Yêu Chú - Phần 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Yêu Chú


Phần 33


Tôi bắt đầu quen hơi Tuấn nhiều hơn, ngày nào đi ngủ cũng phải ôm anh thì mới ngủ ngon được, mỗi khi đi ăn phải thấy mặt anh hoặc nghe giọng anh thì mới cảm thấy ngon miệng, có lần Thủy nghe tôi kể chuyện như thế thì hét toáng lên :

– Có khi nào mày bị ông ấy bỏ bùa không thế ? Quện hơi gì mà quện giữ vậy ?

– Tao làm sao biết. Bây giờ cuộc sống của tao gần như không ổn nếu thiếu đi sự có mặt của Tuấn.

– Mà này, lão ấy già mà khỏe gớm nhỉ, đêm làm được mấy trận luôn.

Tôi khẽ cười, xấu hổ gật đầu :

– Ừ, khỏe, lại còn dai sức. Thế nên tao mới hốt.

Thủy liếc mắt nhìn tôi tỏ rõ sự khinh bỉ :

– Gớm chửa, lươn lẹo hết chỗ nói.

Mối quan hệ của tôi với Tuấn tôi chỉ chia sẻ mới có mình Thủy thôi, bởi vì tôi nghĩ chúng tôi dù gì cũng chỉ mới yêu nhau được gần 2 tháng, không nên chia sẻ cho nhiều người làm gì, đặc biệt là bà ngoại tôi và bác Lan, bởi vì thể nào nghe xong thì hai người ấy cũng sẽ vô cùng shock. Thế nên, tôi bắt Tuấn hứa với mình là không được công khai gì hết, cứ để tôi học cho xong đã rồi tính tiếp, mỗi lần yêu cầu như thế là Tuấn lại nhìn tôi hậm hực :

– Anh U40 rồi đấy vợ.

– U40 thì sao ?

– Thì đến tuổi có con được rồi. Hay vợ đẻ cho anh đôi ba đứa, đẻ xong rồi học tiếp cũng được, à mà nếu vợ không học nữa thì anh vẫn đủ khả năng nuôi mẹ con em.

Tuấn làm như tôi là cái máy đẻ không bằng, chưa gì đã đòi đẻ “Đôi ba đứa”, tôi liếc xéo anh, còn Tuấn thì vẫn nhìn tôi cười hề hề.

Tôi hiểu cảm giác của Tuấn, dù gì giờ anh cũng lớn rồi, bạn bè anh tuổi này ít nhất cũng đã lấy vợ, hoặc có 1 -2 đứa con, còn anh trong mắt người thân, xóm làng bây giờ vẫn là 1 thằng bé lông bông ế vợ. Tuấn làm bộ mặt ra vẻ đáng thương, tiếp tục ỉ ôi năn nỉ tôi :

– Đi mà, anh thèm con quá.

– Em sẽ đẻ cho anh đôi ba đứa nhưng phải chờ em học xong đã, được không ?

Tuấn lầm bầm ngồi tính :

– Lúc ấy anh 36 tuổi. Còn em mới chỉ 22. Đợi em đẻ nữa là anh 37 tuổi. Khi anh 40 tuổi thì con anh mới lên 3. Khi con 18 tuổi thì lúc ấy anh đã 55 tuổi rồi, èo ôi…

-…

– Chưa kể khi con tốt nghiệp đại học thì anh ở ngưỡng 60, trở thành 1 ông già xấu xí vác mặt đi dự lễ tốt nghiệp của con mình, lúc ấy chắc con không trách anh già đâu em nhỉ ?

Tôi phì cười. Ông ấy logic đến thế là cùng, cứ sợ mình sẽ già tuổi hơn để rồi khi con lớn lên sẽ chê bai ông bô của nó. Tuấn cứ thế mè nheo nằng nặc thuyết phục tôi đẻ con cho anh, mỗi lần như vậy tôi đều tìm cách lãng lãng cho qua, chẳng phải vì tôi không muốn, mà thực chất tôi chưa sẵn sàng. Tôi còn muốn hoàn thành việc học cho xong đâu vào đấy, còn muốn chơi thêm vài năm nữa.

Tuấn đã giúp tôi thực hiện lời hứa với ba mẹ của mình, đó là việc anh dẫn tôi trở lại trường vào 1 buổi chiều đông lạnh lẽo, cẩn thận chụp cho tôi từng bức ảnh nơi góc sân trường, cạnh thảm cỏ xanh, nơi sân bóng rổ và cả lớp học cũ kĩ mà ba mẹ tôi từng cùng nhau trải qua…

Nhờ cuốn nhật kí của mẹ để lại, tôi tìm đến không sót 1 nơi nào, chẳng hiểu sao mỗi lần tới 1 địa điểm kỉ niệm như thế, trái tim tôi liên hồi nhảy nhót trong lồng ngực, tôi dường như cảm nhận được tình thương của ba mẹ quanh đây, tôi dường như thấy được cả bóng dáng, nụ cười trìu mến yêu thương của ba mẹ dành cho mình. Mỗi bước chân tôi đi, mỗi ánh mắt tôi nhìn, đều được Tuấn ghi lại bằng những tấm ảnh cực đẹp.

Tuấn rửa tất cả số ảnh đó ra rồi đóng trong 1 cuốn sổ nhỏ, từng bức ảnh trên từng trang giấy đều được anh ghi chú tỉ mỉ và ở cuối bức ảnh luôn có 1 dòng chữ đong đầy yêu thương :

– Yêu em.

Cầm cuốn sổ trên tay kí ức của những tháng năm nhỏ xíu bất chợt ùa về trong tôi, đúng rồi, vào đúng ngày sinh nhật năm tôi 12 tuổi, Tuấn cũng đã tặng tôi 1 cuốn sổ như thế, tôi ngô nghê bật cười vui vẻ, anh và em chắc có lẽ đã là cái duyên được ông trời an bày từ rất lâu rồi.
Tình yêu thương của anh dành cho em qua
bao nhiêu năm tháng vẫn vẹn nguyên như vậy, làm sao em có thể ngừng yêu anh được hả Tuấn ơi ?

Tôi lao đến ôm Tuấn chặt cứng khiến anh thoáng chút bất ngờ, Tuấn tưởng tôi bị sao nên lo lắng hỏi ngay:

– Em sao thế ?

– Em vui.

– Sao vui ?

– Bên anh nên em vui.

– Ngốc.

– Ừ, ngốc mới yêu anh. Yêu đến chết đi được.

Những tưởng hạnh phúc cứ mãi mãi kéo dài như thế nhưng không, vào đúng tuần cuối cùng của tháng thứ 3 sau khi hai đứa tôi chính thức yêu nhau, và cũng vào đúng ngày kỉ niệm tình yêu của 2 đứa, Vân xuất hiện trở lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN