Yêu Chú
Phần 34
Lúc này, Vân mặc 1 chiếc váy xuông dài, cô nàng lao vào nhà tôi và ôm chầm lấy Tuấn trong khi anh đang mải miết nấu đồ ăn cho tôi, khoảnh khắc ấy khiến tôi như đứng hình, và tim tôi chết lặng ngay sau đó khi nghe Vân thông báo với Tuấn rằng : Cô nàng đang mang thai đứa con của anh.
Tuấn ngừng việc nấu nướng, quay người lại nhìn chằm chằm vào Vân :
– Cô nói sao ? Cô đùa tôi đấy à ?
Vân trước giờ vẫn thế, mỗi lần xuất hiện bên cạnh Tuấn đều mặc những chiếc váy ôm khiêu gợi sexy vô cùng, nhưng lần này đến nhà, Vân chỉ mặc độc 1 chiếc váy bầu xuông dài qua chân như muốn khẳng định rằng cô ấy đang có bầu. Vân nhìn Tuấn nước mắt ngắn nước mắt dài chia sẻ :
– Em có bầu được 3 tháng rồi. Anh có nhớ cái ngày cuối cùng em rời đi không, hôm đó chúng ta đã quan hệ mà…
Tuấn trừng mắt :
– Cô không uống thuốc sao ?
– Em không…lúc ấy em nghĩ chắc sẽ không sao đâu nhưng bây giờ thì…
Tuấn thở dài, đưa mắt nhìn về phía tôi. Tôi lúc này chẳng biết phải làm sao, chỉ biết đứng bất động nhìn chăm chăm vào 2 người. Tuấn thấy thế thì nhanh chóng tiến đến gần tôi rồi bảo :
– Em về phòng nghỉ ngơi đi, để anh giải quyết chuyện này rồi sẽ nói chuyện với em sau.
Tôi ngước mắt nhìn Tuấn hỏi lại :
– Em muốn biết anh định giải quyết như thế nào ?
Vân thấy tôi và Tuấn nói chuyện với nhau, cách xưng hô cũng đã thay đổi thì lao lại nắm lấy cánh tay Tuấn mà khóc la um sùm :
– Bây giờ tính sao hả anh ơi, anh đừng bắt em bỏ con nhớ, dù gì thì nó cũng là máu mủ ruột rà của anh.
Tôi trợn mắt nhìn Tuấn, liên tục lặp lại câu hỏi của tôi vừa rồi :
– Anh tính giải quyết sao ?
– Phương, về phòng đi.
Tuấn đưa tay gỡ tay Vân ra, rồi nhanh chóng nắm lấy tay tôi kéo về phòng, nhưng tính tôi thì cứng đầu có thừa, đâu phải cứ bảo là tôi sẽ nghe, tôi hét lớn :
– Rốt cuộc thì anh có tôn trọng em không đấy, em đang rất muốn nghe cách giải quyết của anh, anh nói đi.
– Phương…
– Nếu anh không nói được thì chúng ta dừng lại đi. Em không muốn nghe giải thích bất cứ điều gì cả.
Tuấn nhìn tôi bằng ánh mắt tỏ rõ sự bất lực xen lẫn hoang mang, anh siết chặt tay tôi trong bàn tay to lớn của mình, miệng mấp máy :
– Không được, chúng ta không dừng lại được.
Tôi cố gắng không khóc, nhất định không được khóc trong tình huống như thế này, đặc biệt là trước mặt tình địch của mình, tôi hít 1 hơi thật sâu để giữ bình tình, hỏi ngược lại Tuấn :
– Không dừng lại thì anh nói đi, anh tính sao ?
Tiếng khóc của Vân ngày 1 lớn hơn, Tuấn quay sang nhìn Vân bằng ánh mắt lộ rõ vẻ chán chường, anh bảo :
– Tôi không tin đó là con của tôi.
– Nếu anh không tin thì đợi thời gian nữa rồi cùng em đi chọc nước ối, xét nghiệm ADN. Nếu là con của anh thì anh tính thế nào ?
– Đẻ nó ra, tôi sẽ nuôi nó, còn cô, đừng hòng có cửa bước chân vào đời sống của tôi thêm 1 lần nào nữa.
– Anh tính để con mình không có mẹ hay sao ?
Em dù gì cũng là người mang nặng đẻ đau, là mẹ nó mà. Anh quay lại với em được không ?
– Không.
Tôi phát chán vì màn đối thoại không hồi kết của cả 2 nên nhanh chóng dựt tay Tuấn bỏ về phòng khóa chặt cửa lại, tôi bây giờ thực sự cần thời gian để suy nghĩ thấu đáo về mọi chuyện. Chuyện xảy ra vừa rồi quả thật khiến tôi sang chấn tâm lý không hề nhẹ, đầu óc tôi lúc này trống rỗng chẳng thể nghĩ được gì, chỉ biết rằng chặng đường sắp tới của mình sẽ chẳng còn bình yên được nữa.
Tuấn không sai, tôi không sai, đứa bé cũng chẳng sai. Tôi chắc chắn 1 người đàn ông tử tế như Tuấn sẽ không bao giờ chọn phương án bỏ đi đứa con của mình, chưa kể thời điểm hiện tại anh vô cùng khát khao có 1 đứa con đúng nghĩa.
Bên cạnh đó, nếu đứa bé sinh ra trong tình yêu thương chẳng còn vẹn tròn của cha mẹ nó thì sẽ đau khổ biết nhường nào, một đứa bé từng mồ côi cả cha lẫn mẹ như tôi còn luôn có cảm giác đau đớn ấy huống chi là 1 đứa bé dù cha mẹ vẫn còn đó, nhưng chẳng hạnh phúc gì cho cam.
Đầu tôi lúc này đau như búa bổ, tôi muốn đi khỏi căn nhà này ngay và luôn. Tôi không muốn gặp Tuấn, cũng chẳng muốn tranh luận với Vân, tôi thực sự cần thời gian để bình ổn lại mọi thứ. Tôi loay hoay tìm điện thoại, ấn số gọi cho Việt, ở xứ sở này, chỉ còn mỗi cậu ấy là người có thể giúp tôi.
Việt nhận được cuộc gọi của tôi thì sốt sắng qua liền, trong khi đó bên ngoài phòng khách vẫn là sự tranh luận ỏm tỏi giữa Tuấn và Vân.
Khi tôi mở cửa phòng đi ra, mặt Tuấn lúc này gần như biến sắc :
– Em định đi đâu ?
– Liên quan gì tới anh, tránh ra.
– Không được, em không được đi đâu hết.
– Tôi nói tránh ra, bây giờ tâm lý tôi vô cùng bất ổn, nếu anh không tránh thì tôi không biết sẽ làm gì với anh đâu.
Có lẽ khi nhìn vào gương mặt lạnh như tiền của tôi, Tuấn không nỡ nói thêm điều gì, anh lẳng lặng lách người sang 1 bên nhường lối đi cho tôi. Khi tôi vừa lên xe của Việt, Tuấn đã nhanh chóng lao ra ngoài, chặn ngay đầu xe hấp tấp nhìn Việt căn dặn :
– Cậu đưa cô ấy đi đâu thì nhớ cẩn thận đưa cô ấy về giúp tôi được không ?
Tuấn đợi 1 cái gật đầu xác nhận từ Việt mới chịu lùi ra để xe chạy.
** Ps : Moi người đọc xong tương tác cho em dui với nhennn, em cảm ơn ạ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!