Yêu em.
Chương 1 : Trở lại Jeju.
“Anh vốn không hề hoàn hảo. Thiếu sót lớn nhất của anh đó chính là không có em.”
…
“Cuộc sống ngắn ngủi, thời gian vô tình, em liệu có thể chờ đợi anh không?.”
…
“Em ơi. Phải chăng tình yêu của chúng ta đã bị thời gian vô tình cuốn trôi?
…
“Chia tay chính là giải thoát, chia tay chính là xé nát lòng người.”
…
“Chia tay không có nghĩa, anh không còn yêu em, cũng không có nghĩa anh có thể quên em.”
…
“Có lẽ, điều anh hối hận nhất trong cuộc đời này. Chính là buông tay em.”
-Góc nhỏ-
“Socola là biểu tượng của tình yêu, vì nó vừa ngọt lại vừa đắng giống như tình yêu vậy .”
“Đâu cần lý do để yêu một người.”
(Gửi tặng mọi người.)
Cố Diên Trì.
.
Chương 1 : Trở lại Jeju.
…
Hạ Tịch Lãm hơi cụp mắt, môi treo nụ cười, đôi tay mân mê chiếc cốc sứ trắng, chứa chất lỏng màu xanh nhạt trong suốt. Dao Thượng nhìn cậu, rồi bình thản thổi nhẹ vào ly cà phê bốc nghi ngút khói của mình, nhấp một ngụm nhỏ, chân mày chau lại khi nhớ đến một việc.
“Vậy, bây giờ cậu định làm một thằng ngốc thích ngẩn ngơ, sau chuyện đó. Hửm.”
Hạ Tịch Lãm cười khẽ, ánh mắt xinh đẹp bất lực nhìn Dao Thượng.
“Mai tớ sẽ đến Jeju.”
“Đi sớm vậy?”
“À, có vài việc cần phải làm.”
“Tuỳ cậu thôi. Đằng nào tớ cũng không ngăn cản được cậu.”
Dao Thượng nhẩm tính một lát, cười buồn, lặng lẽ nhìn qua cửa kính, tuyết đầu mùa cũng bắt đầu rơi. Tựa như một cơn mưa hoa tuyết giữa dòng người tấp lập, bộn bề.
…
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tịch Lãm bắt một chiếc taxi ra nhà ga.
Số ghế là A701. Sát cửa sổ.
Cậu lười biếng ngắm nhìn phong cảnh dọc đường phủ đầy tuyết trắng xoá, trên chiếc xe KTX. Để chút ánh nắng yếu ớt chảy qua cửa kính, hoà trộn với không gian lạnh ngắt ở bên trong xe. Cảm giác ấy khiến quả tim cậu đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cả cơ thể cậu trở nên tê liệt, khoang miệng phản phất vị chua xót.
Vì đây là nơi đầu tiên gặp em, trên chiếc xe KTX.
…
Khi đến Jeju, thì trời cũng chập tối, Hạ Tịch Lãm xách balo của mình, bước chân hướng lối ra, ánh chiều nhàn nhạt phủ nên cậu như tô điểm cho cái bóng cô độc giữa hoàng hôn.
Điều đầu tiên Hạ Tịch Lãm – cậu đặt chân đến Jeju là thuê một căn phòng ở khách sạn Podo, một khu nhà rộng lớn thoang thoảng mùi nho ngọt thơm mê hoặc, được bao bọc bởi vườn nho dài ngút ngàn cùng với những chùm nho chín mọng nước.
Căn phòng cậu thuê là một căn phòng mang phong cách phương Tây đơn giản, bên trong là những món đồ trang trí tinh xảo, được thiết kế đẹp mắt, có thể thấy giá trị của chúng không hề nhỏ. Hạ Tịch Lãm hướng đôi mắt xinh đẹp của mình lên thưởng thức cảnh vật bên ngoài qua lớp kính trong suốt. Sự bình yên và tĩnh lặng, nhưng thật ra nếu nghe kĩ hơn, ta có thể nghe thấy tiếng chim an nhàn hót trên thân gỗ gầy guộc được chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ, phía dưới là hàng cỏ xanh non cắt tỉa gọn gàng, được xếp một ít đá lên trên, dường như người thiết kế nơi này rất chú trọng cách trang trí, khung cảnh và bố cục ở nơi này. Vì phía xa xa ta có thể phóng tầm mắt thấy những ngọn núi đỏ cao lớn xen kẽ nhau, được những đám mây trắng nhạt dịu dàng bao bọc lấy đỉnh núi. Tất cả mọi thứ ở đây đều được phủ ánh hoàng hôn, khiến con người như lạc vào tiên cảnh, trở nên thư thái.
Hạ Tịch Lãm hít thở không khí ở nơi đây, dường như tâm trạng cảm thấy khá hơn rất nhiều, cậu bắt tay vào việc sắp xếp đồ đạc cẩn thận. Xong xuôi, Hạ Tịch Lãm quan sát lại căn phòng, chợt cậu thấy một cuốn sổ tay được để ở trên mặt tủ, cậu tò mò cầm cuốn sổ, cẩn thận quan sát, đôi mắt chợt mở to trong ngạc nhiên, rồi sau đó trở lại bình thường. Tay miết dọc lên những con chữ được thiết kế đẹp đẽ. Không tự chủ lật dở trang bìa. Trang đầu tiên có ghi một dòng chữ thanh thoát.
“Người đã dạy cho tôi cách yêu một người.
Hầu Như Yên – Hạ Tịch Lãm.”
Kí ức ào ạt kéo đến tựa một cơn lũ, khiến cậu không kịp trở tay.
Hình bóng ấy càng lúc càng hiện nên rõ trong tâm trí cậu, cậu đã cố gắng quên đi, tất cả về người ấy. Cậu đã cố gắng không hoạ bóng hình đó vào những đêm trời giá lạnh, không nhớ khuôn mặt xinh đẹp đó nhìn cậu rồi mỉm cười dịu dàng.
Hơi thở cậu như ngừng lại, các tế bảo trở nên tê liệt, trái tim giống như bị bóp ngẹn. Mọi thứ chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả đó là thống khổ.
…
Trong tâm trí cậu hiện nên một giọng nói vô cảm, cảm giác xương quai hàm đang được một bàn tay bóp mạnh như vỡ vụn. Khung cảnh đó lại hiện về.
“Tôi hận cậu. Từ trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Cảm xúc của tôi đối với cậu chưa từng có từ yêu.”
“Vậy nên. Chết đi!!”
…
Hạ Tịch Lãm lơ đãng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nở nụ cười trào phúng, ánh mắt lạnh nhạt. Trong đầu đầy ắp những câu hỏi.
Ngoài trời lúc này đã xám xịt, khung cảnh thơ mộng ở hoàng hôn chợt thay đổi, mọi thứ biến đổi chóng váng đến đáng sợ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!