối diện với 1 người phụ nữ 28 tuổi từng trải như bà Vân như thế nào, nhưng cơ bản là tôi không ngại gì hết.
** Vân ghê gớm quá ko mn ơi ? cho em ý kiến nào ..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!