Yêu Ma - Chương 6. Con Ma Thứ Hai (2.2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Yêu Ma


Chương 6. Con Ma Thứ Hai (2.2)


Anh đứng sau lưng cô, ghé mắt vào đề bài thi và suy ngẫm rất lung, anh cười, cười cực yêu. Anh bắt đầu bảo cô cần làm gì, viết gì. Nhưng có vẻ như cô học trò ngốc này rất khó bảo. Nhất là khi mà cô chẳng biết gì về “toán học”.

-Sao ngốc thế! 45 bình lên bằng bao nhiêu cũng không biết, khổ quá!

Anh hét vào mặt cô đầy bức xúc. Và vẫn cái bản tính ấy, mà làm sao sửa được, đành chịu thôi, cô đứng lên túm lấy cổ áo anh. Dẫu sao thì cũng chỉ là “ăn miếng trả miếng” nên cô hét lại vào mặt anh mà không hề để ý đến chú thích anh nhắc đến tối qua.

Chú thích : Người thường (con người nói chung) trừ cô, Thanh Cách Nhiên là có thể nhìn thấy anh, một con ma.(Cười).

-“Nữ hoàng”! Tôi không biết là cô đã uống thuốc chưa nhưng cảm phiền ngồi xuống làm bài tiếp sau đó thích lên cơn lúc nào thì lên.

Bà giám thị Loan Thị nhăn mặt nhìn cô với vẻ mặt cảnh cáo.

Theo Phong Dương nói thì đề bài này anh chỉ cần mất chưa đến 5 phút là làm xong. Nhưng vì cô, một con ngốc nên anh mất đến 15 phút. Và anh thở dài trước khi đốt nốt số thời gian còn lại để đi loanh quanh phòng thi. Còn Cách Nhiên thì lặng lẽ cúi đầu ngủ tiếp mặc kệ con ma đó.

Kì thực là chẳng muồn nói nhưng thôi thì đằng nào cũng biết. Phong Dương buồn bã vì chán nản. Anh đi xuống cuối phòng nhìn mấy đứa “dự bị đúp” đang hí hoáy viết gì đó lên tờ giấy nháp mà anh đinh ninh là chẳng liên quan đến bài thi. Đầu tiên để thực hiện chiến dịch “đại náo phòng thi” anh phải xin phép cô giám thị đã. Thế nên anh mới đi kiểu rón rén làm điệu bộ mắc cười nhất tiến dần đến chiếc bàn cô Loan Thị đang xăm soi nhìn xung quanh.

Nhưng anh đổi ý không hỏi hang, xin phép gì sất, vào cuộc luôn! Anh túm lấy khăn trải bàn giật giật đến khi cô giám thị khó tính giật mình nhăn nhó. Thế mà anh chàng lắm chiêu Phong Dương vẫn không chịu tha cho “người ta”. Thậm chí anh còn túm lấy lọm tóc xếp thẳng hàng của cô nâng lên lơ lửng trong không khi và đánh động cho lũ học sinh phía dưới chú ý. Cứ phải gọi là cười hả hê thế mà cô giám thị vẫn ngơ ngác không hiểu gì.

Sau khi chán chê với những trò quậy phá làm cả phòng thi điên đảo. Phong Dương ngáng ngẩm trèo lên bàn giáo viên trong lúc cô Loan Thị đi loanh quanh “bắt trẹn” đám “bò con”. Anh ngồi khoanh chân, khủy tay trái trống lên đầu gối và dùng toàn lực ở bàn tay trái làm điểm tự cho khuôn mặt “thần thánh” nghỉ ngơi. Anh thở thườn thượt :

-Anh làm thơ… làm một bài thơ… một bài thơ cuối cùng… của cuộc đời. Nhưng em… em không thích, không mê, không hiểu… Vậy thôi anh cho em đi… đi đi luôn nhé! Anh sẽ… anh sẽ viết một bài khác cho cô khác. Và em… em sẽ chỉ còn là quá khứ…

Anh cất cao giọng hát. Nhưng cũng chỉ được một lúc là anh chán. Anh thở dài. Nhưng cuối cùng cũng có thứ làm anh chú ý. Đó là cô giám thị khó tính Loan Thị, cô đang chậm dãi bước đến gần Thanh Cách Nhiên với vẻ mặt cực kì “ức chế”.

“Bộp”- Cô giám thị đập tay xuống bàn làm Cách Nhiên giật mình. Loan Thị nhìn cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

-Còn không biết qua được kì thi hay không mà còn ngồi đây ngủ gà ngủ gật hả?!

Cách Nhiên mờ mờ mở mắt, dù sao cô cũng đã hiểu được tình thế của mình. Nhưng cô thấy mình đã “chép” xong bài. Và kệ đúng sai, cô cũng phải lên mặt một lần mới được. Cô cất cái giọng lịm nhất nhìn cô giám thị :

-Em xin lỗi, nhưng em đã làm xong bài rồi ạ!

Và cô bắt gặp cặp mắt ngạc nhiên của Loan Thị sau đó là cái bản mặt “khó ưa” của Phong Dương đang ngồi trên bàn giáo viên. Nhưng cô chẳng để tâm mấy mà ngay lập tức trở về điểm trọng tâm nhất là “cô giám thị”.

-Đưa bài thi đây! – Loan Thị gắt gỏng khi mà trí não bà đinh ninh là Thanh Cách Nhiên đang nói “dối”.

-Vâng thưa cô giám thị đáng kính!- Cô nghiêng người làm điệu bộ nhìn là muốn đấm.

Bà “la sát” Loan Thị giật lấy bài thi xem xét rất lâu rồi mới hùng hồn tuyên bố :

-Tôi thật sự thất vọng về em! Em giấu “phao” ở đâu!

Nghe buồn cười ghê nhưng đúng là cô có “phao” thật mà cái “phao” ấy thậm chí còn rất “khủng bố”.

-Em mang “phao” đấy cô tìm hộ em với!

– Tôi chẳng cần tìm cái thứ vô dụng đó, giờ tôi chỉ cần cô làm lại bài khác thôi!

Đúng là “bà già gặp cáo già”, cuối cùng thì cả hai đều “già”. Tất nhiên là cô đồng ý rồi bởi vì anh chàng ma đang ở đây. Ngay khi cô ngồi xuống thì bà giám thị cũng đứng sau lưng “canh me”. Cách Nhiên nhìn Phong Dương vẫy vẫy nhưng cô nào ngờ tên con trai trơ trẽn ấy đáp lại cô bằng một cái lè lưới.

Quả này thì đau rồi.

Trông Cách Nhiên như sắp khóc vậy, còn sau lưng cô thì bà giám thị bắt đầu nghi ngờ, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng với lòng tốt của một “con ma” anh đã cho cô một cơ hội nếu để tuột mất là không còn gì. Anh bắt đầu chu mỏ lên, biểu tượng kinh điển của một nụ hôn.

-Được! Được rồi! – Cô hét lên.

Loan Thị giật mình, có khi bà tưởng Cách Nhiên lên cơn thật. Bà lo lắng hỏi, nhưng câu hỏi này chỉ mang tính cảnh cáo không được “lên cơn” nữa thôi, kì thực là bà rất ghét cô, con nhỏ phiền phức.

-Cách Nhiên! Em uống thuốc chưa đấy!

Cô không quay lại nhìn Loan Thị bởi cô còn đang bận “bắn tia” vào Phong Dương :

-Mẹ em vẫn chưa mua về cô ạ! Lúc nào có em sẽ uống!

Điều này hay điều khác thì Cách Nhiên vẫn sẽ bị Loan Thị ghét, bởi giám thị thì không thích học sinh. Họ là kẻ thù truyền kiếp của nhau.

Nhưng trái với Loan Thị và cô, Phong Dương đang rất hào hứng vì đạt được mục đích. Thế là anh sung sướng nhảy phóc xuống bàn tiến đến chỗ cô. Và cô cũng đã chuẩn bị cho một nụ hôn mà cô cho là “ngỡ ngẫn”. Cách Nhiên nâng cao đầu, nhắm mắt. Và anh cũng không dại mà bỏ lỡ cơ hội này. Môi anh chạm nhẹ vào môi cô. Chỉ thế thôi, cô cho anh một nụ hôn vừa trong 10 giây.

Dẫu sao thì cũng đã hứa nên anh không thể làm khác. Anh chỉ bài cho cô và Loan Thị cũng đã tận mắt nhìn thấy, cô không nói thêm gì chỉ cho Cách Nhiên ra ngoài với lí do đã làm xong bài. Ngay khi ra khỏi phòng khi cô liền nài nỉ anh vào nghe lén xem bà giám thị nói gì trong điện thoại. Nhưng nào anh chịu, ai bảo cho “hun” có 10 giây.

Bỏ qua chuyện “thi cử” sang một bên, cô hếch mũi tính đến “nơi đó”. Nhưng ngay khi cô vừa quay gót là anh đã chặn lại. Anh đã lên một danh sách rõ dài về những “điều kiện” trước khi “hun”.

Trong danh sách ngoằn nghèo đó có đề cập việc Cách Nhiên phải đánh răng trước khi “hun”. Trong khi cô đang dạo chơi trên con đường vắng bỏ mặc sự cố gắng gây chú ý của anh. Cô cho anh là tên phản khoa học, phiền phức và đáng nguyền rủa nhưng cô vẫn sẽ cố lấy lòng anh ta đến khi kết quả “thi lại” được công bố.

>> Vẫn chưa hết chap 2 đâu nhé!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN