Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên - Chương 29: Dong binh đoàn Lâm Phong!!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên


Chương 29: Dong binh đoàn Lâm Phong!!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu Duật đi ra khỏi phòng, khuôn mặt tươi cười đến hết cỡ, Phong Vũ đi phía sau hắn thấy hắn cứ cười toe toét làm nàng cảm thấy bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai người đi đến một tòa nhà có nhiều dãy phòng, hai thủ vệ nhìn Phong Vũ đầy cảnh giác. Cũng phải thôi nàng từ lúc khảo nghiệm huy chương vẫn luôn đội mũ chùm kín cả người, chuẩn bị bước vào thì hai tên thủ vệ đứng chắn lại nghiêm giọng

“Không phải lính đánh thuê không được vào”

Nàng có tán thưởng, không nghĩ đến họ nghiêm túc làm việc như vậy. Nàng chậm rãi giơ huy chương ra, hai thủ vệ có chút tò mò nhìn thoáng qua thì sắc mặt hai người đại biến.

“Mời!” Hai thủ vệ dạt sang hai bên hô một tiếng, Lưu Duật có chút vui đắc ý ra mặt, mang Phong Vũ đi vào. Chờ hai người vào trong hai thủ vệ liếc nhìn nhau, lắp bắp nói

“Ngươi..ngươi thấy rõ cấp bậc trên huy chương không?”

Tên kia gật đầu, đưa tay lau mồ hôi trên trán “Thấy rõ, hình như chỉ là một hài tử?”

“Thật là biến thái quá đi, nhìn thấp bé giọng nói non nớt như vậy, ta nghĩ chưa đến 10 tuổi đâu, hình như còn là nữ hài tử?”

“Được rồi, tập trung đi” rồi hai người cũng không nói chuyện nữa, tiếp tục chức trách của mình.

Phong Vũ vừa rồi đã ép thực lực của bản thân, cho người khác biết rõ không phải ý hay. Tên lão giả khi nãy hình như hơn nàng một bậc vậy mà hắn vẫn không dò xét được, có vẻ cơ thể của nàng có gì đó rất đặc biệt đến cả cường giả cũng không nhận ra. Phong Vũ khẽ cong khóe miệng, như vậy thật tốt nàng không phải lo khi người khác phát hiện ra thực lực thật sự của nàng nếu không chỉ e là nàng sẽ bị truy sát khắp đại lục a~

Thế giới này vốn phức tạp, nàng tất nhiên phải cảnh giác, nàng không muốn tìm phiền phức đâu. Trình độ lục cấp không cao cũng không thấp nhưng cái tuổi này đã đủ khiến họ kinh hãi, huống hồ nàng lấy thân phận ma pháp sư.

Ma pháp sư tu luyện khó hơn chiến sĩ nhiều, mới mấy tuổi đã tới lục cấp thì quá thiên tài rồi,có nhiều người đến những 30-40 tuổi mới tới lục cấp.

Đi vào dải hành lang, Phong Vũ mới hiểu rõ tổng bộ công hội lính đánh thuê Bạch Hổ quốc này như thế nào. Nói là công hội nhưng lại vô cùng khổng lồ, gần như chiếm hết nữa Sơn Cát này, như một vương quốc nhỏ sống tách biệt.

Từng lầu độc lập sát cánh nhau, mỗi nơi đều có dấu hiệu của đủ loại lính đánh thuê. Phong Vũ nhìn sơ cũng không dưới trăm lầu các nhưng nàng chỉ đi được nữa đường thôi, phía trước còn rất dài.

Phong Vũ có chút giật mình khi thấy nơi này, quá to lớn đi, lực lượng vũ trang khủng khiếp này có thể sánh ngay với các đế quốc. Nàng chắc hoàng thất Bạch hổ quốc cũng tìm trăm phương nghìn kế muốn nó suy yếu hay tìm cách diệt trừ.

Hoàng thất và dong binh đoàn mâu thuẩn rất gây gắt, quân đội hoàng thất thì cứ tự nhận thân phận cao quý kinh bỉ lính đánh thuê. Mâu thuẫn không thể hòa giải nhưng lại không thể giải quyết mạnh mẽ.

“Tiểu thư người thật là ma pháp sư? Nhưng thân thủ của người, cách chiến đấu có khi còn hơn cả chiến sĩ nha” Lưu Duật đi phía cuối cùng cũng không nhịn được tò mò

“Do luyện tập!! ta không phải chiến sĩ” Phong Vũ lạnh nhạt nói khiến bọn ma thú và Tạp Vân Phi bên trong nghe được há hốc mồm. “cái gì không phải chiến sĩ? tên biến thái khi!!!”

Lưu Duật nghe thì hai mắt trợn lên nhìn nàng chằm chằm, thân hình tiểu thư thì thấp bé, mảnh khảnh nào giống người thường xuyên luyện tập chứ? Nhưng đã tận mắt chứng kiến rồi, quả đúng là rất kinh người!! Người nói là ma pháp sư thì cứ nghĩ vậy đi, ngươi thật nhiều chuyện! Hắn tự cốc đầu một cái rồi dẫn đường đi trước.

Lưu Duật cười tươi, chỉ vào biển hình hoa băng cách đó không xa

“Tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi”

Phong Vũ ngẩng đầu, đôi ngân mâu liền thấy lầu các cỡ trung, mặt trên là hoa băng trong suốt giống hệt huy hiệu của nàng.

“Lưu đội trưởng đã trở lại? Xem ra Thổ Nguyên đã có cách giải quyết đúng không?” Hai người vừa vào đã có vài lính đánh thuê ở đại sảnh đi ra nở nụ cười chào đón, chỉ đều nhìn Phong Vũ hiếu kỳ tòm mò, không biết khuôn mặt dưới cái mũ chùm như thế nào. Nhưng khi thấy huy hiệu trước áo choàng của nàng thì hít một hơi, đây là thiên tài Lưu đội trưởng tìm ở đâu vậy? nhìn thấp bé nhỏ nhắn như vậy chắc cũng chỉ là một đứa trẻ thôi!!

Lưu Duật cười lớn, có chút ngượng ngùng lắc đầu.

“Chưa có nhưng lần này ta mang về người rất quan trọng, đoàn trưởng ở đâu vậy?”

“Ở lầu 2, nghe người quay lại chắc sẽ ra đón”

Tên lính vừa nói xong thì trên lầu hai có một nam nhân trung niên bước ra, gương mặt nghiêm túc từng trải qua sương gió. Đưa mắt nhìn Phong Vũ khẽ cong khóe miệng, nhìn có chút cha nuôi của nàng! tự nhiên nghĩ đến làm nàng lại nhớ họ? không biết người hiện tại thế nào? có khỏe không?

“Lưu Duật đã trở lại, có tin vui sao?” Nam nhân trung niên đi đến, vẻ mặt tươi cười theo sau còn có một người thanh niên khoảng 14-15 tuổi, ngũ quan tuấn tú.

“Duật huynh, huynh trở lại rồi!”

“Đoàn trưởng, lần này làm người thất vọng rồi, chưa có cách giải quyết chuyện kia…nhưng ta có đem đến đây một người” Nói rồi Lưu Duật né sáng một bên để hai người thấy Phong Vũ.

“Người này sao?” Nam nhân trung niên nhìn nàng, vì chỉ thấy thân hình thấp bé nên không biết gì. Đến khi nhìn sang huy hiệu trên áo choàng của nàng thì sửng sốt, rồi cười ha ha nói “Lưu Duật, ngươi giỏi thật, ngươi lừa được thiên tài này thế nào vậy? Ha ha đúng là tin vui!”

Thiếu niên đó cũng nhìn theo, thấy cấp bậc trên huy hiệu nàng thì khẽ nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng.

Phong Vũ nghe thì khẽ trầm xuống, nàng giống hài tử để họ lừa sao? chỉ mới lục cấp thì sao chứ? phiền phức!

“Đoàn trưởng, ngươi biết đây là ai không? Là nữ nhi của Phong Lãnh đại nhân, người đã từng khôi phục lại nơi này đó, là tiểu thư đấy” Lưu Duật hý hửng mở miệng, mọi người xung quanh nghe xong thì xửng xốt, tiểu thư?? họ có tiểu thư sao?

Nam nhân trung niên vừa nghe thì nhanh đi đến trước mặt nàng, ánh mắt sắt bén nhìn nàng như muốn biết gì đó từ cả người che kín mít của nàng

“Cô nương? ngươi tên gì?”

Phong Vũ đưa tay chậm rãi kéo chiếc mũ chùm xuống để lộ khuôn mặt yêu nghiệt điên đảo chúng sinh ra, thản nhiên lạnh nhạt mở miệng “Phong Vũ”

Một người trong phòng hít một hơi, riêng Lưu Duật thì đã thấy trước đó nên nhanh bừng tỉnh hơn mọi người, mọi người trong phòng đều tập trung nhìn nàng, có người dụi mắt như không tin. Cả phòng tràn ngập trong im lặng, không một ai nói nên lời, trên đời có người đẹp đến như vậy sao? dù nhìn vẫn còn nhỏ tuổi nhưng cái dung nhan này, chỉ sợ ngay cả đệ nhất mỹ nhân của các đế quốc cũng không bằng một góc. Quá yêu nghiệt! -suy nghĩ của tất cả mọi người.

Nam nhân trung niên sau một lát đã lấy lại bình tỉnh, kinh ngạc sửng sốt nói

“Đúng rồi, đôi mắt ngân mâu này…., ngoại trừ đại nhân ra thì không có một ai có cả, là độc nhất vô nhị trên đại lục này…nếu tiểu cô nương đây có..vậy…vậy chính là tiểu thư!!” Người đó vội quỳ xuống hành lễ, chỉ là đầu gối chưa chạm đất đã bị Phong Vũ dùng Phong nguyên tố nâng lên

“Không quỳ” Phong Vũ lạnh nhạt nhìn người nam nhân trung niên.

Nam nhân trung niên nghe vậy thì cuối đầu khom người cung kính với nàng:

“Thuộc hạ Hạ Cẩn Duệ, tham kiến tiểu thư” Trong đại sảnh, các dong binh đều choáng váng, đoàn trưởng họ hành lễ với một tiểu tiên nữ, nói nàng là tiểu thư….chuyện này là sao a~. Một tiểu thiên thần làm tiểu thư của họ sao? nghĩ đến cả bọn bất giác đỏ mặt khi nhìn nàng, người thiếu niên đó lập tức đi đến, tính hỏi gì thì..

“Tử Minh, còn không mau tham kiến tiểu thư!” Hạ Cẩn Duệ gầm lên, nghiêm khắc vô cùng.

Hạ Tử Minh nhăn nhó, bất mãn nhưng nhìn đến gương mặt tuyệt sắc đọng lòng người của Phong Vũ thì không thốt nên lời, đành làm theo lời phụ thân dù không muốn vẫn khom lưng coi như chào nàng.

“Hạ đoàn trưởng, ngươi làm gì vậy?” Phong Vũ có chút không thích, nàng còn nhỏ a~ này là muốn nàng tổn thọ sao? khẽ điều động gió khiến cả người hai người đứng thẳng dậy.

Hạ Cẩn Duệ có chút kích động nhìn nàng, như vị quản gia trung thành sau một thời gian dài đã tìm ra chủ nhân thất lạc nhiều năm

“Thuộc hạ đường đột, mời người lên trên thuộc hạ sẽ nói rõ với người”

Phong Vũ cũng gật đầu đi theo Hạ Cẩn Duệ lên lầu 2, lính đánh thuê sau khi thấy hai người đã lên thì tụm lại rầm rộ

“Tiểu thư của chúng ta sao? thật đẹp nha~ như tiên nữ giáng trần vậy”

“Đúng là quá đẹp đi chỉ là hình như người chỉ mới 7-8 tuổi”

“Từ nhỏ đã yêu nghiệt như vậy!! các ngươi nghĩ xem sau này tiểu thư lớn lên sẽ như thế nào”

“Không những vậy, còn thiên phú rất kinh người a”

“Đúng vậy, huy hiệu khi nảy rõ ràng là lục cấp”

“Thật là Lâm Phong chúng ta quá may mắn có vị tiểu thư tuyệt như vậy”

“Hình như người tên Phong Vũ,..đã đẹp như vậy còn cường đại nữa”

“Đúng đó, đúng đó”

“…”

“…”

“…”

Hạ Tử Minh nghe những lời bàn luận, khuôn mặt khó chịu nhăn nhó. Tự nhiên dong binh đoàn họ lại xuất hiện một vị tiểu thư, lại còn..còn..còn cực kỳ đẹp nữa, đẹp đến khiến người khác ngừng thở không dám chớp mắt. Nhưng hắn không cam lòng, đây là sao??

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN