Yêu Nhầm Người Mẹ Yêu - Ngoại truyện 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1453


Yêu Nhầm Người Mẹ Yêu


Ngoại truyện 9


NGOẠI TRUYỆN 9

Xe chạy được một đoạn rất xa rồi tôi vẫn không có ý định ngừng khóc, mà bác tài lại không biết tôi muốn đi đâu nên chỉ còn cách táp xe vào lề đường đứng đợi, cũng chẳng lên tiếng hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Mãi đến khi tôi sụt sùi nín hẳn, bác tài mới cất giọng, sốt ruột.

– Cháu gái…chuyện buồn gì rồi cũng sẽ qua thôi, đừng đau lòng quá mà nghĩ quẩn…Bác không biết cháu đang gặp phải chuyện gì nhưng mà cháu hãy mạnh mẽ lên, không sống vì bố mẹ cũng nên sống vì mình…Ông trời không bao giờ bất công với ai hết cả..
Tôi nghe bác nói vậy thì cười nhạt, lắc đầu nấc nghẹn, chỉ đáp trả chung chung cho có lệ. Bác ấy nói đúng, ông trời không bất công với một ai nhưng ông ấy bất công với tôi, chỉ bất công với một mình tôi mà thôi.
– Cháu biết rồi bác ạ…cháu cảm ơn bác nhiều..
Bác tài gật đầu, thở hắt một hơi thật dài tiếp tục hỏi tôi.
– Ừ, vậy bây giờ cháu muốn đi đâu…Bác đã lái xe ra khỏi nội thành rồi đấy, cũng phải cách bệnh viện mấy chục cây rồi.
Bác ấy vừa dứt lời, tôi cũng mới ngớ người nhìn ra bên ngoài, lúc này mới nhận ra xe thật sự đang đỗ ở bên lề con đường dẫn đi ra ngoại thành thật. Chỉ là con đường này quen quá, quen đến mức tôi chẳng cần đi tiếp cũng có thể nhận ra lên thêm một đoạn nữa sẽ xuất hiện những cây gì, có mấy ngôi nhà , có nhà máy nào không. Cố nén cơn đau trong lồng ngực, tôi nghẹn giọng đáp trả bác tài.
– Cháu….bác cho cháu ra bến xe đi bác..
Trong đầu tôi lúc này đang chẳng biết nên đi đâu thì bất chợt hai từ “ Quảng Bình “ từ miệng MC đài nói ra khiến tôi khựng lại, suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng quyết định ra bến xe đi về tỉnh đó lần nữa. Tôi không có nơi nào để đi hết, cũng chẳng quen ai hết, mà cho dù có đi tỉnh khác không có giấy tờ tùy thân bên người, tôi sao có thể xin được việc làm và đi làm công nhân cơ chứ.
Bác tài thấy tôi nói vậy thì liền quay xe chuyển hướng đi ra bến. Xe lăn bánh được một đoạn thì phía trước có một người đàn ông đứng đó vẫy xe liên tục, anh ta dường như sốt sắng lắm vì thi thoảng tôi lại thấy người đó nhìn đồng hồ liên tục. Mà bác tài thì cũng đã giảm tốc độ nhưng lại không dám lên tiếng hỏi tôi cho người kia đi ké, có lẽ vì sợ tôi không đồng ý.
Tôi tuy không biết những người lái taxi này ăn lương theo tháng hay ăn lương theo số km di chuyển, nhưng tôi biết thêm được khách là họ thêm được thu nhập, suy đi tính lại cuối cùng cũng lên tiếng.
– Bác cứ đón khách đi, cháu không sao đâu…Chỉ cần bác cho cháu tới bến xe sớm là được rồi..
Bác tài nghe tôi nói vậy thì ngạc nhiên lắm, vui mừng đáp trả tôi.
– Cảm ơn cháu.
Tôi không đáp trả bác mà chỉ cười nhẹ, dịch người ngồi xích sang một bên cạnh cửa sổ nhìn chăm chăm ra bên ngoài, cũng chẳng để ý tới người đàn ông bước lên xe mang bộ dạng như nào. Tôi lúc này chỉ một mực suy nghĩ về anh, về người đàn ông của tôi, người duy nhất tôi muốn yêu mãi và yêu rất nhiều.
Tôi biết mình bỏ đi như thế này là có lỗi với anh nhiều lắm, tôi biết có lẽ bây giờ anh đang lùng xục đi tìm tôi khắp mọi ngóc ngách, tôi biết tôi lại lần nữa làm tổn thương anh. Nhưng như vậy cũng tốt, làm anh đau quá nhiều anh sẽ trở nên mệt mỏi với tôi hơn, sẽ chẳng còn yêu thương nhiều nữa, rồi dần dần anh cũng chấp nhận buông đi cái mối tình không đáng có này để đến với người xứng đáng hơn, giống như cái chị Linh kia vậy. Vừa đẹp, vừa có thể giúp anh sự nghiệp đi lên, vừa yêu anh chẳng kém gì tôi..Bọn họ mà đến với nhau, thì chẳng có gì để đáng chê trách, chẳng có khuyết điểm gì để soi mói hết.
Gần một tiếng sau đó, xe cũng tới nơi dừng lại trước bến, tôi rút tiền trả cho bác tài rồi cũng bước xuống đi vào bên trong, cảm giác vẫn như lần trước bỏ đi không khác là mấy, sợ sệt và luống cuống. Ngó nghiêng ngó dọc tìm chiếc xe ngày hôm đó đi Quảng Bình, tôi không để ý đến xung quanh nên bị người khác va phải mà ngã phịch xuống dưới, vết thương đã đau sẵn rồi lại càng đau hơn. Người nọ va vào tôi là một thanh niên nhìn rất bụi, anh ta xin lỗi tôi rối rít rồi sau đó chạy thật nhanh mất hút giữa dòng người đông đúc nơi bến xe nhộn nhịp, bỏ lại tôi lại đó với bao ngẩn ngơ vì vẫn chưa biết mình đã bị cuỗm luôn hết số tiền lấy được từ trong ví của chú.
Tìm được chiếc xe đi Quảng Bình ấy ngồi lên, tôi lúc này sờ đến túi quần lấy tiền mua vé, mới tá hỏa nhận ra trong túi chẳng còn một đồng nào hết. Tôi điên cuồng hoảng loạn chạy đi tìm nhưng tìm mãi vẫn không thấy, không thấy sấp tiền dollars lẫn mấy đồng tiền Việt kia… Tôi mất tiền rồi, mất hết tiền rồi chẳng còn một xu lẻ nào hết…Không có tiền, tôi đi đâu được đây…tôi đi được đâu đây.
Nhìn từng chiếc xe lăn bánh rời khỏi bến, tôi đành bất lực nhìn theo chúng mà lòng tê dại, cố gạt nước mắt lững thững đi dưới cái nắng gắt của thành phố tìm nơi trốn chạy. Tôi chạy không định hướng ra khu bờ sông ngày đó tôi gặp chú với bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực, chạy ra đó khóc một trận thật đã rồi mới dám lấy hết can đảm trèo lên thành nhảy xuống. Tôi cố nhớ tới những đau thương tôi phải nhận, cố nhớ tới những lời dèm pha khinh bỉ của những người kia để càng đau đớn mà tuyệt vọng, cố nhớ tới những nhục nhã thằng Tiến đem tới cho mình, nhớ tới từng cái va chạm bẩn thỉu của nó. Thế rồi cuối cùng tôi vẫn không thể nào chịu được mà hét lên thật lớn, cuối cùng đôi chân cũng được buông lỏng, cả người rơi tòm chìm xuống dưới dòng nước mát lạnh, cuồn cuộn đầy sủi bọt.
Nước sộc lên mũi rồi tràn vào khoang miệng khiến tôi chẳng thể nào hô hấp được nữa, toàn thân nhấp nhô lên xuống như bị người ấn đầu dìm mạnh, tay chân mềm nhũn chẳng thể khua khoắng được. Giây phút ấy, trong không gian hư hư ảo ảo bởi ánh mặt trời chiếu xuống, trước khi cả người buông thõng, tôi đã mỉm cười vì nhìn thấy anh…..

**** ***** ****
– Vũ, hôm nay là bế giảng kì thi tốt nghiệp, em không định tới tham gia sao?
Tôi đưa mắt nhìn Hoàng trong bộ tây trang phẳng lì sang trọng, lắc đầu vài cái sau đó lại tiếp tục với tư liệu trước mắt, đáp trả.
– Không, tốt nghiệp cũng đã tốt nghiệp rồi, có mặt tham dự hay không cũng không quan trọng. Cái quan trọng với em còn nhiều lắm.
Hoàng trầm ngâm nhìn tôi thật lâu, tiến lại phía bàn đóng mạnh laptop của tôi lại, chống tay xuống bàn nhìn sát vào mặt tôi thở dài.
– Đừng gò bó bản thân như vậy nữa, sáu năm nay em cũng đã mệt mỏi quá rồi, nên để bản thân thư giãn chút đi….( vỗ nhẹ lên đầu tôi, Hoàng nhỏ giọng )…Đi thôi, anh dẫn em đi chơi nhé, hôm nay quảng trường London có buổi biểu diễn ca nhạc của Stratovarius.
– Em không nghe, anh đi một mình đi.
– Vũ..( Hoàng bắt đầu lớn tiếng hơn gọi tôi, mắt nhíu lại )… Một lần đi với anh khó vậy à.
Trước những lời nói mang theo đầy những bất lực và buồn bã của Hoàng, trái tim nhằng nhịt vết thương của tôi bỗng dưng nhói lên từng hồi, biết là chẳng thể nào từ chối được nữa nên đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
– Được rồi, anh đợi em chút…em về nhà tắm giặt thay quần áo đã rồi đi, bây giờ vẫn còn sớm.
– Ừ, thu dọn đồ đạc đi, anh đưa em về chung cư…
Khu chung cư tôi ở là một nơi dành cho những du học sinh từ các nước khác tới đây sinh sống và làm việc, giá cả tuy ở mức trung bình nhưng mọi nội thất và phòng ốc đều ngang với những tòa nhà cao cấp. Nước Anh luôn có một chính sách đối đãi rất công bằng với tất cả, họ trọng dụng những người khác xứ như chúng tôi tới đây học tập và làm việc phát triển đất nước của họ. Chúng tôi nhận được lương xứng đáng với năng lực, được làm việc ở môi trường hòa đồng phát triển, mọi thứ chung quy so với Việt Nam đều hơn rất là nhiều.
Đưa tôi trở về chung cư của mình, dặn dò tôi vài câu về việc cùng nhau đi buổi hòa nhạc tối nay, Hoàng cũng lái xe rời khỏi. Nhìn théo bóng dáng cậu ấy mất hút dần sau những con hẻm nhỏ uốn lượn, khóe mắt tôi bỗng dưng tràn xuống những giọt lệ len vào khóe môi mặn chát. Sáu năm rồi….Sáu năm trôi qua thật nhanh, mọi thứ xung quanh tôi đều thay đổi, ngay đến tôi cũng thay đổi, thế nhưng chỉ duy nhất có một thứ là vẫn nguyên vẹn như thế, đó là trái tim của tôi, tình yêu của tôi.
Sáu năm trước, tôi buông bỏ tất cả nhảy xuống con sông ấy nhưng số vẫn chưa tận, đến lúc ngớp ngáp tôi lại được một gia đình chạy thuyền cứu sống và cưu mang. Khi đó tôi hôn mê mất vài ngày mới tỉnh lại, nhận ra chiếc thuyền cũng đã chạy ra tới miền Trung đầy nắng và gió. Hai vợ chồng người lái tàu ấy rất nghèo, đến tiền ăn họ còn chắt chiu không dám hoang phí, thế nhưng lại vì tôi và quyết định dùng số tiền ấy mua thuốc chữa bệnh cho tôi. Họ nói họ không có con cái, quanh năm suốt tháng chỉ bán mặt trên sông nước đi làm thuê kiếm sống, nên khi nhìn thấy tôi đáng thương như vậy đã khiến họ nảy sinh cảm giác muốn bao bọc bảo vệ.
Sau khi những vết thương trên người đỡ hẳn, tôi bắt đầu giúp họ làm lụng công việc lặt vặt trên tàu, sau đó cùng với vợ chồng anh Tĩnh chị Dịu đi về quê của họ ở làng chài ven biển vùng tỉnh Quảng Trị. Tôi không có giấy tờ tùy thân nên không thể đi làm hồ sơ xin đi công ty làm việc, chính vì vậy nên đã chọn đi theo chị Dịu nhập cá ở trên thuyền về bán lẻ ngoài chợ hải sản. Cuộc sống hai tháng đấy tuy vất vả nhưng cũng khiến tôi nhận ra được rằng, tôi trước kia đã quá dại dột khi chọn con đường tự tử, nếu thật sự tôi khi đó không được họ cứu, có lẽ sẽ chẳng thể nào có tương lai như bây giờ.
Suốt ba tháng bán mặt cho những con cá đầy mùi muối biển, vào một ngày mưa tầm tã của tháng mười hai cuối năm, tôi đã gặp lại Hoàng. Tôi chẳng nhớ lúc ấy cậu ấy mắng tôi những câu như thế nào khi nghe vợ chồng chị Dịu kể lại mọi việc họ cứu tôi ra sao, tôi chỉ nhớ duy nhất một điều, cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều từ việc lẳng lặng rút học bạ ở trường không để cho anh phát hiện, giúp tôi liên lạc với bố của tôi, giúp tôi hoàn tất thủ tục sang Anh du học cùng với cậu ấy. Tất nhiên để có được số tiền cho tôi đi được sang đó học và đóng học phí, bố tôi đã phải bán đi căn nhà chung cư trước kia ông mua bảo để lại cho tôi sau này đi lấy chồng. Và cũng chính thời điểm ấy tôi mới biết được, hóa ra bố tôi đã mua căn nhà này cho tôi từ rất lâu về trước, thậm chí khi ông táng gia bại sản không còn thứ gì, ông vẫn nhất quyết không bán nó đi, cũng không ai biết được sự tồn tại của nó ngoài ông hết.
Tôi vẫn còn nhớ ngày tôi bước lên bay sang đất nước Anh hoàn toàn xa lạ, bố đã ôm tôi khóc rất nhiều, bố nói bố xin lỗi tôi về tất cả mọi chuyện, về chuyện một mực khẳng định tôi không phải là con của ông, về chuyện ông phản bội mẹ con tôi qua lại với cái Liên để tôi phải trải qua bao đau thương như vậy. Lúc ấy thời gian khá vội nên tôi không thể nào hiểu hết được những điều ông nói, cho tới khi sang đó được học được 2 năm, bố bỗng dưng gửi lại cho tôi bản DNA của tôi với anh, của tôi với ông, kèm theo đó là một lá thư rất dài. Ông nói rằng tờ giấy xét nghiệm trùng khớp giữa tôi và anh là do bên bệnh viện họ không cẩn thận đánh tên nhầm trên bảng mẫu kết quả xét nghiệm của người khác. Ông nói bệnh viện kết luận tôi với ông chính là cha con huyết thống, và họ cũng giải thích luôn về trường hợp tôi với ông không cùng GEN vì có thể ông là sản phẩm của hiện tượng Chimerism, hiện tượng xảy ra khi hai trứng đã được thụ tinh ( tức hai phôi ), có cấu trúc di truyền khác nhau, do ngẫu nhiên hai phôi này kết hợp làm một trong thời kỳ đầu thai kỳ . Hoặc đây là sự kết hợp của một trứng đã thụ tinh với một tế bào thoái hóa trong quá trình phân chia.
Giật mình thoát khỏi những mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, tôi thở hắt ra một hơi thật dài xoay người đi về phía thang máy, đúng lúc gặp Lina – cô hàng xóm người Pháp đang đi xuống. Linda cười cười nhìn tôi.
– Nhìn cậu ổn đấy, tâm tình hôm nay không tệ đúng không..
Tôi nhún vai tỏ vẻ đồng tình trước câu hỏi của Linda, gật đầu.
– Cũng được, chí ít công việc ở công ty cũng đã hoàn thành xong…Cậu định đi đâu à?
– Ừ, buổi hòa nhạc tại quảng trường London, cậu đi chứ.
– Đi… nhưng một lúc nữa, bây giờ vẫn còn sớm chán.
Trước câu trả lời hời hợt của tôi, Linda nở nụ cười thật nhẹ nói câu tạm biệt rồi đi về phía chiếc xe Audi đời mới đang đỗ trước ở phía ngã ba đường, nếu tôi đoán không nhầm hôm nay lại là một anh chàng khác. Linda không giống tôi, cô ấy rất thoáng trong chuyện tình cảm, nếu như quá khó khăn để đến với nhau hoặc người kia khiến cô ấy buồn quá nhiều cô ấy sẽ lập tức nói chia tay chứ không bao giờ chịu tiếp tục mối quan hệ được cô ấy cho là gò bó ấy. Nhiều lúc thất bại, ngồi trầm tư một mình tôi cũng muốn bản thân được mạnh mẽ như Linda, hoặc chí ít có thể dưt khoát giống như cô ấy, nhưng tiếc là dù tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa tôi vẫn không thể nào làm được.
Sáu năm tôi sống trong nỗi nhớ anh đến quay quắt, sáu năm tôi vẫn chỉ yêu mình anh, vẫn chỉ cần anh chứ chẳng cần ai khác. Sáu năm tôi đã rất nhiều lần dùng nick facebook ảo để vào đọc những dòng trạng thái anh cập nhật, để xem hình ảnh của anh cho thỏa lòng nỗi nhớ. Sáu năm, rất nhiều lần tôi mơ thấy anh, cũng rất nhiều lần tôi điên cuồng giống anh chạy ra sân bay định mua vé để bay về, nhưng phút chót vẫn giữ được bình tĩnh mà dằn lại. Cũng sáu năm này là sáu năm tôi phải sống chung với những viên thuốc giảm đau, những viên thuốc làm giảm sự kích động của thần kình trung ương não…Nhưng mấy ai biết được, trong vòng 6 năm ấy, tôi đã phải mất gần ba năm điều trị tâm lí, mất gần ba năm chữa trị trong bệnh viện tâm thần, mất ba năm bản thân mới thoát khỏi nhưng kí ức kinh hoàng ấy.
Trở về phòng dọn dẹp với tắm giặt xong xuôi cũng là lúc 7 rưỡi, tôi mặc dù rất mệt mỏi chỉ muốn nằm xuống giường ngủ một giấc ngon lành nhưng rồi nhớ tới việc đã trót hứa với Hoàng sẽ đi xem buổi hòa nhạc, nên đành miễn cưỡng lấy điện thoại ra gọi. Đầu giây bên kia vừa vang lên tiếng chuông được 2 giây cậu ấy đã bắt máy, chẳng chờ tôi lên tiếng đã hỏi luôn.
– Xong chưa, anh sắp qua tới nơi rồi.
Tôi lơ đãng nhìn ra bên ngoài bầu trời nơi nhấp nháy những ánh đèn led chạy đi chạy lại, nhẹ giọng đáp trả.
– Ừ, xong rồi, anh qua luôn đi.
Tắt điện thoại, tôi lười nhác tiến về phía tủ quần áo chọn tới chọn lui cuối cùng tôi cũng quyết định lấy chiếc váy liền thân đi vào nhà tắm lần nữa thay vào. Xong xuôi trở ra dặm thêm một ít phấn nền, thoa một chút son, nhìn đi nhìn lại thấy bản thân cũng ổn thì chỉ biết thở hắt một hơi thật dài, nặng nề từng bước đi xuống sảnh chung cư.
Xuống tới nơi, Hoàng nhìn thấy tôi thì vội vàng cất điện thoại vào túi áo, chậm rãi tiến lại trước mặt tôi, cười nhẹ hỏi.
– Sao thế, sao cứ chưng ra cái bộ mặt khó chịu này ra với anh thế… Không muốn đi thật à.
Tôi lắc đầu :” Không phải, chỉ là có chút mệt mỏi, có chút đau đầu, nhưng không sao đâu “
Hoàng ôm lấy má tôi, nhíu mày :” Em lại không chịu uống thuốc, đúng không “
– Em muốn cảm xúc của em không cần nhờ đến mấy viên đó mới ổn định được… Từ mai em sẽ tập đối mặt với tất cả, anh đừng lo quá.
Tôi cố kìm nén sự khó chịu trong lòng nhỏ nhẹ đáp trả Hoàng, sau đó nghiêng người lướt qua cậu ấy mở cửa lên xe ngồi trước, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn ra màn đêm đen vô định. Tôi không phải là ghét bỏ Hoàng, không phải không muốn gần gũi với cậu ấy… Tôi chỉ là không muốn tự dối mình dối Hoàng, không muốn cả hai phải đau đớn khó chịu, nên mới không muốn cùng với cậu ấy phát triển mối quan hệ yêu đương. Thêm cả việc bản thân tôi đã hai lần trải qua chuyện đáng sợ kia, dù đã trôi qua nhiều năm nhưng tôi vẫn chẳng thể nào quên được bản thân nhơ nhớp bẩn thỉu ra sao.
Chay được một quãng, xe cũng dừng lại quảng trường London, nơi một chút nữa thôi sẽ diễn ra buổi hòa nhạc lớn nhất từ trước tới nay với sự có mặt có rất nhiều ca sĩ nổi tiếng. Ngồi bên trong nhìn ra ngoài dòng người đông đúc chen nhau tìm chỗ đứng cho mình, tôi mệt mỏi gục đầu về phía cửa, lí nhí.
– Đông như vậy anh muốn em chen vào sao… hay là thôi đi, mình tìm quán cafe nào ngồi vậy, chứ em ngại lắm.
Thế nhưng mặc cho sự từ chối của tôi, Hoàng dứt khoát đẩy cửa xe bước xuống sau đó tiến lại mở cửa xe chỗ tôi ngồi, trấn an.
– Đừng lo, có anh ở đây, sẽ không sao hết.
Tôi ngẩn người trước câu nói của Hoàng, trí óc dần trôi về khoảng thời gian 6 năm trước, cũng có một người đàn ông nói với tôi như vậy. Anh nói tôi đừng sợ, vì mọi thứ anh sẽ thay tôi lắng nghe và giải quyết, anh nói tôi đừng buồn vì anh luôn bên cạnh tôi không bao giờ thay đổi, anh nói với tôi có anh ở đây rồi, sẽ chẳng còn ai bắt nạt tôi được nữa. Ấy vậy mà cũng đã 6 năm qua đi rồi, tôi với anh vẫn chưa một lần gặp lại…..
Cầm lấy túi xách bước xuống đi theo Hoàng về trung tâm quảng trường, tôi để mặc cậu ấy dẫn mình đi qua mọi con phố ngoằn ngoèo, đôi chân dù rã rời mỏi nhừ cũng chẳng muốn kêu lên lấy một tiếng nào nữa. Đi một lúc khá lâu Hoàng cũng tìm được cho tôi một ghế khá ổn, cậu ấy ấn tôi ngồi xuống, dặn dò.
– Em ngồi đây đợi anh một lát, anh đi mua cho em cốc trà sữa nóng, được không?
– Được rồi, anh cứ đi đi, em đâu còn là trẻ con nữa đâu mà sợ bị lạc.
Thấy tôi trả lời chắc chắn như vậy Hoàng cũng yên tâm rời đi, chẳng mấy chốc đã mất hút giữa dòng người đông đúc tấp nập. Còn lại một mình ngồi đấy, tôi lười nhác ngước lên nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh chiếc ghita của mình chuẩn bị biểu diễn, thở dài dời ánh mắt nhìn sang nơi khác. Tôi cuối cùng vẫn là không cảm thấy hứng thú với mấy buổi đông đúc như thế này.
Thế nhưng, phía bên trên bục liền bất chợt vang lên giọng nói của người đàn ông ấy, chỉ là mấy câu hắn nhủ nhưng lại khiến cho mọi người và ngay cả tôi đều cảm nhận được nôi buồn man mác. Anh ta nói.
– Các bạn trẻ, tôi là một người rất ít khi nhận lời giúp một ai đó chuyển lời tỏ tình, nhưng lần này nghe câu chuyện của người đàn ông ấy, tôi thật sự không thể nào từ chối được. Tôi không biết cô gái ấy là người như thế nào, không biết cô ấy có ở đây đêm nay hay không, không biết cô ấy sống ở thành phố nào trên nước Anh cổ kính của chúng ta, không biết cô ấy có nghe được những lời này hay không….Nhưng tôi hi vọng là có, hi vọng cô gái Việt Nam tên Hạ Vũ ấy nghe được…. Tất cả những lời này….”
Người đàn ông ấy vừa dứt lời, quảng trường bỗng trở nên xôn xao từng bàn tán, ai cũng ngó nghiêng ngó dọc hi vọng sẽ gặp được cô gái vừa được nhắc tới kia. Còn tôi, tôi lúc này thì cả người thần ra thắc mắc, lòng đầy rối bời. Họ nói cô gái tên Hạ Vũ…Hạ Vũ…đó chẳng phải là tên tôi ư….Thế nhưng anh ta thật đang nhắc đến tôi, hay là nhắc tới một người nào khác trùng tên.
Ngừng lại một lúc khoảng chừng vài phút, người đàn ông kia liền bật lên một đoạn clip âm thanh được nói bằng Tiếng Anh. Giọng nói ấy khiến tôi toàn thân huyết mạch cứng lại, vội vàng bật dậy hoảng hốt lao nhanh, chen lấn giữa dòng người đông đúc để bản thân thoát khỏi nơi này.
– Thế gian gièm pha cũng không chia rẽ được chúng mình. Biển rộng không thể thay đổi được chúng mình, bão táp không thể dao động được chúng mình. Ngược lại, anh muốn nắm chặt tay em cùng lướt qua những ngọn núi, lướt qua gai nhọn, muốn chúng ta nhìn về phía những ngôi sao mà tuyên thệ, để tay càng nắm càng chặt hơn, .chặt hơn..Hạ Vũ, anh vẫn luôn đợi em, đợi em bên bờ sông có thảm cỏ xanh mướt mà em vẫn mơ ước ở đó chúng mình có một đám cưới..Sáu năm rời khỏi anh như vậy, có lẽ đã đủ rồi, đúng không?
Là anh, đó là giọng nói của anh..

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN