Yêu Chú
Phần 6
Tôi nghe cái giọng nhão nhoẹt của chị Vân mà cảm thấy buồn nôn dễ sợ, bà này có vẻ cao thủ hơn bà Huệ ở cái độ khéo léo nịnh đầm, bà ta kéo chú Tuấn về phòng và đóng cửa cái rầm. Ông chú tôi lúc này chắc có lẽ đã bị tình dục làm cho mê muội. Tôi thở dài thườn thượt vì biết rằng sống chung với chú Tuấn dưới 1 mái nhà thế này thì sẽ phải quen mắt với tất cả những điều đó mà thôi.
Sáng hôm sau khi còn đang say giấc nồng, thì cửa phòng tôi vang lên tiếng gõ đều đều :
– Phương, dậy nào.
Tôi quên mất là mình đang ở 1 đất nước khác, sống trong 1 môi trường mới, chứ không phải đang ở nhà mình như mọi khi nữa nên vẫn nhắm nghiền mắt ngái ngủ không thèm trả lời. Ấy vậy mà tiếng người gõ cửa bên ngoài vẫn rõ kiên trì, gõ đều đặn được 1 lúc thì im bặt. Rồi 1 lúc sau, tôi cảm nhận được 1 bàn tay âm ấm đang bẹo má tôi, và giọng nói chú Tuấn vang lên quen thuộc :
– Con bé này, có chịu dậy đi học không hả ?
– Cho con ngủ thêm 1 chút đi mà.
– Không được, hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của cháu đấy, giờ có chịu dậy không hay để chú bế dậy.
Tôi lúc này mới dần tỉnh ngủ, nghe chú Tuấn nói xong là ngồi phắt dậy ngay, bởi vì tốc độ phản ứng khá nhanh nên tôi đập luôn quả đầu mình vào ngực chú Tuấn, khiến ai đó vì đau nên khẽ rên lên :
– Ui da..
Tôi hốt hoảng vén tóc ngước nhìn khuôn mặt nhăn nhó của chú, theo phản ứng của bản năng đưa tay lên chạm vào ngực chú mà xoa lấy xoa để, kèm theo giọng nói có phần lắp bắp :
– Chết, cháu xin lỗi, cháu vô ý quá, chú có đau lắm không.
– Đau.
– Chỗ nào để cháu xoa.
Tôi vừa nói, hai bàn tay loạng choạng run rẩy xoa xoa, được 1 lúc thì chú Tuấn đưa tay cầm chặt lấy hai tay tôi, rồi bảo :
– Thôi được rồi, làm gì cũng phải từ từ, có ngày chú chết oan vì cháu.
Tôi phì cười :
– Cháu xin lỗi, cháu vội quá.
– Thay đồ đi, rồi chú chở lên trường.
Tôi gật đầu, còn chưa kịp bước chân xuống giường đã nghe tiếng chị Vân sang sảng bên tai:
– Sao hôm nay anh dậy sớm vậy, làm em thức giấc chẳng thấy anh đâu, phải chạy đi tìm anh khắp nơi.
Chú Tuấn khẽ nhếch miệng cười, chú bảo :
– Em về phòng ngủ thêm chút nữa đi, không phải hôm qua anh bảo em là hôm nay anh đưa Phương đến trường nhập học hay sao ?
Chị Vân xụ mặt :
– Em biết rồi, mà xong rồi thì anh có về nhà không ?
– Không, xong rồi anh đi làm luôn, tiền anh gởi vào thẻ cho em rồi đấy.
Nghe xong, ánh mắt chị Vân sáng lên thấy rõ, chị nhoẻn miệng cười tiến đến bên chú Tuấn, khẽ hôn lên má chú, cảm ơn rối rít :
– Cảm ơn anh yêu.
Chứng kiến màn thể hiện tình cảm ngọt ngào của hai người vào buổi sáng sớm khiến cả gương mặt tôi trở nên ửng đỏ vì ngại, chú Tuấn thấy 2 má tôi bỗng chốc đỏ hây hây lại đâm ra lo lắng, tưởng tôi sốt nên đưa tay đặt lên trán tôi ngay, chú vồ vập hỏi :
– Cháu sao thế ? Thấy người không khỏe à ?
– Đâu có, cháu bình thường mà.
– Sao mặt cháu đỏ ửng lên thế ?
– À, do cơ địa cháu đấy, thường sáng ngủ dậy mặt cháu hay bị đỏ lên như thế.
Chú Tuấn nghe xong thì nhoẻn miệng cười, không quên xoa đầu khen tôi :
– Dễ thương nhỉ.
Thay đồ xong, 2 chú cháu khóa cửa rồi ra xe, không thấy chị Vân đâu nên tôi quay sang nhìn chú thắc mắc :
– Ơ, người yêu chú đâu ?
Chú Tuấn ngơ ngác nhìn tôi, gương mặt kiểu không hiểu lắm về câu hỏi vừa rồi của tôi :
– Người yêu nào?
– Cái chị lúc nãy á ?
– À, đi rồi.
– Ơ, đi rồi á, nhanh thế ?
– Ừ, đi rồi.
Tôi chỉ hỏi chú Tuấn đến đó, cũng không muốn can dự sâu thêm về chuyện cá nhân của chú nên im lặng, đi được 1 đoạn chú Tuấn liếc mắt sang tôi, tủm tỉm cười :
– Cháu có hồi hộp không ?
Tôi khẽ hít 1 hơi thật sâu, gật đầu bảo lại :
– Có ạ, 1 chút hồi hộp, 1 chút hơi run vì cháu sắp được đến cái nơi mà ba mẹ cháu gặp nhau lần đầu tiên.
– Ừm, trường Ys đẹp lắm, chất lượng giảng dạy cũng tốt nữa, Phương đã cố gắng qua đây đi học thì phải nỗ lực học thật tốt nhé, có thể ba mẹ cháu là mục tiêu để phấn đấu, nhưng còn điều quan trọng hơn mà Phương cần phải nhớ, đó là cháu còn tương lai phía trước, ba mẹ cháu cũng chỉ là 1 phần của kí ức đã qua mà thôi.
Tôi nhìn chú, gật đầu xác nhận :
– Vâng ạ. Cháu sẽ cố gắng thật nhiều để sau này còn có thể nuôi và lo cho bà ngoại nữa. Mà sao chú biết trường Ys đẹp và chất lượng giảng dạy cũng tốt ạ ?
– À, lúc chú nghe chị Lan bảo cháu sắp qua bên này, nên chú có tìm hiểu đôi chút thông tin. Sau này còn ở đây dài dài, nếu có gì cần hỗ trợ thì bảo chú nhé.
– Chú tính định cư ở đây luôn hay sao ? Hay chú ở vài năm rồi lại đi làm ở nước khác ?
Chú Tuấn vừa lái xe, gương mặt thoáng đôi nét trầm ngâm, mãi một lúc chú mới bảo :
– Chú cũng chưa biết nữa, có thể ở đây vài năm, hoặc có thể lại sống và làm việc ở 1 quốc gia khác.
– Công ty chú bắt chú như vậy ạ ?
– Không. Chú kinh doanh tự do.
Tôi tò mò hỏi lại :
– Vậy sao chú lại thích đi nhiều nơi như thế, chẳng cố định gì cả ?
– Theo cháu thì tại sao ?
Tôi bày ra vẻ mặt chịu thua, lắc đầu nhìn chú :
– Cháu không biết, chắc chắn phải có lý do gì đó chú mới như vậy..
Chú Tuấn cười, nụ cười phảng phất nét buồn, đậm sâu trong ánh mắt. Chú không trả lời và cũng chẳng giải thích cho tôi biết lý do tại sao chú lại quyết định như thế. Nhìn chú buồn, lòng tôi tự dưng cũng cảm thấy buồn theo, khoảnh khắc này y chang khoảnh khắc 2 chú cháu ngồi ở quán chè vào 5 năm về trước, khi ấy, chú chia sẻ với tôi là chú phải đi xa …
Tôi chau mày ngồi suy nghĩ, rồi bịa ra 1 lý do nói đại để làm thay đổi bầu không khí này, tôi bảo :
– Á à, cháu tìm được lý do rồi nhé. Có phải vì phụ nữ không chú ?
Chú Tuấn vừa lái xe, vừa quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt tỏ rõ sự ngạc nhiên :
– Phụ nữ ?
– Vâng. Kiểu chú đam mê vẻ đẹp của phụ nữ ấy, nên chú hay chuyển để sinh sống nhiều nơi, đặng làm quen và yêu nhiều cô.
– Cháu nghĩ thế á ?
– Vâng. Cháu thấy lý do đó có vẻ khả thi nhất chú ạ. Điển hình hôm qua trong nhà chú đã xuất hiện bóng dáng của 2 cô siêu nóng bỏng và siêu xinh rồi kìa.
Tôi để ý khi nghe xong, đuôi mắt chú Tuấn khẽ cong cong biểu lộ ý cười, chú bảo lại ngay :
– Cháu đếm thiếu rồi, hôm qua trong nhà chú có tận 3 cô siêu xinh, nhưng cô thứ 3 mới là xinh nhất.
Tôi ban đầu còn chưa hiểu ý trong câu nói của chú, cứ ngồi đần mặt ra suy đi nghĩ lại, lẽ nào nửa đêm lại thêm 1 cô khác xuất hiện mà tôi không biết hay sao, cho đến khi chú Tuấn đưa tay nhéo nhẹ mũi tôi, trêu chọc :
– Cháu đừng nói cháu đang ngồi tìm cô thứ 3 đấy nhé.
– Vâng. Cô ấy đến lúc nửa đêm hả chú ? Cơ mà sáng ngày ra cháu chỉ thấy cô Vân thôi mà ?
– Ngốc. Cô thứ 3 đang ngồi cạnh chú này.
Chú Tuấn nói vậy khiến mặt tôi ửng đỏ, tôi lóng nga lóng ngóng nói mãi mới được vài từ :
– Chú cứ trêu cháu thôi.
Chú Tuấn dừng xe cái kít, ghé sát mặt mình vào mặt tôi, tủm tỉm cười :
– Chú nói thật đấy, dù đi nhiều nước, sống ở nhiều vùng miền khác nhau, nhưng chú vẫn thấy Phương nhà mình là xinh nhất.
Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, tỏ ra thật bình tĩnh trước không khí ngượng ngùng này :
– Èo ôi, chú khéo ăn khéo nói như thế bảo sao biết bao cô đổ gục dưới chú.
Chú Tuấn nghe xong thì thở dài thườn thượt, trở lại xoay vô lăng, đạp chân ga chạy tiếp, vừa chạy vừa bảo :
– Cháu lại sai nữa rồi. Chú ăn nói không tốt lắm đâu, còn mấy cô kia cứ theo chú bởi vì chú đẹp trai với cả nhiều tiền đấy Phương ạ.
Tôi nhìn chú Tuấn, cười khúc khích, chú thấy thế liền tiếp tục :
– Rồi chú sẽ cho cháu xem, từ giờ về sau, còn nhiều cô xuất hiện bên chú nữa.
– Èo ôi, chú đào hoa quá.
– Ừ, nên Phương bây giờ ngoài việc đi học ra thì Phương để ý coi cô nào ổn ổn để chú đặt mục tiêu lâu dài nhé.
Tôi ngớ người, chồm sang hỏi chú :
– Vậy là trước giờ thời gian các cô ấy quen chú là bao lâu ?
Chú Tuấn nhún vai, thản nhiên trả lời :
– Lâu nhất là 2 tháng.
– Trời ạ.
– Vậy chú quen được bao nhiêu cô rồi ?
– Nhiều quá chú không nhớ hết.
– Chú không yêu các cô ấy à ? Sao mà quen con gái người ta chóng vánh thế ?
Chú Tuấn liếc mắt nhìn tôi, xác nhận :
– Yêu chứ, yêu mới quen chứ.
– Vậy lúc chia tay, chú có đau lòng không ?
– Chú không.
Tôi nghe xong mà lắc đầu ngán ngẩm, không hiểu đầu óc ông chú tôi định nghĩa thế nào mới là tình yêu nữa. Thấy tôi thở dài, chú Tuấn quay sang hỏi tôi :
– Sao thế ?
– Cháu nghĩ…chú có điều gì đó …khác với suy nghĩ của cháu và của cả…số đông nữa.
Chú Tuấn bật cười :
– Vậy á. Vậy rảnh thời gian thì phân tích cho chú nghe xem sao nhé. Còn bây giờ, đến trường rồi, chúc cháu buổi đi học đầu tiên vui vẻ. Chiều chú quay lại đón cháu, có gì cần thì gọi chú nhé.
Tôi gật đầu, bước xuống xe. Đi được 1 đoạn còn quay người ngoái nhìn người đàn ông đang đứng tựa lưng vào thành xe, vẫn đang chăm chú vẫy tay cười với mình. Người đàn ông này quả thật có nhiều điều vô cùng bí ẩn khiến tôi hết sức tò mò, tôi tự dặn lòng sẽ dành thời gian để hiểu hơn ông chú của tôi mới được.
** Chú già có sức hút quá mn nhờ hihi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!