Ngồi taxi về nhà, Lục Tinh cố gắng nhìn khung cảnh phía ngoài của sổ, rốt cục nhịn không được cúi lấy điện thoại di động ra, mở weibo, từ khóa hot nhất là cái tên ‘Trình Phi’, còn chưa kịp mở ra đọc thì điện thoại reo lên, là một số điện thoại di động lạ, cô bắt máy: “Xin chào?”
“Lục Tinh, chúng ta vừa mới gặp nhau.”
Giọng nói phần quen thuộc, Lục Tinh nhớ ngay ra là giọng của người phụ nữ vừa phỏng vấn cô, lần này cô ta gọi thẳng tên của cô. Lục Tinh vội vàng trả lời: “Vâng, xin hỏi còn có chuyện gì sao?”
Đối phương do dự một chút mới lên tiếng: “Là thế này, buổi chiều cô có việc gì không?”
Lục Tinh tính đi siêu thị mua sắm vật dụng hằng ngày, nhưng miệng lại nói: “Không có việc gì, cô cần tôi giúp gì sao?”
Sau khi đối phương nói rõ nguyên nhân, Lục Tinh cúp điện thoại rồi nhờ tài xế quay đầu lại.
Chưa đầy hai mươi phút, cô lên đến tầng ba, hai người phỏng vấn cô lúc nãy vẫn đang đợi.
Bước nhanh đến, người phụ nữ mở miệng nói có phần áy náy: “Thật xin lỗi, vừa mới xảy ra sự cố nên không có cách nào khác mới phải gọi cô lại.”
Lục Tinh không bận tâm, cười nói: “Không sao, coi như là cơ hội để tôi làm quen với công việc.”
Đối phương cũng cười: “Trương Hân Giai, sau này gọi chị Giai là được, chị chịu trách nhiệm bộ phận quản lí nghệ sĩ.”
Lục Tinh gật đầu, gọi theo chị Giai, người đàn ông bên cạnh cười tủm tỉm trêu chọc: “Sau này gọi anh Thắng là được.
Một cô gái nghịch ngợm làm việc kế bên chen vào: “Nên gọi chú Thắng mới đúng.”
Mấy cô gái bên cạnh nở nụ cười, Trần Thắng đã quá quen, chỉ giả bộ tức giận trừng mắt nhìn mấy người xung quanh, Trương Hân Giai cười cười: “Tiểu Vi, em dẫn Lục Tinh đi làm quen hoàn cảnh đi, mười phút sau trở về.” Sau đó quay đầu nhìn Lục Tinh, “Chút nữa chị có việc muốn nói với em.”
Lục Tinh gật đầu, cô gái tên Tiểu Vi nhảy đến bên cạnh cô, thân thiện kéo cánh tay: “Đi thôi.”
Lâu lắm rồi Lục Tinh không gặp được cô bé nào dễ gần như vậy rồi, cô nháy mắt: “Làm phiền em rồi!”
Đỗ Tiểu Vi bên bộ phận PR, khá có thiện cảm với Lục Tinh, chỉ đơn giản là nhìn vào khuôn mặt của cô thì thấy hợp mà thôi. Cô ấy đi được vài bước, che miệng nhỏ giọng hỏi: “Chị đoán chú Thắng năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lục Tinh nghĩ nghĩ: “Chắc khoảng bốn mươi tuổi?”
“Sai! Chú Thắng năm nay ba mươi ba.” Đỗ Tiểu Vi bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của Lục Tinh, mở miệng cười ha ha, “Chú Thắng trước kia làm ‘chó săn’ đấy, về sau bị Thời tổng chuyển sang bên PR, bây giờ là quản lý bộ phận PR, đừng thấy chú lúc nào cũng gấp gấp gáp gáp, cả ngày cười cười, nhưng lợi hại lắm.”
Lục Tinh cũng bật cười, từ chó săn trở thành quản lý PR, Thời tổng cũng tài thật.
Trên đường đi đều là Đỗ Tiểu Vi nói chuyện, Lục Tinh chăm chú nghe, làm quen hoàn cảnh công việc, cũng nghe được không ít chuyện bát quái, mười phút sau Đỗ Tiểu Vi đưa cô đến văn phòng Trương Hân Giai.
Có một cô gái mặc chiếc váy màu xanh lam đang ngồi trên sofa, Lục Tinh nhìn thoáng qua lập tức nhớ ra cô ta chính là ngôi sao đang nổi Tiêu Nghệ. Trương Hân Giai đưa mắt nhìn Lục Tinh, “Lục Tinh, sau này em sẽ quản lí Tiêu Nghệ.”
Lục Tinh rất kinh ngạc, ban đầu cô nghĩ rằng công ty sẽ cho cô theo người mới, không ngờ lại giao cho cô một nhân vật có tiếng. Tiêu Nghệ nổi tiếng từ rất sớm, mấy năm trước được đạo diễn nổi tiếng nhìn trúng, bộ phim đó giúp cô ta thành danh sau một đêm. Mấy năm gần đây lại góp mặt trong mấy bộ phim điện ảnh nổi danh, càng tăng thêm tiếng tăm cho cô ta.
Đè sự kinh ngạc xuống đáy lòng, Lục Tinh thân thiện mở lời trước, vươn tay về phía Tiêu Nghệ cười nói, “Xin chào, tôi tên Lục Tinh, sau này trong công việc mong được giúp đỡ nhiều hơn.”
Tiêu Nghệ đứng lên, không bắt tay với cô, giọng điệu rất lãnh đạm: “Chúng ta đi thôi, nhanh lên kẻo muộn.”
Lục Tinh hơi xấu hổ thu tay lại, trong lòng đã rõ ràng: Đối phương không hài lòng lắm về người quản lí của mình. Tiêu Nghệ ra khỏi phòng, Trương Hân Giai đưa tư liệu cho Lục Tinh, vỗ vỗ bờ vai của cô: “Tâm trạng Tiêu Nghệ bây giờ khá tệ, em bỏ qua. Con người cô ấy bình thường rất dễ gần, hơn nữa người quản lí trước cũng gần bằng tuổi chị, có thể cô ấy cảm thấy em còn quá trẻ, lại là thay thế tạm thời, ở chung vài ngày là quen thôi!”
“Vâng, em biết rồi, những chuyện này em xử lý được.” Lục Tinh cũng rõ ràng đạo lý này, cô cũng không để trong lòng.
Trương Hân Giai nói sơ qua tình huống hiện tại. Lục Tinh sau khi nghe xong cầm tư liệu vội vàng ra khỏi văn phòng.
Lục Tinh sắp xếp tư liệu trên tay rảo bước chân đuổi theo Tiêu Nghệ, công việc quá gấp khiến cô trở tay không kịp, chỉ có thể cố gắng lên thôi.
Tiêu Nghệ và Tân Thần Quốc không gia hạn hợp đồng, việc ký kết với Thời Truyền cũng chỉ mới hai ngày trước, Lục Tinh trùng hợp vừa gia nhập công ty nên trực tiếp tiếp nhận công việc làm người quản lí của Tiêu Nghệ, công ty thực sự coi trọng cô.
Một giờ trước, weibo của ‘chó săn’ hot nhất hiện nay tung ra tin tức: Bạn trai yêu nhau ba năm của Tiêu Nghệ là Giang Hoài ban đêm gặp gỡ ngôi sao nữ mười tám tuổi, trong khi đó chuyện yêu đương bí mật của bọn họ mới lộ ra được chừng nửa năm. Chiều nay Tiêu Nghệ phải tham gia lễ bấm máy phim mới; nếu không xảy ra chuyện này, trợ lý đi theo cô ta là được, nhưng tình hình này, công ty lo cảm xúc của Tiêu Nghệ sẽ bị ảnh hưởng rồi mất khống chế trong ngôn từ và hành động, để bọn phóng viên có cớ viết bậy bạ nên Trương Hân Giai mới yêu cầu cô đi cùng.
Hèn gì cô thấy phóng viên tụ tập dưới tầng, nhanh chân thật.
Trương Hân Giai đứng ở cửa phòng làm việc nhìn bóng lưng Lục Tinh đăm chiêu. Cô ta không hiểu nổi vì sao Thời tổng lại lệnh cho Lục Tinh tiếp nhận Tiêu Nghệ, trong khi người quản lí giàu kinh nghiệm trong công ty không thiếu, theo lý sẽ không đến phiên Lục Tinh.
Nếu như không phải Thời tổng đã có bạn gái, cô ta còn nghĩ là anh ta để ý Lục Tinh.
Lục Tinh và trợ lý Tiểu Lâm cùng theo Tiêu Nghệ lên xe bảo mẫu, nhờ bảo vệ hộ tống tránh nhóm phóng viên ở cửa ra vào, nhanh chóng đến nơi tổ chức nghi thức khai máy.
Điện thoại Tiêu Nghệ vang lên không ngừng, Lục Tinh liếc cô ta một cái, “Không nhận sao? Không nhận thì nên tắt máy.”
Tiêu Nghệ lạnh lùng liếc điện thoại, nhận cuộc gọi, lớn giọng: “Giang Hoài, anh có thấy phiền hay không?! Tôi nói chia tay là chia tay, đừng nghĩ là tôi sẽ nghĩ đến tình cảm ba năm của chúng ta mà nói dối với truyền thông. Anh là đàn ông, đừng quỵ lụy, khép nép như vậy. Tôi chẳng quan tâm anh thế nào, dám làm dám chịu!”
Rầm! Chiếc điện thoại bị cô ta quăng về phía cửa xe, miệng rủa mấy câu.
Giang Hoài cũng là người trong ngành, tuy nhiên danh tiếng không nổi bằng Tiêu Nghệ. Nhìn sắc mặc trắng bệch cùng viền mắt đỏ hoe của Tiêu Nghệ, Lục Tinh tin chuyện xấu này của Giang Hoài là thật. Đồng cảm với Tiêu Nghệ khi gặp phải một tên đàn ông cặn bã, cô rút khăn tay đưa ra trước mặt Tiêu Nghệ, nói khẽ: “Chịu đựng một chút, nếu không trôi hết lớp phấn trang điểm!”
Tiêu Nghệ nhận khăn tay, nhìn cô một cái không nói gì.
Lục Tinh đợi cho cảm xúc cô ta ổn định mới lên tiếng: “Xuống xe nhất định sẽ có rất nhiều phóng viên vây quanh, trước khi nghi thức khai máy chấm dứt không cần trả lời bất kì câu hỏi nào có liên quan đến Giang Hoài.”
Không khí trong xe trầm xuống, khi Lục Tinh cho rằng Tiêu Nghệ sẽ không để ý tới cô, thì nghe cô ta trầm giọng đáp lời: “Đã biết.”
Lục Tinh thở hắt ra một hơi, còn tưởng rằng Tiêu Nghệ sẽ không phối hợp với cô.
Quả nhiên, khi nhóm của Lục Tinh vừa xuống xe thì một nhóm phóng viên nhào tới truy hỏi, đèn flash liên tiếp, Lục Tinh nhíu mày, đối với các câu hỏi của phóng viên chỉ lặp lại một câu: “Thật ngại quá, hôm nay Tiêu Nghệ đến dự lễ khai máy, chỉ trả lời những câu hỏi liên quan đến phim.”
Được bảo vệ hộ tống, nhóm cô nhanh chóng thoát khỏi vòng vây trùng trùng điệp điệp của phóng viên.
Toàn bộ nghi thức Tiêu Nghệ đều tránh tất cả các câu hỏi không liên quan, nhưng truyền thông đã lập tức bắt được vẻ mặt không tốt của cô ta. Lục Tinh đứng bên dưới quan sát, như vậy cũng tốt rồi.
Sau khi hoạt động kết thúc, phóng viên một lần nữa bao vây Tiêu Nghệ, cả đám nhao nhao đặt những câu hỏi khó nhằn.
“Cô Tiêu Nghệ, xin hỏi chuyện Giang Hoài ngoại tình có thật không?” “Hôm nay tất cả mọi người đang đồn thổi chuyện tốt gần đây của Trình
Phi, trong khi đó cô lại bị tuồn ra tin tức bạn trai ngoại tình, trong lòng có khó chịu hay không…” “…”
Lục Tinh nhân lúc Tiêu Nghệ chưa nổi giận, kịp thời giữ chặt bàn tay cô ta, bấm nhẹ một cái, ra hiệu cô ta giữ bình tĩnh, rồi nhanh tay kéo cô ta rời khỏi.
Có đôi khi im lặng so với những lời lên án lại khiến người đời đồng tình hơn, kết hợp với ảnh chụp gương mặt đầy suy sụp của Tiêu Nghệ khiến tin tức càng nóng, quả nhiên thu hút được sự đồng cảm từ phía fans hâm mộ.
Sau khi trở lại công ty, câu đầu tiên Trương Hân Giai nói với Lục Tinh là: “Làm không tệ.”
Lục Tinh thoáng vừa mừng vừa lo, cô mím môi cười cười: “Cám ơn chị Giai, đều là việc em phải làm.”
Ánh mắt Trương Hân Giai nhìn cô đã có thêm phần tán thưởng: “Chị biết em vừa về nước chưa lâu, còn rất nhiều việc phải sắp xếp. Hai ngày sắp tới Tiêu Nghệ không có lịch trình, em về trước đi, thứ hai đi làm lại.”
Lục Tinh gật đầu: “Được, có chuyện gì bất cứ khi nào cũng có thể gọi cho em.”
Buổi tối khi cùng Diệp Hân Nhiên và Quan Nghị dùng bữa, Diệp Hân Nhiên bình luận: “Tớ cảm thấy đó chính là công ty muốn thử thách cậu.”
Đang nhặt xương cá, Lục Tinh không ngẩng đầu: “Thử thách thì thử thách,dù sao đã quyết định rồi, chắc có lẽ không có thay đổi gì.”
“A a a a a!” Diệp Hân Nhiên đột nhiên hét lên, Lục Tinh và Quan Nghị giật mình tưởng chuyện gì, kết quả chỉ nghe thấy tiếng cô ấy hưng phấn: “Nam thần của tớ ở công ty của cậu! Có phải sau này tớ càng có thêm cơ hội gần gũi với nam thần không?”
Mắt cô ấy sáng lên, nghiêng hẳn người về phía Lục Tinh, bám lấy cánh tay cô: “Tinh Tinh…”
Lục Tinh: “…” Quan Nghị: “…”
Tại biệt thự nhà họ Phó, Phó Cảnh Sâm vừa bước vào cửa, Cảnh Tâm đang nằm ườn trên sofa nhẹ giọng: “Anh! Anh lại trở thành chủ đề hot trên weibo đó biết không?”
Mấy người ngoài làng giải trí động một chút lại lên weibo… thật quá đáng! Dù gì cô cũng là nữ minh tinh, vậy mà lâu lắm rồi chẳng được lên top search Weibo.
Phó Cảnh Sâm không mấy quan tâm, khẽ nhíu mày. Biết đại khái chuyện gì xảy ra, anh cởi áo khoác ngoài, mắt liếc màn hình ipad của Cảnh Tâm. Đột nhiên trông thấy ngón tay Cảnh Tâm dừng lại một chút, dường như chưa nhìn rõ, cô ấy lại phóng lớn hình ảnh lên… cho đến khi cả màn hình chỉ còn lại gò má trắng hồng.
Hình ảnh vô tình nhảy vào mắt anh, nhảy vào tim anh.
“Anh…” Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm, miệng muốn nói gì đó lại thôi.
Phó Cảnh Sâm nhìn chằm chằm vào tấm hình kia, vài giây sau mới chậm chạp rời mắt, đáy mắt xuất hiện một tia vui vẻ, anh vỗ đầu Cảnh Tâm một cái rồi quay người lên tầng.
Cảnh Tâm xoa xoa đầu, tức giận hét lên: “Anh!”
Bước chân Phó Cảnh Sâm khựng lại, không quay đầu, lạnh nhạt đáp: “Anh biết rồi!”
“…” Nhưng mà cô vẫn chưa biết mà! Vì sao Lục Tinh trở về đều không liên lạc với bọn họ?