Yêu Ma - Chương 7. Con Ma Thứ Hai(2.3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Yêu Ma


Chương 7. Con Ma Thứ Hai(2.3)


Trong danh sách ngoằn nghèo đó có đề cập việc Cách Nhiên phải đánh răng trước khi “hun”. Trong khi cô đang dạo chơi trên con đường vắng bỏ mặc sự cố gắng gây chú ý của anh. Cô cho anh là tên phản khoa học, phiền phức và đáng nguyền rủa nhưng cô vẫn sẽ cố lấy lòng anh ta đến khi kết quả “thi lại” được công bố.

***

Địa điểm ưa thích của Cách Nhiêu sau mỗi giờ học là ngồi nhâm nhi một tách trà miễn phí tại “Hội mê thơ”. Hội này thành lập được hơi chục năm rồi nhưng thành viên vẫn luôn cán gót có 5 người, nghe đâu Hội hay tổ chức thi thố lắm mà không được quan tâm, hơn nữa thành viên hội lại toàn là người cao tuổi. Mà tại sao cô lại biết đến hội ư, đơn giản thôi, lúc còn bé cô có cùng ông nội đến đây tham quan, trong lúc nhìn linh tinh mấy bức tranh minh họa thơ cô nhóc đã tuột miệng đọc vài câu thơ tự nghĩ :

Một ông gà trống,

Một mẹ gà xinh.

Có bầy gà con,

Chơi miết không về,

Buổi trưa nóng rát,

Bố trống bảo con,

Mùa màng thất bát,

Bố phải đi xa,

Ngoan ngoãn ở nhà,

Đỡ đần mẹ mái,

Mai này bố về,

Cả nhà quây quần,

Chỉ cần nghe đến đây thôi là “nữ hoàng Thanh Cách Nhiên” đã ám luôn danh hiệu thần đồng. Thế mà mãi đến bây giờ bài thơ ấy vẫn nắm vị trí bài thơ duy nhất của nhỏ thần đồng.

Cô cứ đi đi về về cái Hội này đã ngần ấy năm, giờ mà bảo rứt ra cũng chịu thôi. Đúng là cô ngổ ngáo, ương bướng và có chút ngốc nghếch nhưng cô cũng vô cùng tốt bụng.

Nơi hội họp thường xuyên của Hội là nhà ông Tư béo ở tít trong con ngõ nhỏ. Nhà ông cũng chỉ bình thường và ông ở một mình. Hơn nữa vì các thành viên cũng đã già cả rồi nên con cháu mỗi người đều không đồng ý cho họ tham gia Hội nữa thế nhưng họ vẫn lấy cái danh đi chơi bời mà tiếp tục hoạt động trong bí mật. Cứ mỗi lần Cách Nhiên đến chơi là ông Tư mừng lắm, hỏi chuyện suốt thôi. Và khi cô đến chơi ông lại lấy trà ra mời, cái thứ trà thơm thoang thoảng làm cô nghiện lâu nay đã níu kéo cô với cái Hội thơ (người cao tuổi) này.

Ông Tư giờ đã ngoài 80, ông gầy nhom không còn béo như trước nhưng người ta vẫn không bỏ quên từ “béo” cuối tên ông đi được. Da dẻ đã nhăn nheo hết nhưng ông vẫn luôn giữ được cái cách nói hài hước ấy.

Thấy Cách Nhiên đến chơi ông Tư còn chạy ra tận cửa đón chào, nhà ông có cái sân khá rộng và ngoài sân có một cây đào rất to nhưng giờ là mùa hè dần chuyển thu nên chỉ còn là thân cây trơ trọi vài cành. Dưới gốc cây đào có một cái phản to bằng gỗ, đó cũng là nơi mà ông Tư chọn để tiếp khách, ông luôn cho rằng nó tốt cho việc gần gũi nhau hơn.

Cô thì chỉ đến đây vì thứ trà ngòn ngọt này còn đối với anh đây giống như một cơ duyên. Anh thích thú bắt chuyện với ông Tư trong vô vọng, cũng phải thôi, anh thừa biết mình là một con MA.

Thế là anh khẩn khoản cô đề nghị cho anh làm thành viên của Hội. Dù đang nhâm nhi tách trà cô cũng không khỏi giật mình khi thấy anh đề nghị. Chính ra thì cô cảm thấy mắc cười, cô không nghĩ rằng anh lại “cụ non” đến vậy.

-Mày chết lâu chưa?- Cô hỏi trong lúc ông Tư vào nhà lấy đồ.

-Khoảng 2 năm gì đó!

Anh thành thật.

-Lúc mày chết mày bao nhiêu tuổi?

-Này trăng ơi! Này gió ơi! Em mới tròn mười sáu, mười sáu! – Anh ngân nga hát.

“Phụt…!” Cách Nhiên phun thẳng nước trà trong miệng vào mặt anh đầy vẻ ngạc nhiên.

Đúng là đời, một thằng tưng tửng còn trẻ ối mà chết thảm trong khi cô hận đời mà chưa thể chết. Không những trẻ, giỏi mà anh còn có tâm hồn “lão hóa”.

Cô tính nói thêm nhưng lại thấy ông Tư đang hí hửng chạy ra sân. Kì thực là cô chẳng muốn ở lại đây lâu trừ khi có việc, cô chỉ ở đây không quá 10 phút sau khi tiêu hóa xong tách trà thơm ngon. Thấy ông Tư chạy ra với vẻ mặt hí hửng là lại làm cô áy náy. Thế là cô nhận thêm 10 phút ở chơi thêm.

Vì ông quá rành cô cháu gái nhỏ này nên cứ mặc cho nó nhìn bâng khuâng. Còn ông làm gì thì nó cũng kệ mà. Nhưng hôm nay hình như nổi gió lớn hay sao mà nó bắt chuyện với ông.

-Ông Tư! Cháu hỏi ông một chuyện được không ạ!

Ông Tư ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh nhẹn cười đáp :

-Có chuyện gì thế cháu yêu! – Rõ ràng là ông vui ra mặt.

-Trên đời này có ma không ông?

Ông suy nghĩ hồi lâu rồi đáp :

-Có chứ cháu!

Ngay lập tức Cách Nhiên thấy lạnh gáy, ừ thì có một con ma đang đi theo cô thật. Kiểu này thì xong, cô sẽ bị ám cả đời.

-Thế làm thế nào để đuổi một con ma ám mình đi ạ?

Bỗng ông Tư phì cười :

-Điều này thì ông không biết! – Ông nói lửng lơ.

Ông Tư đã vậy thế mà cô còn phải nhìn thấy cái bản mặt tự đắc của con ma điên Phong Dương. Đời cô thế là khổ, mất bao nhiêu là nụ hôn cho kẻ chẳng phải người này đây!

-Này, Phong muốn vào hội này thì làm thế nào?

Phong Dương vỗ vào vai Cách Nhiên nói. Cô không ngờ anh lại “dai” đến thế. Thực chất thì cô cũng chẳng quá mặn mà với cái Hội mê thơ này lắm nên tất cả các điều liên quan đến Hội cô đều mù tịt trừ việc Hội có một thành viên pha trà cực ngon, ông Tư. Vậy nên cô lắc đầu.

Và anh cũng chỉ còn thấy cái cảm giác thất vọng vây kín mình, anh thấy cô thật vô dụng chỉ giỏi làm “phiền” anh. Thế là cả buối ở nhà ông Tư anh chỉ nằm ườn trên phản ngâm thơ, mà thơ của anh thì cứ gọi là chất lừ :

( Trích bài thơ không đề đang dang dở)

Bầu trời, nắng, mưa

Ngày và đêm

Đôi khi anh nghĩ

Anh là gió,

Là trăng,

Là mây ngàn,

Là cả thế giới,

Anh để mặc sự cô đơn xâm chiếm,

Như thể,

Anh cũng đã từng sống,

Từng yêu…

Phong Dương có ngâm thơ thật nhưng anh đã đủ kín kẽ để chỉ mình anh nghe thấy những vần thơ đượm buồn ấy, anh đang cố giữ nickname : Bé ma vui vẻ. Và để nickname “vui vẻ” thêm phần sinh động, anh ngâm thẳng một bài thơ khác cũng không kém phần “chất”

Đời người là cái đời khổ

Bỏ qua mọi điều tốt lành,

Vứt bỏ những cái tốt,

Cứ…

Đâm đầu vào.

Khổ cực!

(Đến đây anh ngâm như thể hát) Sao không?

Tận hưởng,

Như Phong

Như Dương

Như ăn và uống.

Mà không uống thì vẫn phải ăn.

Vì đây là đời.

Nên làm sao mà

Dứt, dứt ra được cái ngòn ngọt của “đồ ăn”.

-Khùng! – Cách Nhiên thốt lên khi không thể chịu đựng nổi cái cách anh ngâm thơ.

Bầu trời đã dần nhuộm cam, chiều, gió và mây. Anh đã từng thử cảm nhận làn không khí trong lành mà “con người” anh đã từng cảm nhận qua. Nhưng anh biết tất cả đã là quá khứ.

Cách Duyên cũng bắt đầu xin phép về, trông nét mặt của ông Tư là không vui rồi, ông cứ cố giữ cô lại chắc là ở một mình ông thấy cô đơn. Và anh cũng đã từng “cô đơn”.

Cuối cùng thì Cách Nhiên cũng thoát được khoảng thời gian chán ngắt ở nhà ông Tư, cô ngân nga bài hát ngỡ ngẩn tuổi teen mà đến anh cũng chẳng chịu được. Trên con phố đã dần vắng vẻ, anh cứ cười, cười thật nhiều như thế đó là con người anh, không một chút nghi ngờ.

-Sao mày lại bám theo tao?

-Thôi mà, “anh- em” chứ! “Anh Phong” nè “anh Dương nè”! Đấy! – Phong Dương khó chịu.

-Ừ hứ! Đợi thêm vài thế kỉ nữa nhé!

Phong Dương lắc đầu, rõ ràng là anh đang đùa :

-Sao phải đợi lâu thế, cứ phải lúc cô yêu Phong rồi thì cứ gọi là … “Anh Phong yêu quý ơi”!

“ Ọe”, Cách Nhiên giả bộ buồn nôn vào hùa với anh như thể họ thân thiết lắm. Làm như thể chẳng có chuyện anh từng cố giết cô bằng cách kéo cô rơi tự do rồi chết trong trạng thái bẹp dĩ ấy.

> Xong, chưa hết chap 2 đâu nhé!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN