Từ khi quyết định về nước đến giờ chưa đầy một tuần lễ, cô thật sự đã trở về rồi.
Đêm khuya, ánh đèn ở đại sảnh sân bay sáng trưng, lác đác người chờ chuyến bay, cô kéo hai vali nặng nề nhìn bốn phía, không thấy Diệp Hân Nhiên. Đã hứa máy bay hạ cánh là đến đón, vậy người đâu rồi?
Lấy điện thoại di động ra mới phát hiện đã quên mở máy, vừa khởi động xong thì Diệp Hân Nhiên gọi đến, giọng ỉu xìu: “Cậu xuống máy bay rồi sao?”
Lục Tinh trả lời: “Ừ, tớ không thấy cậu…” Sau đó dáo dác nhìn xung quanh.
Diệp Hân Nhiên giống như đang ở trước mặt cô: “Đừng tìm nữa, có thể do quá hưng phấn khi biết tin cậu trở về, tớ đã phạm lỗi, đêm nay phải tăng ca suốt đêm để sửa lại! Tiền thưởng tháng này coi như tiêu rồi, bây giờ tớ vẫn còn đang ở công ty đây này…”
Công việc phạm sai lầm sao lại trách cô? Lục Tinh mấp máy môi, lại nghe Diệp Hân Nhiên nói tiếp: “Tinh Tinh à, tuy tớ không thể đi đón cậu, nhưng cậu cũng đừng đau buồn!”
Lục Tinh thoáng im lặng, cô cảm thấy đau buồn thì làm được gì chứ? Thành phố này trừ Diệp Hân Nhiên ra, ngay cả một người bạn cô cũng không có, bây giờ chỉ một thân một mình cùng hai chiếc va li đi tới đi lui nơi thành phố xa lạ này, không buồn mới lạ.
Xoa xoa điện thoại, cô thì thầm: “Đau buồn cũng đành chịu thôi. Bây giờ tớ tìm cậu ở đâu?”
“Cậu gọi xe đi thẳng đến công ty tớ đi. Bên này công việc cũng gần hoàn tất, đến lúc đó chúng ta cùng nhau về nhà!”
“Ok!”
Lục Tinh kéo hành lý ra ngoài, ngồi máy bay quá lâu, thân thể không còn chút sức lực, cảm giác hành lý càng lúc càng nặng. Diệp Hân Nhiên đã giúp cô thuê nhà từ trước, có thể dọn vào ở ngay. Nếu hiện tại cầm chìa khóa trong tay, cô thật sự chỉ muốn phi về nhà nằm.
Lên taxi, trên đường không nói gì, chỉ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Thành phố này phát triển nhiều hơn cô tưởng, có những con đường chỉ còn nhớ mang máng.
Đến dưới tầng công ty Diệp Hân Nhiên, cô gọi điện thoại cho cô bạn, sau đó đứng đợi. Cô ôm chặt hai tay, rùng mình một cái, gió thu ở thành phố B vẫn lạnh như thế.
Diệp Hân Nhiên hấp tấp từ trong tòa nhà lao ra, dang rộng hai cánh tay ôm chặt Lục Tinh, ngữ điệu sung sướng: “Mong mỏi cả tám năm trời, cuối cùng cậu chịu trở về rồi!”
“Là bảy năm rưỡi!” Lục Tinh cười cười sửa lại, rồi bổ sung thêm, “Hơn bảy tháng trước chúng ta đã từng gặp nhau ở New York, cậu thiếu tớ một tháng lương.”
Diệp Hân Nhiên ho khan vài tiếng. Trước kia cô và Boss đi công tác, anh ta tốt bụng cho cô nghỉ hai ngày. Hai ngày đó, Lục Tinh đóng tròn vai dân bản địa, hết sức nhiệt tình cùng cô bạn shopping thả ga.
Cô cầm lấy một vali của Lục Tinh, giọng hào hứng: “Đi! Hôm nay chị đưa cưng chơi thâu đêm!”
Bả vai Lục Tinh sụp xuống: “Tớ ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Đêm nay tha cho tớ đi. Hôm khác chúng ta đi.”
Diệp Hân Nhiên vội vàng dừng bước, quay đầu lại nhìn sắc mặt mệt mỏi của Lục Tinh, đưa tay vỗ ót một cái, cười cười: “Tớ quên mất! Để hôm nào cũng được. Bây giờ về trước, giường chiếu tớ đã trải rồi.”
Trở lại căn nhà mới thuê đã là mười hai giờ, Lục Tinh quan sát một lượt, có hai phòng ngủ một phòng khách, đầy đủ thiết bị gia dụng, còn rất mới, cộng thêm Diệp Hân Nhiên đã tốn công sức trang trí lại, toàn bộ không gian trông thật ấm áp.
Lục Tinh vừa đặt va li xuống, cả người ngã lên sofa. Diệp Hân Nhiên nôn nóng tranh công ngồi xuống cạnh cô, “Thấy thế nào? Không tệ đúng không?”
Lục Tinh dường như nhớ ra chuyện gì đó, cô đứng phắt dậy chạy vào phòng ngủ, liếc qua ga giường hình ngôi sao màu lam nhạt mới tinh, quay đầu nở nụ cười tươi: “Cực kì tốt, phục vụ đẳng cấp năm sao.” Dứt lời, thả người lên giường, buông lỏng toàn thân.
Diệp Hân Nhiên vào theo, nằm sấp trên giường, hai khuỷu tay chống xuống giường đỡ lấy khuôn mặt, mở miệng cười tủm tỉm: “Đương nhiên rồi, tớ sợ cậu chỉ cần không hài lòng một chút xíu thôi sẽ bỏ về lại Mỹ không thèm dự đám cưới của tớ!”
Lục Tinh trừng mắt: “Đám cưới của cậu không phải mùa xuân năm sau sao? Còn mấy tháng nữa mà. Hơn nữa… Tớ không có ý định quay lại.”
Cô biết rõ Diệp Hân Nhiên luôn muốn cô về nước. Đã nhiều năm trôi qua, vẫn chưa tìm được một cái cớ để quay về. Nơi này, ngoại trừ Diệp Hân Nhiên, chắc chẳng có ai mong ngóng cô về đây.
Khi Diệp Hân Nhiên kêu cô nhanh nhanh chóng chóng về làm phù dâu, cô còn đang bận rộn tìm công việc mới. Đột nhiên, lúc ấy cô nhận ra dường như mình đã có lý do thích hợp… đường đường chính chính quay về.
“Thật không?” Diệp Hân Nhiên vẫn còn lo lắng.
Năm đó Lục Tinh nói đi là đi, hơn nữa đi biền biệt không trở lại, hai người có khoảng bốn năm không gặp nhau, cô ta giận đến mức muốn tuyệt giao; nhưng nghĩ lại, nếu như cô ta thực sự tuyệt giao với Lục Tinh… Lục Tinh thật quá đáng thương.
“Thật!” Lục Tinh chợt nhớ ra lúc trước có gửi CV (1), bật dậy mở máy tính lên, đã có hồi âm rồi, bên đó hẹn cô mười giờ sáng mai phỏng vấn.
(1) CV: sơ yếu lý lịch xin việc
“Ngày mai phỏng vấn?” Diệp Hân Nhiên xích lại gần, lơ ngơ nhìn Lục Tinh, “Cậu vẫn còn ý định bước chân vào ngành này à?! Giới giải trí quá phức tạp. Cậu là du học sinh, không quá khó để tìm được một công việc ổn định, có phúc lợi tốt. Tại sao phải làm việc này?”
Lục Tinh ghi chú lại địa chỉ, rồi tắt máy tính: “Tớ chỉ là quản lí, không trở thành minh tinh. Khi còn học đại học, tớ đã từng làm qua công việc này, hơn nữa tiền lương và tiền thưởng rất cao đấy.”
Quan trọng là nhiều tiền sao?
Diệp Hân Nhiên liếc mắt: “Cậu vội vã tìm việc như vậy làm gì? Chẳng phải cứ dành một hai tháng nghỉ ngơi cho đã! Vừa trở về đã đi làm, cậu có mệt hay không hả?”
“Này… Không phải vì để kiếm tiền mừng cưới cho cậu sao?” Lục Tinh lơ đễnh, mở hành lý ra lấy áo ngủ chuẩn bị đi tắm.
“Cậu đâu phải không có tiền gửi ngân hàng, tiền mừng của tớ…” Diệp Hân Nhiên đen tối ngẫm nghĩ phải chăng Lục Tinh muốn tặng cho cô một ‘Đại hồng bao’?
“Tớ muốn kiếm tiền sắm sửa áo cưới lấy chồng được chưa?!” Lục Tinh cười cười, đứng dậy đi tắm.
Diệp Hân Nhiên nhìn theo bóng lưng cô: “Ngay cả bạn trai cũng còn chưa thấy đâu, vậy mà đã nghĩ đến việc sắm sửa đồ cưới rồi… Lục Tinh, sao tớ chưa phát hiện ra cậu là loại người này nhỉ?”
Bước chân Lục Tinh chợt khựng lại một chút, trước khi đóng cửa phòng tắm ló đầu ra: “Chuẩn bị trước cho chắc!”
Diệp Hân Nhiên nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại. Cô ngẫm nghĩ hình như cũng có lý, nhưng mà… Chuyện quan trọng nhất không phải là tìm bạn trai trước ư?!
Vì vậy cô lại nói vọng vào trong: “Có đồ cưới mà không có bạn trai và chuyện đàn ông mua váy mà không có bạn gái có gì khác nhau sao?”
Câu này nghe sao đen tối vậy? Lục Tinh giả vờ như không nghe, mở vòi hoa sen lên.
Lục Tinh tắm xong đi ra, Diệp Hân Nhiên lấy ra một bộ áo ngủ trong hành lý của cô cũng đi tắm.
Hai người nằm trong chăn nói chuyện phiếm, Diệp Hân Nhiên hỏi: “Nhiều năm như vậy không về, có cảm giác bồi hồi khi về quê cũ không?”
Lục Tinh vô thức mỉm cười: “Có chứ! Có chút hồi hộp, có chút xúc động. Vừa rồi nói chuyện với bác tài mà còn lắp ba lắp bắp. Đến tận bây giờ vẫn cảm giác như đang mơ, nhưng thật sự tớ rất vui.”
Cảm giác không thể kiềm chế, bồn chồn và háo hức, những cảm xúc trái ngược đan xen vào nhau… cũng có thể… không chỉ dừng lại ở những điều ấy…
Ngày hôm sau Diệp Hân Nhiên dậy rất sớm, chọn đại một bộ quần áo, còn chưa chịu rửa mặt, vừa mang giày vừa nói: “Tớ về trước thay quần áo, đêm nay tớ và Quan Nghị mời cậu bữa tiệc tẩy trần. Muốn ăn gì tùy thích!”
Diệp Hân Nhiên và bạn trai Quan Nghị cũng ở tiểu khu này, chỉ có điều đó là ‘nhà tân hôn’. Lục Tinh hé mở mí mắt nặng trĩu, nhẹ giọng “Ừm!” Rồi lại tiếp tục ngủ.
Ngủ một mạch đến hơn tám giờ, chiếc đồng hồ báo thức leng keng đánh thức Lục Tinh, mở mắt trông thấy không gian lạ lẫm, cô chợt hoảng hốt, mấy phút sau định thần… À! Cô về nhà rồi! Mười giờ còn phải đi phỏng vấn.
Cô nhoẻn miệng cười, đứng dậy rửa mặt, trang điểm nhẹ, thay quần áo rồi ra ngoài.
Một cơn gió cuốn những chiếc lá vàng rơi rụng khắp mặt đất, vang lên những tiếng xào xạc, Lục Tinh nheo mắt. Cô đã mua một cái bánh bao và một ly sữa đậu nành ở cổng tiểu khu.
Đến giao lộ đón taxi, đi thẳng đến công ty truyền thông Thời Quang.
Không phải giờ vào làm, chỉ có mình cô đứng chờ thang máy, khi thang máy xuống đến nơi, kế bên xuất hiện thêm một bóng người cao lớn, hai người cùng nhau bước vào trong. Ngón tay của người đàn ông thon dài đưa ra ấn nút tầng ba, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô muốn lên tầng mấy?”
Lục Tinh rụt ngón tay đang chuẩn bị ấn nút về, lui về sau một bước, nở nụ cười: “Cũng là tầng ba. Cảm ơn!”
Người đàn ông đứng thẳng tắp, ăn mặc nghiêm chỉnh, chỉ trông thấy một nửa gương mặt. Cũng lên tầng ba, Lục Tinh âm thầm suy đoán thân phận của anh ta… Nam minh tinh? Hay là làm việc trong công ty nào đó ở tầng ba?
Đến tầng ba, người đàn ông sải những bước dài về phía trước, có người cung kính chào anh ta “Thời tổng!”
Là… boss? Anh ta đến công ty là muốn đích thân phỏng vấn? Lục Tinh hơi
hối hận vừa nãy trong thang máy không nói thêm vài ba câu để bắt chuyện làm quen.
Trong lúc phỏng vấn, Thời tổng kia không xuất hiện, chỉ có một nam một nữ. Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, từ cách trang điểm đến khí chất đều vô cùng lão luyện. Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, nở nụ cười ôn hòa.
Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, người phụ nữ nói ra một câu ‘quen thuộc’: “Chiều nay trước giờ tan tầm tôi sẽ thông báo kết quả cho cô.”
Đây là buổi phỏng vấn đầu tiên sau khi cô về nước, nên Lục Tinh khá căng thẳng. Thời Quang là công ty hợp ý cô nhất, dĩ nhiên rất mong bọn họ nhận cô.
Người đàn ông mở CV, ngữ điệu tò mò: “Cô Lục tốt nghiệp loại tốt, với bằng cấp này rất dễ tìm được một công việc nhẹ nhàng, phúc lợi tốt. Tại sao nhất quyết muốn dấn thân vào cái nghề này?”
Lục Tinh cười cười: “Khi học đại học, tôi từng làm quản lí nghệ sĩ, tốt nghiệp ba năm cũng làm công việc này, không muốn đổi nghề. Học đại học với tôi chỉ là để có bằng cấp mà thôi.”
Đại học của cô là do Phó Cảnh Sâm chọn, ngay cả chuyên ngành cũng thế. Anh không hề hỏi cô có thích hay không, sau khi quyết định liền lập tức đưa cô đi.
Người phụ nữ tiếp lời: “Khi nào cô Lục có thể đi làm?”
Lục Tinh im lặng một chút: “Nếu như có thể, tôi hy vọng đầu tuần sau.” “Không thành vấn đề. Tuy nhiên hiện tại để cô theo nghệ sĩ nào vẫn chưa
thể xác định. Thứ hai chờ cô đi làm rồi tính!” “Vâng!”
Công việc đã xong! Lục Tinh vui vẻ đi ra khỏi phòng họp nhỏ, khi đi ngang qua khu làm việc, chợt nghe có tiếng bàn tán: “Này, các cô nói xem có đúng thật sự Trình Phi chuẩn bị kết hôn hay là chỉ để PR?”
Lục Tinh dừng bước chân, nghe được một câu: “Ai biết được! Scandal của cô ta và Phó Cảnh Sâm đã đồn đại từ mấy năm trước. Nữ minh tinh nào cũng mong được gả vào nhà ấy. Nhà họ Phó vừa có tiền vừa có thế như vậy. Phó Cảnh Sâm chính xác là cực phẩm, cao phú soái, bao người thèm muốn.”
“Gia đình Trình Phi cũng đâu tệ. Nghe nói hai nhà thân nhau từ bao đời rồi, hai người bọn họ là thanh mai trúc mai. Nhà họ Trình tuy có kém hơn nhà họ Phó, nhưng Trình Phi rất xinh đẹp, rất xuất sắc đấy.”
Lục Tinh rủ mắt, hàng mi cong che khuất ánh mắt.
Lúc trước ở nước ngoài cô có từng nghe qua scandal tình ái của Phó Cảnh Sâm và Trình Phi.
Đáy lòng có chút đau đớn, gần như khó có thể phát giác, Lục Tinh lúc này đột nhiên rõ ràng cảm giác sợ hãi, bồn chồn lẫn lộn ấy nghĩa là gì.