Yêu Người Không Phải Chồng
Phần 15
Một đêm ngủ ngon lành vì có hơi ấm của người ở bên cạnh, sáng hôm sau tôi tỉnh dậy thấy mình đang vừa ôm vừa quắp lấy chồng, cổ chân tôi đặt ở ngay chỗ cộm cộm hôm qua, mỗi tội bây giờ không thấy cứng như lúc tôi đè lên Dương trong phòng làm việc nữa mà chỉ thấy hơi mềm mềm âm ấm thôi.
Trước tôi nghe nói đàn ông buổi sáng hay “chào cờ”, sao chồng tôi không chào cờ, hay là Dương giống như lời em tôi nói, bị yếu sinh lý?
Nghĩ đến người như anh ta mà yếu sinh lý, tôi không nén nổi cười. Tranh thủ một buổi sáng chồng tôi không dậy sớm tập Gym như mọi ngày, tôi quay sang nhìn thật kỹ từng đường nét trên mặt anh ta, nhìn từ vầng trán cao cao đến cặp lông mi dài và cong cong như phiến lá, nhìn xuống sống mũi thẳng tắp, cuối cùng là nhìn đến bờ môi của chồng mình.
Bờ môi này trước đây đã hôn tôi một lần rồi, mềm mềm mát mát, với cả thơm nữa, nói chung cảm giác khi chạm vào môi anh ta rất dễ chịu, không khó chịu vì vương mùi thuốc lá như trước đây Vỹ từng hôn tôi.
Bỗng dưng lúc ấy trong đầu tôi lại xuất hiện một suy nghĩ, đó là nếu so giữa chồng tôi và Vỹ thì Dương nhỉnh hơn người yêu cũ của tôi rất nhiều. Gia đình giàu có, tiền bạc rủng rỉnh, đẹp trai phong độ, không hút thuốc không tệ nạn, không tiền án tiền sự… thật sự nếu đặt lên bàn cân thì tất nhiên một cô gái bình thường sẽ chọn Dương thôi.
Nhưng đáng tiếc, tôi gặp Vỹ trước. Những ngày tháng thanh xuân rực rỡ đã dành hết cả cho Vỹ rồi, bây giờ ở bên cạnh Dương thế này, có thích anh ta thì cũng chỉ là do chung sống lâu ngày nên phát sinh tình cảm mà thôi. Chắc sẽ không cháy bỏng và sâu đậm như những gì đã dành cho Vỹ được.
Tôi thở dài, đang định giơ tay lên để sờ thử lông mày của chồng mình thì bỗng dưng lại thấy anh ta nói:
– Tôi không có vấn đề sinh lý đâu. Bỏ chân xuống đi.
– Ơ. Dậy… dậy sớm thế?
Ban đầu tôi cứ nghĩ Dương đọc được suy nghĩ của mình, xấu hổ quá nên mặt đỏ lên như gấc, vội vàng bỏ chân xuống rồi quay mặt vào trong tường. Chồng tôi thấy thế không tha thì thôi, còn trêu tôi:
– Chân em cứ cọ đi cọ lại như thế, tôi ngủ làm sao được?
– Tôi ngủ mơ.
– Ừ, tôi cũng thấy thế.
Nói xong Dương ngừng lại mấy giây, lát sau mới bảo:
– Mơ nên mới chảy dãi.
– Anh chảy dãi thì có. Nói linh tinh.
Tôi không quay lại nhưng nghe rất rõ tiếng chồng tôi khẽ cười, Dương lật chăn ngồi dậy, tiện tay xoa đầu tôi:
– Dậy đi, lười vừa thôi. Sắp đến giờ đi làm rồi.
– Mấy giờ rồi?
– Bảy giờ hai mươi.
– Thôi chết.
Tám giờ là công ty vào làm, tôi hẹn đồng hồ bảy giờ dậy ăn sáng rồi bắt xe bus, đến công ty là vừa. Thế mà chẳng biết sao hôm nay đồng hồ không kêu, hay là tôi ngủ mơ nên tắt mất nhỉ?
Tôi không thèm để ý đến anh ta nữa mà vội vàng phi dậy, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt cấp tốc, lúc sau ra bên ngoài thì không thấy Dương đâu nữa, chỉ thấy trên giường chăn gối đã được gấp lại gọn gàng.
Bình thường tôi rất lười nhưng lại thích đàn ông sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp kiểu như thế này tôi lại càng thích. Mấy lần ngủ chung toàn tôi dậy muộn hơn nên việc dọn chăn màn toàn là tôi làm, giờ mới biết chồng tôi cũng tỉ mỉ cả những chuyện nhỏ như vậy. Nếu ngày nào cũng ngủ chung thì không những tôi có người ôm mà còn không phải gấp chăn, cũng được đấy chứ nhỉ?
Tôi vừa tủm tỉm cười vừa mở tủ tìm quần áo, định lấy một bộ quần áo công sở bình thường nhưng nghĩ sao lại cầm một bộ váy mà chồng tôi đặt mua từ lâu rồi nhưng không mặc, xé mác ra rồi khoác vào người. Không kịp soi gương xem thế nào đã bước thấp bước cao chạy xuống nhà.
Hoài thấy tôi chạy như ma đuổi thế mới hỏi:
– Ơ, sao chị vội thế?
– Chị sắp muộn giờ làm rồi. Chị không ăn sáng đâu, em cứ ăn đi nhé.
– Không kịp ăn tý hả chị?
– Không. À mà chiều nay chị đi gặp khách hàng, chắc về muộn đấy, em cứ nấu cơm trước đi nhé. Tầm bảy giờ chị về.
– Vâng ạ.
Nói xong, tôi vội vàng xỏ giày rồi phi ra ngoài cửa, vừa định chạy ra đường lớn vẫy xe bus thì đột nhiên thấy sau lưng vang lên mấy tiếng còi xe.
Dương hạ kính xe xuống, vẫy vẫy tay với tôi:
– Đi xe bus không kịp đâu. Lên xe đi, tôi chở đi.
– Giờ vẫn có xe bus. Tôi đến muộn năm phút nhé.
– Trừ lương.
Nhắc đến hai chữ “trừ lương”, tôi không nói không rằng thêm câu nào, mở cửa ngồi vào xe ngay tức thì. Liếc qua gương chiếu hậu thấy chồng tôi đang tủm tỉm cười, tôi mới nhăn mặt bảo:
– Đang trong thời gian thử việc, lương được có năm triệu thôi. Anh độc tài vừa thôi.
– Quy định công ty thế mà. Quy định này bố em đặt ra đấy.
Nói thế thì tôi chịu, không cãi được, cuối cùng đành im lặng hậm hực nhìn ra ngoài. Tôi chưa đi làm cùng xe với chồng tôi bao giờ, trước đây có đi ra ngoài cùng anh ta cũng không có tâm trạng nhìn mây nhìn trời gì, giờ lúc cần phải đi nhanh mới biết đúng là ngồi trong xe xịn khác hẳn, không giống như ngồi trên mô tô phân khối lớn với Vỹ phóng như bay trên đường năm xưa.
Cảm giác ngồi sau xe máy nghe tiếng gió rít lẫn tiếng người cười nói khiến tôi có cảm giác như được tung bay. Còn cảm giác ngồi ở bên Dương thế này lại giống như trở về một nơi nào đó rất yên bình, bao nhiêu ồn ào xô bồ ngoài kia đều bị bỏ lại ngoài kính xe.
Một bên động, một bên tĩnh… cả hai người đàn ông như hai mảnh ghép quá khác biệt nhưng lại được lắp ráp quá hoàn mỹ trong bức tranh của cuộc đời tôi.
Đi được một quãng, thấy một quầy bán bánh gato, Dương mới lên tiếng bảo:
– Ăn bánh không? Tôi mua.
– Bánh gato to lắm, ăn không hết đâu.
– Mua loại nhỏ.
Chồng tôi mở cửa xuống xe mua hai cái bánh gato nhỏ loại mười nghìn một cái, tiện mua một hộp sữa lạnh, đưa cho tôi. Lúc tôi mở ra thấy trong đó sữa cũng vị socola mà bánh cũng vị socola, đúng vị tôi thích, tôi quay sang tròn mắt hỏi:
– Sao anh lại mua vị này?
– Thấy tiện thì mua.
– À… Anh ăn không, tôi với anh mỗi người một cái.
– Em ăn đi.
– Tôi ăn một cái là no rồi, với cả còn sữa nữa. Anh ăn đi.
Tôi ngồi trên xe ăn liền một phát hết một cái bánh kem lẫn hộp sữa, xong xuôi cũng vừa lúc đến công ty. Dương bảo không ăn nhưng tôi vẫn xách lên phòng cho anh ta, lúc vào đến nơi thấy Nhung đang ở trong đó lau dọn bàn làm việc cho chồng tôi.
Thấy tôi, Nhung vẫn giả lả tươi cười:
– Chị đến rồi đấy ạ. Em đang lau dọn bàn cho sếp.
– Ừ. Hôm nào em cũng dọn à?
– Vâng.
– Ăn sáng chưa? Ăn bánh kem với chị này.
– Em ăn rồi chị ạ. Chị ăn đi.
– À mà hôm qua sao em lại cầm điện thoại của chồng chị thế?
– Hôm qua em ở cạnh sếp, sếp bận nên không cầm điện thoại được ạ.
– Ừ, chị thì không sao nhưng người khác mà thế họ sẽ hiểu nhầm đấy. Với cả hôm qua chị hỏi anh Dương, anh ấy cũng bảo không biết em cầm điện thoại của anh ấy.
Tôi cố tình bắt thóp cô ta thế thôi chứ thực ra hôm qua chồng tôi cũng bảo đối tác gọi điện quá nhiều nên đưa điện thoại cho Nhung cầm để trả lời, nhưng mà đúng như tôi dự đoán, sắc mặt Nhung trong thoáng chốc hơi thay đổi, nhưng cô ta chắc là cáo già thành tinh rồi nên chưa lộ ra hết đã nhanh chóng cười cười trở lại:
– Thế ạ? Lúc em cầm sếp nhìn thấy mà.
– Dùng điện thoại cá nhân của người khác là không tôn trọng quyền riêng tư của người ta đúng không em? Theo như chị thấy thì thư ký thì lo chuyện công việc, còn giữa chị với chồng chị là việc cá nhân. Mà cá nhân thì không nên thay mặt trả lời hộ, phải không?
– Vâng. Em cũng không muốn xen vào đâu chị ạ, hôm qua sếp có việc thật nên em mới thế thôi. Lúc đó sếp đang bận, không rảnh tay được. Em sợ chị mất công chờ sếp về ăn cơm trong khi sếp thì đang bận với người khác ấy ạ.
– Thế à? Thế cảm ơn em nhé. Nhưng mà chị thấy có những việc người ngoài không làm thay được đâu.
– Vâng. Em biết em sai rồi chị ạ. Em xin lỗi chị. Lần sau em không thế nữa ạ. Em xin lỗi chị ạ.
Tôi đang nói câu nào, cô ta cũng đáp trả lại tôi sắc như dao thế mà tự nhiên lại cúi đầu nhận lỗi, vẻ mặt giống như đang sợ sệt lắm, làm tôi thấy nghi ngờ.
Tôi quay đầu lại thấy Dương đang đứng trước cửa nhìn tôi với Nhung, chẳng trách cô ta tự nhiên lại tử tế nhận lỗi như thế. Nhận lỗi xong hai mắt còn lấp lánh nước mắt như kiểu bị oan ức, ngẩng đầu lên chào chồng tôi:
– Sếp ạ. Sếp mới đến ạ.
– Ừ. Mới sáng ra hai người nói gì mà có vẻ căng thẳng thế?
– Dạ không có gì đâu ạ. Sếp với chị ăn sáng đi, bàn em lau sạch rồi đấy ạ, em về phòng làm việc đây ạ.
Nói rồi cô ta cúi đầu đi ra khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại. Lúc trong phòng chỉ còn lại mình tôi với Dương, tôi mới đặt bánh kem xuống bàn rồi bảo:
– Anh ăn đi. Chiều nay tôi đến viện thăm bố, tôi xin nghỉ mấy tiếng buổi chiều nhé.
– Cần tôi đến cùng không?
– Không cần đâu, dạo này đang nhiều việc, anh cứ ở nhà giải quyết đi. Tôi đến chơi với bố một lúc rồi về thôi.
– Ừ.
Tôi nói là nói thế nhưng thực ra buổi chiều tôi không hề đến bệnh viện mà tìm tới công ty Hồng Hà. Ban đầu lễ tân không cho tôi vào, nhưng sau tôi phải nói dối là ông Hà chủ động gọi tôi đến để bàn công việc, họ mới hỏi tôi làm ở công ty nào rồi cho tôi lên phòng.
Tôi cài số khẩn cấp đầu tiên trong danh bạ là My sói, nhắn tin địa điểm cụ thể cho nó, dặn nó khi nào tôi gọi thì đến cứu tôi ngay. My là đứa chẳng có năng lực gì nhưng riêng chuyện quậy phá thì rất giỏi, nếu ông Hồng làm gì tôi thì nó dẫn mấy đứa đàn em đến làm um xùm một trận, kiểu gì ông ta cũng sợ thôi.
Nghĩ thế nên tôi yên tâm hít sâu một hơi, gõ cửa mấy tiếng, bên trong vọng ra tiếng người nói:
– Gì thế?
– Anh Hồng, em vào được không?
– Ai đấy, vào đi.
Lúc tôi mở cửa đi vào, lão béo nhìn thấy tôi thì nổi giận đùng đùng, vứt tập giấy tờ trên bàn về phía cửa rồi chửi ầm lên:
– Ai cho cô vào đây, cút, cút ra khỏi phòng tôi ngay.
– Anh Hồng đừng nóng, hôm nay chỉ có mình tôi đến thôi. Tôi thân đàn bà con gái thế này đến đây một mình có làm gì được anh đâu. Anh cứ nghe tôi nói vài câu, nếu nghe xong mà không hài lòng thì đuổi tôi cũng chưa muộn.
– Tôi không có gì để nói với cái công ty chó má nhà cô hết. Bảo thằng Dương cứ ở đó mà chờ chết đi, không cần phải mang gái đến dâng miệng để xin xỏ miễn tội. Lúc đánh người thì to mồm lắm cơ mà.
Tôi cúi xuống nhặt đống giấy tờ dưới chân mình, lòng căm thằng béo này điên lên được nhưng vì công ty, vì chồng tôi, tôi quyết định nhịn nhục:
– Anh Dương không bảo em sang đây, em tự sang.
– Thôi cô không phải giả vờ. Không phải bọn công ty cô sợ chết à, giờ chắc ngắc ngoải rồi nên biết sợ rồi phải không? Cứ về nói cho thằng Dương biết, nó có làm gì thì tôi cũng không tha cho nó đâu. Có bảo cô đến nằm ngửa ra thì cũng chỉ có thế thôi.
– Chuyện sếp em lỡ tay đánh anh là vì anh ấy say rượu, không cố ý. Anh đừng chấp anh ấy. Tuổi trẻ ai cũng mắc sai lầm đúng không ạ?
– Sai lầm của nó quá lớn. Nó đụng đúng người không nên đụng, thế nên nó cứ ở đó mà chờ chết đi.
– Em tìm hiểu về công ty anh rồi, nói chung là trước giờ ai cũng biết công ty Hồng Hà lớn, từ bắc đến nam không biết bao nhiêu siêu thị. Anh làm lãnh đạo công ty lớn thế chắc là cũng gặp đủ loại người, đủ tình huống rồi đúng không ạ?
– Chứ còn gì? Cả cái đất nước này có chỗ nào là tôi chưa đi. Bọn thằng Dương chỉ là con tép, mới loe ngoe vắt mũi chưa sạch đã đòi ăn doanh nghiệp lớn á? Không có cửa đâu.
– Bên em có dám thế đâu, bên em biết công ty anh là doanh nghiệp lớn nên mới muốn hợp tác với bên anh. Đưa sản phẩm may mặc của công ty em vào chuỗi siêu thị và cửa hàng bán lẻ của công ty anh. Ai chẳng muốn thương hiệu của mình được bày bán ở các cửa hàng có tiếng tăm đúng không ạ?
Ông Hồng tuy lăn lộn kinh doanh nhiều năm nhưng cũng không tránh khỏi bản tính thích nghe nịnh của con người. Nghe tôi nói thế, bản mặt to béo lắm thịt của ông ta mới giãn ra, hất hàm bảo tôi:
– Tôi cho cô 5 phút, nói nhanh đi.
– Vâng. Em thấy chuyện sếp em uống rượu say rồi lỡ tay đụng vào anh là sếp em sai. Chẳng qua là vì anh Dương lâu nay sống rất quan tâm đến cấp dưới, mà em thì là gái có chồng, anh bảo nếu sếp em mà đồng ý cho gái có chồng đi theo anh thì sau này sao có ai dám đi ký hợp đồng cùng sếp nữa đúng không?
– Mang gái đến bàn rượu, thằng nào chả muốn bán nhân viên kiếm hợp đồng. Cô em mới vào nghề à, không hiểu quy tắc kinh doanh à?
– Em hiểu chứ ạ. Nhưng chắc anh Hồng không biết lý do tự nhiên sếp em nóng thế đúng không?
– Lý do quái gì? Lắm lý do lý trấu.
– Thế bây giờ em ví dụ nhé, anh đi làm ăn thế này, có người nào dám trêu ghẹo đến chị nhà, anh xử lý sao ạ?
– Sao á? Cho người băm chết nó chứ sao? Thằng oắt nào dám chọc đến ông?
– Vâng. Thì sếp em cũng thế thôi. Em chưa nói với anh chuyện em là vợ anh Dương đúng không ạ?
– Gì cơ?
Lão ta tròn mắt nhìn tôi, nhìn chằm chằm từ đầu đến chân như kiểu không tin được tôi lại là vợ của Dương. Tôi thì nhanh chóng chớp thời cơ, nói thêm:
– Em với anh Dương cưới nhau lâu rồi, nhưng mà nghĩ trong tiệc làm ăn thì không nhất thiết phải công khai mối quan hệ nên không nói. Anh Dương cũng là đàn ông, làm sao anh ấy nhìn vợ mình bị người khác đụng chạm thế được, đúng không anh?
– Cái công ty An Nam các cô hết trò rồi à, sắp chết đến nơi nên dựng cả chuyện đó để cứu vãn á? Nói cho cô biết, tôi không dễ bị lừa đâu.
– Bọn em làm gì dám lừa anh, anh cứ cho người điều tra là biết ngay thôi mà.
Ông Hồng thấy tôi mạnh mồm nói thế, có lẽ cũng hơi tin tin chuyện tôi vừa nói. Nhưng đúng như tôi đoán, có tin thì cũng chẳng tích sự gì, loại người như ông ta sẽ cắn cho đến cùng mới chịu nhả:
– Thế thì sao? Đánh người là đánh người, không cần biết lý do. Đã có gan đánh thì phải có gan chịu. Không những không sống được ở đất này mà còn chuẩn bị vào tù ngồi đi. Lúc đó vào trại mà thăm chồng.
– Cái gì cũng có nguyên nhân cả. Anh không làm thế thì chồng em cũng không nổi điên đánh anh. Thế nên em thấy chuyện này cả hai bên đều có phần sai, bên em sai nhiều hơn nên em đến đây xin lỗi anh. Mong anh bỏ qua, rút đơn kiện để cả hai đều thoải mái.
– Bỏ qua, nói dễ quá? Hai cái răng của tôi đứa nào đền? Thương tích 18% đứa nào đền?
– Hay là anh cứ đưa mức giá, công ty em sẽ bồi thường thuốc men và chi phí chữa bệnh cho anh, được không ạ?
– Cái công ty nhỏ tý của các cô thì có cái vẹo gì? Tiền á? Thằng này không thiếu tiền, mười cái công ty nhà cô cũng không bằng một góc của công ty tôi. Cứ vào tù mà ngồi cho nhanh. Tôi không bao giờ rút đơn kiện, cô đi về đi.
– Anh nói thế là anh không nể mặt tập đoàn GLA rồi.
Nghe đến tên tập đoàn GLA, sắc mặt lão Hồng bắt đầu có chút thay đổi, nhíu mày nhìn tôi. Tôi biết bố chồng tôi nóng tính như lửa, đã ra tay thì chỉ có đe dọa hoặc dùng biện pháp mạnh để lão Hồng tự rút lui, nhưng mà có nhiều cái mạnh tay quá cũng không tốt, dù sao công ty nhỏ An Nam này của chúng tôi vẫn cần chỗ đứng trong các siêu thị trong nước, thế nên tôi mới nhẫn nhục đến đây.
Lão Hồng cẩn thận liếc tôi, mắt một mí dò xét từng tý một:
– Liên quan gì đến tập đoàn GLA.
– Cũng không liên quan gì lắm, chỉ là anh Dương là con trai duy nhất của tổng giám đốc tập đoàn đó, cũng là bố chồng của em thôi ạ.
– Gì cơ? Hết trò rồi à? Gì cũng nhận người quen được, còn lâu mới lừa được thằng này.
– Thật ra em cũng chẳng muốn nói ra làm gì, em chỉ muốn xin lỗi và hợp tác lại với công ty anh. Chồng em được thừa kế cả tập đoàn lớn thật nhưng anh ấy từ nhỏ đã thích tự lực cánh sinh, gây dựng lại công ty An Nam không nhờ đến ai cả. Chuyện này cũng không muốn nhờ đến bố. Nhưng nếu anh đã quyết thế thì…
Tôi nói đến đây bỏ lửng lại, cho lão ta tự đoán tiếp vế sau. Lão Hồng nghe xong lại cười phá lên:
– Con ông Hùng đang ở bên Mỹ, cô lừa ai đấy.
– Thì vợ chồng em mới từ Mỹ về đây mấy tháng mà.
Lần này vẻ mặt của lão Hồng cứng đơ ra như đá, người ta nói, núi cao còn có núi cao hơn, doanh nghiệp của ông ta có to đến mấy cũng không so được với gia tài nhà chồng tôi, thế nên người thông minh là kẻ biết thức thời. Tôi không tin ông ta lại chọn con đường cụt để đi.
Tôi bồi thêm một câu:
– Chuyện anh kiện anh Dương, vợ chồng em vẫn giữ kín chưa nói gì với bố chồng em cả. Nhưng nếu anh Dương vào tù thì bố chồng em chắc chắn sẽ biết. Thật sự bên em cũng chỉ mong hòa bình và hợp tác. Mong anh suy nghĩ những lời hôm nay em vừa nói. Lúc nào An Nam cũng muốn có chỗ đứng trong chuỗi siêu thị của Hồng Hà. Cảm ơn anh ạ.
Nói xong, tôi không chờ ông ta trả lời đã lẳng lặng xoay lưng mở cửa ra về. Tôi tin là nước cờ hôm nay đi chắc sẽ thắng, một là biết tôi là vợ Dương thì ông ta sẽ nhận ra cái sai của mình, hai là đã mất công mượn đến oai của gia đình nhà chồng, ông ta không sợ thì ít nhất cũng phải nể. Làm kinh doanh chỉ nên thêm bạn bớt thù, người như ông ta chắc sẽ hiểu.
Biện pháp vừa mềm vừa cứng này, chắc chắn sẽ đạt được kết quả thôi. Hy vọng chồng tôi sẽ không phải đau đầu với mấy thủ đoạn của lão ta thêm nữa.
Nghĩ đến việc mình có thể góp một chút sức nho nhỏ cho công ty và cho chồng, tôi cảm thấy tinh thần mình phấn chấn cực kỳ. Vừa xuống đến cửa thì gọi ngay cho My, bảo nó không cần phải canh điện thoại đến đón tôi nữa, tôi về rồi.
My nghe xong thì gào ỏm tỏi lên trong điện thoại:
– Thế chị đi đâu mà cần người thế? Có nguy hiểm à? Sao không gọi anh Vỹ đi cùng.
– Không, gặp mấy đứa bạn ngày xưa thôi. Sợ nó chê nhà mình từ voi xuống chó nên gọi mày sẵn để nó mở mồm ra chê cái, mày đập luôn ấy mà.
– Thôi đi, bà lắm lý do lý trấu bỏ xừ.
– Đến Bar chơi tý không, hôm nay sinh nhật em.
– Mày có mười cái sinh nhật một năm ấy nhỉ?
– Hôm nay sinh nhật thật. Thề luôn.
– Thôi, chị phải về nấu cơm cho chồng. Hơn năm giờ rồi. Giờ là người phụ nữ của gia đình nên phải về thôi.
– Bà bỏ quách cái ông đấy đi. Lấy ông Vỹ chả phải làm gì thì không lấy. Giờ anh Vỹ có khách sạn nhé, có chỗ ngủ, có nhà hàng đầu bếp nấu cơm cho ăn, có người dọn phòng. Mà quan trọng nhất là anh Vỹ yêu bà. Bà lấy ông ấy không sướng hơn à?
– Vớ vẩn. Cúp máy đây.
– Này, hôm nay sinh nhật em thật đấy.
– Chị biết rồi, mai chị gửi quà sau. Hôm nay không đến được.
– Giờ mới năm giờ mà, hay là chị đi về chỗ bọn nhỏ với em đi. Lâu rồi em không về thăm bọn nó. Với cả giờ đang sớm, bar chưa mở cửa. Chị đi với em nhé.
– Mày bảo anh Vỹ hay anh Tú ấy.
– Các anh ấy tháng nào chẳng qua, chỉ có chị thôi. Bọn nhỏ nhắc chị suốt đấy.
Vỹ, My và anh Tú đều là trẻ mồ côi cả, mấy người bọn họ trước cũng không cùng trại trẻ nhưng sau gặp nhau, cùng một hoàn cảnh nên quen thân. Vỹ còn đứng ra lập một quỹ từ thiện nho nhỏ, thuê nhà nuôi mấy đứa con nít cơ nhỡ không nơi nương tựa. Trước đây lúc còn yêu nhau, tôi cũng hay cùng Vỹ đến thăm bọn nhóc, nhưng từ khi chia tay thì không đến nữa.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý:
– Ừ, thế cũng được. Giờ chị book Grap sang đó, mày cũng sang dần đi nhé.
– Thôi em đến đón, em có xe máy đây. Chị vẫn ở chỗ cũ chứ gì?
– Ừ, vẫn ở đây. Thế chạy qua đi, chị chờ.
Trong lúc chờ My, tôi chạy sang bên kia đường mua ít hoa quả bánh kẹo để đến thăm bọn nhóc. Lúc My chở tôi đến nơi, có nhiều đứa không nhận ra tôi, nhưng cũng có một vài đứa nhớ, thấy tôi cởi mũ xuống xe cái thì kêu ầm lên:
– A cô Ngân, cô Ngân này chúng mày ơi. Cô Ngân về này.
– Cô Ngân nào đấy?
– Cô Ngân bạn chú Vỹ ấy. Lúc mày còn nhỏ toàn bế mày suốt ấy.
Tất nhiên là thằng nhóc đầu đinh đứng bên cạnh làm sao mà nhớ, chỉ có tôi nhớ bọn nó thôi. Mấy đứa con nít thấy một người bảo quen thì xúm xít lại bám chân tôi, đứa hỏi cái này, đứa hỏi cái nọ, đứa sờ đồng hồ trên tay tôi.
Tôi với My chia quà cho từng đứa, hỏi bọn nó giờ đi đánh giày có được nhiều tiền không, có bị ai đánh không. Nói chuyện mãi đến hơn bảy giờ tối vẫn chưa chịu tha cho tôi về.
Giờ này Dương chắc về nhà rồi, mà để mình chồng tôi và Hoài ở nhà thì tôi không yên tâm, tôi sốt ruột muốn về nhưng bọn trẻ cứ ríu rít mãi. Đang chưa tìm được lý do gì để đứng dậy thì thấy Hoài gọi điện thoại đến:
– Chị ơi, chị chưa về à?
– Chị chưa, đang sắp về thôi.
Ở đây toàn tiếng trẻ con nên tôi không nói dối được, đành nói thế. Hoài nghe xong lại bảo:
– Vâng, thế để em chờ cơm.
– Ừ, anh Dương về chưa em?
– Chưa ạ, anh Dương chưa về.
– Ừ, tý chị về nhé.
– Vâng.
Cúp máy xong, không hiểu sao tôi cứ thấy nóng ruột nên đành nịnh bọn trẻ hôm sau đến mua đồ chơi, bọn nó mới cho tôi về. Cũng may giờ đó không tắc đường nên đi mười phút đã về đến nhà. My thả tôi xuống xe mà cứ nhìn vào nhà tôi mãi, nó bảo:
– Nhà cao cửa rộng cũng chẳng tự do thoải mái như ngày xưa. Chị suy nghĩ lại đi.
– Thôi mày đừng vớ vẩn nữa, hôm nào rỗi đến đón chị đến đó tiếp nhé. Đến thăm bọn nó, không nhìn đứa nào cũng tội quá.
– Em biết rồi. Thôi chị vào nhà đi. Lúc nào muốn đi quẩy thì gọi em, em phóng xe đến.
– Rồi, đi về cẩn thận, lúc nào về đến nơi nhắn tin cho chị đấy.
– Vâng.
Lúc My về rồi, tôi mới lẳng lặng mở cửa đi vào trong nhà. Thấy ở trong im ắng, tôi bắt đầu chột dạ nên không gọi mà chỉ âm thầm đi tìm từng phòng. Tôi mở cửa phòng Hoài không thấy nó đâu, lên phòng Dương đứng nghe ngóng trước cửa thì lại nghe tiếng của nó trong đó:
– Hai hôm nữa em chuyển đi rồi. Lâu nay anh đối xử tốt với em thế, cho em tiền ăn học, em chẳng có gì cảm ơn anh ạ. Thôi anh cứ để em pha chè cho anh uống nốt mấy hôm.
– Không phải anh tốt với em mà chị tốt với em. Em cũng không phải nghĩ nhiều, em lên đây cũng giúp anh chị việc nhà nên em được nhận lương là đúng. Không cần phải pha nước cho anh đâu. Em xuống nhà đi.
– Không mà. Thôi em đã mất công pha rồi thì anh uống đi cho em vui.
Tôi không muốn nghe thêm đoạn sau mà cũng chẳng muốn những chuyện không hay tiếp theo sẽ xảy ra nên muốn ngăn chặn luôn từ đầu. Tôi giơ tay gõ cửa mấy tiếng để báo hiệu cho bọn họ trước, sau đó mới mở cửa vào phòng.
Có lẽ Hoài không nghĩ tôi về nhanh đến thế, mặt nó bỗng chốc tái đi. Còn chồng tôi lúc đó hình như vừa mới tắm xong nên tóc vẫn còn ươn ướt, người chỉ khoác mỗi một chiếc áo tắm bằng bông.
– Ơ, chị. Chị về rồi ạ?
– Em lên đây làm gì thế?
– À… à.. em.
– Pha nước cho anh à? May thế chị đang khát, để đấy chị uống cho.
Dứt lời, tôi không đợi ai đáp đã cầm cốc nước trên bàn rồi uống một hơi hết sạch, Hoài định ngăn nhưng không được. Uống xong tôi vỗ vỗ vai bảo nó:
– Chè em pha ngon nhỉ? Từ sau không cần phải pha cho anh nữa đâu. Anh quen vị chè chị pha rồi, với cả anh chị với em không ơn huệ gì cả. Em lên đây làm giúp anh chị thì anh chị trả lương thôi. Không phải nghĩ nhé.
– À vâng ạ.
– Ừ, xuống nhà đi.
– Mà… mà chị ơi. Em nhớ ra rồi. Bạn em bảo em sang nhà nó lấy tài liệu, anh chị xuống nhà ăn cơm đi, em sang đi lấy tài liệu đây ạ.
– Thế em không ăn à?
– Em ăn bên nhà bạn ạ. Em đi đây.
Hoài nói xong thì vội vội vàng vàng xoay người đi thẳng xuống nhà. Lúc nó vừa đi rồi, tôi mới quay sang nhìn chồng tôi:
– Sao nó suốt ngày pha đồ uống cho anh mà anh không nói với tôi?
– Có gì đâu. Em đi thăm bố về rồi à? Bố khỏe không?
– Cũng bình thường.
– Tắm đi rồi ăn cơm.
– Ừ.
Lúc tôi tắm đã thấy người bắt đầu nong nóng với cả ngưa ngứa rồi mà chẳng biết bị gì, lúc đầu cứ nghĩ dị ứng cơ, nhưng tắm xong thì người càng lúc càng nóng, soi gương cũng không thấy nổi mẩn gì.
Tôi đưa tay vỗ vỗ lên mặt, thấy hai má tôi đỏ bừng, tự nhiên trong người cứ khó chịu như kiểu khát khao một thứ gì đấy nhưng tôi không định hình được, chỉ biết tôi muốn tắm, muốn cởi phăng quần áo ra cho mát nhưng tôi vừa tắm xong rồi, bật điều hòa trong phòng xuống 16 độ cũng vẫn nóng.
Tôi nằm trên giường lăn đi lăn lại, người bải hoải bứt rứt mà không biết làm gì được, nằm được hai phút thì tôi như bị ma xui quỷ khiến, muốn bật dậy đi tìm chồng. Nhưng mà vừa mới chạm chân xuống sàn thì Dương lại đứng bên ngoài gõ cửa:
– Ngân, xong chưa?
Tôi há miệng nhưng không nói được, vì âm thanh trong cổ họng tôi toàn tiếng rên. Lúc ấy muốn trả lời nhưng không biết phải làm sao, chồng tôi thì thấy tôi không đáp lại gọi tiếp:
– Ngân.
– Anh… anh…
Giọng nói ướt át đến nỗi chính tôi còn không tin được nó phát ra từ miệng mình, mà chồng tôi nghe tôi rên khe khẽ như thế, sợ tôi có chuyện gì nên vội vàng đẩy cửa xông vào.
Dương nhìn thấy tôi ngồi bệt trên sàn nhà thì rảo bước đi lại, ngồi xuống bên cạnh rồi sốt sắng hỏi tôi:
– Sao thế? Có chuyện gì? Thấy người làm sao?
Giọng đàn ông trầm trầm quyến rũ, mùi sữa tắm đàn ông quyến rũ, thậm chí cả da thịt mát lạnh lấp ló dưới cổ áo pull cũng quyến rũ. Tôi như mất hết lý trí lao vào lòng chồng, cố áp mặt vào vùng da mát lạnh của anh ta để mong nguội bớt đi cái nóng trên người mình. Tôi run rẩy nói:
– Nóng quá… ôm tôi…
***
Lời tác giả: Đoạn này dài lê thê và sau khi đọc xong có lẽ sẽ có nhiều người phải thốt ra một câu: May mà ngày mai không phải là thứ sáu. Haha
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!