Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 35: Em rất mềm mại, em bao bọc lấy tảng đá
Ngày thứ hai sau khi công khai tình yêu với Hạ Tê Xuyên Chúc Lương Cơ nhận được tin nhắn WeChat của em trai.
Tuy rằng sau khi chia tay với bạn gái thời đại học Chúc Lương Cơ đã ngầm ám chỉ xu hướng tình dục của mình với người nhà, nhưng mấy năm qua cậu và cha mẹ đều luôn trong trạng thái đã nhìn thấu lẫn nhau mà không chịu nói toạc ra. Cậu cho rằng ba mẹ mình không xem tin tức giải trí, đợi qua mấy ngày nữa sẽ tìm thời cơ thích hợp từ từ giải thích với bọn họ. Nhưng cậu đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Hạ Tê Xuyên.
Em trai: 【Ba mẹ biết rồi, bọn họ nói muốn làm thịt ông】.
Chúc Lương Cơ cho rằng em trai mình nói: 【Thằng nhóc chết tiệt này sao mày nói nhiều thế?】
Em trai: 【Liên quan gì đến tui! Mấy ngày nay ông công khai làm đâu đâu cũng có tin tức oanh tạc. Ba mẹ tự thấy đấy, đến giáo viên toán chỉ một lòng đọc sách thánh hiền của chúng ta còn biết đại minh tinh thích đàn ông, ông nghĩ mẹ không biết à, có thấy mình ngây thơ quá không?】
Chúc Lương Cơ: 【… 】
Em trai: 【Bất kể ra sao tui cũng ủng hộ ông, nếu không cua được gái đẹp thì cua trai đẹp cũng được】.
Chúc Lương Cơ: 【Anh cảm ơn em】.
Đệ đệ: 【Không cần khách khí, anh em như thể tay chân mà】.
Chúc Lương Cơ bị nghẹn nói không ra lời. Em trai bảo cậu lát nữa gọi điện nhận lỗi với ba mẹ, tránh cho mẹ giận đến sinh bệnh. Chúc Lương Cơ gọi điện thoại, ỉu xìu nghe mắng suốt một tiếng, mẹ cậu bên đầu kia điện thoại do dự một lúc lâu: “Năm mới ấy, cậu ta có rảnh không?”
“Dạ?”
“Mẹ biết con với cậu ta rất bận, quanh năm suốt tháng có không ít việc, nhưng sớm muộn gì cũng phải gặp mặt người nhà chứ?”
“Dạ dạ,” lòng Chúc Lương nở hoa, thái hậu đây là muốn nhượng bộ rồi. Cậu quay đầu hỏi Hạ Tê Xuyên, sau khi nhận được đáp án của đối phương, Chúc Lương Cơ nói: “Anh ấy nói có.”
Cúp điện thoại, Hạ Tê Xuyên nhìn Chúc Lương Cơ đang chậm rãi thả lỏng: “Thật ra không cần chờ tới năm mới đâu, lịch trình nửa cuối năm nay của anh không nhiều.”
“Đừng,” Chúc Lương Cơ vội vàng lắc đầu: “Mấy tháng này tuyệt đối đừng lắc lư trước mặt mẹ em, coi như cho nhau không gian để ổn định lại.”
Hạ Tê Xuyên: “…”
So với Chúc Lương Cơ, bên Hạ Tê Xuyên dễ ứng phó hơn nhiều.
Cậu mới được biết ba mẹ Hạ Tê Xuyên đã ly hôn khi hắn còn rất nhỏ, mẹ hắn ra nước ngoài rồi tái hôn với một thương nhân Hoa kiều, đối phương họ Cố, là giám đốc điều hành của công ty Next. Nếu như Chúc Lương Cơ nhớ không lầm, trước khi bọn họ công khai vài ngày thì hot search trên Weibo đều là “Next tại vòng tài chính Hoa B” (61). Ở thời đại toàn dân thích hóng hớt tìm vui này, loại tin tức tài chính nghiêm túc tẻ nhạt như thế mà lại có thể vững vàng lên hot search chứng minh ảnh hưởng của Next không nhỏ.
(61) nguyên văn: “Next 在华 B 轮融资”, mình không biết từ 华 B ở đây có nghĩa là gì nên để wbw luôn, nếu ai biết thì bào mình nhé.
Cha dượng đối xử với Hạ Tê Xuyên rất tốt, quan hệ giữa hai người vẫn luôn duy trì ở mức lịch sự, hài hòa. Lúc tốt nghiệp đại học, nghe Hạ Tê Xuyên nói muốn tiến vào giới giải trí cha dượng đã nghĩ biện pháp thay hắn mua sáu phần trăm cổ phần Thịnh Thế. Hạ Tê Xuyên cơ bản không liên hệ với cha ruột của mình, Chúc Lương Cơ chỉ phải đối mặt với mẹ của đối phương.
Nghe nói vài ngày nữa mẹ Hạ Tê Xuyên sẽ vượt Thái Bình Dương đi gặp hắn, Chúc Lương Cơ lo lắng vô cùng. Hạ Tê Xuyên lại xem như đây không phải là chuyện gì to tát: “Mấy ngày nữa bà ấy mới đến, chắc giờ bận đi làm đẹp toàn thân rồi.”
“…”
“Đừng lo lắng,” người đàn ông đưa tay xoa đầu Chúc Lương Cơ, như đang vỗ về, trấn an thú cưng: “Người anh thích nhất định bà ấy cũng sẽ thích.”
Vì thái độ lúc họ công khai trên mạng quá phách lối nên quản lý hai bên đều phải cầu xin bọn họ ở ngoài nhớ cố gắng tém tém lại, tốt nhất là nên đóng cửa không ra ngoài, chờ tâm tình của fans bình ổn lại rồi tính tiếp. Vì dưới Weibo kia của Hạ Tê Xuyên là một loạt bình luận 99 của những nghệ sĩ đang hot nên fans mấy nhà đấy đều chúc phúc theo, dù không ủng hộ cũng sẽ không công khai phản đối, tình huống tốt hơn rất nhiều so với dự đoán.
Ngày mẹ Hạ Tê Xuyên đến, vì vướng công việc nên Hạ Tê Xuyên không thể đi đón sân bay. Chúc Lương Cơ một mình tới sân bay, lúc chờ ở lối ra có một người phụ nữ có vẻ ngoài rất trẻ lướt qua bên cạnh cậu. Trên va li của đối phương có đặt một chiếc túi xách, lúc người phụ nữ bước đi thì túi xách rớt trên mặt đất nhưng người kia lại không phát hiện.
“Tiểu thư,” Chúc Lương Cơ gọi một tiếng: “Cô làm rơi đồ kìa.”
Nghe thấy giọng cậu người phụ nữ dừng bước. Đối phương mang kính râm che hết nửa khuôn mặt, màu da trắng nõn, vóc người thon thả. Chúc Lương Cơ luôn cảm thấy góc mặt lộ ra bên ngoài của người kia hơi quen mắt, khí chất và trang phục của người phụ nữ này rất nổi bật. Giữa lúc cậu đang hoài nghi người kia có phải là người cùng nghề với mình hay không thì người phụ nữ tháo kính râm xuống.
Đó là một đôi mắt rất giống với Hạ Tê Xuyên. Hốc mắt sâu, khóe mắt hẹp dài, vì là phái nữ nên viền mắt trông đặc biệt quyến rũ.
“Tiểu Chúc?”
Nhìn đại mỹ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi trước mặt, câu nói “Chào dì” của Chúc Lương Cơ bị kẹt trong cuống họng không nhả ra được. Để tránh bị nhận ra cậu đã ngụy trang toàn thân, Giang Uyển Thục có thể nhận ra Chúc Lương Cơ là vì chiều cao cùng giọng nói của cậu. Chúc Lương Cơ nín nửa ngày mới chọn được một cách chào hỏi tương đối an toàn: “Chào ngài.”
Vì là người mình phải đón nên Chúc Lương Cơ cũng không câu nệ. Cậu ngồi xổm xuống nhặt túi xách giúp Giang Uyển Thục: “Để con kéo va li giúp ngài nhé?”
Sau khi Giang Uyển Thục nói cảm ơn thì đưa va li cho cậu. Dù cậu đeo khẩu trang với đội mũ lưỡi trai nhưng bà vẫn có thể nhìn thấy cặp mắt đào hoa sáng ngời dưới vành mũ người trẻ tuổi. Lúc trước bà đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ của chàng trai sẽ ở cùng Hạ Tê Xuyên, bà hiểu rõ con trai mình, cũng biết Hạ Tê Xuyên chỉ làm 1. Nhưng trên người Chúc Lương Cơ không có chút nữ tính nào, cậu thoạt trông càng giống với kiểu sinh viên sạch sẽ hơn là nghệ sĩ đã lăn lộn ba năm trong giới giải trí.
Giang Uyển Thục: “Lúc Tiểu Chúc đi học có phải rất được nữ sinh yêu thích hay không?”
Chúc Lương Cơ: “Cũng tạm ạ. Chắc anh Hạ được chào đón hơn con.”
Giang Uyển Thục: “Vậy phải xem là lúc nào, khi học trung học các cô bé nước ngoài đối với nó đều là nhiệt tình ba phút. Phút đầu tiên bị mặt của nó thu hút, phút thứ hai cảm thấy nó là một nam sinh vừa có sắc vừa có nội hàm, phút thứ ba phát hiện vì nội hàm quá nên khó giao tiếp, trực tiếp bye bye.”
Chúc Lương Cơ: “…”
Cậu không nhịn được cười, cặp mắt đào hoa xinh đẹp hơi cong lên, độ cong nơi khóe mắt như một chiếc móc câu nhỏ, móc vào trong tim, lay động lòng người. Giang Uyển Thục nhìn cậu vừa cười vừa giúp mình kéo va li, đột nhiên hiểu rõ tại sao Hạ Tê Xuyên lại không thể chờ được mà công khai thổ lộ trên chương trình.
Người trẻ tuổi này mang theo dáng vẻ đào hoa, nếu như không nắm lấy, không biết chừng ngày nào đó bị người ta nẫng mất. Chiêu kia của Hạ Tê Xuyên rất dứt khoát, được ăn cả ngã về không, cũng trực tiếp cắt luôn đường lui của hai người bọn họ.
Lúc bọn họ về đến nhà Hạ Tê Xuyên cũng quay về rồi. Mặc kệ dáng vẻ Giang Uyển Thục có trẻ bao nhiêu thì bà vẫn là trưởng bối. Chúc Lương Cơ muốn thể hiện tốt trước mặt phụ huynh, cậu bảo dì giúp việc buổi trưa không cần đến nấu cơm, tự mình tới trung tâm thương mại gần đó mua nguyên liệu về nấu ăn. Lúc ăn cơm trưa, nhìn các món ăn rực rỡ muôn màu trên bàn, Giang Uyển Thục cực kì vui vẻ: “Tiểu Chúc nấu hết à? Thật là lợi hại.”
Chúc Lương Cơ kéo ghế giúp bà, vì vẻ ngoài của Giang Uyển Thục nên cậu luôn có cảm giác mình đang đối mặt với một người “chị lớn”. “Chị lớn” cười với Hạ Tê Xuyên: “Ánh mắt của tên nhóc thúi con rất tốt.”
Hạ Tê Xuyên thuận miệng hỏi: “Trước kia là ai nói con với Swan là một đôi trời sinh?”
“Đúng rồi, con nói rõ với Tiểu Chúc chưa?” Giang Uyển Thục nhìn Chúc Lương Cơ: “Cha mẹ Swan với dì là chỗ quen biết cũ, trước kia Xuyên ——” sau khi bị Hạ Tê Xuyên liếc mắt nhìn một cái, Giang Uyển Thục liền nuốt xưng hô dễ thương “Xuyên xuyên” kia xuống: “Trước kia vì để đối phó với dì mà nó và Swan tạo scandal, Tiểu Chúc con đừng để bụng nha.”
Bị đôi mắt giống với Hạ Tê Xuyên bảy tám phần nhìn, Chúc Lương Cơ căn bản không có sức đề kháng, cậu qua loa dạ dạ vài tiếng. Giang Uyển Thục thấy cậu có vẻ thật sự không để ý, nụ cười trên mặt lại càng rực rỡ: “Hơn nữa Swan với nó ở với nhau cứ như hai tảng đá, sớm muộn tảng này cũng sẽ đụng vỡ tảng kia.”
Hạ Tê Xuyên: “?”
Giang Uyển Thục: “Tiểu Chúc thì không giống vậy nha, Tiểu Chúc tốt tính, sau này phiền con phải chăm sóc nó.”
Sau khi cơm nước xong Chúc Lương Cơ với Hạ Tê Xuyên cùng nhau rửa bát. Người kia có lẽ tám trăm năm chưa từng đi vào phòng bếp, nhìn bộ dáng lúc hắn rửa chén Chúc Lương Cơ cảm thấy buồn cười. Cậu mới vừa cười nhạo Hạ Tê Xuyên một câu, không ngờ sau khi rửa chén xong đối phương lại thù dai đặt đôi tay vẫn còn ướt nhẹp nước lên cổ cậu: “Ai tay chân vụng về?”
Đầu tháng tám, máy điều hòa trong phòng phả ra hơi lạnh, Chúc Lương Cơ có thể cảm nhận được một vài giọt nước thuận theo cổ cậu trượt xuống, làm cậu lạnh run. Đưa tay phủi mấy giọt nước kia xuống, cậu vỗ vỗ đầu Hạ Tê Xuyên, người kia không chú ý bị cậu đè đến phải khom lưng. Đúng lúc mẹ Hạ Tê Xuyên đi tới: “Hai đứa muốn uống nước trái cây không?”
Thảm, bị chính chủ bắt gặp cậu đè con trai người ta.
Đối diện với tầm mắt của Giang Uyển Thục, Chúc Lương Cơ nở nụ cười hơi lúng túng nhưng vẫn lễ phép. Thấy mẹ Hạ Tê Xuyên cong mắt nhìn bọn họ rồi rời đi, Chúc Lương Cơ vội vã rút tay về.
“Tiểu Chúc tốt tính,” Hạ Tê Xuyên lặp lại lời nói vừa rồi của Giang Uyển Thục: “Tiểu Chúc chăm sóc anh như vậy à?”
Chúc Lương Cơ không để ý tới hắn, đi ra ngoài, Hạ Tê Xuyên vẫn ở phòng bếp không đi ra, phòng khách chỉ có cậu và Giang Uyển Thục. Chúc Lương Cơ hơi ngượng ngùng: “Dì, vừa nãy chúng con —— “
Giang Uyển Thục bỗng nhiên nói: “Từ nhỏ đến lớn tính cách nó tương đối độc lập, có lẽ vì hôn nhân của dì với cha nó. Nhiều năm như vậy mà nó chưa từng biểu hiện đặc biệt thích ai, dì rất lo nó sẽ luôn một mình cô đơn.”
Mãi đến tận khi bà nhìn thấy Hạ Tê Xuyên trên ti vi, nhìn thấy đứa con trai vẫn luôn đối xử nho nhã lễ độ với mọi người của mình lần đầu tiên nguyện ý để cho một người khác đi vào thế giới của nó. Nó choàng vai một người cùng giới bày tỏ, tuy lúc nói chuyện có hơi không biết điều cho lắm, nhưng lại chân tình thật ý hiếm thấy.
Con trai bà trông rất hạnh phúc.
“Lúc trước dì từng tự hỏi bộ dạng của con trông ra sao,” Giang Uyển Thục nói: “Dì không ngờ rằng… Con so với tưởng tượng của dì còn tốt hơn.”
Giang Uyển Thục bị lệch múi giờ, chờ bà vào phòng cho khách ngủ trưa, Hạ Tê Xuyên với Chúc Lương Cơ đi vào phòng ngủ chính, cậu cảm khái một tiếng: “Mẹ anh thật tốt.”
“Đúng vậy,” Hạ Tê Xuyên vừa nói vừa như có như không chạm vào eo cậu: “Chờ em được bà ấy hơn nửa đêm gọi video hỏi em đôi giày này phải phối với váy nào, túi xách mới mua có đẹp không, màu nào trong bảng phấn mắt hàng hiệu mới ra hợp với màu son bà đang dùng, hình tượng của bà ấy có thể sẽ càng tốt hơn.”
Chúc Lương Cơ né tránh tay hắn: “Anh muốn làm gì?”
Đối phương chỉ cười không nói, Chúc Lương Cơ tặc lưỡi: “Ban ngày ban mặt, mẹ anh đang ở sát vách kia kìa, không biết xấu hổ.”
Hạ Tê Xuyên: “Mắng ai đó?”
Chúc Lương Cơ: “…” Ngất mất, quá bất công.
“Ít nhất có một điều bà ấy nói rất đúng, em không phải tảng đá, em rất mềm mại, em bao bọc lấy tảng đá.” Hô hấp ấm áp dừng lại trước ngực Chúc Lương Cơ, tay đối phương trượt vào trong quần cậu: “Đến giờ chăm sóc tảng đá rồi, fan bé bỏng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!